Tạ Kiều dựa lên lan can trên ban công, chống cằm lẳng lặng nhìn ánh tà dương chiếu nghiêng mạn phía tây dãy núi, toàn bộ tầm nhìn đều một màu hồng hồng nhẹ dịu. Dưới kia là hàng bạch quả chắn ngang tà dương, chút ánh sáng le lói chiếu xuống mặt cỏ xanh tươi làm nên một khoảng loang lổ. Cô cảm thấy lòng mình cũng như thể bị ánh tà dương đâm qua, chỉ vụn vặt vài tia nhưng cũng không thể nào khâu kín lại được. Cô luôn sống trong hồi ức, cuối cùng cô cũng hiểu được, khi một người nhớ lại những chuyện đã qua cũng là khi sung sướng, nó khác với cuộc sống trong bi ai của bản thân. Hiện giờ cô là một con vàng anh bị bẻ gẫy cánh, ngoại trừ nhớ lại những ngày tự do tung cánh trước đây thì cũng chỉ có thể giãy giụa trong một vòng giam xa hoa. Nhưng giãy giụa là việc quá mệt mỏi, cô đã không còn sức cũng chẳng còn động lực. Cô đã từng nghĩ đến một ngày được trở lại bên La Hạo, La Hạo chính là động lực của cô, nhưng nay, La Hạo lại cùng người khác đính hôn.

Phan Đông Minh đã từng nói: Đàn ông như bọn tôi, thứ không thiếu nhất chính là đàn bà.

Phan Đông Minh đã từng nói: Em vì nó mà thủ thân như ngọc, đáng tiếc La Hạo đã sớm quên Tạ Kiều em rồi.

Cô không hiểu vì sao khi nghe thấy tin La Hạo đính hôn cùng người khác cô lại không khóc, mà khi Phan Đông Minh kêu cô biến đi thì cô lại cảm thấy cực kỳ ấm ức. Bởi vì bạn hắn đều dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, cô lại cảm thấy mình không hề đáng thương chút nào, là cô có lỗi với La Hạo, La Hạo rời bỏ cô là chuyện sớm muộn, cô có gì đáng thương? Cô có rất nhiều nước mắt, mỗi ngày đều khóc, nhưng mấy tháng này cô thấy mình khóc không giống trước nữa. Những lần khóc sau này, cô biết cô khóc không bởi nhớ La Hạo, cũng không phải tiếc thương cho tình yêu đã chết. Dần dần cô hiểu được, cho dù cô khóc cạn nước mắt thì tháng ngày vui vẻ cũng không bao giờ trở lại nữa, hạnh phúc cứ thế mà bay xa, xa cô đến ngàn dặm, đó là thứ xa xỉ nhất, cho đến khi cuộc đời cô trở nên giàu có cũng không thể mua nổi.

Cô khóc cho số mệnh mỏng bạc của mình. Cô đã được tận mắt chứng kiến quãng thời gian ân ái hạnh phúc của bố mẹ, cô cũng khao khát có được tình yêu tuyệt vời, cô nghĩ rằng mình sẽ gặp được người đàn ông yêu thương mình, cũng từng nghĩ đã tìm được. Nhưng, thần vận mệnh như đùa giỡn với cô, quá tàn nhẫn cũng quá keo kiệt, để cô dễ dàng có được rồi lại hung hăng cướp đi, mà thứ đoạt đi không chỉ là tình yêu hạnh phúc của cô mà là cả máu thịt, linh hồn, khiến cô bị xé ra thành muôn mảnh vụn nát. Lúc trước cầm lấy lưỡi dao dứt khoát cắt vào động mạch còn cảm thấy là hành động vĩ đại, đến giờ rốt cục cô cũng không còn dũng khí như khi ấy nữa.

Tạ Kiều không chỉ một lần lặng lẽ ngắm nhìn bộ trang sức đến ngẩn ngưởi, bên tai còn mơ hồ có tiếng nói, người đàn ông cô yêu đính hôn cùng người khác, cô sẽ đau đến nát lòng. Cô có chút cảm giác đau nhức như thể bị nhiều vòng dây quấn lấy, những sợi xước chậm rãi đâm vào tim cô rồi dần dần khiến nó vỡ nát, cô để mặc cho sự đau đớn này xé rách thân thể mình, cho đến khi không còn cảm giác nữa.

Sự khinh bỉ của Dương Quần, sự tàn nhẫn của Phan Đông Minh, cô không buồn để ý đến. Sự tôn nghiêm của cô từ lúc cầm sáu vạn đồng dường như đã bị dập nát rồi. Nhìn tia tà dương trên đỉnh núi, ánh mắt cô dần hoa đi, một cơn đau từ sâu trong xương tủy khiến cô lặng lẽ tóm lấy vạt áo trước ngực. Sao lại đau đến thế? Cô nghĩ, còn đau hơn khi cầm dao cắt qua da thịt. Cô nghĩ mình sẽ sớm chết đi, chỉ còn tiếng thở dốc nhưng lại như một cái xác không hồn, không sinh mệnh. La Hạo đã đính hôn, anh đã quên cô rồi, Phan Đông Minh nói anh thức thời hơn cô. Dương Quần nói không sai, cô chính là một bình hoa trang trí, cô không thể làm gì cho La Hạo, điều gì cũng không thể, chỉ có thể khuất nhục, sớm muộn gì La Hạo cũng biết cô xấu xa thế nào, có điều nếu anh biết cô từng bán thân cho Phan Đông Minh thì chắc lại càng chán ghét hơn.

Dưới tầng truyền đến những tiếng ồn ào chặn ngang dòng suy nghĩ của cô. Quản gia đang chỉ đạo mấy công nhân thay rèm cửa trong biệt thự cho rực rỡ hẳn lên. Thím Lưu cười hì hì đem ga giường đầy màu sắc lên cho Tạ Kiều xem. Tạ Kiều nhìn lớp vải tinh xảo thì kỳ quái hỏi: “Không phải đều còn mới ạ, sao phải thay?”

Thím Lưu trả lời: “Phan tiên sinh nói phải thay hết, để cho cô chọn màu.”

Tạ Kiều thấy bà ấy nói vậy thì liền đỏ mặt, bởi vì ngày nào Phan Đông Minh cũng về qua đêm ở nhà, điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Hơn nữa, hai ngày trước Phan Đông Minh bắt cô chuyển từ phòng cho khách sang phòng hắn ngủ, tuy rằng hắn luôn xị mặt không nói chuyện với cô, cũng không động vào cô, lại rất lạnh lùng với cô nhưng hai người vẫn nằm chung trên một chiếc giường. Mỗi đêm, lồng ngực Phan Đông Minh đều kề sát lưng Tạ Kiều, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim hắn. Thời tiết đã dần chuyển rét, nơi này lại là lưng chừng núi, trong phòng vừa rộng vừa lạnh, mà thân thể hắn thì lại như lửa nóng. Có đôi khi vất vả lắm cô mới ngủ được, đến khi tỉnh lại giữa đêm thì phát hiện ra mình đang nằm trong lòng hắn. Hơi thở hắn nhẹ nhàng phả vào bên tai cô, mỗi lần như vậy cô đều kinh hãi mà lặng lẽ tránh xa, nhưng đến sáng dậy lại thấy mình nằm trong lòng hắn. Thời điểm về sáng lạnh hơn nhiều, lại chưa bật hệ thống sưởi, cô sợ lạnh, nên an ủi mình rằng chắc chắn cái giường này bị nghiên, bằng không sao cô cứ trôi về một bên như vậy.

Điện thoại của cô kêu, cầm lên xem, quả nhiên là dãy số từ Hàng Châu, là mẹ. Cúp điện thoại xong cô mới lặng lẽ nhìn thím Lưu đang thay chiếc ga trải giường màu bạc, cũng thay luôn một chiếc chăn lớn hơn, sau đó lại đem hết quần áo của cô từ phòng cho khách treo vào tủ quần áo của Phan Đông Minh. Giờ chỉ cần mở cửa cái tủ quần áo lớn kia ra là có thể thấy quần áo của cô treo cùng quần áo của Phan Đông Minh được xếp gọn gàng ngăn nắp hai bên. Cô nhìn quần áo đến ngẩn người, rồi chợt nhớ ra có chuyện cần giải quyết. Hôm nay Phan Đông Minh không ra ngoài mà đang họp hội nghị qua mạng. Cô đi đi lại lại trước cửa thư phòng nhưng không có dũng khí gõ cửa. Cô vẫn đang nghĩ xem nên nói vấn đề này với Phan Đông Minh như thế nào.

Lúc cô còn đang đi lại trước cửa thư phòng, thím Lưu bưng cà phê lên tầng, thấy Tạ Kiều thì có vẻ hơi sửng sốt. Tạ Kiều nghĩ đi nghĩ lại rồi đỏ mặt nói với thím Lưu: “Để cháu đưa cho Phan tiên sinh.”

Thím Lưu mỉm cười gật đầu, đưa khay cho Tạ Kiều, thầm nghĩ đứa nhỏ này rốt cục cũng thông suốt rồi, cũng biết dỗ dành đàn ông.

Thím Lưu đi rồi Tạ Kiều vẫn đưa tay lên rồi lại hạ xuống mấy lần, cuối cùng cố lấy dũng khí nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Tạ Kiều vừa mở cửa thư phòng ra đã thấy Phan Đông Minh đang ngồi sau cái bàn làm việc rất lớn, tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính trước mặt. Trong màn hình truyền ra tiếng một người đàn ông đang báo cáo tiến độ công việc với hắn. Tạ Kiều nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống. Phan Đông Minh cũng không ngẩng đầu lên mà khoát tay ý bảo cô có thể ra ngoài rồi. Tạ Kiều âm thầm cắn môi, đứng yên không nhúc nhích.

Phan Đông Minh có chút mất kiên nhẫn, quay đầu lại, vừa định mở miệng mắng thì phát hiện ra người tới là Tạ Kiều. Hắn ngạc nhiên nhìn Tạ Kiều, lại nhìn tách cà phê nóng hôi hổi trên bàn thì hỏi: “Sao lại là em?”

Tạ Kiều cố lấy dũng khí, nhẹ giọng nói: “Tôi, tôi có chút chuyện, muốn nói với anh.”

“Em đợi một lát.” Phan Đông Minh chặn lời người đang nói trong máy tính, yêu cầu tạm dừng, đóng cửa sổ hộp thoại rồi chỉ vào chiếc sofa bên cạnh, nói: “Chuyện gì?”

Tạ Kiều ngồi xuống, túm lấy góc áo, cúi đầu nhìn chân mà ngập ngừng nói: “Tôi, mẹ tôi muốn đưa em trai đến Bắc Kinh thăm tôi…”

“Chuyện tốt mà, không phải em rất nhớ mẹ sao, bao giờ đến? Ở trong bao lâu?”

“Ngày nghỉ 1-10, chờ cho em tôi khai giảng đã.”

*1-10 là Quốc khánh Trung Quốc.

“Được, tôi sẽ sắp xếp.” Phan Đông Minh vừa lật tờ lịch bàn vừa hỏi: “Ở khách sạn hay khu nhà trọ? Ở nhà trọ đi, tiện nghi cũng thoải mái, ở nội thành, em cũng có thể dẫn họ đi thăm Bắc Kinh.”

Hắn thấy Tạ Kiều vẫn cúi đầu mà không nói lời nào thì hỏi: “Sao? Còn có chuyện gì?”

Tạ Kiều nâng tầm mắt lên nhìn hắn một cái thì phát hiện ra hắn đang mỉm cười nhìn mình, vội vàng cúi đầu xuống, “Tôi nói với mẹ tôi, tôi tìm được việc rồi và đang ở khu ký túc của cơ quan, cho nên…cho nên tôi muốn…”

“Em muốn gì?” Phan Đông Minh đứng dậy, thong thả ngồi xuống cạnh Tạ Kiều, đưa tay vén lọn tóc bên má cô, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô thì không khỏi nhẹ giọng nói: “Có gì thì cứ nói đi, với tôi mà em còn phải khó nói gì sao?”

“Tôi không muốn để mẹ tôi biết tôi đang ở đây, tôi muốn, tôi muốn tìm một phòng trọ ở gần đài truyền hình…”

Phan Đông Minh im lặng trong chốc lát, hắn đứng lên đi đến bên bàn làm việc. Tạ Kiều nghĩ chắc là xong rồi, nhất định là hắn nổi giận, vừa nghĩ như vậy thì lại nghe thấy Phan Đông Minh nói chuyện điện thoại: “Ừ, là tôi, cậu tìm cho tôi một phòng trọ ở gần đài truyền hình, không cần lớn, chỉ cần một phòng nhỏ thôi…Không cần phiền như vậy, chỉ ở vài ngày thôi.”

Tạ Kiều khó mà tin được, ngẩng đầu nhìn Phan Đông Minh. Hắn vừa gọi điện thoại vừa nhìn cô, cúp điện thoại xong hắn cười rồi ngồi xuống, kéo Tạ Kiều lại, nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi giúp em một việc lớn như vậy, em làm thế nào để cảm ơn tôi đây?”

Tạ Kiều vốn định nói cám ơn với hắn, lại nghe thấy hắn hỏi vậy thì không biết nên nói thế nào. Bỗng nhiên Phan Đông Minh nhéo mũi cô, cười nói: “Cô bé ngốc, để cám ơn tôi thì rõ ràng là em nên hôn tôi mới được.”

Tạ Kiều ngây ngốc nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Phan Đông Minh mà không thể phản ứng kịp. Đối với một Phan Đông Minh “tính tình bất ổn”, cô thật sự không ứng phó nổi. Người đàn ông này cá tính ngang ngược, “hỉ nộ vô thường”, lại hay bắt bẻ. Thậm chí chỉ vì thím Lưu không phân loại đồ lót của hắn thì hắn cũng phát cáu, còn quăng vỡ một cái gạt tàn, khiến thím Lưu và quản gia mấy ngày liền không dám lên tầng, thấy Phan Đông Minh là vội tránh như chuột thấy mèo. Phan Đông Minh chỉ chỉ vào má mình, vẫn nghiêng đầu nói: “Còn không mau hôn đi? Bằng không tôi đổi ý là không giúp em nữa đâu đấy.”

Cuối cùng Tạ Kiều khẽ cắn môi, chạm nhẹ môi vào mặt hắn rồi vội vàng đứng lên, lại bị Phan Đông Minh giữ chặt lấy. Hắn có vẻ gian manh mà cười nói: “Không được, sao có thể chỉ thế thôi, phải hôn như này này.”, lời nói còn chưa dứt hắn đã kéo cánh tay Tạ Kiều, cúi đầu hôn cô, hết cắn lại mút. Tạ Kiều cực kỳ căng thẳng, bắt đầu giãy giụa theo bản năng, ngậm chặt miệng lại, hai tay chống lên ngực hắn. Cách một lớp áo nhưng từ tay cô vẫn truyền đến nhiệt độ nóng như lửa. Cô lắc đầu như muốn tránh đi đôi môi của Phan Đông Minh nhưng hắn lại càng ôm chặt lấy cô hơn, như thể chỉ giây tiếp theo thôi sẽ nhập cả người cô vào thân thể hắn. Một thứ cứng rắn chạm lên cái bụng bằng phẳng của cô, Tạ Kiều thầm kinh hãi, Phan Đông Minh có phản ứng. Cô bất chấp việc hắn sẽ tức giận mà há miệng cắn lên môi hắn. Hắn phát đau nên mới thả lỏng cánh tay cô. Tạ Kiều kinh hãi đến nỗi đỏ mặt, nhưng đỏ hơn vẫn là môi cô, bị hắn hết cắn lại mút làm cho đỏ bừng lên như một đóa hoa nhỏ.

Ánh tịch dương chiếu vào, thứ ánh sáng hồng hồng rọi đến chỗ người đàn ông ấy thoạt nhìn như một bức họa mơ hồ. Hắn đang cười, để lộ ra hàm răng trắng đều. Dưới ánh tà dương hồng Tạ Kiều mới phát hiện ra Phan Đông Minh có một má lúm đồng tiền nhỏ, lúc hắn cười mới thoáng hiện ở một bên má. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón cái miết qua môi cô, cười khẽ, “Hình như tôi không phải thầy giáo giỏi rồi?”

Cánh môi Tạ Kiều run run, cô giống như một mũi tên đã lên cung, xoay người bay thẳng ra khỏi cửa, vội vội vàng vàng, như thể phía sau cô không phải là một người đàn ông mà là một con thú dữ, chỉ cần chạy chậm một chút là sẽ chết ngay tại chỗ vậy.

Nhìn Tạ Kiều chạy trối chết, Phan Đông Minh bất giác mỉm cười. Hắn quay đầu, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời chỉ một màu hồng, ánh tịch dương cũng hắt qua cửa sổ. Trên kệ cửa sổ là lọ hoa với bó hoa vừa được hái trong vườn, nở vừa phải, trên lá còn đọng một giọt nước, dưới ánh trời chiều nhìn như một viên kim cương đến lóa mắt. Phan Đông Minh khẽ mỉm cười nhìn giọt nước kia thật lâu, cho đến khi nó trượt theo viền lá mà nhỏ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play