Tạ Kiều đã đi thật rồi, đã rời bỏ hắn, không phải muốn bỏ một vài ngày, mà là muốn rời bỏ hắn cả đời!

Trưởng phòng thị trường đang thao thao bất tuyệt phân tích bản báo cáo thị trường cho hắn, cô Vương lại lần thứ sáu liếc mắt nhìn trộm ông chủ cho mình “bát cơm”. Nếu người nào không biết thì sẽ cho rằng hắn đang rất chăm chú, đáng tiếc, mỗi người trong phòng họp đều có thể nhìn ra, tâm hồn của ông chủ lớn này đang bay vào vũ trụ rồi.

Từ lúc vào phòng họp, sếp Phan chỉ nói ba chữ: “Bắt đầu đi.”

Quản lý các bộ phận bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng Phan Đông Minh chỉ đăm đăm đặt tầm mắt ra ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích như thể đang đãng trí nhưng lại có vẻ như đang hết sức chăm chú. Cô Vương không khỏi tò mò nhìn xung quang, đây đang là tầng thứ mấy chục, ngoài cửa sổ có gì mà nhìn? Nếu có thấy thì cũng chỉ toàn là không trung, ngay cả mây cũng không thấy. Cô Vương chưa từng thấy một ông chủ chuyên nghiệp như vậy lại có thể như một học sinh tiểu học đang mất tập trung trong lớp. Nhìn thần thái của hắn, không hiểu sao bỗng dưng cô lại nghĩ đến từ “yên tĩnh”, từ này có chút gượng gạo, nhưng cô lại lập tức cười nhạo chính mình, cô bị rút mất não hay bị sao vậy. Hai chữ này dùng cho hắn, cô nghĩ là thần kinh cô tạm thời có chút vấn đề rồi.

Thế nhưng, điều khiến cô bội phục hơn chính là ánh mắt của ông chủ, quả nhiên không giống người bình thường. Cái nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trong một thời gian dài nhưng mí mắt không hề chớp. Có lẽ thái độ của ông chủ khiến cô thử đánh bạo một lần, cô cũng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xem ông chủ vì cái gì mà kiên trì trong khoảng thời gian dài như vậy. Nhưng chẳng bao lâu, cô liền nhắm đôi mắt cay xè hoen nước mắt lại, cô đành thở dài trong lòng, từ nay về sau, trong sự khâm phục của cô với ông chủ có thêm một điều mới nữa: Ánh mắt kiên định.

Rốt cục thì trưởng phòng thị trường cũng đã báo cáo xong, cả phòng họp bỗng nhiên rơi vào khoảng tĩnh lặng, thật kỳ quái. Viên trưởng phòng thị trường nháy mắt với cô Vương, ý là nhắc với ông chủ rằng ông ta đã báo cáo xong. Cho dù ông chủ không có tâm tư làm việc thì cũng không thể để họ phải ngồi đây trừng mắt lên nhìn được, còn bao công việc bề bộn đang chờ họ làm nữa. Cô Vương hắng giọng, ghé gần lại rồi nhẹ nhàng nói: “Phan tiên sinh, Phan tiên sinh?”

Phan Đông Minh “à” một tiếng rồi thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, nhìn mọi người trong phòng họp, trong lòng lại nghĩ, à, xong rồi sao? Người khác báo cáo cho hắn, nhưng có lẽ là vào tai phải ra tai trái rồi, không nghe được chữ nào cả, căn bản là không biết gì cả. Nhưng hắn là ai cơ chứ, là vị tướng quân bày mưu lược, vị thủ lĩnh trên thương trường, chỉ vài câu ít ỏi cũng có thể chi phối công việc của nhiều bộ phận, là người có danh tiếng lừng lẫy.

Sau khi trở lại văn phòng, hắn vẫn chẳng hứng thú với công việc nữa, cầm cây bút ký trong tay xoay đi xoay lại, trước mặt là những văn kiện cần ký nhưng hắn cũng không xem, dường như những con chữ này đang nhảy múa loạn xạ trước mắt hắn vậy, cho đến khi hắn lóa mắt đi. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có duy nhất câu nói của Tạ Kiều: Trừ anh ra, tôi muốn ngủ với những người đàn ông khác.

Hắn ném tập văn kiện lên bàn, dựa vào ghế cho thoải mái hơn một chút. Nhưng có lẽ thay đổi tư thế cũng không thể khiến hắn thoải mái hơn được bao nhiêu, mỗi một tư thế ngồi càng làm hắn khó chịu hơn. Hắn đứng phắt dậy, bước đến nhìn ngã tư đường tấp nập như mắc cửi, lại nghĩ ngợi, không biết mình bị sao nữa, chẳng qua là lời nói khi cô ấy tức giận thôi, hơn nữa, sao mình lại bận tâm chứ.

Dường như hắn vẫn rất khó chịu, tâm tình trong thoáng chốc đi xuống. Hắn cúi đầu nhìn hai tay mình đang vịn lên bục, có phải tối qua hắn quá mạnh tay không? Hắn còn nhớ rõ khi hắn đập đầu cô vào cửa còn nghe thấy mấy tiếng rất khó chịu, tiếng “bộp bộp” vang giòn. Sao hắn không thể khống chế mình một chút, sao lại không thể kiềm chế mình trước cô? Còn nữa, sao cô lại cứng đầu đến vậy, nếu cô chịu giải thích thì hắn cũng sẽ nghe, nếu nói với hắn rằng đây là hiểu lầm…Sao lại là hiểu lầm đây, rõ ràng là cô đã phạm lỗi, giờ hắn trừng phạt cô, không đúng sao? Nếu là trước đây, chắc chắn hắn đã sớm…Trước kia? Trước kia và hiện tại có gì khác nhau sao?

Đầu hắn hơi đau, huyệt thái dương lại đập loạn lên, thật đau, đây là phản ứng kinh điển của say rượu. Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, bật sáng màn hình. Hình nền là bức ảnh Tạ Kiều ngồi bên bể bơi ngửa mặt đón ánh mặt trời, cả người được phủ bởi một màu vàng ánh. Khi đó trời không lạnh, xung quanh là hoa thơm đua sắc, hợp với màu xanh của nước trong bể bơi tạo thành một hình ảnh thật duy mỹ, rất đẹp mắt. Lúc ấy hắn cũng không biết mình bị làm sao hay thần kinh loạn thế nào mà lại chụp ảnh cô, cũng không thể ngờ, hắn lại đặt làm hình nền, chỉ cần mở điện thoại ra là có thể nhìn thấy. Có lẽ là vì hắn cảm thấy bức ảnh đẹp chứ không phải vì cô gái kia.

Bây giờ cô gái kia thế nào rồi? Tối hôm qua hắn uống say, nhưng vẫn có thể nhớ rõ lúc đè lên người cô. Người con gái kia không có chút sức sống nào như người chết vậy. Chết? Hắn đột nhiên nhớ lại lời nói hung tợn hắn nói với cô: Trước khi chết phải lưu lại kỉ niệm sung sướng đã. Ngoài lời này ra, hắn còn nhớ đến một chuyện trước kia, thân thể mềm mại của cô gái kia nằm trong vũng máu.

Lao về phía bàn làm việc, hắn gọi điện thoại về biệt thự, lại quên rằng có thể gọi luôn cho cô bằng điện thoại trong tay. Điện thoại được kết nối, là quản gia, hắn hỏi: “Hôm nay không có chuyện gì đặc biệt chứ?”

Quản gia cảm thấy rất quái lạ, nghĩ ngợi rồi nói: “Không có, cậu có việc cần dặn sao?”

Hắn thở ra một hơi, xem ra Tạ Kiều không có chuyện gì ngoài ý muốn cả. Hắn muốn hỏi một chút về tình hình của cô, nhưng như vậy thật sự rất kì lạ, hắn sợ quản gia phát hiện ra sự thất thố của hắn nên hắng giọng nói: “À, không có gì, tôi chỉ muốn nói với ông là trưa nay tôi không về thôi.”

Quản gia lại càng thấy lạ hơn, nghĩ thầm rằng có lúc nào cậu về vào giờ trưa đâu.

Cúp điện thoại, bỗng nhiên Phan Đông Minh có cảm giác rất thoải mái. Trong biệt thự cũng chưa phát sinh chuyện gì cả, như vậy chứng tỏ Tạ Kiều vẫn giống trước đây, im lặng chịu đựng tính xấu của hắn, như con thỏ nhỏ ở nhà dưỡng thương vậy. Hiện tại hắn sẽ bình tâm suy nghĩ một chút. Sự ngột ngạt, rối loạn, khó chịu lần này của hắn là do cô làm đầu sỏ gây nên, hắn nên dùng cách gì để trừng phạt cô đây?

Thím Lưu nhìn đồng hồ trong phòng khách, cũng đã mười một giờ mà sao chưa thấy Tạ tiểu thư xuống chứ, chỉ cần lúc nào Phan tiên sinh không có nhà là đứa nhỏ này lại nhịn ăn sáng. Có lẽ tối qua Phan tiên sinh say rượu, cả người toàn mùi rượu, cái này không tốt cái kia không đúng, đã muộn rồi mà chắc hẳn cũng nạt nộ Tạ tiểu thư không ít. Bà cũng muốn để Tạ tiểu thư nghỉ ngơi một chút nên không lên gọi, nhưng giờ cũng đến lúc dậy rồi, vì thế bà liền lên tầng gõ cửa. Trong phòng không thấy ai trả lời, bà đẩy cửa ra, không có ai, cô ấy ra ngoài lúc nào mà lại không thấy chứ nhỉ. Bà lại gọi quản gia, quản gia nghĩ nghĩ rồi nói: “Có phải là đi cùng Phan tiên sinh không nhỉ? Cậu ấy vừa gọi điện thoại nói là trưa không về. Ngoài Tạ tiểu thư ra, cậu ấy có khi nào về trưa đâu, ừ, chắc là hai người đi cùng nhau, không phải quan tâm đâu.”

Đến giờ bữa tối, Phan Đông Minh lại gọi điện thoại về, hỏi quản gia: “Không có chuyện gì chứ?”

Quản gia thầm nghĩ, hôm nay Phan tiên sinh bị làm sao vậy? Cứ hỏi những chuyện vô nghĩa, người này có chuyện gì sao? Chỉ cần hắn vui thì nhất định là không có chuyện gì, ông liền nói: “Không, không có chuyện gì.”

Vừa qua tám giờ tối Phan Đông Minh đã về biệt thự. Thím Lưu nhìn phía sau hắn, không thấy Tạ Kiều đâu thì hỏi: “Ấy, tiên sinh, cậu về rồi à?”

Thoạt nhìn Phan Đông Minh có vẻ rất vui, hắn nói: “Ừm.” Nói xong hắn liền lên tầng. Trong phòng ngủ không có ai, hắn lại vào phòng giải trí, cũng không thấy người đâu cả, thậm chí hắn còn nhìn quạnh phòng khách cũng không thấy bóng dáng Tạ Kiều đâu. Hắn đứng trên lan can gọi thím Lưu và hỏi: “Cô ấy đâu rồi? Ra ngoài à?”

Thím Lưu hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Không phải cô ấy ra ngoài cùng cậu sao?”

Tim Phan Đông Minh đập mạnh một nhịp, hắn nhíu mày: “Cô ấy đi cùng tôi lúc nào sao tôi lại không biết chứ.”

Thím Lưu vội gọi quản gia rồi hỏi: “Không phải ông nói Tạ tiểu thư đi cùng cậu ấy sao?”

Quản gia càng ngơ ngẩn hơn, ngẩng đầu hỏi Phan Đông Minh: “Tạ tiểu thư không đi cùng cậu sao?”

Cơn tức giận bùng lên trong Phan Đông Minh, hắn xoay người đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, vẫn còn, tất cả quần áo vẫn còn, lại mở ngăn bàn trang điểm của cô ra, trang sức và thẻ cũng đều còn, chỉ có chiếc túi xách hắn mua cho cô lúc ở Toronto là không thấy đâu. Thím Lưu và quản gia chạy như điên lên, Phan Đông Minh nghiêm mặt hỏi: “Cô ấy ra ngoài từ lúc nào? Tại sao đến giờ còn chưa về? Hỏi lão Vương xem, ông ta đưa cô ấy đi đâu?

Quản gia ngập ngừng nói: “Lão Vương không đưa đi. Sáng nay đã không thấy Tạ tiểu thư rồi, vốn nghĩ là ngủ nướng, đến trưa cậu gọi điện nói là không về, chúng tôi đều nghĩ Tạ tiểu thư đi cùng cậu.”

Phan Đông Minh như bị lửa bốc đầy mình, hắn liền mắng: “Cái gì cũng ông nghĩ là ông nghĩ là, tôi còn cố tình gọi điện hỏi ông có chuyện gì không, đúng là không có đầu óc nên mới tự cho là đúng, còn ở đây làm gì nữa? Mau đi gọi điện thoại xem cô ấy ở đâu.”

Quản gia gọi liền ba lần, rồi nói với Phan Đông Minh đang đứng nghiêm mặt bên cạnh không nói lời nào: “Không gọi được.”

Phan Đông Minh lập tức lôi di động ra gọi cho Hứa Dung, Lưu Vũ Phi, câu trả lời chỉ có một là mấy ngày nay không có liên lạc.

Cô có thể đi đâu chứ?

Phan Đông Minh ngồi lên sofa, sầu não nghĩ, chẳng lẽ là đi tìm La Hạo? Ý nghĩ này như đâm vào hắn, khiến hắn không khỏi hung tợn nhủ thầm, dám để cho anh thấy em gặp La Hạo, anh sẽ đánh gãy chân em.

Nhìn hắn nôn nóng như vậy, quản gia đứng bên cạnh liền an ủi: “Lão Vương nói, Tạ tiểu thư hay đi dạo mua sắm, nói không chừng tín hiệu điện thoại ở đó không tốt, chi bằng, chờ một lúc?”

Cho Phan Đông Minh hai cái đầu hắn cũng không nghĩ Tạ Kiều dám bỏ đi thật, hắn nghĩ thầm, rằng cứ chờ xem. Càng chờ sắc mặt hắn càng khó coi, đợi đến mười hai giờ đêm, một chút tin tức về cô gái kia cũng không có, hắn mới bắt đầu cảm thấy có gì đó bất ổn nên vội hỏi quản gia: “Hôm nay ông không thấy Tạ tiểu thư sao?”

Quản gia buồn bã ỉu xìu nói: “Từ sau tối hôm qua thì chúng tôi không thấy cô ấy nữa, vẫn nghĩ là đi cùng cậu nên cũng không để ý.”

Lúc này Phan Đông Minh mới bắt đầu thấy bất an. Trong lúc xử lý tình huống, hắn rất ít khi mất bình tĩnh, làm chuyện gì hắn cũng đều có thói quen nắm chắc mọi thứ, điều kiện tiên quyết là phải bình tĩnh. Phan Đông Minh nhắm mắt lại, dựa vào sofa, cố gắng ổn định tinh thần để nghĩ kĩ lại, dựa theo tính cách nhát gan của Tạ Kiều thì cô cũng không dám giở nhiều trò. Có khả năng là vì chuyện ảnh chụp hóa sợ nếu quay về sẽ bị hắn trừng phạt nên không dám về. Bạn bè của cô cũng không nhiều lắm, nhưng cả Hứa Dung và Lưu Vũ Phi đều nói là không gặp cô, có thể đi đâu chứ. Bỗng nhiên hắn nhớ đến căn phòng trọ trước kia sắp xếp cho cô khi mẹ cô đến, đến nay vẫn không có người lui tới, cô vẫn còn cầm chìa khóa, có lẽ nào đến đó không? Hắn thầm gật gù và nghĩ, chắc chắn rồi, bằng không cô cũng không có chỗ nào để đi. Thôi thế cũng được, trước tiên để cô suy nghĩ kĩ đã, gay gắt với hắn không phải là tự chuốc khổ vào mình sao.

Nhưng có thế nào đi nữa Phan Đông Minh cũng không thể ngờ, ngày hôm sau hắn lệnh cho tài xế đi đón cô, lại được tài xế báo rằng căn hộ kia không có người ở. Tuy rằng hắn không nghĩ Tạ Kiều “tạo phản” nhưng lúc này thì không thể không nghĩ vậy, có điều hắn tình nguyện tin rằng Tạ Kiều chỉ đang sợ hãi hoặc chột dạ, chỉ là muốn tránh hắn, sợ bị hắn đánh, chờ hắn nguôi giận rồi sẽ về.

Đến ngày thứ ba vẫn không có tin tức của Tạ Kiều, cuộc sống của Phan Đông Minh càng ngày càng bất an. Nhìn hắn phiền chán đi đi lại lại trong phòng khách, quản gia không nhịn được mà nói: “Hay là, lại đi tìm xem sao?”

Phan Đông Minh tiện tay rót một ly rượu, căm phẫn quát lên: “Tìm cái gì mà tìm? Coi như cô ta đã chết rồi!”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ban đêm, khi đang ngủ, hắn đều choàng tỉnh dậy, cả người đổ đầy mồ hôi. Hắn mơ thấy Tạ Kiều dính máu đầy người nằm ở một nơi hoang vu, trong tay là con dao cạo râu của hắn.

Ngày thứ tư, hắn không thể chịu được ý nghĩ ngu xuẩn của mình, rằng Tạ Kiều đã đi thật rồi, đã rời bỏ hắn, không phải muốn bỏ một vài ngày, mà là muốn rời bỏ hắn cả đời! Suy nghĩ này khiến hắn thật sự không thể khống chế mình được, cả lồng ngực như một lò lửa, e rằng chỉ cần mở miệng ra là có thể phun lửa được. Hắn ngồi trong văn phòng nói lầm bầm, cười lạnh, lại nghĩ thầm, Tạ Kiều ơi Tạ Kiều, em không chút đắn đo mà dứt khoát cắt đứt vậy sao? Anh không gật đầu thì ngay cả chết em cũng không thể, vậy mà vẫn muốn đi? Ấn số điện thoại gọi cô Vương, hắn trầm giọng nói: “Liên hệ với tay Lương, bảo anh ta lập tức trả lời điện thoại của tôi.”

Nửa tiếng sau anh Lương được cô Vương nối điện thoại, trong điện thoại, anh Lương cười ha hả: “Cậu tìm tôi gấp thế, lửa thiêu mông à?”

Phan Đông Minh không hề có hứng đùa giỡn, lấy tay day day mi tâm nhằm áp chế nỗi phiền chán trong lòng, trịnh trọng nói: “Tìm cho tôi một người, tư liệu thì một lúc nữa sẽ gửi qua cho anh.”

Anh Lương trầm mặc trong chốc lát, rồi vừa cười vừa nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần người ở Bắc Kinh, không quá bốn mươi hai giờ tôi sẽ tìm ra cho cậu.”

Nếu không có việc khó giải quyết thì Phan Đông Minh không muốn dính đến người họ Lương. Người này có dã tâm, dục vọng rất lớn, thế lực ở Bắc Kinh có đến hai phần ba bị người này không chế, bọn họ tuy rằng chỉ âm thầm hợp tác nhưng những phương diện đáng lo ngại thì cực nhỏ, muốn tìm người thì gặp anh ta là đúng rồi.

Cúp điện thoại, hắn gọi cho cô Vương: “Nối điện thoại cho La Hạo tiên sinh của La Vạn Tượng.”

Cô Vương lại trả lời: “La tiên sinh một tuần không đến công ty rồi, thư kí của anh ấy nói La tiên sinh có bệnh, đang ở nhà tĩnh dưỡng.”

Phan Đông Minh dựa vào ghế, trầm tư trong chốc lát, rồi lại đứng lên cầm lấy chìa khóa xe. Hắn phải gặp La Hạo, tuy rằng làm vậy hắn sẽ cực kỳ mất mặt, giá trị con người sẽ giảm nghiêm trọng, nhưng vì Tạ Kiều hắn phải gặp anh. Như thế là tốt nhất, như thế hắn sẽ có tin tức của cô, nói không chừng La Hạo biết tin, hắn tạm thời quên đi chuyện mấy tấm ảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play