“Sao vậy, nghe giọng của cậu có vẻ rất bất ngờ.” Bạch Phàm thấy tiểu Vương đang cầm thẻ lên máy bay đi đến, hắn liền ra hiệu im lặng đối với tiểu Vương.
“A ha ha, tôi, đương nhiên là bất ngờ, nhiều ngày như vậy mà cậu cũng chưa gọi điện thoại cho tôi.” La Suất cố gắng trấn an cảm xúc khẩn trương của mình, nhưng vừa mới kịch liệt vận động như vậy nên hơi thở vẫn có một chút không xong.
“Gọi trễ là ta không đúng.” Bạch Phàm nói xong, người luyện võ có thính giác rất nhạy nên lập tức phát hiện một chút không đúng, “La Suất, cậu bị sao vậy, làm gì mà lại thở hổn hển như thế?”
“A a, không sao, tôi đang vận động, đang tập thể hình, vừa mới chạy bộ xong.” La Suất quả thật có thể nói là đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng lúc này thiếu niên nằm dưới thân của La Suất lại giở trò đùa giỡn, hắn bắt đầu cố gắng cất lên tiếng kêu ô ô.
“À, ra là như vậy.” Bạch Phàm vừa cười vừa nói, đang định báo với La Suất là hắn chuẩn bị rời khỏi thành phố Z, nhưng không khéo lại nghe thấy vài tiếng ô ô, hắn hỏi một cách nghi hoặc, “Hình như bên cạnh cậu còn có người khác.”
“A, đây là huấn luyện viên tập thể hình, huấn luyện viên tập thể hình đang ở bên cạnh tôi.” La Suất cuống quýt nói.
Thiếu niên bị La Suất che miệng đảo tròn cặp mắt trắng dã, bộ dáng của hắn nhỏ nhắn đáng yêu như thế, làm sao có thể là huấn luyện viên cơ bắp đầy mình?
La Suất nóng lòng chuyển đề tài, “Chúng ta đã lâu không gặp, khi nào thì đi ra ngoài gặp nhau một bữa.”
“Tốt, về sau có cơ hội thì cứ hẹn ngày giờ và địa điểm.”
Đề tài kế tiếp phát triển theo chiều hướng êm xuôi, nói về vài chuyện linh tinh, nguy cơ của La Suất cuối cùng tạm thời được giải quyết, nhưng hắn đột nhiên phát hiện một sự thật rất bi kịch, chính là trong tình cảnh quỷ dị như thế, vậy mà khi hắn nghe thấy giọng nói ấm áp truyền ra từ trong điện thoại thì thứ đang chôn trong thân thể của thiếu niên lại trở nên cứng rắn.
Dần dần thiếu niên cũng phát hiện có sự biến hóa, hắn trưng ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn La Suất cho đến khi La Suất cũng trở nên xấu hổ.
Sau đó Bạch Phàm nói cho La Suất biết hôm nay hắn phải rời khỏi thành phố Z, thật thuận lợi là không bị La Suất đặt ra quá nhiều nghi vấn, nếu là bình thường thì La Suất đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như thế, nhưng hôm nay chỉ có thể nói là thời cơ không đúng. fynnz.wordpress.com
“Tốt, vậy không quấy rầy cậu, hẹn gặp lại.” Bạch Phàm mang theo một chút ý cười.
“Ừ, hẹn gặp lại.” Lúc này La Suất đã chịu đựng đến cực điểm, đối với đàn ông mà nói thì chuyện này quả thật là một sự trừng phạt tàn khốc.
Thiếu niên kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/01/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-26/” o “Powered by Text-Enhance) sau khi thấy La Suất cúp máy thì lập tức mang theo một chút giễu cợt mà quấn lên người của La Suất, “Là điện thoại của ai vậy, làm cho anh chỉ nghe thấy giọng mà đã cứng thành như vậy.”
“Cậu.” La Suất thật sự buồn bực, hơn nữa hiện tại quả thật cần phải phát hỏa, thẹn quá hóa giận, kết quả chính là thiếu niên này ngày hôm sau cũng chưa thể leo xuống giường……
……
Sau khi Bạch Phàm rời khỏi thành phố Z thì không ngừng chạy về Miến Điện, hắn lưu lại Miến Điện một quãng thời gian thật dài, thu hoạch một lượng lớn đá chưa xén có chất lượng cao và dùng hai mươi triệu đồng để mua một đống đá thô.
Hiện tại Bạch Phàm ít khi động tay vào làm những chuyện này, số hàng đá chưa xén đương nhiên cũng không phải mua về để mở ra mà là vận chuyển về thành phố R rồi tung hàng với giá cao, trong nháy mắt lại tăng thêm lợi nhuận, cái này gọi là tiền sinh ra tiền, ở trong thế giới này, chỉ có tiền thì mới càng có thêm nhiều tiền.
Còn phần đá thô trị giá hai triệu đồng thì Bạch Phàm cũng không định mở ra mà thu vào trong kho báu tư nhân của mình, hắn đã xác nhận bên trong số đá thô này có ngọc bích, tuy rằng vẫn chưa biết phẩm chất nhưng bề mặt không kém, diện tích của ngọc bích bên trong cũng rất rộng, tỷ lệ lỗ vốn rất thấp, quan trọng nhất chính là đống đá thô này cho dù không mở ra mà chỉ đặt ở nơi đó thì nó cũng sẽ chậm rãi gia tăng giá trị tài sản. Hiện tại kho báu tư nhân của Bạch Phàm ngoại trừ một đống đá thô mới nhập này thì còn có hai phần riêng, một phần trị giá ba chục triệu đồng và phần còn lại trị giá mười hai triệu đồng, những thứ này hắn tính trường kỳ đặt trong kho.
Ban ngày Bạch Phàm vội vàng xem số hàng đá chưa xén, đến ban đêm ở chỗ của Ân Duệ cũng thật không đúng dịp mà đột nhiên trở nên bận rộn, sự vụ lưu lại mỗi ngày rõ ràng tăng lên rất nhiều, ban ngày bận, ban đêm cũng bận, kết quả chính là Bạch Phàm có cảm giác chưa già đã yếu, cho dù đang ở trong thân thể mạnh khỏe đầy sức sống của Ân Duệ thì hắn cũng sẽ thường xuyên có thói quen đưa tay xoa bả vai.
Một ngày nọ, khi Bạch Phàm đang chông đèn giải quyết sự vụ thì đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh trong trẻo, “Giáo chủ, để nô tỳ giúp ngài xoa bóp.”
Bạch Phàm ngẩng đầu, hóa ra là tỳ nữ vẫn luôn đứng ở trong phòng của mình. Bất quá xem bộ dáng yêu kiều lại mềm mại của nàng thì Bạch Phàm có một chút hoài nghi, bóp vai là một việc rất tốn sức.
Tỳ nữ kia lập tức hiểu được ý của Bạch Phàm, vội vàng vén y phục rồi quỳ gối thi lễ, “Nếu Giáo chủ không ngại thì cứ để nô tỳ thử một lần.”
Bạch Phàm nhìn kỹ nàng kia một hồi rồi mới gật đầu, nhưng khi nàng đến gần thì hắn lại âm thầm đề cao cảnh giác, vai và cổ là nhược điểm của cơ thể con người.
Vượt ngoài dự kiến của Bạch Phàm, nàng không hề có động tác gì ác ý, hơn nữa khi xoa bóp bả vai còn khiến hắn vô cùng thoải mái, khi tỳ nữ kia bóp vai được chừng một khắc thì khom người cáo lui, Bạch Phàm liền giả vờ giúp đỡ nàng đứng lên, ngoài miệng nói vài ba câu tán thưởng nhưng kỳ thực ngón tay đang thăm dò kinh mạch của đối phương, sau một lúc, ánh mắt của Bạch Phàm mới buông lỏng, thả tay của tỳ nữ ra, có thể là do hắn đa nghi.
Sau đó Bạch Phàm phái người tra xét gia cảnh của người tỳ nữ này, kết quả phát hiện thật sự là gia cảnh trong sạch, cũng không phát hiện đã làm chuyện gì khả nghi.
Sau đó, mỗi khi đến ban đêm Bạch Phàm xử lý sự vụ thì vị tỳ nữ kia sẽ chủ động xin xoa bóp vai, Bạch Phàm cũng đã quen với bàn tay khéo léo của nàng, tăng ca thì phải thêm tiền, vì vậy cố ý bảo quản gia hằng tháng bỏ thêm một chút ngân lượng cho nàng, khi thì cũng mở miệng khen vài ba câu.
Nhưng Bạch Phàm không biết chuyện xoa bóp này lại làm cho đám nô bộc trong nội viện tung ra một lời đồn, có người nói Phượng nhi cô nương trèo cao, Giáo chủ phá lệ ưu ái nàng, quả thật tán thưởng rất nhiều, không chừng Phượng nhi cô nương thật sự sẽ trở thành phượng hoàng.
Đối với lời đồn đãi đó, vị Phượng nhi cô nương mỗi đêm đều chủ động xin bóp vai cho Bạch Phàm cũng không biển hiện thái độ gì, nhưng chúng tỳ nữ mỗi lần thảo luận về Giáo chủ đều bảo Giáo chủ thật đáng sợ, vẻ mặt chưa bao giờ có biểu cảm, nàng liền nói một cách nghi hoặc, “Giáo chủ thật đáng sợ sao, vì sao ta không cảm thấy như vậy a.”
Sau đó một vài tỳ nữ ở bên cạnh sẽ truyền sang ánh mắt hâm mộ, “Đó là đối với ngươi, chứ đối với chúng ta thì làm sao có thể giống nhau. Phượng nhi, sau này ngươi lên làm phu nhân thì đừng quên chúng ta nha.”
Dưới những ánh mắt hâm mộ cực kỳ hư ảo như vậy, Phượng nhi cũng bắt đầu dần dần cảm thấy chuyện Giáo chủ coi trọng mình cũng không phải không có khả năng, nàng xinh đẹp như vậy, bên cạnh Giáo chủ lại không có nữ nhân, hơn nữa còn đối đãi đặc biệt với mình, vả lại mẫu thân của Giáo chủ cũng xuất thân là tỳ nữ, không chừng bởi vì như vậy mà Giáo chủ đặc biệt có hảo cảm đối với nàng thì sao. Hiện tại Giáo chủ lẻ loi một mình, không có công công cũng không có bà bà, nếu có thể được Giáo chủ coi trọng thì ngày sau sẽ rất thoải mái và dễ chịu.(công công, bà bà = cha chồng, mẹ chồng)
Phượng nhi dần dần chú ý đến trang phục của mình hơn, mỗi lần xuất hiện trước mặt Giáo chủ đều cố gắng biểu hiện ra bộ mặt đẹp nhất của mình, mà hành động này của Phượng nhi càng chứng thực suy đoán của những người khác.
Phượng nhi ngày thường đều gác đêm, nhưng ngày hôm nay vì một tỳ nữ bưng thức ăn bị bệnh, Phượng nhi liền động tâm tư, nàng chủ động yêu cầu được thay thế tỳ nữ kia, quản sự gần đây cũng nghe thấy một chút tin đồn, tuy rằng không biết thật giả nhưng nể mặt nàng nên liền đồng ý.
Phượng nhi bưng một bàn thức ăn đặt trên bàn, ánh mắt lại lén lút nhìn Giáo chủ đang ngồi bên cạnh bàn, nhưng nàng nhìn nửa ngày lại phát hiện Giáo chủ không hề chú ý đến nàng, nàng chưa từ bỏ ý định, chậm rãi tiến đến vài bước, dựa rất gần vào người của Giáo chủ, thậm chí chủ động mở miệng giới thiệu, “Giáo chủ, đây là vịt xào tứ bửu, hôm nay trù phòng mới thêm vào thực đơn.”
Phượng nhi vốn tưởng rằng Giáo chủ sẽ gật đầu, nàng cảm thấy hứng thú mà hỏi hai ba câu, nhưng không ngờ nàng chỉ nhận được một cái liếc mắt hết sức lãnh đạm.
Phượng nhi đột nhiên trở nên khẩn trương, nàng hầu hạ Giáo chủ cũng được một thời gian, nhưng không biết vì sao hôm nay Giáo chủ lại đặc biệt làm cho người ta e ngại.
Bởi vì trong lòng che giấu sự tình cho nên khi Phượng nhi gắp thức ăn cho Giáo chủ thì thường xuyên liếc mắt nhìn Giáo chủ một cái, nhưng vừa nhìn thì lại hỏng việc, đôi tay gắp đồ ăn của nàng không ổn, lạch cạch, thức ăn rơi xuống, càng không xong chính là thức ăn lại rơi trên y phục của Ân Duệ.
Y bào bị vấy mỡ, Ân Duệ cau mày, mất kiên nhẫn nhìn về phía tỳ nữ mà nãy giờ cứ hết nhìn đông lại nhìn tây này.
“Giáo chủ, nô tỳ đáng chết, để nô tỳ lau khô cho ngài.” Phượng nhi thấy chính mình gây ra họa liền cuống quýt rút ra khăn lụa giúp Ân Duệ lau chùi.
Ân Duệ lãnh đạm cầm lấy tay của Phượng nhi kéo ra khỏi góc y bào của mình, cất lên giọng nói không hề mang theo tình cảm, “Ở đâu ra một nha đầu tay chân lượm thượm thế này, quản sự đâu, lôi nàng ra ngoài. ”
Phượng nhi nghe như thế thì nhất thời liền sốt ruột, nàng quỳ mạnh xuống đất, lôi kéo góc y bào của Ân Duệ, “Giáo chủ khai ân, chẳng phải ngài từng khen nô tỳ khéo tay hay sao, thỉnh ngài đừng đuổi nô tỳ đi.”
Lần đầu tiên Ân Duệ nhìn thẳng vào người nữ nhân này, “Khen ngươi khéo tay?”
Phượng nhi cuống quýt gật đầu, “Đúng vậy, mỗi đêm nô tỳ đều bóp vai giúp ngài thư giãn, ngài vẫn luôn tán thưởng nô tỳ, bảo nô tỳ có một đôi tay khéo léo bẩm sinh, hôm nay là nô tỳ bất cẩn làm sai, về sau sẽ không tái phạm, Giáo chủ hãy tha cho nô tỳ đi. ”
Ánh mắt của Ân Duệ dần dần trở nên thâm trầm, vẻ mặt khó lường, “Một đôi tay khéo léo bẩm sinh, làm cho ta xem….khéo ở chỗ nào ”
Phượng nhi nghe thấy yêu cầu như thế thì chần chừ đưa tay ra, nhưng không ngờ tay của nàng lại lập tức bị Giáo chủ cầm lấy, Phượng nhi thấy Giáo chủ đang nhìn chằm chằm đôi tay của mình khiến sắc mặt của nàng dần dần ửng đỏ.
Ân Duệ quan sát cẩn thận đôi tay này, da trắng như tuyết, ngón tay thon dài, ngay cả móng tay cũng là một màu hồng nhạt rất đẹp, quả nhiên là một đôi tay thật khéo, thật sự….là một đôi tay làm cho người ta ghen tỵ.
Phượng nhi thấy Giáo chủ nắm tay mình thật lâu vẫn chưa buông ra, nàng nhịn không được mà thẹn thùng nhẹ giọng nói, “Giáo, Giáo chủ.”
“Đôi tay này, tặng cho ta có được hay không?” Trên mặt của Ân Duệ lộ ra một nụ cười kỳ quái, cất lên giọng nói cực kỳ êm dịu.
Lần này Phượng nhi thật sự không rõ ý tứ của Ân Duệ, nàng nghi hoặc ngẩng đầu thì lại cảm thấy bàn tay đang nắm tay của mình chợt buộc chặt, nháy mắt tựa như kìm sắt….
Người canh giữ bên ngoài chỉ nghe thấy một giọng nữ thê lương ở bên trong đột nhiên truyền ra, tiếng kêu thảm thiết kia cũng nhanh chóng trôi qua, giống như chỉ trong nháy mắt không thể chịu được đau đớn mà im bặt rồi hôn mê bất tỉnh. Bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng đều cảm thấy trong lòng dâng lên một trận ớn lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT