Cho đến giờ, hắn vẫn luôn như vậy, cố chấp, chỉ thuận theo cách nhìn nhận của mình chứ không chịu tin tưởng vào bất kì ai.

Tạ Kiều vẫn nắm tay Phan Đông Minh, thì thào nói với giọng ngái ngủ: “Ai đến vậy?” Vừa hỏi xong cô dần hiểu được Nhĩ Mã nói gì, vội đứng lên, đắp chăn lại cho Phan Đông Minh rồi mới bước ra khỏi cửa, đứng dưới mái hiên, nhìn một đoàn người mặc áo choàng của quân y đang từ đường núi tiến lại gần. Thanh Sơn dẫn đầu đoàn, vừa đi vừa nói gì đó với người bên cạnh.

Khi những người đó tiến vào trong sân, Tạ Kiều mới nhận ra người nói chuyện với Thanh Sơn là đội trưởng Thẩm. Tạ Kiều bước đến chào hỏi, trong tức khắc, anh ta không thể nhận ra cô, nhưng chỉ hơi sửng sốt rồi vươn tay ra và nói: “Cô là Tạ Kiều?”

Tạ Kiều gật đầu và bắt tay với anh ta. Anh ta nhìn mặt cô và hỏi: “Mặt của cô…

Cô có khỏe không, không sao chứ? Đông Minh thế nào rồi?”

Họ cùng nhau vào nhà. Mấy cô y tá đi cùng chọc kim truyền lên tay Phan Đông Minh, lại dùng băng dán cố định kim lại. Mấy bác sĩ của khu quân y đeo khẩu trang và đeo bao tay rồi mới kiểm tra xem đầu hắn có bị thương không, chụp cho hắn một bình ô-xy dạng cầm tay. Hai anh lính đi cùng mở cáng ra, chuyển Phan Đông Minh từ giường sang cáng. Một bác sĩ nói với đội trưởng Thẩm: “Xem ra có nhiều chỗ bị gãy xương, có thể trong lồng ngực bị tích dịch, cần chụp X-quang mới xác định được.”

Đội trưởng Thẩm gật đầu rồi nói với Tạ Kiều: “Haiz, cũng tại tôi, nếu tôi kiên quyết đi cùng hai người thì đã ổn rồi, cũng sẽ không…”

“Không, sao có thể trách anh chứ. Đây cũng là kiếp nạn anh ấy nhất định phải gặp thôi. Anh ấy, anh ấy không gặp nguy hiểm chứ?”

Vị bác sĩ quân y kia nói tiếp: “Bây giờ cũng khó mà nói được, xe cứu thương ở dưới chân núi, chúng ta phải nắm chắc được thời gian xuống núi rôi kiểm tra lại để quyết định làm phẫu thuật.”

Phan Đông Minh bị họ vần vò qua lại nhưng cũng chỉ hơi mở mắt ra nhìn rồi lại nhắm lại. Vị bác sĩ kia nghi ngờ có lẽ hắn có hiện tượng sốc do lượng máu tuần hoàn không đủ, vội vàng muốn đưa hắn xuống núi. Thanh Sơn chạy lại hỗ trợ, còn chưa ra khỏi cửa đã bị ông lão giục rồi. Tạ Kiều ở lại sau để sắp xếp balo, lại nghe thấy tiếng nói bực bội của Nhĩ Mã trong buồng: “Họ dựa vào cái gì mà không tin ông chứ, bởi vì ông chỉ là thầy lang sao? Tự cao tự đại, cứ vần qua vần lại như thế, nửa năm hay đến một năm chưa chắc anh ta đã khỏe lại được, đúng là một lũ lang băm!”

Ông lão nhẹ nhàng nói: “Được rồi, điều kiện của người ta tốt hơn chúng ta gấp nhiều lần, người sống trên núi như chúng ta làm sao mà hiểu được. Thanh Sơn, chỗ thuốc lá và thuốc dán, cháu đưa cho cô bé kia đi. Mặc kệ mấy người kia nói gì cũng cứ đưa cho cô ấy, phải kiên trì dán thuốc mới được.”

Dường như Nhĩ Mã không muốn: “Không cho, chỗ thuốc này đều là ông đổi mạng mới có được.”

Thanh Sơn vừa cười vừa mắng cô: “Nhĩ Mã, con qủy này, sao lại biến thành quỷ hẹp hòi rồi.”

Tạ Kiều biết lúc này mà vào nói lời tạm biệt là không lễ phép, chỉ sợ người ta hiểu lầm mình nghe trộm, nhưng đội trưởng Thẩm vẫn đang chờ ngoài cửa nên cô đành gõ cửa đi vào. Nhĩ Mã vừa thấy cô liền đỏ mặt, Tạ Kiều cúi đầu chào ông lão: “Thưa ông, hôm nay chào mọi người cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhưng đại ân đại đức cứu mạng của ông, cả đời này Tạ Kiều cháu sẽ nhớ mãi không quên.”

Ông lão xua tay và nói: “Không phải nói gì cả, người trên núi này, ngay cả côn trùng trên cây còn thương, huống chi là con người. Thôi, đi nhanh đi, cứu người quan trọng hơn…Thanh Sơn, Nhĩ Mã, mau ra tiễn đi.”

Tạ Kiều nói hết lời cảm ơn rồi mới theo Thanh Sơn và Nhĩ Mã ra khỏi cửa. Nhĩ Mã đi cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Cái này là ông bảo em đưa cho chị.” Nói xong cô giơ ra một cái khăn tay bằng vải thô.

Tạ Kiều nhận lấy rồi mở ra, là một củ sâm núi đã được phơi khô, chòm rễ dài thưa thớt được cuốn gọn lại, hai cái rễ chính tẽ ra như chân gà, lại có vẻ giống chữ “Nhân”. Tạ Kiều biết chắc đây là thứ mà Nhĩ Mã nói là ông lão phải đổi tính mạng mới có được. Quả nhiên, Nhĩ Mã nói: “Đây là thứ rất quý đó, ở chỗ này ít có lắm. Trước đây ông em tìm nó trên vách núi nên bị ngã, rơi vào một cái đầm lầy, cũng may được quân giải phóng cứu nên mới giữ được mạng…Nếu hôm nay không thấy quân giải phóng đến đón hai người, ông em cũng không đưa nó cho chị đâu…”

Lúc này Tạ Kiều mới hiểu vì sao bộ dạng ông lão lại đáng sợ đến vậy, “Thứ này quý quá, chị không thể…”

“Cầm đi.” Thanh Sơn quay lại nói: “Còn cả chỗ thuốc dán nữa, những người kia không tin vào y thuật của người trên núi đâu, cô cứ vụng trộm dán cho anh ta, nhanh khỏi lắm.”

Tạ Kiều nhận lấy một xấp thuốc dán, thật sự không biết nói gì hơn: “…Mọi người đều là người tốt…Nếu không có mọi người, tôi cũng không biết…” Ngoài việc nói những lời đó ra, cô không biết nên cảm ơn thế nào. Thanh Sơn gãi đầu và nói: “Trời, cũng có gì đâu, chúng tôi ở đây cứ hễ có ai trong làng cần là sẽ giúp, không có gì đâu.”

Dưới chân núi, có một chiếc xe địa hình màu xanh thẫm với biểu tượng chữ thập đỏ. Thanh Sơn và Nhĩ Mã nói lời tạm biệt với Tạ Kiều. Phan Đông Minh được đưa vào trong xe làm kiểm tra sơ bộ, đội trưởng Thẩm đứng ngoài hút thuốc, Tạ Kiều cũng yên lặng đứng chờ một bên.

Chẳng bao lâu sau, vị bác sĩ quân y bước ra và nói: “Đội trưởng Thẩm, xương mác ở chân trái của bệnh nhân bị gãy, xương sườn thứ sáu ở ngực cũng bị gãy, hõm sườn bị tụ máu, ngoài những vết bầm tím trên người thì không thấy vết thương nào rõ ràng trên đầu cả. Chúng tôi đề nghị đưa bệnh nhân về bệnh viện làm kiểm tra kĩ càng hơn.”

Đội trưởng Thẩm gật đầu rồi nói với Tạ Kiều: “Về trước thôi, phải về để các chuyên gia kiểm tra một lần cho chắc.”

Tạ Kiều vào xe mặc bộ quần áo vô khuẩn. Phan Đông Minh được đặt nằm trên một chiếc giường trong khu vô khuẩn, đeo bình thở ô-xy, khuôn mặt vẫn trắng bệch, hàng lông mi đen dày rủ xuống. Từng giọt huyết tương được truyền vào mạch máu trên tay hắn, chiếc chăn sáng màu trước ngực không che được hết mấy ống dẫn của dụng cụ y tế.

Hai cô y tá vẫn bận rộn tay chân, cũng không nói gì cả. Tạ Kiều tìm một chiếc ghế nhỏ rồi ngồi cạnh giường. Xe bắt đầu chuyển bánh khiến cô nhớ tới thời gian không lâu trước đây, khi cô ngồi tàu hỏa rời khỏi Bắc Kinh. Nếu biết trước mọi chuyện phát sinh sau này, cô mơ hồ nghĩ, liệu cô có rời đi không?

Không biết qua bao lâu, cũng mấy bình thuốc được thay, cho tới khi cô ngồi lâu đến ê ẩm thì có người mở cửa xe ra. Cô biết là đã đến bệnh viện rồi. Có người nhấc mấy cái ống ra rồi nhấc Phan Đông Minh dậy. Tạ Kiều cởi bỏ bộ quần áo vô khuẩn rồi xuống xe cùng. Cô hơi nheo mắt lại, ánh mặt trời ở đây hơi chói, chiếu lên người mang đến cảm giác rất ám áp. Thích ứng với ánh sáng rồi, cô mới nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đang từ đại sảnh bước về phía cô. Nhìn chăm chú một lát cô mới nhận ra, là Dương Quần.

Bắc Kinh rất xa nơi này, vậy mà anh đã đến nhanh như vậy. Anh đứng trước mặt Tạ Kiều, sửng sốt nhìn cô như thấy người rừng vậy. Cô vừa tiều tụy, lại ăn vận chân quê, mái tóc hơi dài rối bù, trên mặt có mấy vết thương, chiếc áo da cô mặc trên người cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Giật mình trong thoáng chốc, anh lộ vẻ thương tiếc, lại áy náy, lên tiếng nói: “Tạ Kiều, sao cô lại thành ra thế này? Tôi cũng không nhận ra cô luôn.”

Tạ Kiều khẽ cười nói: “Sao anh đã tới đây rồi?”

Dương Quần đỡ lấy gáy, ra vẻ khổ sở mà nói: “Tôi đến cùng anh Chấn Nam, là anh hai của Đông Tử. Giờ tôi thảm lắm, nếu Đông Tử mà có bị…Tôi chuẩn bị dây thừng rồi, chỉ còn chờ tự treo mình lên xà nhà thôi. Bố tôi còn đang cầm sẵn xoong chảo đợi tôi ở nhà kia kìa, chắc tôi không sống được đâu, bạn thân à, nhớ đặt cho tôi cái vòng hoa tốt một chút nhé, dù gì thì tôi cũng muốn được lưu truyền vĩnh viễn.”

Giờ phút này mà vẫn có thể nói những lời đó, Tạ Kiều thật sự bái phục anh, liếc anh một cái rồi nói: “Anh nói cái gì đấy, chắc chắn anh ta không sao.”

Dương Quần chắp tay lại, lẩm bẩm: “Lạy trời, người mở mắt ra đi, mau phù hộ cho Phan Đông Tử vạn thọ vô cương, bằng không tội của con lớn lắm. Chỉ cần anh ấy được bình an vô sự, con sẽ ăn chay niệm phật, phù hộ đi mà.”

Tạ Kiều không chịu nổi màn lải nhải của anh, véo anh một cái rồi nói: “Mau vào xem bác sĩ nói thế nào đi, đến giờ mà anh ta vẫn chưa tỉnh đâu.”

Từ ngoài phòng bệnh nhìn vào trong có thể thấy rất nhiều người, Dương Quần nhẹ giọng nói: “Kia chính là anh hai của Đông Tử.”

Tạ Kiều nhìn người đàn ông mặc chiếc áo choàng lớn đang đứng cạnh giường, vừa lúc anh ta xoay qua nói chuyện với bác sĩ. Nhìn anh ta không hề giống Phan Đông Minh, mái tóc hơi dài, đeo một cặp kính vuông, tướng mạo nhìn rất nho nhã hiền hòa, khác một trời một vực so với vẻ ngang ngược của Phan Đông Minh. Anh ta vừa nghe bác sĩ nói vừa gật đầu.

Dương Quần nói thêm: “Chuyện đã đến nước này rồi, chỉ sợ Đông Tử có chuyện gì nên tôi cũng không dám giấu. Nói trước cho cô để cô chuẩn bị tâm lý, tôi nói chuyện giữa cô và Đông Tử cho anh hai rồi…Đừng nhìn tôi như vậy, chuyện không nên nói tôi cũng không nói. Anh ấy đã thế rồi tôi còn dám giấu sao? Hơn nữa, người như anh hai, tôi có nói dối trước mặt anh ấy cũng không thể lừa được đâu, anh ấy còn lợi hại hơn Phan Đông Tử nhiều, chỉ cần anh ấy liếc mắt một cái là tôi đã run rẩy kể hết mọi chuyện ra rồi. Haiz, cô nói xem, có phải anh ấy dùng thuật thôi miên với tôi không?”

Tạ Kiều lại liếc anh một cái rồi ngồi xuống dãy ghế dài ngoài hành lang, chậm rãi thở dài, nhìn vào đám người đang không ngừng thảo luận trong căn phòng đối diện. Dương Quần cũng ngồi xuống, lại tiếp tục nói liến thoắng. Lo lắng cho Phan Đông Minh, lại ngồi xe lâu nên mệt, Tạ Kiều chẳng còn tâm tư nghe anh nói nữa, yên lặng trầm ngâm.

Có vài vị bác sĩ đẩy cánh cửa phòng bệnh của Phan Đông Minh, bước ra ngoài.

Mọi người trong phòng cũng bước ra, bác sĩ Cát mà Tạ Kiều quen cũng có mặt. Vừa thấy cô, bác sĩ Cát đã tiến lại gần, nhẹ giọng nói: “Đã thảo luận xong về ca mổ cho Đông Minh rồi, bác mổ chính, yên tâm, không sao đâu.”

Tạ Kiều “haiz” một tiếng rồi im bặt, vì phía sau bác sĩ Cát là anh hai của Phan Đông Minh – Phan Chấn Nam. Anh ta đã thấy cô, sau cặp kính là ánh mắt sắc lẹm, dường như đang đánh giá cô. Tuy nhiên, vẻ mặt lạnh lùng kia lại cực kỳ giống Phan Đông Minh, Tạ Kiều hơi bối rối, luống cuống tay chân.

Dương Quần đứng dậy, nói với Phan Chấn Nam: “Anh hai, Đông Tử thế nào rồi?”

Phan Chấn Nam chuyển ánh mắt sang Dương Quần, giọng nói có vẻ hiền hòa, bình tĩnh: “Không có gì đáng ngại cả, làm phẫu thuật xong nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là được.”

Dương Quần làm bộ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, thế thì em yên tâm rồi.”

Phan Chấn Nam lại lên tiếng: “Sắp xếp phòng rồi nghỉ ngơi đi.”, cũng không biết đang bảo ai đi nghỉ ngơi nữa. Nói xong anh ta sải bước đi, để lại phía sau một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, cũng đeo kính. Anh ta nói với Tạ Kiều: “Cô Tạ, mời đi theo tôi.”

Tạ Kiều vội xua tay và nói: “Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền mọi người.”

Dương Quần vỗ vỗ lên người cô rồi nói: “Đi đi, tôi đi cùng cô. Cô phải rửa mặt trước đã. Nhìn cách cô ăn mặc này, nếu nhét thêm một thanh kiếm ở thắt lưng thì cực kỳ giống người cổ đại. Mặc kiểu gì đây? Cô không nóng à?”

Thật ra từ lúc bước vào khu bệnh viện ấm áp này, Tạ Kiều đã đổ mồ hôi, giờ được nhắc thì mới cảm thấy cả người nóng nực khó chịu, đành phải đi theo Dương Quần và người đàn ông kia.

Bên cạnh bệnh viện có một khách sạn, người đàn ông kia sắp phòng cho cô xong liền vội vàng đi luôn. Dương Quần mở cửa phòng giúp cô rồi nói: “Cô đi tắm đi, tôi ra ngoài kiếm cho cô bộ quần áo, còn cái này thì đừng mặc nhé, người khác nhìn cô sẽ tưởng cô là người ngoài hành tinh đấy.”

Ở trên núi lâu ngày không có nhiều tiện nghi nên cô cũng chưa được tắm rửa hẳn hoi lần nào. Dương Quần rời đi, sau khi tắm xong Tạ Kiều bước ra ngoài, nhìn thấy balo của Phan Đông Minh, cô lấy tập giấy trong đó ra, xem lại một lần nữa. Thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, cô mới đưa tay xé rách tờ giấy, vứt vào bồn cầu rồi xả đi.

Tạ Kiều không biết vào ngày cô đi cầu viện thì Phan Đông Minh muốn gì. Việc hắn tuyệt vọng, không tin tưởng cô là sự thật. Hắn ngạo mạn, ngay cả lúc chết cũng muốn phải chết theo cách có danh dự, không muốn để người khác thấy bộ dạng xấu xí của hắn khi phát hiện ra hắn…Tạ Kiều không thể tưởng tượng được. Cho đến giờ, hắn vẫn luôn như vậy, cố chấp, chỉ thuận theo cách nhìn nhận của mình chứ không chịu tin tưởng vào bất kì ai.

Dương Quần nhanh chóng trở về, đưa cho cô ít quần áo, sắp xếp xong rồi lại đến bệnh viện. Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc. Phan Chấn Nam đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ ở một đầu hành lang khác, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ qua làn khói nhạt, gần như ngây ngẩn.

Bên ngoài phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, Phan Chấn Nam ngồi trên băng ghế dài cùng mấy người khác. Trong bầu không khí yên tĩnh, Dương Quần cũng không nói gì, ngồi bên cạnh Tạ Kiều trầm mặc đợi ca phẫu thuật kết thúc.

Mấy tiếng sau, rốt cục Phan Đông Minh cũng được các bác sĩ đưa ra khỏi phòng phẫu thuật rồi chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ Cát vẫn mặc trang phục vô khuẩn như mấy chuyên gia khác, nói với Phan Chấn Nam: “Ca mổ rất thành công, cứ ở lại đây tĩnh dưỡng đã, không cần vội về Bắc Kinh làm gì. Cậu thấy thế nào?”

Phan Chấn Nam gật đầu và nói: “Cũng được ạ, cháu vẫn chưa nói gì với bố cháu cả. Nếu Đông Tử có gì đáng ngại cũng đừng nói với họ, để họ yên tâm.” Anh ta chỉ vào Dương Quần và nói tiếp: “Cả cậu nữa, về Bắc Kinh cũng đừng lắm chuyện đấy.”

Dương Quần lập tức cụp mắt rồi nói: “Em nói với bố em rồi, nếu không làm sao mà em ngồi máy bay đến đây được.”

Phan Chấn Nam trừng mắt nhìn anh, “Vậy thì mau gọi điện cho bố cậu, nói là không có chuyện gì, cũng đừng nhắc đến trước mặt bố tôi, ông ấy bị cao huyết áp, không chịu nổi đâu.”

“Dạ dạ.” Dương Quần ngoan ngoãn gọi điện cho bố anh.

Ánh mắt Phan Chấn Nam vừa chuyển đi đã lại nhìn về Tạ Kiều, anh ta gật đầu rồi đi luôn.

Cô theo Dương Quần vào phòng bệnh của Phan Đông Minh, cách một khung cửa sổ lớn, nhìn Phan Đông Minh vẫn đang truyền nước. Dương Quần thở dài một hơi, lại nhẹ nhàng nói: “Cũng may anh ấy không có chuyện gì, nếu không hai chúng ta thành người nổi tiếng rồi, đầu sỏ, đầu sỏ, ha ha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play