Lúc Dương Quần cùng Tân Thiếu đến biệt thự, Tạ Kiều đang ngồi một mình trên ban công uống cà phê. Cô nhìn hai người đang tươi cười bước tới, Dương Quần chỉ vào cô mà nói: “Hứ, cô đúng là tự tại, phẩm cà phê thưởng phong cảnh, chỉ khổ tôi với Tân Thiếu, thằng em trai quỷ sứ của cô nằm trên lưng tôi cả một ngày, mệt chết tôi rồi.”
Dương Quần đến gần thì Tạ Kiều mới phát hiện ra khóe miệng anh ta đo đỏ, hơi sưng lên, hai người họ nhìn nhau rồi đồng thời chỉ vào đối phương mà hỏi: “Sao thế này?” Tạ Kiều hỏi vết thương trên mặt anh ta, anh ta lại hỏi về cổ tay Tạ Kiều, trên đó vẫn còn quấn đầy băng gạc.
Tân Thiếu cười nói: “Ôi chao, rất ăn ý.”
Tạ Kiều giơ cổ tay nhìn rồi bảo: “Không cẩn thận nên bị thương, không có gì.” Cô nhìn mặt Dương Quần, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mặt anh vậy? Đánh nhau với người ta à?”
Dương Quần sờ sờ chỗ bị thương, nhìn chằm chằm vào đống băng gạc của cô, còn chưa kịp nói thì Tân Thiếu đã cướp lời: “Cậu ta ấy à, không cẩn thận bị người ta đánh.”
Dương Quần chớp mắt, anh ta hỏi: “Có phải anh ta làm không?”
Ai ngờ Tạ Kiều cũng chỉ vào mặt anh ta, đồng thanh nói: “Có phải anh ta đánh không?”
Hai người “trăm miệng một lời” khiến Tân Thiếu phì cười, Dương Quần thì vuốt vuốt mũi, nói: “Tôi bảo này, chúng ta đừng ăn ý như vậy nữa, như kiểu thông tâm ấy, tôi với cô không quen, không quen.”
Tạ Kiều nở nụ cười, vừa lúc thím Lưu bưng cà phê và hoa quả lên. Tân Thiếu liền hỏi: “Phan Đông tử đâu, sao không ở nhà?”
“Anh ta bị tôi chọc tức nên bỏ đi rồi.”
Tân Thiếu ngẩng đầu, giật mình nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Anh ta bị cô chọc tức nên bỏ đi? Tiểu thư ơi đừng đùa với tôi.”
Tạ Kiều học theo động tác của anh ta, buông thõng tay, nhún nhún vai.
Dương Quần vuốt cằm, có chút suy tư mà nói với Tạ Kiều: “Cô nói xem, cô bảo gì mà anh ta tức giận?”
“Tôi cũng không nói gì cả mà, là anh ta cứ thích tức giận, tôi cũng không có cách nào…Nhưng hỏi thật đấy, mặt anh, là do ai đánh anh vậy?”
“Cô đừng nghe Tân Thiếu nói bậy bạ. Ai dám đánh tôi? Đây là do tối qua tôi không cẩn thận nên bị sướt.”
Dương Quần sao có thể nói, anh ta bị La Hạo đánh cơ chứ, oan uổng quá đi.
Phan Đông Minh đón Tạ Kiều đi thì anh ta cũng về căn hộ của mình, không ngờ cửa thang máy vừa mở thì anh ta đã bị một người tóm ra ngoài, đáng sợ đến mức khiến anh ta run bắn cả người, đợi đến khi thấy rõ là ai thì không khỏi ảo não nói: “Đại gia Chuột, anh muốn dọa chết em à?”
Anh ta vừa dứt lời thì bất thình lình La Hạo liền giáng một cú đấm xuống. Anh ta ngửa đầu tránh theo bản năng, ai ngờ La Hạo cũng không cho cơ hội hít một hơi, nhanh chóng giáng một cú khác. Anh ta đang không đứng vững, lại bị đánh bất ngờ, cú đấm này khiến anh ta rỉ máu, khóe miệng như muốn vỡ nứt ra. Anh ta lấy tay che miệng, như thể không dám tin mà nói: “Mẹ kiếp, đúng là, anh điên rồi sao?”
“Mày biết tung tích cô ấy mà lại lừa tao, phí công tao coi mày là bạn.” Mắt La Hạo đỏ sọc lên, anh tóm lấy áo Dương Quần, suýt chút nữa thì lôi anh ta đứng dậy, hung tợn trừng mắt với anh ta. Dương Quần có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của anh. La Hạo mở miệng, trong giọng nói lạnh lùng đó còn đượm mùi rượu: “Tại sao cô ấy lại đi cùng mày, hả?”
Dương Quần đẩy anh ra, muốn tránh khỏi vòng vây của anh, La Hạo lại càng dùng sức đẩy anh ta lên tường. Cái gáy đập vào tường khiến Dương Quần nhe răng nhếch mép, “Anh buông ra trước đi, cứ như thế thì tôi nói với anh thế nào được.”
La Hạo có vẻ lo lắng, mãi sau anh mới buông tay ra.
Dương Quần sờ lên khóe môi đau nhức, nhìn tay thì quả nhiên có vết máu, không kìm được mà mắt cũng đỏ au lên, tức giận nói: “Mẹ kiếp nhà anh, chờ tôi từ tám giờ tối chỉ vì muốn đấm tôi một trận? Anh dám đánh bạn sao?”
La Hạo lại ấn anh ta lên tường cái “phịch”, nâng đầu gối ghì vào bụng anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày dám đùa bỡn cô ấy tao sẽ lột da mày!”
Dương Quần đau đến túa mồ hôi lạnh, cũng lên cơn tức, cười lạnh rồi nói: “Hiện tại anh lấy thân phận gì, tư cách gì mà nói mạnh với tôi, mang cái mặt của thằng đứng sau Ninh Tiêu Nhã cho tôi xem?”
La Hạo bị anh ta nói trúng chỗ đau, ánh mắt anh nhìn Dương Quần đầy một vẻ bi thương, cuối cùng anh chậm rãi buông tay rồi trầm giọng nói: “Không sai, tôi không có tư cách, cậu nói đúng, Dương Quần, nhưng cứ cho là tôi cầu xin cậu đi, nể tình bạn gần nửa đời người, không yêu thương thì cũng đừng động đến cô ấy.”
Dương Quần thật sự không chịu nổi ánh mắt của anh, đẩy anh ra rồi ôm bụng bằng một tay, một tay chỉ vào mũi anh, căm phẫn nói: “Chuột, anh tỉnh táo lại cho tôi đi, đi làm nhiều có phải là bị giảm thị lực không? Mắt mũi anh thế nào mà lại nhìn tôi với cô ấy với nhau?”
Ánh mắt La Hạo dịu lại, “Là Tân Thiếu?” Mẹ kiếp, còn chẳng thà với Dương Quần, Tân Thiếu lại càng không xứng.
Dương Quần chớp mắt, lắc lắc chùm chìa khóa trong tay và nói: “Em khát nước chết đây, muốn vào trong không?”
Ánh mắt La Hạo thực ảm đạm, anh cúi đầu gật gật, anh rất muốn giải quyết thông suốt với Dương Quần. Đã nhiều ngày không gặp Tạ Kiều, hôm nay, lúc nhìn thấy Tạ Kiều trong xe Dương Quần anh còn tưởng mình bị hoa mắt, hay nằm mơ. Nghe khẩu khí Dương Quần thì có vẻ cậu ta và Tạ Kiều không có quan hệ gì, nhưng sao lại ngồi trong xe cậu ta cơ chứ.
Dương Quần mở cửa phòng nhìn La Hạo vẫn đứng thất thần, liền kéo anh vào nhà rồi nói: “Bị dội nước đái mèo hả? Thế nào mà lại mượn rượu làm càn chứ, anh cứ tự nhiên đi, em phải đi soi gương cái đã, sao mà đau thế nhỉ, đừng có “hủy dung” đấy nhé.”
La Hạo liền giữ chặt Dương Quần lại, nói: “Trước tiên nói cho rõ ràng chuyện của Tạ Kiều với tôi đi đã.”
Dương Quần sợ anh lại nổi điên, đúng là anh ta không khống chế được La Hạo, anh bạn này đánh nhau rất mạnh tay, giống Phan Đông Minh vậy. Anh ta chỉ vào La Hạo, bất chấp véo cánh tay anh rồi nói: “Này này anh bạn, có chuyện thì nhất định em sẽ nói với anh, trước tiên bỏ tay anh ra đi, bình tĩnh một chút, biết không?”
La Hạo bình tĩnh buông tay ra, lau lau mặt, hai con mắt đều hằn tơ máu. Anh nhìn khóe môi rịn máu của Dương Quần thì nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.” Dương Quần nhìn sắc mặt anh, lai chỉ cào sofa và nói: “Ngồi đi, anh không phải khách sáo với em.”
La Hạo mang vẻ mặt cô đơn, ngồi xuống. Dương Quần bưng chén trà đặc lên, “Uống đi, coi em là bạn, vì mấy phát đấm kia nên bạn tốt pha cho anh tách trà cho tỉnh rượu.” Anh ta cũng ngồi xuống, nhìn vẻ mặt La Hạo mà không nhịn nổi, “Đường tình này chơi chán rồi thì chuyển đường tình khác, sao mà phải buồn rầu? Anh là nam tử hán đại trượng phu, nói xem, một cô gái thôi có gì mà không buông xuôi được, em thấy Trữ Tiểu Nhã còn được hơn cả Tạ Kiều, anh đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
La Hạo quay mặt đi, ngập ngừng nói: “Cậu thì biết cái gì.”
Dương Quần trừng mắt, “Em không biết cái rắm ấy, Tạ Kiều có gì tốt, chơi đùa thôi mà anh nghĩ là thật à. Hiện tại anh rất ổn, con bé Ninh Tiêu Nhã cũng được lắm, bố người ta giải quyết rắc rối cho anh, mấy người già nhà anh cũng vừa lòng, con bé đấy có thể khiến cho sự nghiệp của anh thêm thuận lợi, anh còn có gì mà không vừa ý. Đừng nhớ mãi Tạ Kiều, chuyện quá khứ thì gác lại đi, nói không chừng trong tương lai anh lại phải cảm kích người bạn này tối hôm nay đã dốc lời tâm huyết khuyên bảo anh đấy.”
“Cậu đừng nói lời vô nghĩa, nói đi, đã xảy ra chuyện gì với Tạ Kiều?”
“Chuột, bạn bè không nói với anh là vì muốn tốt cho anh thôi, tình hình của anh mà có thể rời khỏi Ninh Tiêu Nhã sao, nếu nhà cô ta không…”
“Im miệng! Tôi muốn biết ai đang cùng Tạ Kiều.”
“…Được được được, bạn sợ anh rồi, cô ấy với Đông tử, được chưa?”
“Cái gì?” La Hạo giật mình mở to hai mắt, lại tóm lấy cổ áo Dương Quần, như thể dã thú sắp phun ra lửa. Cùng Phan Đông Minh chẳng thà cùng Tân Thiếu, anh run rẩy nói: “Phan Đông Minh? Cô ấy với Phan Đông Minh? Đó là hố lửa, cậu nỡ trơ mắt nhìn cô ấy nhảy vào sao?”
Dương Quần bị anh tóm lấy đến nghẹt thở, lại càng phát hỏa hơn, nhưng anh ta không tránh né cũng không nổi giận, chỉ che miệng lại, nói: “Vì sao tôi phải nói Đông tử là hố lửa, tôi với cô ấy không quen biết. Hơn nữa, biểu hiện của anh như vậy có phải hơi quá không? Dựa vào cái gì mà anh nói Đông tử là hố lửa? Chẳng lẽ anh thì không phải? Tạ Kiều ở bên cạnh anh thì có gì tốt? Chẳng lẽ anh có thể kết hôn với cô ấy sao?” Anh ta cười lạnh, “Anh đừng choáng quá. Người ta với Đông tử không phải là tốt hơn với anh sao? Hay là anh định chuẩn bị cho Tạ Kiều cái mũ “người thứ ba”? Tôi thấy Tạ Kiều rất vui vẻ. Còn anh? Dựa vào chỗ mát mẻ đi thôi.”
Một câu “người thứ ba” của Dương Quần vừa vặn đả kích La Hạo. Trong cả trụ sở quân ủy chẳng ai là không biết La Hạo lúc sáu bảy tuổi mới được ông già đón từ nơi khác đến Bắc Kinh, mà từ nhỏ đến lớn bị người ta xem thường thì đây đúng là tử huyệt của anh. Mọi chuyện tranh giành áp lực cũng chỉ bày ra cớ cho người ta miệt thị mình. Từ vụ công trình anh phụ trách xảy ra chuyện thì ông già anh đã không vừa lòng, ánh mắt nhìn anh cũng đầy vẻ thất vọng. Người anh cùng bố khác mẹ La Kiện của anh lại hay châm chọc khiêu khích, hơn nữa Tạ Kiều ra đi không từ giã, cuối cùng La Hạo đành cam chịu, hằng đêm say khướt. Không ít lần anh kéo theo Dương Quần ra ngoài bộc bạch tâm sự, lúc trong pub có gặp được cô bạn theo đuổi anh từ hồi trung học – Ninh Tiêu Nhã.
Anh vốn không thèm để ý đến Ninh Tiêu Nhã, con bé đó từ bé đã như một thằng con trai. Anh trai cả của cô ta có quan hệ khá tốt với Phan Đông Minh, mà ba người anh trai của cô ta lại càng thân với em gái hơn, chỉ cần Phan Đông Minh đưa họ đi chơi thì không thể thiếu Ninh Tiêu Nhã này bám đuôi theo. Con bé đó từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, lại hay học bọn con trai buông lời thô tục, một chút nữ tính cũng không có. Thế nhưng tối hôm nhìn thấy Ninh Tiêu Nhã, gần như anh không nhận ra cô ta, để tóc dài, trang điểm, còn ăn mặc khiêu gợi với áo hở lưng. Anh hơn cô ta mấy tuổi, nhưng hồi trung học, Ninh Tiêu Nhã còn dám viết cho anh một lá thư tình dài đến mười hai trang, nói cho anh mong ước của cô ta với anh, sự sùng bái với anh, sự ái mộ với anh.
La Hạo nhớ rõ rằng khi thấy lá thư đó thì có chút xíu cảm động, cả xấp giấy dày như vậy cơ mà, hơn nữa Ninh Tiêu Nhã còn viết rất lưu loát những tình cảm của mình. Lúc đó anh chưa từng được nhận thư tình, chưa từng được thổ lộ, bởi đều là anh thích một người nào đó rồi không quản bao phương thức theo đuổi, nào có cô gái nào lại không giấu giếm mà bày tỏ ra hết như vậy. Nhìn một Ninh Tiêu Nhã với mái tóc ngắn ngủn, dáng người còn chưa phát triển hết, La Hạo không có lấy một chút hứng thú nào, anh đã không do dự mà từ chối.
Con bé này từ nhỏ đã được nuông chiều, gần như không ai dám từ chối thẳng thừng như thế nên đương nhiên không chịu đựng nổi, không ăn không uống, thành tích học tập xuống dốc không phanh. Vì La Hạo mà cô ta còn bị ba người anh trai đánh cho một trận, Ninh Tiêu Nhã không thèm bận tâm mà vẫn nhớ mãi không quên với La Hạo. Nhưng hôm nay gặp lại Ninh Tiêu Nhã, cô gái này quả là trổ mã thành một đóa hoa vậy, xinh xắn nõn nà, ai nhìn cũng phải nhỏ nước miếng. La Hạo có chút thất thần, chỉ có thể cảm khái, thật đúng là con gái mười tám đôi mươi.
Đặc biệt, sau khi biết được rắc rối của La Hạo, Ninh Tiêu Nhã không nói hai lời liền về nhà quấn lấy bố già đòi giải quyết. Vị bộ trưởng Ninh nhíu máy, mắng mỏ cô ta không biết nông sâu. Ninh Tiêu Nhã vừa khóc vừa làm loạn, nói rằng đời này ngoài La Hạo sẽ không lấy ai khác, còn bảo nếu La Hạo lừa gạt thì cô ta sẽ xuất gia làm ni cô.
Ninh Tiêu Nhã là bảo bối của cả gia đình danh giá, nếu cô ta làm ni cô thì không phải là muốn cái mạng già của bố cô ta sao. Bộ trưởng Ninh cảm thấy La Hạo không xứng với khuê nữ nhà mình, nói thế nào đi nữa thì La Hạo cũng có thân phận đáng xấu hổ, nhưng ai bảo con gái nhà mình thích người ta đến thế, không có cách nào nên đành phải mời bề trên của La Hạo một bữa cơm, nói khéo rằng La Hạo rất khá nên ông ta quý mến.
Lúc La Hạo nghe La Kiện nói bộ trưởng Ninh chủ động làm mối duyên với con gái nhà ông ta thì quả thực có chút kinh ngạc, miệng há đến độ có thể nhét vừa một cái bánh bao. Anh biết, mình đã như cá muối đổi đời, bậc trên vừa nhìn thấy anh là lại tươi cười, liên tục bảo anh đưa Ninh Tiêu Nhã về ăn cơm, bộ dáng nhăn nhó mặt mày ngày xưa của ông ta, từ nay La Hạo không thấy nữa cũng bởi Ninh Tiêu Nhã. Thậm chí La Kiện cũng bắt đầu chủ động thân thiết hơn. La Hạo nhìn thứ tình cảm “ấm lạnh” này mà lòng chua xót vô cùng. Giá trị của anh, chỉ thể hiện ở chỗ anh tìm được loại con gái nào. Nhìn mối quan hệ này xem, có phải là bị lợi dụng, có phải là dệt hoa trên gấm?
Chính mẹ mình cũng là kẻ thứ ba đi thế thân bị phỉ nhổ, anh từng mang tiếng con riêng. Lúc ông già trong nhà đưa anh về nhận tổ tông thì đã ra thỏa thuận, từ nay về sau anh không còn quan hệ gì với mẹ mình nữa, khi ấy hộ khẩu nhà họ La mới có tên anh. Mà nay, Dương Quần lại nói, anh có thể để Tạ Kiều đội cái mũ người thứ ba? Không sai, cho dù anh có yêu Tạ Kiều, có rút da lột gân nhắc đi nhắc lại, thì anh vẫn phải chọn giữa sự nghiệp với Tạ Kiều, anh có thể làm thế nào đây? Tiếp tục bị xem thường hay là cả đời cúi đầu sống thấp kém một bậc? Anh lâm vào thế lưỡng nan, dù sao Tạ Kiều cũng là người con gái đầu tiên anh yêu, nhưng phải đem ra so sánh với ba mươi năm của cuộc sống trong nhục nhã, rốt cục thì Tạ Kiều vẫn yếu thế, rốt cục anh cũng lẳng lặng chấp nhận Ninh Tiêu Nhã, lần đầu tiên lãnh cảm thỏa hiệp trước một chuyện đau khổ thế này.
Anh chằm chằm nhìn Dương Quần, chậm rãi buông tay xuống, mồ hôi lạnh từ từ chảy ra từ ngay trong tim anh. Dương Quần vuốt phẳng áo, chỉ vào chén trà trước mặt, “Uống nhanh đi, uống xong rồi về nhà tắm, chuyện tối nay anh đến đây em sẽ không nói gì cả, anh uống say, sáng mai tỉnh lại coi như là nằm mơ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT