Phan Đông Minh nói xong câu đó liền kéo Tạ Kiều vào phòng nghỉ khiến Tạ Kiều không khỏi xấu hổ. Bạn cũ mà Phan Đông Minh nhắc tới, dĩ nhiên là La Hạo và Ninh Tiêu Nhã.
La Hạo ngồi trên chiếc sofa có cách trang trí rất khoa trương, mặc comple màu đen, áo bên trong màu trắng, không mang caravat, gương mặt anh tuấn chứa nụ cười nhạt. Trước mặt anh có hai cô gái, một người xinh đẹp là Ninh Tiểu Nhã. Cô ta mặc một chiếc váy dài mềm màu đỏ thẫm, giống như ngọn lửa rực rỡ đập vào mắt người khác. Cô gái kia cũng cực kỳ xinh đẹp. Mái tóc được cắt ngắn vì nóng, dính vào sau tai, nghe được tiếng bước chân liền xoay người lại nhìn. Đặc biệt là La Hạo, khi nhìn thấy Phan Đông Minh sóng đôi cùng Tạ Kiều, biểu cảm rõ ràng là sửng sốt giật mình, ánh mắt lập tức chuyển xuống hai bàn tay đang nắm chặt kia, nụ cười mỉm trên môi trong thoáng chốc trở nên cứng đờ. Anh chầm chậm ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào ánh mắt Tạ Kiều – đôi mắt chứa đầy cảm xúc không biết tên.
Sắc mặt Tạ Kiều lập tức trắng bệch. Cô miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt La Hạo, rồi lại không biết nên nhìn đi đâu. Cô gái tóc ngắn kia đã tươi cười bước tới, thân thiết kéo cánh tay Phan Đông Minh, vui vẻ nói: “Ối ối, Phan tiên sinh đại giá quang lâm tệ xá, thực khiến nữ tử đây lấy làm vinh hạnh đó.” Cô gái nhìn nhìn mặt Phan Đông Minh, rồi lại chỉ vào mặt mình hỏi: “Anh bị làm sao thế? Bị ai cào thế?”
“Cái gì mà bị ai cào, đây là anh uống hơi nhiều nên bị ngã.”
“Vậy miệng anh thì sao, cũng là do vậy à?”
“Mắt mũi em bị sao thế hả,anh bị nhiệt, được chưa?”
Tạ Kiều nghe Phan Đông Minh và Dương Dương anh một câu em một câu, ánh mắt cô hơi lia đến chỗ La Hạo đang đứng, anh bước đến bắt tay với Phan Đông Minh, anh nói: “Đông tử, thật là trùng hợp.”
Ninh Tiểu Nhã giống như ngọn lửa lướt tới, cũng thân thiết gọi Phan Đông Minh một tiếng: “Anh Phan, nhìn thử xem chiếc váy Dương Dương mới chọn cho em, nhìn ổn chứ?” Nói xong liền xoay một vòng, tà váy tung bay, hệt như đóa hoa hồng vừa hé nụ.
Phan Đông Minh vừa bắt tay với La Hạo, vừa nói với Ninh Tiểu Nhã: “Tiểu Tứ mặc cái gì cũng đẹp cả.”
“Làm ơn đừng gọi em là Tiểu Tứ, em đã quá cái tuổi để gọi bằng nhũ danh rồi, gọi lên nghe giống hệt con trai vậy.” Ninh Tiểu Nhã quyến rũ liếc Phan Đông Minh một cái, hắn liền cười nói: “Được được được, không gọi Tiểu Tứ, gọi là Ninh tiểu thư, được chứ?”
Đến lúc này Ninh Tiểu Nhã mới cười ngọt: “Vẫn là anh Phan tốt.”
Tạ Kiều vẫn bị Phan Đông Minh nắm chặt tay, lại bị người trước mắt ngó lơ. Sau khi La Hạo nhìn vào cô một lần liền dời ánh mắt sang nơi khác, bình tĩnh nói chuyện cùng Phan Đông Minh. Một lát sau, Phan Đông Minh mới kéo Tạ Kiều, đẩy cô đứng bên cạnh cô gái gọi là Dương Dương kia: “Dương Dương, giới thiệu một chút, đây là Tạ Kiều. Cô ấy giao cho em, em xem thế nào rồi làm đi.”
Lúc này Dương Dương mới liếc liếc Tạ Kiều xem thử, lại không nhịn được, tiếp tục nhìn thoáng thoáng, trong lòng bắt đầu giận dỗi. Cùng là phụ nữ hết, sao cái cô tên Tạ Kiều kia nhìn xinh đến thế cơ chứ. Làn da mềm mềm mịn màng giống hệt như trẻ con vậy. Cô nhìn chằm chằm vào Tạ Kiều từ trên xuống dưới, lại nghe Phan Đông Minh nói với Tạ Kiều: “Đây là Phan Dương Dương, em gái tôi. Đừng nhìn tuổi con nhóc này còn nhỏ, trời phú là nhà thiết kế, từ ánh mắt đến cách thưởng thức đều độc đáo, sống tự do phóng túng. Đây mới gọi là chuyên gia.”
Phan Dương Dương trừng mắt nói: “Phan tiên sinh, có ai như anh lại khen em gái mình như vậy hả. Gì mà phóng với túng chứ, đó gọi là cách sống mới. Hoàn toàn khác nhau.” nói xong kéo kéo ôm ôm cánh tay Tạ Kiều nói tiếp: “Ôi, da chị thích thật đó, vừa mềm vừa trắng, diện mạo lại có chút gì đó xưa xưa nha. Hôm nay em phải thi thố tài năng trên người chị, lát nữa cho Phan tiên sinh đây không nhận ra chị luôn.”
Cô gái cứ gọi anh trai mình là Phan tiên sinh, nhưng thực ra cũng rất rõ rang ý thân thiết. Nhưng, giờ phút này trong đầu Tạ Kiều toàn là gỗ, tầm mắt đều là chiếc váy đỏ như lửa cháy. Cô chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười với Phan Dương Dương, xong liền bị cô nàng lôi đi.
Ninh Tiểu Nhã nhìn bóng Tạ Kiều, lại chớp chớp mắt nhìn Phan Đông Minh, hỏi: “Khẩu vị thay đổi? Tìm ở đâu ra báu vật như vậy? Nhưng cũng không chân thực như pháo hoa vậy, đủ lạnh lùng.”
Phan Đông Minh kéo caravat, cùng La Hạo ngồi chung trên chiếc sofa dài, hắn nói với La Hạo vẫn đang giữ im lặng: “Tốt nhất là cậu nên nhanh chóng quản con nhỏ này, cả ngày đều tùy tiện như vậy, thấy tôi mà ngay cả tiếng ‘anh’ cũng không chịu gọi.”
La Hạo còn chưa nói chuyện, Ninh Tiểu Nhã liền cười nói: “Anh còn thiếu gái gọi là ‘anh trai’ hay sao, em mà còn gọi thì chắc lỗ tai anh đóng kén đấy. Nhưng mà, lần này ánh mắt của anh hơi bị được đấy, cô Tạ Kiều này, so với mấy cô nghệ sĩ tiểu tốt chẳng hạn thì còn đẹp hơn nhiều, chỉ là có chút kiêu ngạo. Cô ta làm cái gì?”
Phan Đông Minh nở nụ cười: “Em cái gì cũng tò mò. Không nói cho em biết.”
“Hừ, em cũng chẳng cần biết đâu.” Ninh Tiểu Nhã trừng mắt nhìn Phan Đông Minh, rồi ngồi xuống bên cạnh La Hạo, rất tự nhiên mà ôm cánh tay hắn.
La Hạo rốt cuộc cũng cười, ngẩng đầu, nhìn tấm gương treo trên vách tường đối diện: “Đúng vậy, thật đúng là xinh đẹp.” Hắn quay đầu lại nhìn Phan Đông Minh: “Đông tử, anh đúng là có phúc.”
Ý cười của Phan Đông Minh vô cùng sâu sắc, hắn vỗ vỗ vai La Hạo, “Có thể tìm Tiểu Tứ làm phu nhân mới đúng là phúc của cậu.”
La Hạo nhìn ánh mắt đầy ý cười của hắn, không gật đầu, chỉ nói: “Phải, em có phúc, anh nói rất đúng.”
Ninh Tiêu Nhã lại trừng mắt, nhưng không giấu được nét vui vẻ, “Đã bảo không được gọi em là Tiểu Tứ mà.”
Một giờ sau, Tạ Kiều bị Phan Dương Dương kéo hệt như một con lừa bước vào phòng. Phan Dương Dương vỗ tay cười: “Mau tới nhìn trộm một chút đi, mấy anh chị còn nhận ra ai không?”
Phan Đông Minh cùng La Hạo đứng dậy, nhìn gương mặt đỏ hồng run run của Tạ Kiều. Ninh Tiêu Nhã bất mãn, kéo kéo La Hạo, nhỏ giọng nói: “Anh bị làm sao vậy?”
La Hạo lại ngượng ngùng ngồi xuống. Đúng, anh bị làm sao vậy? Cô gái xinh đẹp trước mặt, không phải là người anh có thể tùy ý lại gần. Bây giờ cô thuộc về một người đàn ông khác, không phải là La Hạo anh, và cô cũng không cần tới La Hạo anh. Tim anh như bộ quần áo bị kéo căng, rất đau, rất đau, nhưng ánh mắt anh vẫn không thể dời khỏi gương mặt Tạ Kiều. Tạ Kiều, thật đúng là xinh đẹp. Nhưng, sự xinh đẹp của cô, trong giờ phút này đã bị người đàn ông kia có được. Anh chợt nhớ tới cô gái đáng yêu lúc trước, nở nụ cười rực rỡ ùa vào lòng anh, kiễng mũi chân túm lấy cổ áo anh, rồi hôn nhau. Cô gái ấy dùng những ngón tay hoàn mỹ như được điêu khắc từ những nhà nghệ thuật chuyên nghiệp nhất vuốt ve mặt anh, chân mày anh, khóe môi anh, thân thể anh. Anh còn muốn nghĩ đến dáng vẻ say mê của cô khi ở dưới anh, cô gái ấy run run gọi tên anh, đôi môi như một đóa hoa mời gọi, nhẹ nhàng nói với anh rằng “em yêu anh”…Bây giờ, hết thảy những điều đó, tất cả những gì cô ấy có, từ nay về sau đã không còn quan hệ nào với anh nữa. Nhìn Tạ Kiều đứng cách xa mình chỉ có mấy thước, nhưng lại không khác nào là muôn sông nghìn núi. Cô rốt cuộc không có quan hệ gì với anh nữa. Chỉ nghĩ đến đó, trái tim La Hạo lại đau nhói. Rất đau, giống như một bàn tay vô hình nào đó siết chặt, giống như bị một cái búa khổng lồ bổ xuống. Là đau thương đến như vậy. Ánh mắt La Hạo nhìn chăm chăm vào đôi mắt Tạ Kiều, đã không thể chịu đựng được cơn đau này, anh muốn khắc sâu vào trong trí nhớ dáng vẻ cô bây giờ, khắc thật sâu vào trong xương trong cốt. Là mọi thứ, là ánh mắt đau, cái mũi đau, trái tim đau, đau vì một Tạ Kiều đang dần mơ hồ trước mắt. Anh biết bản thân mình đang có chút không nên, nhưng vẫn gian nan cúi đầu xuống, rút cánh tay Ninh Tiêu Nhã đang nắm chặt kia, im lặng quệt ngang gương mặt ướt.
Mái tóc ngắn của Tạ Kiều được Phan Dương Dương tết nhỏ theo kiểu tóc điển hình của người da đen, những bím tóc xuôi xuống, gọn gàng với một chiếc mũ nồi, để lộ ra vầng trán thanh thú nhẵn mịn. Phía sau tai phải còn cài một đóa hoa hồng bằng vàng. Điểm nhấn của lớp trang điểm tập trung ở đôi mắt. Đôi mắt hơi cụp xuống, có dùng chút mi giả, vừa đen vừa dày, viền mắt được tô đậm khiến cho cô thoạt nhìn như một mỹ nhân Châu Âu. Trên người cô vận một bộ váy ngắn màu xám bạc bó sát, hai chân thẳng và thon dài được để trần. Phan Đông Minh ngạc nhiên, sửng sốt trong chốc lát mới cười nói: “Cũng không tệ lắm, chỉ là còn thiếu một đôi giày.”
Phan Dương Dương nhìn Tạ Kiều như tiên giáng trần, có chút hâm mộ nói: “Please, Phan tiên sinh, không thể khen tay nghề của em chút sao? Kiểu tóc của chị ấy anh vừa lòng chưa? Năm người cùng làm đó nha.” Cô gái khoa trương giơ giơ năm ngón tay, “Ôi, tay em đau lắm đấy.”
Phan Đông Minh cười: “Muốn anh trai đây hậu tạ em thế nào?”
Phan Dương Dương xòe tay: “Ơn nghĩa gì không biết nữa, anh cứ mau trả tiền đây đi.”
Phan Đông Minh giơ tay nhéo mũi em gái, có chút cưng chiều nói: “Tiểu nha đầu, định ‘không nhận lục thân’ à?”
* Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con.
“Ôi trời, được rồi được rồi, để em chọn cho Tạ tiểu thư một đôi giày đi.” Phan Dương Dương cười. Đợi em gái lôi Tạ Kiều đi xong, Phan Đông Minh mới quay đầu lại, nhìn ánh mắt La Hạo vẫn chứa đầy hình ảnh Tạ Kiều. Hắn, tuyệt nhiên không chút cố kỵ có Ninh Tiêu Nhã bên cạnh, nhìn bóng Tạ Kiều đến ngẩn người. Phan Đông Minh làm việc gì cũng chỉ vì niềm vui của mình, ánh mắt tự tiện kia của La Hạo khiến cho hắn bắt đầu cảm thấy không được thoải mái. Trong mắt hắn, mặc kệ là thế lực nhà La Hạo hay Ninh Tiêu Nhã, hắn đều không quan tâm. Chỉ cần không liên lụy hay tổn hại tới lợi ích của hắn, người trong mắt hắn chỉ chia làm hai loại: Hữu dụng và vô dụng. Tạ Kiều thuộc về hắn, là hắn gặp trước. La Hạo đến trước, chẳng qua là vì hắn bất cẩn, chăn dê ăn cỏ lại để cho La Hạo chui rào. Không sao cả, cho dù mất bò mới lo làm chuồng thì cũng không muộn nữa. Biểu hiện hôm nay của Tạ Kiều không tệ lắm, không hề khóc sướt mướt khi nhìn thấy người đàn ông này, không khiến mặt mũi hắn phải gọt hết xuống.
Hắn đi tới, ngồi xuống, bá vai La Hạo nói: “Không phải đã nói là muốn kết hôn sao? Quyết định thế nào?”
La Hạo không có phản ứng, Ninh Tiêu Nhã cũng chỉ mở to hai mắt nhìn Phan Đông Minh, rồi lại nhìn La Hạo. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm nơi nào đó của La Hạo bỗng bình tĩnh lại, anh mỉm cười, rồi đứng lên nói với Phan Đông Minh: “Có chút mệt, em ra ngoài hút điếu thuốc.” Nói xong, không để ý Ninh Tiểu Nhã ngồi một mình, anh xoay người bước ra ngoài.
Phan Đông Minh chỉ chỉ vào bóng La Hạo, rồi lại nhìn Ninh Tiêu Nhã: “Chuột cũng không phải là đứa dễ bị giam tù đâu, em giám sát chặt chẽ chút đi.”
Ninh Tiêu Nhã theo đuổi La Hạo là chuyện ai cũng biết. Thậm chí, cô ta còn không chút để ý hay rụt rè nào yêu cầu La Hạo đính hôn rồi trực tiếp kết hôn. Lúc đó La Hạo nhìn cô ta một lúc lâu sau mới mỉm cười: “Sao vậy? Em không tin tưởng anh, hay là không tin tưởng chính bản thân em? Anh không muốn kết hôn trực tiếp, là muốn chừa cho em một đường lui. Nếu em đã nghĩ kỹ, và nếu như hối hận, hai chúng ta cũng chẳng cần làm khó gì cho nhau.” Nhưng là hiện tại Phan Đông Minh lại nhắc nhở cô ta phải tóm lấy, giữ lấy La Hạo. Không phải là cô ta không lo lắng. Ninh Tiêu Nhã yêu La Hạo, yêu không còn tự tôn nào. Từ khi cùng anh bắt đầu mối quan hệ yêu đương này mấy tháng qua, anh đều phong lưu không kiềm chế được. Thậm chí trước mặt cô ta, anh không thèm che giấu ánh mắt nóng rực đầy tình cảm với người phụ nữ kia, cô ta vẫn cắn răng gắng gượng. Ninh Tiêu Nhã muốn cho La Hạo biết, cô ta cũng không phải là loại đàn bà bụng dạ hẹp hòi gì. Sự nghiệp của La Hạo, cô ta cũng đã hết sức mình, giúp đỡ bằng mọi khả năng có thể, lợi dụng quan hệ từ những người anh trai trong nhà, thậm chí là của ông bố già, giúp La Hạo bắt đầu những mối quan hệ làm ăn khác trong giới. Đáng tiếc, La Hạo vẫn thờ ơ như trước, giống như việc cô ta đang làm là nghĩa vụ bắt buộc. Mặc dù có chút đau lòng, nhưng Ninh Tiêu Nhã vẫn tự an ủi chính mình. Anh tuy phong lưu, nhưng rốt cuộc vẫn ở bên cạnh mình đấy sao.
Anh cả cũng đã nói, nếu muốn giữ chặt một người đàn ông, phải nghĩ biện pháp khiến cho hắn ta không thể rời khỏi em được.
Nhưng như thế nào mới có thể khiến cho La Hạo không thể rời khỏi cô ta được? Ninh Tiêu Nhã biết, gia đình La Hạo rất phức tạp. Mà La Hạo, cũng bởi vì mối quan hệ với cô ta, sử dụng những ưu thế của cô ta để diệt trừ những chướng ngại vật trên con đường phía trước. Bất cứ ai chặn đường nghĩa là lao đầu vào chỗ chết.
Ninh Tiêu Nhã đứng lên, đứng trước tấm gương lớn. Cô ta nhìn trong tấm gương, bắt gặp ánh mắt của Phan Đông Minh. Người đàn ông này chưa bao giờ phải che giấu dục vọng, tài phú, quyền lực, đàn bà trong mắt mình. Anh cả cũng đã nói, ở thủ đô, muốn giao thiệp với giới kinh doanh nhà đất, có hai điều cần phải nhớ kỹ. Thứ nhất, phải tận lực tận sức trở thành bạn của Phan Đông Minh. Thứ hai, nếu không phải là bạn thì xin đổi nghề. Bởi vì, sức ảnh hưởng của người đàn ông này trong giới nhà đất là không thể khinh thường được. Ninh Tiêu Nhã không tin điều này. Cô nhếch môi, nhìn Phan Đông Minh qua tấm gương bằng ánh mắt quyến rũ: “Người cần giám sát chặt chẽ có lẽ là anh đấy. Em nghĩ, Tạ tiểu thư này cũng không phải loại người dễ giữ trong nhà đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT