"Tư Viễn, Tư Viễn, thật xin lỗi, anh đừng nóng giận, đều là do em không tốt. Em không nên gặp anh ta." Tôi biết lần này hoàn toàn là do tôi không đúng nên vội vàng xin lỗi anh. Khụ! Vốn dĩ đây là chuyện nhà của bọn họ tôi xen vào làm cái quái gì chứ! Đúng là họa từ miệng mà ra có hối hận cũng không kip, tôi vội vàng nghĩ cách sửa lỗi.
Diệp Tư Viễn cúi đầu, vẫn không nói gì, tôi ôm thân thể của anh, trong lòng hoảng sợ muốn chết lúc này đột nhiên lại nghe được tiếng anh nói ở bên tai: "Tiểu Kết, em có biết anh bị thương như thế nào không?"
"A? Em....đại khái là có biết một chút."
"Là do Diệp Tư Hòa nói với em?"
"Ừ."
"Là do ngoài ý muốn?"
"Ặc, anh ta nói như vậy."
Diệp Tư Viễn nhẹ giọng nở nụ cười: "Tiểu Kết, buông ra, em nhìn bộ dạng của anh đi."
Tôi kinh ngạc buông tay nhìn Diệp Tư Viễn, anh cũng cúi đầu nhìn thân thể của mình lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Nếu anh nói cho em biết chuyện đó không phải là ngoài ý muốn thì em sẽ tin sao?"
"A??" Tôi che miệng, trừng mắt nói: "Làm sao có thể?"
"Thật có lỗi, chuyện xảy ra khi đó anh không muốn nhớ lại cũng không muốn suy nghĩ tiếp, anh chỉ có thể nói cho em biết chuyện không đơn giản như là Diệp Tư Hòa đã nói." Anh hít sâu một hơi tiếp tục nói: "Nhưng mà sự việc đã xảy ra rồi, hiện tại có nói thì cũng chẳng có ích gì, em cũng biết tình trạng thân thể hiện giờ của anh, anh liền như thế này, không có cánh tay, cả đời đều chỉ có thể như vậy."
Anh cử động hai vai của mình nói: "Anh đã sớm chấp nhận sự thật này, đúng là trong lòng còn có chút không bỏ xuống được, anh.... Người trong nhà anh cũng giống như vậy, ba mẹ anh oán Diệp Tư Hòa đều có thể lý giải được, bản thân anh cũng không thể xem như không có chuyện gì mà nói chuyện phiếm với anh ta được. Em muốn khuyên anh không trách anh ta thì anh có thể cực kì khẳng định mà nói cho em biết anh không thể nhưng mà chuyện anh ta nói mẹ anh giở trò quỷ sau lưng anh ta thì anh cũng có thể khẳng định với em rằng không có khả năng! Mẹ anh không phải là người như vậy!"
"Em, em biết rõ." Nước mắt tôi rớt xuống lại lấy bàn tay lau một phen: "Diệp Tư Viễn, thật xin lỗi. Em không nên hồ đồ mà tin lời Diệp Tư Hòa nói."
"Tiểu Kết, không sao." Anh dỗ tôi, thân thể cũng tới gần tôi thêm một chút, tôi ôm lấy anh một lần nữa, đầu cọ cọ trong ngực anh: "Tư Viễn, Tư Viễn, em sai rồi, em không nên quản chuyện nhà các anh, không nên tùy tiện hoài nghi cô."
"Không sao, em còn nhỏ." Diệp Tư Viễn dịu dàng nói: "Ngoan, đừng khóc nữa, không phải lỗi của em, Diệp Tư Hòa, anh ta.... Từ trước đến nay anh ta đều rất am hiểu những chuyện này.."
"A?"
"Không có gì, em tin tưởng anh là được rồi."
Tôi thở dài ở trong lòng, rất nhanh Diệp Tư Viễn sẽ ra nước ngoài, hai chúng tôi sắp phải chia ly, tôi lại còn muốn cùng anh tức giận, cãi vả cái gì nữa. Trong khoảng thời gian này chúng tôi nên hưởng thụ những ngày ở cùng nhau, mỗi phút mỗi giây đều khoái khoái lạc lạc mới được.
Chuyện đáng được ăn mừng nhất là anh cũng không vì chuyện này mà quá tức giận, tôi quyết định về sau không quan tâm đến chuyện của Diệp Tư Hòa nữa, tuy tôi vẫn không biết rốt cuộc lúc Diệp Tư Viễn bị thương đã xảy ra chuyện gì nhưng mà anh nói cho tôi biết chuyện kia không phải là ngoài ý muốn thì tôi liền tin tưởng anh bởi vì Diệp Tư Viễn sẽ không nói dối tôi.
Tôi âm thầm hận Diệp Tư Hòa. Tôi nghĩ không ra thật sự Diệp Tư Hòa là người hại Diệp Tư Viễn sao? Đây là vì cái gì? Diệp Tư Viễn là em họ của anh ta mà!
Thứ năm vì muốn làm thủ tục xuất ngoại cho nên Diệp Tư Viễn phải trở về thành phố D, tôi nhớ tới cuộc điện thoại của Trần Dạ liền tìm Uyển Tâm cùng nhau ăn cơm, hỏi chị ấy gần đây có việc gì có thể để cho tôi làm hay không.
"Làm sao vậy? Em ở chung một chỗ với Diệp Tư Viễn mà vẫn thiếu tiền sao?" Uyển Tâm vừa nhắn tin vừa hỏi tôi.
"Em của em học trường quốc tế, nó thi đậu, chị có biết học phí bao nhiêu không? Một năm 1 vạn đó! Lại còn thêm 4000 phí ăn ở nữa!"
"A?" Rốt cuộc Uyển Tâm cũng ngừng nhắn tin, ngẩng đầu nhìn tôi: "Cao như vậy sao em vẫn muốn cho nó đi học?"
"Là một trường cực kì tốt, không cho nó đi chắc chắn nó sẽ trách em, tiểu ngu ngốc thi tốt như vậy cũng không phải là dễ dàng gì."
"Ba em nói như thế nào?"
"Ông ấy không đồng ý, ngày hôm qua em vừa gọi điện thoại cho ông nói học phí cùng tiền ăn ở em sẽ nghĩ cách."
"Nhiều tiền như vậy, em có sao?" Uyển Tâm kinh ngạc hỏi tôi.
"Cũng còn thiếu nhiều lắm cho nên mới nói chị giới thiệu việc làm giúp em."
"Em trực tiếp nói với Diệp Tư Viễn không phải là được rồi sao." Di động của Uyển Tâm lại vang lên âm báo tin nhắn, chị ấy lập tức cúi đầu một hồi sau đó tiếp tục cười.
"Làm sao có thể nói với anh ấy, anh ấy cũng không có tiền còn không phải là hỏi mẹ anh ấy sao."
"Thiếu bao nhiêu, chị vẫn còn một ít, chị cho em mượn trước." Uyển Tâm cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Chị có bao nhiêu?"
"Hai ngàn."
"Cho em mượn hết đi, em còn thiếu hai ngàn nữa là đủ rồi."
"Được."
"Ai da, Tô Uyển Tâm, chị đang làm gì vậy? Gửi tin nhắn với ai đó? Chị đang yêu đương hả?"
"A? Không có, haha, là một người bạn thôi." Mặt của Uyển Tâm có chút đỏ, mất tự nhiên trả lời tôi.
"Người nào? Em có biết không?" Tôi cảm thấy được chị ấy có chút không thích hợp.
Chị ấy nhìn tôi một hồi, cắn cắn môi nhỏ giọng nói: "Em cũng biết, là Diệp Tư Hòa."
"A?" Tôi kêu to ra tiếng: "Khi nào thì chị có quan hệ với anh ta?"
"Là lần trước, không phải là anh ta lái xe đưa chị đến Olive sao, ai da, Tiểu Kết, em có biết không, người này đặc biệt hài hước."
"Tô Uyển Tâm, Tô Uyển Tâm, chị tỉnh lại đi!" Tôi có chút nóng nảy, cầm lấy tay chị ấy nói: "Diệp Tư Hòa đã có bạn gái rồi, em đã thấy qua, là một cô gái rất tốt, chị tính cùng anh ta qua lại thế này sao?"
"Khụ! Em gấp cái gì, không phải chỉ là nhắn tin thôi sao, chị biết anh ta có bạn gái nhưng hai người bọn họ cũng chưa có kết hôn."
Tôi sợ ngây người, cảm thấy sự tình này thật không tốt chút nào. Tôi hiểu rất rõ Uyển Tâm, đại đai số thời điểm yêu đương chị ấy đều ôm tâm tình vui đùa nhưng mà tôi cũng đã thấy qua bộ dáng yêu thật lòng của chị ấy, lúc đó là trung học, chị ấy chia tay với mối tình đầu của mình bởi vì người kia bắt cá hai tay cho nên lúc ấy chị ấy tìm mấy người anh em xã hội đen đánh đôi nam nữ người đó, chính chị ấy thiếu chút nữa cũng bị đuổi học về sau cậu của chị ấy dùng chút biện pháp mới có thể ép chuyện này xuống.
Khả năng lần này là thật, tôi nghĩ thầm rằng sau khi giải quyết xong chuyện của Trần Dạ sẽ khuyên nhủ chị ấy. Tôi nghĩ đến bộ dáng ân ân ái ái, liếc mắt đưa tình của Diệp Tư Hòa và Hạ Thư Ý khi ở chung một chỗ thì trong lòng liền hiện ta một dấu chấm hỏi to tướng. Diệp Tư Hòa này, rốt cuộc anh ta là loại người gì? Mẹ nó, chính xác là một tên khốn kiếp!
Trước khi ngủ Uyển Tâm có gọi điện cho tôi hỏi tôi có muốn đi Olive làm em gái rót bia hay không.
"Anh Thủy Thủ nói có một nhãn hiệu bia muốn tuyển người, thù lao tính theo giờ, không thấp còn có trích phần trăm, tiền boa mà khách hàng cho toàn bộ thuộc về em, em có muốn làm hay không?"
"Olive hả...." Nếu đổi lại là trước kia thì tôi nhất định sẽ không chút do dự mà đáp ứng nhưng lúc này ở chung với Diệp Tư Viễn, công việc này cũng không được trong sạch cho lắm, nếu bị Diệp Tư Viễn biết được nhất định anh sẽ không vui cho nên tôi có chút chần chờ.
"Em sợ Diệp Tư Viễn sẽ tức giận."
"Vậy em tự quyết định đi, nếu muốn làm thì gọi điện cho chị, em cũng biết trong tay chị chỉ có những việc này để sống, em muốn làm cái khác thì chị cũng không giúp được."
"Được, em sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn chị, Uyển Tâm."
Tôi suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau liền gọi điện cho Uyển Tâm, đồng ý thử một buổi tối xem sao. Cuối tuần này Diệp Tư Viễn cũng không ở đây, tôi quyết định gạt anh, vất vả mấy buổi tối nói không chừng có thể kiếm được đủ khoản học phí còn thiếu của Tiểu Dạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT