Lâm Hoài tỉnh lại, trong tay đặt một chén cháo nóng thơm ngào ngạt. Nhất thời cảm thấy chính mình sắp đói chết, nước miếng chảy ròng ròng, đang định cầm bát đổ vào miệng.
Frey xem mà nhíu mày: "Cậu chậm một chút coi."
Lâm Hoài giống lợn con hừ hừ hai tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, thuần thục uống sạch liếm hết.
"Biết cậu đem cự bọ cánh cứng giết còn tưởng rằng bản lãnh cao bao nhiêu. Cậu rốt cuộc có biết tinh thần lực hao hết rất nguy hiểm hay không, thật sự sẽ ngủ mãi không tỉnh?" Frey một lần nữa dò xét qua con cự bọ cánh cứng kia, phát hiện đầu óc đã hoàn toàn nát thành một đống tương hồ. Tinh thần lực công kích có chừng có mực là tốt rồi, đối thủ rõ ràng đã chết còn không đình chỉ, có khác gì phân thây đâu.
Lâm Hoài cũng biết chính mình đang đau đầu kịch liệt, tỉnh vẫn thực buồn ngủ. Cậu lúc ấy có chút khẩn trương, không chân chính tham gia chiến trường liền không có khí độ của chiến sĩ, làm một người mới cao thủ, chỉ biết toàn lực ứng phó, về phần thủ đoạn kịch liệt một ít cũng không phải cố ý, chỉ có thể yên lặng vì con bọ cánh cứng kia số đen mà bi ai 3s, "Tôi ngủ đã bao lâu rồi?"
"Bốn ngày, cũng không lâu lắm." Âm thanh Frey lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch, "Không bị đói chết rất may mắn phải không?"
Lâm Hoài nhận ra trong giọng Frey có chút mất hứng nên lập tức ngoan ngoãn câm miệng không nói gì.
"Hội trưởng Janette hội trưởng tìm cậu có việc, tự đi xem đi."
Frey vẫn luôn chiếu cố Lâm Hoài, nhưng dù thể lực hắn có tốt, dăm ba bữa không ngủ ngon cũng chống đỡ được. Lại không muốn biểu hiện ra ngoài liền nói, "Tôi trở về đội, trong đội có việc."
Hai ngày này là thời gian nghỉ ngơi tập thể của đội hộ vệ, chỗ đó không còn ai, vừa vặn mình qua đó ngủ 1 giấc an ổn cũng được.
Lâm Hoài cào cào tóc, Frey đi bước trước, bước sau cậu thay quần áo đi y sư nghiệp đoàn. Không biết lúc này Janette đại thẩm có thể tìm cậu vì chuyện gì, còn chưa đi vào cổng y sư nghiệp đoàn đã bị một đám vệ binh vây quanh .
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt gầy yếu chắp 2 tay sau lưng, không mặc áo dài trắng chuyên dụng của y sư nghiệp đoàn mà mặc 1 thân trường bào màu vàng lợt, da đen như than, chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Hoài.
Lâm Hoài biết người này, ông ta tên là Beicarl, là đối thủ 1 mất 1 còn của Janette đại thẩm, vì cái ghế hội trưởng mà âm mưu thủ đoạn đều bày ra hết.
Dù sao, nếu được lên làm hội trưởng thì chẳng những sẽ có được quyền tuyệt đối ưu tiên ở phương diện mua dược tề, dược liệu, hơn thế nữa còn bởi vì sự tồn tại độc đáo của y sư nghiệp đoàn ở thành Corina mà hội trưởng có thể cùng thành chủ ngồi ăn ngang hàng ở đế quốc, tiền đồ vô lượng. Hội trưởng trước đây chính là sau 10 năm công tác đã được điều đến hoàng thất làm ngự dụng y sư, làm tùy tùng của hoàng thất lập được không ít công lớn, hiện giờ đã sắp đạt được tước vị kế thừa (tước vị như kiểu công tước, bá tước, có thể truyền lại cho con cháu)
Beicarl kỳ quái nói: "Luxi, lần này cũng đừng trách ta."
"Ơ, ông lại làm ra cái gì khiến tôi hiểu lầm sao?"
Lâm Hoài đối những người như thế này chưa bao giờ khách khí. Cậu đã sớm dự đoán được lần này từ chiến trường trở về nhất định sẽ có người đến mình tra xét. Nếu cậu chết trên chiến trường thì coi như xong nhưng 1 khi còn sống trở lại thì phải chuần bị ứng phó vài người.
"Mi có biết rằng đội thứ 3 của mi đã chết 1 vị pháp sư?" Beicarl dựa sát vào nói, trên mặt là ý cười không che được.
Trên chiến trường 1 mảnh hỗn loạn, cự bọ cánh cứng công kích chẳng nhẽ lại hỏi ngươi có phải pháp sư hay không chắc? Huống chi thể chất ma pháp sư gầy yếu, so với thủy tinh còn thủy tinh hơn, chỉ 1 chút vô ý liền đi đời nhà ma. Lâm Hoài nghe thế chỉ nở nụ cười, “Vậy thì sao!”
"Thì sao?" Beicarl hừ lạnh một tiếng, "Là 1 y sư đi theo phải có trách nhiệm tận lực cứu chữa chiến sĩ, toàn lực phụ trợ ma pháp sư, đây chính là nguyên tắc giấy trắng mực đen viết trên tường y sư nghiệp đoàn. Mi giỏi rồi, chính mình thì lông tóc vô thương không tổn hao gì, ta không thể không hoài nghi mi chỉ lo tị nạn chạy trốn mà tổn hại sinh mệnh của ma pháp sư nha! Như thế nào, mau nói suy nghĩ của mi a?"
"Có chuyện cũng không nói với ông." Lâm Hoài cảm thấy Beicarl cắt câu lấy nghĩa từ nãy đến giờ quả thực buồn cười, chiếu theo lí giải của ông ta thì chỉ cần có ma pháp sư chết trận thì mình nhất định phải chôn cùng, bảo trụ được tính mạng chính là tội lỗi?!
"Nếu không có lời nào để nói liền theo ta đến phòng nghị sự một chuyến đi." Beicarl trên mặt cười nở hoa.
"Ông muốn mang cậu ta đi, có phải hay không nên hỏi qua tôi 1 tiếng a? Hay là nói, Beicarl y sư ngài ở trong nghiệp đoàn an nhàn lâu quá rồi, tưởng mình chỉ cần tùy tiện nói mấy câu đã có thể định tội cho người ta?" Đằng sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm một người, một đám quay đầu nhìn lại thấy Frey một tay đang thưởng thức trường kiếm màu bạc, vẻ mặt bất hảo hướng về phía Beicarl vuốt cằm, khóe miệng cười như không, nhìn mà tâm lạnh.
Frey vội chạy đến đội hộ vệ lại không thấy buồn ngủ mà cảm thấy tâm thần bất an, có loại dự cảm phiền toái tìm tới cửa nên mới bước nhanh đuổi kịp Lâm Hoài, không ngoài sở liệu, quả nhiên gặp ngay cảnh này.
"U, tôi tưởng ai, thì ra là đội trưởng đội hộ vệ số 6. Cho dù cậu không đến, tôi cũng phải hỏi cậu 1 chút, chẳng lẽ vì cậu ta là em ruột thì sẽ che chở chắc? Trên chiến trường sinh mệnh từng chiến sĩ đều quan trọng như nhau, sự che chở quá đáng này của cậu làm mọi người trái tim băng giá nha! Thành Corina không có loại đội trưởng như vậy, cậu cũng nên nghỉ ngơi 1 thời gian mà tự mình kiểm điểm 1 hồi đi là vừa." Beicarl gặp Frey cũng không đem hắn để trong lòng.
Lần này ông ta là có chuẩn bị mà đến, chẳng những muốn giải quyết mấy khối chướng ngại vật mà còn muốn đem bức tường Janette này đụng cho vài phát. Người trong gia tộc ông ta có vài người, cho dù không có giao tình trước đó nhưng so với ngoại nhân thì chắc chắn sẽ đứng về phe ông ta, có bọn họ hỗ trợ còn phải sợ gì?
"Cho dù sự thật là gì, tôi làm việc còn cần xin phép ông chắc?" Frey không chút để ý cười, mí mắt buông xuống cũng che không được đáy mắt âm lãnh, "Tôi gọi là ông một tiếng Beicarl y sư, ông lại thật đúng đem mình coi cao hơn tôi?"
Frey sát khí quá nặng, Beicarl cũng thấy trong lòng cả kinh.
Beicarl chạy nhanh nói: "Tôi lần này theo lẽ công bằng công việc mà nói cậu lại nói như vậy, tôi hoàn toàn có thể cho cậu là thiên vị trái pháp luật, công tư bất phân!"
"Chuyện ông tự cho thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ biết rằng việc này tôi không muốn thì ông đừng hòng mà làm được. Thế nào, lũ lính tôm tướng cua trong y sư nghiệp đoàn của ông muốn đối đầu với đội hộ vệ, dùng đầu gối cũng biết kết quả, ông gánh được không? " Frey khinh thường nói.
Hắn nói lời này không sai, lần này đội hộ vệ lập được bao nhiêu công lao cũng tổn thất, cho dù Lâm Hoài lần này có cống hiến sức lực hay không cũng chả có ai muốn đi tìm em trai Frey tự chuốc phiền toái. Huống chi, lấy địa vị của Frey ở đội hộ vệ, hắn chỉ nói một câu thôi cũng khiến tất cả mọi người xông lên đánh Beicarl một quyền, còn không hủy đi tấm thân tàn tạ của ông ta. Đối với cái loại suốt ngày ỷ vào thân phận nguyên lão không làm việc đàng hoàng, sâu mọt hại nước hại dân này như Beicarl thì mọi người sẽ không do dự động tay động chân.
"Cậu!" Beicarl biết Frey không dễ đối phó nhưng lại không nghĩ hắn ta lại không phân rõ phải trái như thế. "Frey! Thân là đội trưởng, cậu không làm gương tốt còn chưa tính, thế mà còn dùng mâu thuẫn giữa đội hộ vệ cùng nghiệp đoàn uy hiếp tôi không xử trí em trai cậu, đội trưởng như cậu quả thực là 1 tấm gương tốt!"
Frey không ngại bị cắn ngược một phát, vì thâm ý trong lời nói của ông ta mà hung hăng năm tay 1 phát, trên mặt không có một tia tức giận, tươi cười quỷ dị: "Nói không sai, tôi chính là như vậy. Như vậy, ngài có phải hay không trước thả người, chúng ta mới có thể hảo hảo mà trao đổi 1 chút nhỉ?"
Lâm Hoài ra hiệu 1 cái thủ thế an tâm không cần giận với Frey, chuyện này cậu đã thành ngòi nổ, cũng sẽ không để cho Beicarl như nguyện. Cậu cho tới bây giờ cũng không phải là dễ chọc, nhưng hình như rất nhiều người lại không biết thì phải. "Ông nói tôi lâm trận bỏ chạy, tội danh này không nhỏ nha, nhưng dù sao cũng phải có chứng cớ. Nói miệng không bằng chứng, ông cứ tùy tiện vài câu đã muốn tôi cùng ông đi phòng nghị sự chỉ sợ không có khả năng."
Beicarl nghe Lâm Hoài mở miệng, lập tức thay đổi mục tiêu: "Mi còn sống sờ sờ chỗ này mà chúng ta lại thiếu đi 1 ma pháp sư, đó còn không phải bằng chứng xác thực hay sao?"
"Vị ma pháp sư kia bản lãnh quá kém, cho dù tôi có bản lãnh đến mức thông thiên y sư cũng không thể cướp người từ tay tử thần nha. Ngài quá coi trọng tôi rồi. " Lâm Hoài khẽ cười nói.
"Mi đừng có mà đánh trống lảng." Beicarl nhất thời mặt đỏ lên, thằng nhóc đáng ghét này, ông khi nào thì có ý khen nó chứ.
"Tất nhiên tôi biết, trọng điểm của ngài không phải chính là chỗ tôi vẫn còn sống thôi sao! Không nghĩ tới tôi chỉ là 1 y sư nho nhỏ vậy mà lại lọt vào mắt xanh của lão nhân gia ngài đây —— kia như vậy, chỉ cần tôi chứng minh bản lãnh của tôi còn mạnh hơn so với ma pháp sư là xong chứ gì ?" Lâm Hoài lời này vừa ra khỏi miệng, mấy người ở đây đều cười thành một mảnh.
Không ai thấy 1 y sư có thể đánh bại 1 ma pháp sư được, cho dù là 1 y sư trình độ ma pháp dược tề không thấp đi nữa, tuy trong 2 cụm từ giống nhau 2 chữ, nhưng còn cách nhau nhiều lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT