Đuổi theo là 1 nữ hài tử, đầu tóc chải khéo léo, một thân quần áo cưỡi ngựa màu tím bó sát người, không nhìn được diện mạo, vèo 1 phát đã biến mất trước mắt, giống như làn gió thổi qua tai.
“Tốc độ của nữ hài tử này thật nhanh, cứ tưởng nhãn lực mình luyện đến không tồi rồi, cư nhiên hoàn toàn theo không kịp.” Lâm Hoài nhìn bóng dáng nữ hài tử biến mất cảm thán nói. Không kiến thức (kiến-gặp mặt, thức-nhân thức) được người có thể doạHarvey chạy trối chết có chút tiếc hận nha.
“Không có gì đặc biệt, phong hệ ma pháp sư mà thôi.” Frey xoa nhẹ tóc Lâm Hoài, ý bảo cậu đem tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm nữ hài tử kia quay lại đây.
Hai người vào lữ điếm gửi hai ma thú, để người làm dát chúng đi cho ăn uống, sau đó về phòng.
Nhiều như vậy năm vẫn ở trong căn phòng được phân phối tạm thời kia ở Corina thành, phòng tuy nhỏ nhưng cũng chứa nhiều kỉ niệm đáng nhớ, về sau Frey thăng chức cũng không xin đổi. Dần dần, 2 người đã quen ở cùng 1 gian phòng.
Ban đêm, đèn đã bị tắt, xung tối đen một mảnh.
Lâm Hoài nằm trên giường mềm mại, buồn chán thăm dò tình huống trong không gian. Từ có thể nhìn trộm không gian, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải quan sát 1 lần, nhìn xem có biến hoá gì không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT