Nhạc Quỳnh Quỳnh còn đang trong trạng thái mê mang bỗng cảm giác trên mặt có thứ chất lỏng lành lạnh đột nhiên rơi vào mặt, hoảng hốt mở mắt ra.Vội bật người dậy, nhẹ lấy tay đỡ lấy trán.

Dường như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, mắt đẹp ráo riết nhìn xung quanh.Nhìn một lúc cô ta vẫn chưa thấy điều gì phát sinh mới nhẹ thở phào nhẹ nhõm.Tư Đồ Lạp Vi đang ngồi lơ lửng giữa không trung chải lông cho Black thấy thế nhẹ mỉm cười.

Lấy ra thực thể, thoát khỏi trạng thái hư ảnh.Lặng yên di chuyển đến phía sau Nhạc Quỳnh Quỳnh lạnh nhạt nói:

- Ngươi đang tìm ai?

Vừa nghe thế Nhạc Quỳnh Quỳnh hoảng hồn quay lại , liền nhìn thấy dung nhan xinh xắn yêu mị cùng phong thái kiêu ngạo lạnh lùng của Tư Đồ Lạp Vi làm cho đứng hình.Lắp bắp nói:

- Lạp..Lạp Vi... làm sao có thể... - Đuổi được đến tận đây?

Từng bước tiến đến gần Nhạc Quỳnh Quỳnh, mặt như cũ không đổi sắc:

- Ngươi cho gần giam ta vào phòng thí nghiệm không hề có bao nhiêu lực phòng ngự kia thì ta sẽ không thoát được sao?

Nâng lấy cầm Nhạc Quỳnh Quỳnh, đôi mắt huyết sắc lạnh như băng nhẹ nheo lại:

- Ngu ngốc , nhân loại tầm thường chỉ biết núp sau lưng kẻ khác thì có tư cách gì đấu với ta?

Nói xong liền lui ra sau vài bước, biến ra một cái khăn trắng lau tay giống như thứ vừa chạm phải khiến người khác vô cùng ghê tởm.

- Giới thiệu với ngươi!Ta - Tư Đồ Lạp Vi...

(Trong nguyên tác bản gốc "Cuộc sống hạnh phúc tại mạt thế"- Tư Đồ Lạp Vi chỉ là con nuôi trong gia đình của Nhạc Quỳnh Quỳnh nên đừng thắc mắc tại sao lại không trùng họ.)

Nhẹ nâng mắt ẩn chứa vẻ cười nhàn nhạt nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh:

- ...Tang thi hoàng đời thứ nhất!

Cũng không đợi ai kia tiêu hóa tin tức chấn động vừa mới nhận được thì Tư Đồ Lạp Vi trưng ra bộ mặt than mà mấy thây ma nên có bình thản nói:

- Vì nhân loại các ngươi săn bắn đồng loại của ta quá nhiều!Số lượng "bá tánh"(tang thi đệ) tử vong vô số, "vụ mùa"(tc) hạn hán không thể thu hoạch, "lương thực"(thịt a~thịt) ngày càng khó tìm, "kho lương" (thịt dự trữ)vốn đã ít giờ đã cạn kiệt...

Nhạc Quỳnh Quỳnh:...

Black:...

- Như ngươi đã biết đồng bọn của ta là loại không thịt không vui, nên ta nghĩ bản thân là lãnh đạo phải làm cái gì đó!Biện pháp ta không thiếu, ví dụ một trong số chúng là...

Giọng nói thanh lãnh như có như không kéo dài làm người nghe phải hồi hộp theo:

-... căn cứ C chẳng hạn!

Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa nghe thấy thế liền quên mất thân phận hiện giờ của "người" trước mắt, như uống phải thuốc kích thích gào điên tiết lên:

- Không!Mày điên rồi!Mày không thể làm thế!Tư Đồ Lạp Vi mày tỉnh lại đi, cho dù ra sao đến cuối cùng bản chất của mày vẫn là một con người.Sao có thể cấu kết với tang thi đối đầu với nhân loại...

Còn chưa đợi Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt lời đã bị tiếng cười cuồng vọng của Tư Đồ Lạp Vi đánh gãy:

- Ha.....ha ha!Con người?Ta?Có sao?

Nhạc Quỳnh Quỳnh tầm nhìn còn chưa chạm đến được ánh mắt kia, nhưng đã làm theo bản năng lảng tránh đi vì tuy bên môi Tư Đồ Lạp Vi là nụ cười mỹ lệ nhưng sâu trong đôi mắt kia không hề chứa lấy một tia vui vẻ.

- Nể tình song thân ngươi từng có ơn dưỡng dục với ta, nên ta mới nhân từ cho ngươi biết.Lúc nửa đêm ba ngày sau, cũng chính là thời khắc tử vong của toàn bộ căn cứ C này!

Nhãn thần nhẹ đảo qua thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh dường như muốn nói thêm điều gì.Tư Đồ Lạp Vi đã nhanh trước một bước nói:

- À!Nhân tiện thông báo cho ngươi một "tin tốt" lão công của ngươi biết tất cả rồi.Hắn nói cực kì thất vọng vì ngươi nên lần này mới một mình đi thành phố D.

Nhạc Quỳnh Quỳnh rối rắm nhìn Tư Đồ Lạp Vi tính xoay người rời đi, cố gắng ổn định lại khuôn mặt trắng bệch của mình nhưng giọng nói vẫn không tự chủ run rẩy:

-Nói đi mày có âm mưu gì?

Nghe tới đó Tư Đồ Lạp Vi lại cười nhạo một tiếng, khoanh tay từ bên trên nhìn xuống Nhạc Quỳnh Quỳnh suy sụp ngồi dưới giường.Ngạo kiều nói:

- Đối phó một con kiến như ngươi?

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia biến mất thật lâu vẫn không thu hồi tầm mắt.Trên mặt biểu lộ phẫn hận tột cùng khiến ngũ quan vốn yêu kiều xinh đẹp vặn vẹo liên tục.

Tư Đồ Lạp Vi vừa rời khỏi không gian, ánh mắt sắc lạnh liền nhìn chăm chú một điểm trên mái nhà.Phút chốc sau, khóe miệng lại hơi giương lên.Dùng tốc độ siêu tốc nhảy lên tòa nhà này rồi hạ xuống tòa nhà khác.

Black bám trên vai Tư Đồ Lạp Vi còn hơn keo, nhưng lông mao trên người cũng theo tốc độ chóng mặt đó mà tạt ra phía sau.Thắc mắc mở miệng:

- Rốt cuộc trong hồ lô của chủ nhân biến thái ngươi bán thuốc gì?

- Ba ngày sau liền biết!

- Củ lạc giòn tan?Biết thế ta hỏi để làm gì?

Tư Đồ Lạp Vi thở dài nói:

- Black con, từ xưa đến giờ mẹ luôn tự hỏi con có não để là gì?Bây giờ cuối cùng đã biết thì ra là để trang trí cho có với người ta.

Bạn nhỏ Black nghe tới đây, liền không nhịn được xù lông rống lên:

- Tha mụ đích!Không phải lão tử không não, mà là cấu tạo não ta giống người thường.Không thể suy nghĩ theo lối của mấy thằng bệnh hoạn, biến thái lại còn tam quan bất chính làm sao mà hiểu được??

Thế là quý ngài Black trong một phút nông nổi đã hóa thành một vệt sao sáng, bay thẳng lên bầu trời.Bay cao và xa...xa...xa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play