“Có thể không yêu không, bởi khi yêu thật đau khổ, anh đau đến chết mất, nhưng không có cách nào để quên được em…”
Tạ Kiều kinh hãi mở to hai mắt, Dương Quần đứng phía sau La Hạo, anh ta bước tới như thể không nhìn thấy Tạ Kiều, nắm lấy bả vai La Hạo rồi nói: “Thì ra anh ở đây, nhanh lên, mọi người đang tìm anh, tửu lượng tốt như anh mà còn trốn à.”
La Hạo bị Dương Quần lôi đi, còn lại Tạ Kiều như bức tượng thờ đứng yên ở đó rất lâu, đến khi Dương Quần vác bộ mặt nghiêm trọng đến, cô mới nâng tầm mắt lên bình tĩnh nhìn anh ta.
Dương Quần cúi đầu nhìn cô, như thể muốn cảnh cáo, anh ta nói: “Đông tử với Ninh Tiêu Nhã ở trong lúc nào cũng có thể ra, cô đói khát gì mà phải làm như vậy, tình hình của La Hạo cũng không phải là cô không biết, chọc vào Đông tử hay Ninh Tiêu Nhã thì cô cũng đều không được yên, hiểu rõ chưa?”
“…Xin lỗi.”
“Tôi không hy vọng bạn tôi vì cô mà phản bội nhau, chuyện gì qua thì cứ để cho nó qua đi, dù chỉ là vì tốt cho La Hạo, có được không?”
Nước mắt Tạ Kiều lại chảy xuống, cô yếu ớt nói: “Dương Quần, xin anh, lấy áo khoác của tôi ra đây, tôi muốn rời đi.”
Dương Quần yên lặng nhìn cô hồi lâu, rốt cục cũng thở dài rồi gật đầu. Chẳng những anh ta cầm áo khoác ra mà còn đưa cho cô cả túi xách, “Cô muốn đi đâu?”
“Đi đâu cũng được, chỉ cần không phải ở chỗ này.”
“Có cần tôi đi cùng cô không?”
“Không, tôi muốn ở một mình trong chốc lát.”
Dương Quần nhìn bóng Tạ Kiều khuất dần sau cửa thang máy, nghĩ nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số.
Thang máy vừa xuống đến nơi, Tạ Kiều định phương hướng, rồi đi vào dòng người. Bắc Kinh tháng 10 về đêm có chút gió, khá lạnh. Cô thấy lạnh, hai đùi để trần dần nổi da gà, cô ôm lấy cánh tay mình đi về phía tây. Khóe mắt ẩm ướt bị gió thổi qua nên hơi lạnh, cô hốt hoảng nhìn những ánh đèn đỏ rực phía đuôi xe trong dòng xe cộ tấp nập, hai bóng đèn đỏ cứ như đôi mắt vẫn cố gắng mở to trong đêm. Thỉnh thoảng cô chớp mắt, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, vô thức, như thể nước chảy bèo trôi, cô đi rất lâu, rất lâu mới phát hiện ra đây là một con đường thẳng tắp. Khi đi qua một góc của khu công viên nhỏ, cô nghe thấy tiếng đàn ghita truyền tới, có giọng thanh thúy của một người thanh niên đang hát lên bài hát bi ai. Cô dừng lại cẩn thận nghe trong chốc lát, xoay người đi đến phía chàng trai trẻ tuổi mặc quần bò mài với mái tóc hơi dài.
Chàng trai trẻ kinh ngạc nhìn Tạ Kiều đến nỗi quên cả lời hát. Trước mặt anh ta có cái hòm đựng ghita đang mở ra, bên trong có vài tệ tiền lẻ. Tạ Kiều nhìn rồi nhẹ giọng hỏi: “Là sinh viên sao?”
Chàng trai trẻ bỗng nhiên đỏ mặt, nhìn thấy mỹ nữ, anh ta nói lắp bắp: “Vâng, vâng, là trường y Bắc Kinh, tôi là, là sinh viên.”
Tạ Kiều nhìn chàng trai có vẻ không kém mình nhiều tuổi lắm, khẽ cười: “Cậu hát rất hay, có thể hát lại một lần nữa không?”
Chàng trai hít sâu một hơi, gật gật đầu, tay anh ta bắt đầu gẩy, nhẹ nhàng trượt trên phím đàn, tiếng đàn trong như nước chảy qua sông vậy. Anh ta không dám ngước mặt nhìn cô gái một cái, sợ lại quên lời hát, anh ta thầm bực bội với chính mình khi nãy suýt chút nữa thì bẽ mặt trước cô, cố gắng tập trung hát lại bài ca thêm một lần.
Tạ Kiều nghe đến mê mẩn, như rơi vào cảnh trong lời bài hát. Trước mặt cô hiện ra một quầng đỏ, như lửa vậy, cô nhìn đến ngây dại như con thiêu thân mang theo niềm tin ngu xuẩn mà anh dũng lao vọt vào biển lửa kia, cho đến khi ngọn lửa vô tình thiêu đốt đôi cánh mỏng manh, trong thoáng chốc hóa thành tro tàn; nhưng con thiêu thân đó vẫn khát khao như vậy, vẫn sùng bái thứ niềm tin của nó, không chút do dự, cứ để mặc cho đôi cánh mỏng manh cháy rụi trong nháy mắt…
Đến một khúc cuối cùng, chàng trai trẻ ngẩng đầu lên, giật mình thấy cô gái đẹp như đóa hoa đang tràn lệ. Anh ta luống cuống rút giấy ăn ra đưa cho Tạ Kiều, có thể là do đàn ghita hơi lâu nên tay anh ta run nhè nhẹ, lúc cô đưa tay nhận lấy giấy ăn chạm phải tay anh ta, thật lạnh.
“Có phải, cô không thoải mái?”
Anh ta biết hỏi như vậy là không lễ phép, nhưng cô gái khóc rất thương tâm. Anh ta bỗng nhớ đến khi làm hỏng búp bê của em gái, sợ em gái buồn nên đã lặng lẽ vứt bỏ, lúc em gái anh ta không tìm thấy con búp bê vẫn ôm đi ngủ hằng đêm thì cũng khóc như vậy. Trong lòng anh ta bỗng trào ra nỗi buồn, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đàn cho cô nghe một khúc nhạc thoải mái hơn nhé.”
Tạ Kiều lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không, tôi thích bài vừa rồi anh hát. Tôi thất tình, tôi rất buồn, có người nói với tôi rằng nước mắt có độc, tôi chỉ có thể tự chữa thương mà thôi, anh không cần bận tâm đến chuyện của tôi đâu.”
Bản thân cảm thấy rất kỳ quái khi có người nhẫn tâm nỡ hại cô gái xinh đẹp này, anh ta nghĩ người đó chắc chắn là kẻ không có mắt, trong lòng anh ta cũng có chút xem thường. Nhìn đôi mắt rớm lệ của cô, anh ta đành phải nhẹ giọng dịu dàng nói: “Nếu cô thích, tôi sẽ hát cho cô nghe.”
Anh ta không nhớ mình hát bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ hình ảnh cô gái vừa nghe vừa khóc. Bài hát này anh ta đã hát vô số lần, mỗi lần hát đều như nhai sáp nến vậy, nhưng hiện giờ anh ta lại bị chính tiếng hát của mình làm cho rung động. Anh ta cảm nhận được nỗi thương tâm của cô gái, anh hát rất lâu, cho đến khi cổ họng khô khàn mới thôi.
Tạ Kiều ngồi như chết lặng đi. Đêm càng thêm tối, càng thêm lạnh, cô đứng dậy lấy một ít tiền bỏ vào hộp đàn của anh ta, “Cảm ơn cậu.”
Chàng trai trẻ thấy vậy thì vội lắc đầu, “Không không không, tôi không cần tiền, miễn phí.”
Tạ Kiều cản động tác muốn trả lại tiền cho cô của anh ta, “Cậu vẫn là sinh viên nên cần, chỗ tiền này với tôi là vô dụng, nhưng, cậu đáng được tôi kính trọng, bởi vì thứ cậu bán là tài năng của chính mình, đây là điều cậu nên được.”
Anh ta nhìn theo người con gái đang dần đi xa, nhìn chiếc túi xách đắt tiền trong tay cô, đúng là đủ để anh ta không phải mãi nghệ hơn một tháng. Nhưng anh ta không hề thấy vui chút nào, người con gái xinh đẹp đêm nay thật kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta đau lòng hơn. Anh ta thở dài, xoay người định thu hộp đàn lại, bỗng anh ta thấy một đôi giày màu đen phản chiếu mờ mờ bóng dáng anh ta.
Anh ta hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên, trong lòng thầm rủa “Mẹ kiếp” một tiếng. Trước mặt là một người đàn ông, vận tây trang giày da, bộ dạng thật sự là đẹp trai hơn anh ta rất nhiều. Anh ta tức giận hỏi: “Làm sao đây?”
Người đàn ông nở nụ cười với anh ta rồi nói: “Bài cậu vừa hát tên là gì?”
Anh ta tức giận nên liền khiêu khích: “Tại sao tôi phải nói cho anh!”
Người đàn ông lấy ví ra, rút một tập tiền đỏ còn nhiều hơn chỗ cô gái vừa đưa cho anh ta, giơ lên và nói: “Hát lại một lần nữa cho tôi, chỗ này sẽ đều là của cậu.”
Bỗng nhiên anh ta nổi điên, duỗi thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Có tiền thì giỏi lắm sao?” Anh ta nhớ đến cô gái vì thất tình mà khóc ban nãy thì lại càng giận dữ: “Anh cho rằng có tiền thì cái gì cũng mua được à? Anh có thể mua được sinh mệnh không? Anh có thể mua được tình yêu không? Trên đời này nếu có thứ anh không mua nổi, thì đó là tiếng hát của tôi! Mẹ kiếp, anh điên quá thể đấy!”
Chàng trai ngạo nghễ nói xong liền đeo hộp ghita lên lưng, lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông rồi sải bước rời đi. Thật ra không phải là anh ta không muốn kiếm tiền, nhưng nhìn gã đàn ông kiêu ngạo kia khiến anh ta khó chịu, hơn nữa vừa rồi đàn cho cô gái kia nghe quá lâu, mười đầu ngón tay như phồng rộp lên, đau chết đi được, còn có thể đàn nổi cái nỗi gì nữa.
Người đàn ông nhìn theo chàng trai trẻ một lúc lâu, sửng sốt kinh ngạc. Hắn nghĩ, đã bao lâu rồi mình mới bị người ta mắng thẳng vào mặt như vậy.
(Yêu thật đau khổ – Ngô Khắc Quần)
“Ăn không thể ăn, ngủ không thể ngủ, không có em tất cả đều vô nghĩa, anh không thể học cách yêu mà không rơi lệ, thôi miên những giọt nước mắt bằng chính nụ cười…”
Bên tai Tạ Kiều vẫn như còn vang lên tiếng hát của chàng trai trẻ. Cô ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đặc một màu tro, nhìn bầu trời đầy sao.
“Cười không thể cười, khóc không thể khóc, người không giống người, quỷ không giống quỷ, bạn bè đều nói chẳng qua chỉ là thất tình, nhưng ngay cả việc hít thở cũng khiến anh thêm sợ sệt…”
Nhìn bầu trời sao, cô lại hoảng hốt nhìn thấy một cánh tay âu yếm kéo cô dậy.
“Có thể không yêu không, bởi khi yêu thật đau khổ, anh đau đến chết mất, nhưng không có cách nào để quên được em…”
“Có thể không yêu không, bởi khi yêu thật đau khổ, anh đau đến chết mất, nhưng không có cách nào để dứt bỏ được tình yêu…”
La Hạo nhìn vào mắt cô, dùng thứ thanh âm tàn nhẫn nhất đời nói: “Bởi vì anh rất hạnh phúc…”
“Anh hy vọng em cũng được hạnh phúc…”
“Lời chúc phúc của em đối với anh là rất quan trọng…”
“Chúc em và Đông tử trăm năm hảo hợp…”
“Cám ơn em…”
La Hạo dùng giọng nói tàn nhẫn mà cũng là giọng nói cô yêu nhất để xé nát lòng cô, linh hồn cô, niềm tin của cô. Thế giới của cô trong thoáng chốc sụp đổ thành một đống hoang tàn, cô khóc, đến khi hai mắt đau nhức cô mới nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi. Trên chân là đôi giày cao gót màu trắng rất đẹp, đi vào cũng thật thoải mái, nhưng hiện tại mỗi bước đi của cô như đạp trên lưỡi dao vậy. Cô mệt mỏi, đứng lại bên đường vẫy tay gọi taxi, để tài xế hỏi cô muốn đi đâu.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Phố Tẩu Thuốc*.”
Tài xế dừng xe ở ven đường, Tạ Kiều xuống xe, ngẩng đầu nhìn những biển hiệu, lầu gác. Cũng đã muộn nhưng khắp các con ngõ nhỏ đều sáng trưng ánh đèn. Bước lên mấy bậc thang, cô đi vào một con hẻm nhỏ, hai bên đều là những vách tường theo kiến trúc cổ, hơn nữa ngọn đèn mờ ảo như choàng lên nơi này vạt áo của hàng trăm năm trước, chỉ có điều là không còn thấy những người đàn ông tết tóc dài và những người phụ nữ vấn tóc cao nữa. Cô đi vào một hiệu may sườn xám, ngắm nhìn những bộ sườn xám đủ kiểu dáng, màu sắc. Phía trước có một cửa hàng bán tẩu thuốc gỗ, một người phụ nữ còn khá trẻ nói với cô: “Có loại thuốc hảo hạng, muốn nếm thử không?”
Cô lắc đầu, đi ra khu am Quảng Phúc, giờ cũng đã là quán rượu, cô lại đi về phía trước, cuối cùng cũng thấy cầu Ngân Đĩnh.
Bước lên cầu Ngân Đĩnh, mặt hồ hai bên cầu nhuốm màu hồng hồng của ánh đèn quán rượu, nỗi bi thương trong lòng cô dường như không thấy đâu nữa. Cô dựa vào trí nhớ mà đi vào một quán rượu nhỏ, tiếng nói ồn ào của cả nam lẫn nữ dày đặc xung quanh, may mắn là bên một ô cửa sổ thủy tinh vẫn còn chỗ ngồi. Cô bước đến và ngồi xuống. Có một cô gái tóc nhuộm màu vàng ánh kim tiến đến hỏi cô muốn uống gì, cô gọi một tách cà phê. Bỗng nghiên cô phát hiện ra trang phục của mình đã kéo đến một loạt những tiếng xì xào, nhiều ánh mắt nhìn cô rồi họ lại nhỏ giọng bàn tán. Cô không quan tâm, chỉ im lặng nhìn con đường náo nhiệt ngoài cửa sổ, có chiếc xe ba bánh chở một cô bé con, cô hơi mỉm cười. Giờ phút này tâm hồn đang được yên tĩnh, cô có thể vứt bỏ mọi tiếng ồn ào xung quanh, trí nhớ của cô lại như bị nơi lãng mạn này đánh thức dậy, thế giới như đảo lộn. La Hạo từng ngồi đối diện trìu mến nhìn cô, đưa tay quệt nhẹ miếng vụn của món điểm tâm dính bên môi cô. Trong một cửa hàng lãng mạn dành cho các đôi tình nhân, trên bàn đặt một tách cà phê và một ấm trà, bên cạnh là người đàn ông của cô, cảm giác ấm áp cứ như vậy lặng lẽ tỏa ra trong lòng cô.
Có người ngồi xuống đối diện cô, cô cũng không quan tâm, dù sao cô cũng chỉ có một mình. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ đến người đàn ông ấy. Cô gái với mái tóc vàng ấy lại hỏi người đối diện cô xem người đó dùng gì.
Đối diện là một người đàn ông, anh ta nói: “Giống cô ấy.”
Nghe thấy giọng nói này, Tạ Kiều kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với một người đàn ông vẫn đang cười với cô, chiếc má lúm đồng tiền được ánh đèn nhạt chiếu nhẹ lên. Cô khó có thể tin được, thì thào nói: “Sao lại là anh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT