Sau khi nói ra một câu lạnh lùng, Bạch Phàm làm cho tiểu Vương liên hệ luật sư, còn hắn dẫn Ân Duệ rời khỏi bệnh viện, cũng dừng uống mấy loại thuốc không biết tác dụng là gì.
Đối với lần chữa trị thất bại này, Bạch Phàm rất hối hận, không phải bởi vì tổn thất phí chữa bệnh mà là cõi lòng đầy hy vọng nhưng lại không thấy hiệu quả chữa trị, uổng phí công sức, cái loại chán ngán thất vọng này có thể làm cho người ta bị mắc chứng uất ức, hơn nữa người bị mù là Ân Duệ, Bạch Phàm tin tưởng Ân Duệ nhất định phải thừa nhận áp lực còn lớn hơn cả hắn.
Hiện tại việc cấp bách chính là tìm một bệnh viện có thực lực thật sự, nhanh chóng chữa khỏi mắt cho Ân Duệ. Nghĩ đến đây, Bạch Phàm lại có một chút tự trách chính mình sơ suất, tuy rằng chuyên khoa mắt của bệnh viện kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/04/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-75/” o “Powered by Text-Enhance)là số một số hai ở thành phố R, nhưng thành phố R chỉ là thành phố du lịch nơi biên giới, tuy rằng giao dịch ngọc thạch rất náo nhiệt, nhưng về phương diện y tế thì căn bản không là gì so với phạm vi thế giới và cả nước, lúc trước hắn chỉ mong nhanh chóng đưa Ân Duệ đến bệnh viện để chữa trị, căn bản không nghĩ đến bệnh viện kia có đủ trình độ hay không.
Lúc này Bạch Phàm cẩn thận kiểm tra vài bệnh viện lớn trong nước, cuối cùng chọn một bệnh viện nằm ở thành phố S, thành phố S là trung tâm kinh tế của nước Z, có đầy đủ thiết bị chữa bệnh tối tân nhất thế giới, hơn nữa khoa mắt ở nơi đó cũng rất nổi tiếng, là bệnh viện hàng đầu ở thành phố S.
Sau khi quyết định đâu vào đó, Bạch Phàm thu dọn vài thứ đơn giản rồi chuẩn bị lên đường, lúc này hắn có thể sẽ phải ở thành phố S một thời gian khá dài, không chữa khỏi mắt cho Ân Duệ thì nhất định sẽ không trở về.
Bởi vì gần đây Bạch Phàm vẫn đi theo bên cạnh Ân Duệ, hiếm khi mở di động cho nên lúc mở ra di động thì sẽ thấy một dãy cuộc gọi nhỡ, trong đó đa phần là do mẹ của hắn gọi đến từ thành phố Z. Sinh nhật của bà Bạch sắp đến mà chẳng thấy bóng dáng của con trai đâu cả, di động suốt ngày tắt máy, điều này làm cho bà Bạch làm sao mà không tức giận cho được. Bởi vì Bạch Phàm muốn dẫn Ân Duệ đi thành phố S để chữa mắt cho nên không thể trở về mừng sinh nhật cho bà Bạch, vì vậy hắn đành phải làm đứa con bất hiếu, “Mẹ, năm nay con gửi quà mừng tuổi về cho mẹ, bên này con có việc, không thể quay về.”
“Cái gì?” Bên kia có một tiếng sư tử Hà Đông rống đến, hơn nữa bên này Ân Duệ cũng bắt đầu gọi hắn, Bạch Phàm quyết định cúp điện thoại rồi đi đến bên cạnh Ân Duệ để trấn an, “Không có gì, chuẩn bị hết chưa, chúng ta đi thôi.”
Thành phố S là thành phố nơi biên giới cho nên có rất nhiều dân dộc sinh sống, đương nhiên việc quản lý cũng khó khăn hơn so với nơi khác, cho nên dễ dàng có nhiều lỗ hổng, Bạch Phàm ở nơi này giúp Ân Duệ làm một bộ hồ sơ chứng minh thư, sau đó dùng chứng minh thư dẫn Ân Duệ lên máy bay.
……
Ân Nam Hàn mang theo vẻ mặt khó lường mà nhìn chằm chằm vào chiếc vòng màu vàng trên khay, nhưng cho dù hắn đã nhìn chằm chằm nhiều ngày như vậy mà chiếc vòng kia vẫn không hề có gì biến hóa, con yêu nghiệt mà hắn chắc mẩm sẽ quay trở lại cũng không hề thấy bóng dáng, hiện tại đã qua nhiều ngày như vậy, nếu bắt đi Ân Duệ thật sự là một con yêu quái thì hiện tại nhi tử mà hắn muốn tìm trở về e rằng đã bị tiêu hóa, ngay cả xương cũng không còn. Những điều này thường xuyên xoay chuyển trong đầu của Ân Nam Hàn, thật sự làm cho hắn có cảm giác vô cùng khó chịu.
Mỗi khi hắn tâm phiền ý loạn thì hắn nhất định sẽ đi đến mật thất mà Ân Duệ dùng trăm phương ngàn kế để giấu kín. Hắn đi đến đó cũng không làm gì, chẳng qua nơi đó âm u tĩnh mịch, khắp nơi tràn ngập dấu vết mà Ân Duệ lưu lại, xem như đây là một cách để hoài niệm nhi tử có lẽ đã chết thảm của hắn.
Trong mật thất này ngoại trừ treo đầy những bức tranh không biết vẽ ai thì cũng có những thứ khá đáng giá, vì thế nguyên một thùng tràn đầy thư trở thành thứ để Ân Nam Hàn giết thời gian.
Lúc trước Ân Nam Hàn phát hiện thùng thư, bởi vì vội vã đi bắt nghịch tử cho nên cũng không xem nhiều, hiện tại thời gian lại rảnh rỗi, sau khi tĩnh tâm thì có thể chậm rãi lật xem, thế nhưng phát hiện có không ít điều thú vị.
Cũng vì như vậy mà hắn càng lúc càng thích đọc thư trong cái thùng này, nhưng sắc mặt cũng dần dần trở nên kỳ quái, mấy lá thư đều có hai trang dán cùng nhau, trang đầu tiên là nghịch tử ban ngày viết, trang còn lại là nhi tử ban đêm viết. Thư từ được viết vào ban ngày tuy rằng rất khó tin nhưng chính xác là nghịch tử ban ngày của hắn đã viết, tựa hồ đang sắm vai một người khác ở trong thư.
“Phàm, hôm nay ta nhìn thấy một con thỏ nhỏ bị thương, ta đem nó về trị thương rồi thả trở lại.” Ân Nam Hàn nhìn chằm chằm lá thư này, sắc mặt càng thêm kỳ lạ, giọng điệu thật lãng mạn, cứu một con thỏ nhỏ, còn nhân từ thả trở lại, đây thật sự là nghịch tử đã từng bạo hành hắn hay sao? Vì sao hắn lại cảm thấy hoang đường đến cực điểm như vậy, nếu phong thư này là do nhi tử ban đêm của hắn viết thì còn có một chút khả năng, nhưng là ban ngày…..Hơn nữa thủ hạ của hắn vẫn luôn giám sát Ân Duệ, nếu nghịch tử ban ngày thật sự có làm chuyện này thì vì sao hắn lại không có ấn tượng?
“Phàm, hôm nay ta đã làm xong hết bài tập, ta rất là ngoan.” Khóe miệng của Ân Nam Hàn lại hung hăng run rẩy.
“Phàm, hôm nay ta cùng người khác so đấu bị thua, còn bị đánh trúng nữa, đau quá à, Phàm, ngươi có đau hay không, để ta thổi giúp ngươi nha, như vậy sẽ không đau.” Giọng điệu làm nũng ỏng ẹo như vậy? Ân nam Hàn cố gắng hồi tưởng thì mới nhớ ra có một lần Ân Duệ so đấu bị thua, nhưng sau lần bị thua chẳng phải Ân Duệ đã lợi dụng uy quyền làm thiếu chủ mà bắt thủ hạ áp giải người đã so đấu thắng mình phải quỳ xuống rồi hung hăng quất roi hay sao.
Sở dĩ hắn có ấn tượng đối với chuyện này chính là vì lần đó Ân Duệ xuống tay quá nặng, người nọ bị đánh đến mức da tróc thịt bong, không còn một chỗ nào hoàn hảo, chỉ có thể hấp hối quỳ rạp xuống đất mà thở thoi thóp, người mà hắn phái đi giám sát Ân Duệ quay về bẩm báo, sau khi Ân Duệ quất người kia xong thì còn nói một câu, “Bổn thiếu gia rất sợ đau, ai làm cho ta đau thì ắt phải bồi thường gấp đôi.” Khi đó hắn còn có một chút khó hiểu, chỉ tưởng là Ân Duệ còn nhỏ mà đã hiểu cách để khiến người khác sợ hãi, thậm chỉ còn tán thưởng thủ đoạn của Ân Duệ, bởi vì sau lần đó trong giáo, phàm là ai so đấu với Ân Duệ đều không dám khinh thường Ân Duệ còn trẻ, ỷ vào so đấu mà nặng tay đối với Ân Duệ, bọn họ đều có một chút băn khoăn, khi ra chiêu đều có một chút bó tay bó chân. Nhưng hiện tại hắn cũng hiểu Ân Duệ quả thật là trả thù gấp đôi, ngoại trừ trả thủ cho chính mình mà còn trả thù cho cả người buổi tối.
Ân Nam Hàn gấp lại từng lá thư, tuy rằng hắn đã đọc qua không ít nhưng số lượng thư ở trong cái thùng gỗ này quá mức kinh người, cho nên hắn chỉ mới xem được một phần nhỏ trong thùng, mà một phần nhỏ này đã đủ để cho hắn kết luận ra được một chuyện vô cùng kinh người. Chính là nghịch tử dám nhốt cả phụ thân để ngược đãi lại sắm vai một người nhu nhược ngoan ngoãn thiện lương cần được bảo hộ ở trước mặt nhi tử ban đêm?
……
Thành phố S, bên dưới tòa nhà của công ty bảo an XX
Giờ làm việc đã đến, các thành phần tri thức vội vàng tiến vào công ty, không biết bao lâu thì thang máy lại mở ra, có một người lách mình bước đi, nhìn bước chân ung dung, hoàn toàn không có cảm giác phiền muộn lo âu, người này chính là Công Nghi Tuấn đang nhàm chán đến mức phải đi làm. fynnz.wordpress.com
Hắn gãi đầu, vừa đi vừa ngáp một cái thật to, đôi mắt hơi híp lại vì buồn ngủ đang đảo qua nhân viên công ty của hắn, một bóng người quen thuộc đáng lý không nên xuất hiện vào lúc này lại đập vào mi mắt của hắn, Công Nghi Tuấn suýt nữa đã nghi ngờ có phải mắt của mình có vấn đề hay không, hắn gọi một tiếng không quá xác định, “Tiểu Trần? Vì sao anh lại ở đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT