Cô không biết đã bao lâu rồi mình không được vui vẻ như vậy, có lẽ là rất lâu, dường như là từ kiếp trước.
Trên người cô người mẫu trong tủ kính là bộ váy khá sang trọng. Tạ Kiều đã từng thấy nó trên tạp chí, nó được một ngôi sao châu Âu mặc, khiến người ta chói mắt không thể mở ra được. Ba cô gái đứng nhìn một lúc lâu, mãi sau Lưu Vũ Phi mới thì thầm nói: “Đẹp thật đấy.”
Hứa Dung huých huých cô và nói: “Hay là, bọn mình vào thử đi? Dù sao thì mặc thử cũng không mất tiền.”
Lưu Vũ Phi bĩu môi nói: “Phiền toái lắm, mình ghét nhất là thay đi thử lại quần áo.” Miệng thì nói vậy nhưng chỗ quần áo kia thật sự rất đẹp, cô vẫn không kìm được mà theo Hứa Dung và Tạ Kiều vào cửa hàng.
Người bán hàng rất nhiệt tình, cũng là sinh viên như mấy cô đến đây làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, thậm chí cô nàng còn nháy mắt nói nhỏ với Hứa Dung: “Bộ này được ông chủ đưa từ Hongkong về, người có tiền thì không đến đây hao phí của, người không có tiền thì lại sợ đắt, đều đến mặc thử. Ông chủ nói không bán được thì để trong tủ kính, làm đồ quảng cáo cũng được.”
Hứa Dung mặc bộ váy lên người, đứng trước gương quay trái quay phải, rồi hỏi Tạ Kiều: “Thế nào? Có cảm giác của một ngôi sao không?”
Tạ Kiều nhìn nhưng lại không biết đang nghĩ gì, cô gọi hai lần Tạ Kiều mới ậm ừ “Hả?”. Từ lúc nãy cô đã có vẻ bồn chồn, chắc chắn là còn đang nghĩ về chuyện vừa rồi. Cô nhăn mặt, nói vào tai Tạ Kiều: “Đến lượt cậu, thử quần áo đi.”
Hứa Dung buồn cười, véo mũi cô một cái, “Ai bảo cậu mua đâu, bảo cậu mặc thử thôi, hai bọn mình đều thử rồi mà cậu không dám thử à? Nhanh lên, nhanh lên.” Nói rồi, cô đẩy mạnh Tạ Kiều vào phòng thử đồ.
Chờ Tạ Kiều nhăn nhó bước ra, ngay cả cô gái bán hàng cũng mở to mắt, “Bộ này được rất nhiều người mặc thử, sao cô mặc vào lại thấy đẹp thế cơ chứ.”
Hứa Dung vỗ tay, cười nói: “Ai có thể so với Tạ Kiều nhà chúng ta chứ…Mau đến đây xem, rất đẹp.”
Lưu Vũ Phi như con bướm vờn quanh Tạ Kiều, ồn ào nói: “Mua đi, bộ này như là được may cho cậu vậy.”
“Không đâu, không đâu.” Tạ Kiều lắc đầu, “Này, thế này thì mặc làm sao được, sau lưng lộ ra bao nhiêu này, mà lại đang lạnh, có lúc nào mà mặc chứ.”
Người bán hàng nhanh nhảu nói: “Đây là váy dạ hội, bên ngoài có thể khoác thêm áo, nếu có vũ hội hoặc tiệc tùng gì thì chắc chắn sẽ rất nổi bật.”
Cô gái bán hàng lại đem đến một bộ váy màu đen, Tạ Kiều mặc vào cũng rất đẹp. Miệng người bán hàng thật dẻo ngọt, khiến ba cô gái bị thuyết phục, nhưng vừa hỏi giá, Tạ Kiều đã lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi không mua nổi đâu.”
Hứa Dung đảo mắt qua Lưu Vũ Phi, một người giữ chặt không cho cô thay quần áo, một người giật lấy túi xách của cô lấy ra tấm thẻ. Cô bán hàng còn thành thạo hơn Hứa Dung, dùng tốc độ nhanh nhất để quẹt thẻ. Tạ Kiều trừng mắt, nhưng vẫn bị hai cô nàng kia kéo ra khỏi cửa hàng. Hứa Dung nói: “Tạ Kiều, cậu đừng choáng quá, cậu tiết kiệm cho ai chứ, dù sao cũng là để sống thôi mà. Hơn nữa, cho dù cậu thanh cao cũng có ích gì chứ, người khác nhìn vào không phải cậu…”
Lưu Vũ Phi đẩy Hứa Dung một cái, “Cậu nói chuyện ma quỷ gì đấy, có ai nói như cậu không cơ chứ.”
“Chẳng lẽ mình nói sai? Lời nói tuy không dễ nghe, nhưng mà…quên đi, dù sao thì chỗ tiền này cũng chỉ như cỏ thôi, tốt nhất là phải làm cho tên khốn kiếp đó điên lên. Cậu nói xem, ngoài phung phí tiền của hắn ra thì mình còn có thể làm gì, tiêu hết tiền đi cho hắn tức chết luôn.”
Lưu Vũ Phi nhìn Tạ Kiều cúi đầu thì không khỏi thở dài, ôm lấy thắt lưng Tạ Kiều và nhẹ giọng nói: “Nghĩ kĩ lại, Hứa Dung nói cũng đúng, chúng ta không thể làm gì hắn, chỉ có thể làm cho chính mình thoải mái. Kiều Kiều, tuy cậu không nói, nhưng trong lòng bọn mình đều hiểu, cậu thấy La Hạo là cảm xúc lại đi xuống, Hứa Dung nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa, không phải chỉ là vô ích sao? Chỉ cần ở một mình là sẽ có phiền muộn, nhưng nếu muốn thì sẽ quên được, mình chỉ cần nhớ đến chuyện vui vẻ thôi. Được rồi, chị em mình lâu rồi mới được gặp nhau, đáng ra phải vui vẻ chứ.”
Hứa Dung nói tiếp: “Nhắc đến tên La Hạo kia, mình định mắng anh ta rồi đấy, đúng là không có mắt mới chọn vợ kiểu đấy, vừa có tiền vừa có thế, cuối cùng còn không phải là anh ta chịu tội sao. Mẹ kiếp, con ranh kia, về sau mỗi ngày mình sẽ rủa cô ta một lần, không, một trăm lần, rủa cho cô ta đẻ con bị chột!”
Lưu Vũ Phi phì cười, nhìn Tạ Kiều rồi lại nói với Hứa Dung: “Được rồi, miễn bàn đến bọn họ đi, mất vui. Hôm nay chỉ phục vụ mình Kiều Kiều thôi, nghĩ xem đến đâu chơi đi.”
Ngồi trong Starbucks, rốt cục Tạ Kiều cũng hỏi: “Các cậu đi thực tập có thuận lợi không?”
Hứa Dung nhét một miếng bánh vào miệng rồi nói: “Đừng nói nữa, thực tập sinh, haiz, có một anh hướng dẫn cho mình, anh ta đi làm cũng nhiều năm rồi. Có biết anh ta nói về nghề của chúng ta như thế nào không, nữ làm nam sai bảo, không sợ nửa đêm gà gáy, chỉ sợ không kiếm được việc bằng anh bằng em. Nghe tiếp đi, Trung Quốc lên chủ nghĩa xã hội khoa học với cuộc sống hạnh phúc, bước thẳng qua xã hội cũ, ngay cả thời gian hữu cơ cũng phải tiết kiệm.”
Tạ Kiều nở nụ cười: “Anh ta nói đáng sợ thế sao?”
Hứa Dung chỉ vào đôi mắt thâm đen của mình rồi nói: “Haiz, mau nhìn xem, mình đến Tứ Xuyên xong là thành quốc bảo* luôn. Mấy tối trước mình mới về ký túc xá, rạng sáng ba giờ nhá, còn chưa kịp nằm mơ, thế mà điện thoại lại kêu lên, đúng là giết người. Mình thấy anh ta không phải chỉ coi mình là đồ để đàn ông sai bảo đâu, mà là làm gia súc.”
* Quốc bảo: Gấu trúc
“Cậu làm việc gì?”
“Cậu tưởng là mình tốt nghiệp có thể làm dẫn chương trình, giống Lý Thụy Anh, mỗi chiều được lên sóng ba mươi phút sao? Nghĩ đến cũng thích. Mình nhận làm biên tập. Bao nhiêu sinh viên tranh cướp nhau để làm đấy, nếu mình không chuyên về mảng này thì chắc người ta cũng không nhận đâu.”
Tạ Kiều khuấy đường trong tách cà phê, thở dài, “Cũng đúng, mộng tưởng thì thật đẹp, sự thật thì luôn tàn khốc. Mỗi khóa sinh viên tốt nghiệp nhiều như vậy, muốn tìm được công việc đúng với ngành của mình quả là quá khó khăn.”
Hứa Dung nói: “Lưu Vũ Phi sướng hơn mình nhiều, bố cậu ấy có người quen nên tìm được cho cậu ấy công việc rất thoải mái, mỗi ngày chỉ cần kiểm tra băng rồi chiếu kinh kịch cho người ta đúng giờ, mình hâm mộ chết mất.”
Lưu Vũ Phi lườm trắng mắt, “Cậu làm sao biết được nỗi khổ của mình chứ, ngày nào cũng nghe “yi yi ya ya”, chả hiểu cái gì.”
Tạ Kiều không đáp lại, Hứa Dung liền nói: “Tạ Kiều, cậu nói với hắn chưa?”
Cô ngẩng đầu, hỏi: “Nói cái gì?”
“Cậu cũng không thể sống biệt lập mãi thế được, tốt xấu gì cũng phải ra ngoài giãn gân cốt chứ, cứ ở đấy mãi chẳng khác gì ngồi tù, nếu mà là mình thì đã sớm phát rồ rồi.”
Lưu Vũ Phi cũng nói: “Đúng vậy Kiều Kiều, đi tìm việc đi, đổi tâm tình, đổi cách sống, nói không chừng sẽ thoải mái hơn đấy.”
Đây cũng là mong muốn của Tạ Kiều. Đương nhiên cô muốn được tự do điều khiển thời gian và cuộc sống của mình, nhưng cô bị áp lực và có sự e ngại với Phan Đông Minh. Cô không biết nên mở miệng nói thế nào với hắn, thật sự, cô sợ hắn không đồng ý. Chuyện hắn không đồng ý với nguyện vọng của cô là một cực hình, ngay cả thử một lần cô cũng không dám.
Thấy Tạ Kiều bất lực cúi đầu, Hứa Dung liền cười, “À quên không nói với cậu, mình bỏ làm ở chỗ câu lạc bộ kia rồi, Tiểu Diệp nhớ mình, muốn mời mình uống rượu. Tối nay đến chỗ cậu ta đi, phải bắt cậu ta mời bọn mình uống rượu mới được.”
Tạ Kiều lắc đầu, nói: “Mình không đi được…”
Cô còn chưa nói xong thì Hứa Dung đã lên tiếng ồn ào: “Không phải chứ Tạ Kiều, ngay cả đi chơi với bọn mình mà hắn cũng không cho à? Thế thì còn gì vui, giờ cậu gọi điện cho hắn đi, nếu không được thì cậu hẵng lắc đầu.”
Lưu Vũ Phi cũng nói: “Đúng vậy Kiều Kiều, hỏi xem, mình cũng chưa muốn tạm biệt cậu mà.”
Lúc nào Tạ Kiều định gọi cho Phan Đông Minh cũng như bị giật điện, cô trốn hắn còn không kịp mà, cô vội lắc đầu, “Thật sự là không được…”
Hứa Dung hơi bực, cướp túi xách của cô rồi tìm điện thoại, “Mình ấn số thay cậu, cậu nói với hắn.”
“Đừng…”
Hứa Dung tìm tên Phan Đông Minh, nhấn nút gọi rồi như đang cầm phải củ khoai nóng bỏng tay mà ném điện thoại cho Tạ Kiều, thật ra cô rất sợ gã đàn ông kia. Da đầu Tạ Kiều tê đi, luống cuống tay chân, vừa định tắt máy thì Phan Đông Minh lại nhận điện thoại, “Kiều Kiều?”
“Hả?”
“Hả cái gì chứ, cô bé ngốc, nghĩ thế nào mà lại gọi điện cho tôi thế, em làm tôi vừa vui vừa sợ đấy.”
Dưới ánh mắt cổ vũ của Lưu Vũ Phi và Hứa Dung, cô cố lấy dũng khí nói: “Tôi đang đi cùng bạn học, tối không về…không phải, tối không về ăn cơm.”
Ở đầu bên kia, Phan Đông Minh cúi đầu cười, “Tôi chúc em đi chơi vui vẻ, chờ tôi gọi điện sẽ đến đón em.”
“Tạm biệt.”
Không đợi Phan Đông Minh nói thêm gì nữa, Tạ Kiều vội vàng cúp điện thoại, nhìn biểu hiện căng thẳng của Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, cô giơ hai ngón tay làm thành hình chữ V, “Oh yeah!” Ba cô gái vỗ tay cười, Hứa Dung hô to: “Tự do vạn tuế!”
Trong Starbucks cũng không có nhiều người lắm, các cô nói chuyện ầm ĩ khiến vài người nhíu mày. Lưu Vũ Phi thè lưỡi, bất kể cái gì cũng không thể so với chuyện được đi chơi với bạn thân, việc gì phải quan tâm đến ai.
Quả châu trong quán bar lóe sáng, khắp sàn nhảy đều là những chàng trai cô gái đang quên đi bận rộn mà chìm đắm trong thứ âm nhạc kích cuồng. Quán bar được thiết kế theo phong cách châu Âu lúc này rất náo nhiệt. Tiểu Diệp là người pha chế rượu, kém hội Tạ Kiều hai tuổi, lúc Hứa Dung làm ở đây thì có ý với cô. Vừa thấy Hứa Dung, anh chàng như chảy mật trong miệng, “Ôi, chị, chị xinh đẹp, chắc là nhớ em chứ gì.”
Trong không gian đặc tiếng nhạc, mọi âm thanh đều như bị nhét chặt vào tai, gần như Tiểu Diệp phải rống lên. Hứa Dung hẩy tay anh ta ra như đuổi ruồi bọ vậy, cô cũng quát lên: “Được rồi, bây giờ tôi là khách, cẩn thận tôi kiện cậu tội quấy rầy đấy.”
Tiểu Diệp cợt nhả nói: “Á, em còn không biết chị sao, chị tha cho em đi.” Nói xong anh ta lại nhìn Tạ Kiều và Lưu Vũ Phi, “Này này, cô Tạ, cô Lưu, lâu lắm không gặp, khách quý khách quý, tốt xấu gì cũng phải nể mặt tôi, hôm nay tôi mời các cô một ly.”
Lúc Hứa Dung làm thêm ở đây, Tạ Kiều thỉnh thoảng đến chơi nên cũng quen Tiểu Diệp, cô gật đầu cười nói: “Chào Tiểu Diệp.”
Xung quanh quầy bar có tiếng cười lớn của cả nam lẫn nữ. Có mấy gã nhìn thấy hội Tạ Kiều thì bắt đầu huýt sáo, một tên bước đến lớn tiếng nói: “Cô em, đi một mình? Anh mời em một ly?”
Hứa Dung nguýt mắt không thèm quan tâm, Tiểu Diệp vội vàng nói: “Ngại quá, đây là bạn tôi.”
Tên kia bực bội quay về chỗ ngồi, vẫn không cam lòng mà nhìn mấy cô, không biết nói gì với mấy người bên cạnh, mấy người đó càng cười to hơn. Hứa Dung chép miệng, bây giờ cô không phải người của quán, không việc gì phải thận trọng với khách, cô trừng mắt nhìn rồi rủa: “Đồ con cóc.”
Tiểu Diệp thêm cho ba người ít paolio, “Đây là thứ quý giá từ Pháp đấy nhé.”
Thoạt nhìn nó khá giống nước có ga, Tạ Kiều uống thử một ngụm nhỏ, nó có vị rất lạ, hơi hơi có vị hồi. Vị cay cay này khiến cô nhăn mặt, Tiểu Diệp cười, “Cô Tạ chắc là không uống quen, rượu này vị lúc sau mới ngon, khách đến đây đều thích nó đấy.”
Hứa Dung chạm ly với mấy người chị em, rồi nói: “Tạ Kiều, chúng ta kết nghĩa chị em đi, mình rất quý các cậu. Tiểu Diệp đến đây, cậu làm chứng cho bọn tôi, hôm nay cậu may mắn được làm chứng cho chị em tôi kết nghĩa đấy.”
Chị em khác họ! Không biết là do âm nhạc hay do cảm xúc mà một dòng nước ấm nóng chảy khắp cõi lòng các cô. Ba người nhìn nhau rất lâu, dần dần, trên mặt hiện lên nụ cười tươi như hoa, ba người nắm chặt lấy tay nhau.
Tạ Kiều cũng không biết các cô uống bao nhiêu, dù sao đến cuối cùng cô cũng choáng váng, không nhịn được mà cười ha hả. Cô biết cô đã say, say thật sự, bởi vì cô hoa mắt, toàn bộ quán bar như lộn ngược lại, bóng người, ánh đèn trước mắt đan lồng vào nhau. Cô muốn nhắm mắt lại nhưng chỉ sợ va vào cái gì đó, mở mắt thì lại không thấy rõ gì cả, tất cả hình ảnh trước mắt đều như ảo ảnh. Bởi vì, bỗng nhiên cô nhìn thấy gương mặt La Hạo, có mỉm cười, có nỗi thâm tình, có đau thương, còn cả cái nhìn thờ ơ với cô hôm nay.
Cô liền lắc đầu, cảm thấy nóng, chỉ muốn cởi bỏ quần áo. Cô quên rằng mình còn đang mặc bộ đồ hở lưng, cô quên mất chính mình hấp dẫn đến mức nào, chỉ nhớ rằng mình đang rất muốn vui vẻ. Cô muốn vui vẻ, muốn quên đi tất cả ưu phiền bi ai. Cái gì mà La Hạo hay Phan Đông Minh chứ, cho họ đi gặp quỷ hết đi, cả cô nàng kiêu ngạo Ninh Tiêu Nhã kia nữa, cũng đưa cô ta đi gặp quỷ đi. Trước mắt đều là ánh đèn hỗn loạn, bên tai là tiếng nhạc điên cuồng và tiếng cười của chính mình. Cô không biết đã bao lâu rồi mình không được vui vẻ như vậy, có lẽ là rất lâu, dường như là từ kiếp trước. Cô cứ hoạt bát, hồn nhiên tươi cười, lại uống một ngụm rượu, dòng rượu nghẹn lại trong cổ họng cô, cô không thở nổi, nước mắt lưng tròng, đỏ mặt ôm lấy Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, nói năng không rành mạch: “Hôm nay, hoa cười vui mừng, ngày mai, sẽ héo tàn, chúng ta hy vọng giữ lại được tất cả, thu hút người ta, rồi lại thả bay đi, cái gì mới là nỗi sung sướng trong đời? Đó là sự trêu đùa của cuộc đời, ngắn ngủi phù du, mỹ đức, thật là mỏng manh!…Vì tình hữu nghị, vì tình yêu, vì tái ngộ, cụng ly nào các chị em!”
“Đúng, nhân dịp trời nắng mây xanh, nhân dịp hoa đưa hương thắm, cụng ly!”
“Nhân dịp cảnh sắc trước kia còn thay đổi, ngày còn chưa đến cụng ly!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT