Lúc chúng tôi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Tôi mở to mắt, trước mắt là khuôn mặt đẹp trai của Diệp Tư Viễn, nhịn không được liền nâng tay lên vuốt.

Cảm nhận được động tác của tôi, Diệp Tư Viễn cũng chậm rãi mở mắt, mắt anh còn có chút sưng, tôi nghĩ mình cũng vậy, anh nhìn tôi nói: “Tiểu Kết, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tôi ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái, “Hôm nay em xin nghỉ một ngày, buổi chiều không đi siêu thị, chúng ta cuối tuần ở cùng nhau, được chứ?”

“Được.” Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, lúm đồng tiền lại hiện lên, thật đáng yêu.

Diệp Tư Viễn mỉm cười thật sự là đẹp, tôi không bao giờ nữa muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã như tối hôm qua của anh nữa.

Tôi rời giường đi rửa mặt, làm bữa sáng rồi trở lại phòng ngủ gọi Diệp Tư Viễn ăn cơm, phát hiện anh có chút không ổn ở trên giường.

Tôi cảm thấy có vấn đề, đi qua sờ lên trán anh, phát hiện anh phát sốt.

“Diệp Tư Viễn! Anh nóng quá!” Tôi hoảng, lại dùng mu bàn tay sờ má anh, xác định anh sinh bệnh, nhất định là bởi vì ngày hôm qua đi dưới mưa!

Anh mở to mắt nhìn tôi một chút, nói: “Không có việc gì, uống chút thuốc hạ sốt là tốt rồi.”

“Vâng.” Tôi chạy nhanh đi tìm thuốc hạ sốt và nước ấm, đỡ anh ngồi dậy rồi cho anh uống.

Tôi ngồi ở bên giường, nhìn anh mặt trắng bệch một lát lại hồng lên, lo lắng tôi nói: “Muốn đi bệnh viện truyền nước không?”

Anh lắc đầu, khó khăn nói: “Không cần, anh ghét bệnh viện.”

Tôi thở dài, giúp anh chỉnh lại chăn, nói: “Em đi nấu cháo, anh phải cố ăn một chút.”

“Được, nhưng anh có thể tự ăn.” Anh chắc là rất đói bụng, hai ngày nay không biết ăn được bao nhiêu.

Tôi nghĩ anh muốn xuống giường, vội giữ anh lại, nói: “Anh ở trên giường nằm nghỉ một chút đi, em đi nấu cháo, anh cũng đừng có gắng gượng, đang bệnh đấy, em đút anh ăn.”

Anh không tiếp tục cứng đầu, dịch người ngồi xuống, tựa lưng vào thành giường, tôi bưng cháo tới cùng một ít cải bẹ, ngồi ở bên cạnh anh, từng chút một đút anh ăn.

Diệp Tư Viễn nuốt thìa cháo cuối cùng, anh nói: “Đã lâu rồi anh không để cho người khác đút ăn, Tiểu Kết, em biết không, anh rất ghét người khác chăm sóc anh, nhất là đút anh ăn cơm.”

Tôi sững sờ: “Anh đã quên em đã nói gì với anh sao, lúc sinh bệnh để người ta chăm sóc là chuyện rất bình thường.”

“Ừm…” Anh thở dài, “Nhưng may mắn là em, anh không còn cảm thấy khó chấp nhận, không còn tự cảm thấy chính mình là một phế vật.”

“Nói cái gì đó!” Tôi vươn tay phải, gõ một cái nhẹ lên đầu anh.

Đột nhiên, tay tôi run lên một cái, cảm thấy khuỷu tay mình đau đớn.

Tôi nhíu mày, để chén lên tủ đầu giường, lấy tay trái xoa khuỷu tay phải.

Diệp Tư Viễn nhìn chằm chằm cánh tay phải của tôi, anh nói: “Tiểu Kết, em xắn tay áo lên, cho anh xem khuỷu tay em, ngày hôm qua có phải em bị ngã rất đau không?”

“Hả?” Tôi nghệch ra, thì ra lúc đó anh đã thấy hết.

Tôi xắn tay áo lên cho anh xem, khuỷu tay phải có chút sưng đỏ, còn có một mảng lớn bị bầm tím.

“Có đau hay không? Trong hộp thuốc có dầu hoa hồng, em đi lấy đi.” Anh nhìn tôi đau lòng nói.

"Diệp Tư Viễn, anh thấy hết rồi hả? Anh đến đó lúc nào? Anh rốt cuộc đứng ở đó bao lâu?" Tôi hỏi anh.

Ánh mắt của anh có chút tránh né, chần chờ một chút nói cho tôi biết: "Các em cùng Đường Duệ bắt đầu thi đấu thì anh đã đến rồi."

Như vậy, anh đứng ở đó ít nhất cũng nửa giờ!

Không trách được anh sẽ phát sốt!

Tôi có chút mất hứng: "Làm sao anh ngốc như vậy, đứng dưới mưa như vậy không sợ ngã bệnh sao? Còn nữa, anh nhìn em bị ngã, sao không đến xem em thế nào?"

Anh cúi đầu, trầm mặc một hồi: "Lúc ấy anh chật vật như vậy, sợ đi sang đó sẽ làm em mất thể diện."

"Anh!" Tôi bực bội, "Diệp Tư Viễn! Anh là bạn trai em mà! Anh có biết khi đó em rất hi vọng anh sẽ ở bên cạnh mình như thế nào đâu!"

Anh ngẩng đầu nhìn tôi: "Sau này sẽ không như vậy nữa, Tiểu Kết, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu bất cứ thương tổn gì nữa."

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, ánh mắt rất kiên định, tôi biết ngày hôm qua, Diệp Tư viễn cũng như tôi, cũng suy tư rất nhiều chuyện. Thân thể của anh không trọn vẹn vĩnh viễn không thể bù đắp, nhưng tình cảm của chúng tôi thì khác, tôi và anh sẽ cùng nhau cố gắng để nó mãi mãi trọn vẹn.

Muốn cây ra hoa thì phải tưới nước chăm bón, muốn có một tình yêu đẹp thì phải cùng nhau bồi đắp.

Chúng tôi bây giờ cũng còn trẻ tuổi, nhưng rồi cũng sẽ lớn lên.

Chúng tôi phải học được gánh chịu, học được cách tin tưởng nhau, phải cùng nhau cố gắng.

Tôi nhìn anh cười: "Vâng! Em tin anh."

Anh cũng cười, sau đó còn nói: "Em nhanh đi lấy dầu hồng hoa đi, đến bây giờ cũng còn sưng."

"Ừm." Tôi đi lấy dầu hồng hoa trong hòm thuốc, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Tư Viễn, cúi đầu nhìn sách hướng dẫn.

Anh ngồi thẳng nói: "Đừng xem, đưa cho anh, anh giúp em."

"Cái gì?" Tôi sững sờ nghiêng đầu nhìn anh, anh cười cười nhìn tôi, chân trái đưa đến trước mặt của tôi nói: "Đưa cho anh đi."

Tôi mở nắp rồi đưa cho anh, anh cúi đầu, chân trái kẹp miệng chai, đổ dầu lên bàn chân phải, sau đó duỗi dài chân trái, đặt cái chai lên trên tủ đầu giường.

Tôi ngồi ở bên cạnh anh, điều chỉnh lại tư thế.

"Sẽ có chút đau, nếu đau quá thì em nói anh." Anh dựa lưng vào giường, hơi nghiêng người, bàn chân phải xoa nắn khuỷu tay tôi.

Tôi hít một hơi, chân anh dùng sức không nhỏ, tôi cảm thấy rất đau.

"Chỗ này nhất định sẽ đau, em chịu khó." Anh nhỏ giọng nói, trong giọng nói tràn đầy thương tiếc.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh bình tĩnh xem vết thương của tôi, môi mím lại, nghiêm túc giúp tôi xoa nắn.

Tôi lại cúi đầu nhìn chân anh, chân anh hơi cong, giống như đang cầm lấy khuỷu tay tôi vậy. Chân Diệp Tư Viễn vừa sạch sẽ vừa đẹp, lòng bàn chân ấm áp cứ như vậy xoa xoa tay tôi, tôi cảm thấy sự ấm áp này cũng truyền đến lòng tôi.

Cho đến khuỷu tay của tôi đỏ lên, Diệp Tư Viễn mới dừng động tác lại, anh thả chân xuống, cúi người xuống nhìn khuỷu tay của tôi: "Mỗi ngày xoa bóp một lần, sẽ rất mau khỏi thôi."

Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi thì ngây ngẩn cả người. Tôi nhanh chóng lau nước mắt một cái: "Dầu quá cay rồi, em chảy nước mắt luôn."

Diệp Tư Viễn thở dài, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Tiểu Kết, đến đây ngồi cạnh anh."

"Vâng!" Tôi bò qua, đem đầu đặt trên ngực anh, dùng tay ôm thật lấy hông anh.

"Tư Viễn…" Tôi gọi tên anh, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, anh không nói gì, hai chúng tôi cứ ngồi im lặng như vậy.

Thật may là thân thể Diệp Tư Viễn rất tốt, uống thuốc hạ sốt rồi uống nhiều nước, nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống.

Tôi làm bữa trưa cùng bữa tối đơn giản, anh không có gì hơi sức nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều. Tôi ôm lấy hông anh, cùng anh nằm ở trên giường xem tivi, có lúc anh sẽ xoay đầu lại hôn tôi, tôi không nói lời nào, chỉ đáp lại anh.

Như vậy thật tốt, không có cãi vả, không có nghi ngờ, tôi nghĩ về sau chúng tôi cũng sẽ như vậy mới được.

Cuộc sống lại trở lại như bình thường, tôi cùng Diệp Tư Viễn cũng không nhắc lại chuyện cãi vả lần đó, chúng tôi nghiêm túc học tập, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào, rất nhanh thì lễ Quốc Khánh đã đến.

Trước ngày nghỉ một ngày, chú Tào tới đón Diệp Tư Viễn về nhà, anh cũng không hỏi lại tôi có đồng ý về nhà với anh, bởi vì anh biết tôi nhất định sẽ không đồng ý. Tôi đưa anh tới cửa trường học, nói với anh về nhà mấy ngày đứng có nhớ tôi.

Anh dùng trán chạm vào trán tôi, tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc anh rồi nhìn anh bước lên xe.

Về đến nhà, đối mặt với gian phòng lớn trống trải, tôi thật không quen. Diệp Tư Viễn phải về nhà 7 ngày, Quốc Khánh được nghỉ dài ngày, tôi mỗi ngày đều đi đến siêu thị làm thêm, thừa dịp anh không có ở đây, tôi muốn kiếm nhiều tiền một chút.

Ngày mùng 3 tháng 10, Vương Giai phân hẹn tôi đi dạo phố vào buổi sáng, tôi cùng với cô ấy đi càn quét mấy cửa hàng, cô ấy mua một đống quần áo mùa thu.

Tôi cái gì cũng không mua, tiền tôi gửi ngân hàng đã không còn nhiều lắm, thật sự không dám dùng linh tinh. Ở nhà, tất cả các phí sinh hoạt bao gồm tiền nước, tiền điện, tiền mua thức ăn,… đều do Diệp Tư Viễn trả. Chỉ có tiền ăn cơm trưa ở trường là tôi tự trả, tôi chưa bao giờ mở miệng nói Diệp Tư Viễn đưa tiền, nếu ngày nào đó đến tiền ăn cơm cũng không có thì còn mặt mũi đâu mà nhìn Diệp Tư Viễn nữa!

Buổi trưa, Vương Giai phân mời tôi ăn mì Thần Điền, là ngày nghỉ nên tiệm mì rất đông, đợi vô cùng lâu, tôi không ngừng nhìn điện thoại xem thời gian vì sợ trễ giờ làm việc.

Vương Giai Phân nhìn tôi hỏi: "Cậu buổi chiều mấy giờ đi siêu thị?"

"1 giờ, còn có hơn nửa giờ thôi, thật may là nơi này cách siêu thì cũng không xa, nên chắc là tới kịp."

"Tiểu Kết, cậu có mệt mỏi quá không, hai quầng thâm trên mắt cậu hiện rõ kia kìa."

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy hỏi: "Thật sao?"

Cô ấy gật đầu.

Tôi nghĩ nghĩ nói: "Mấy ngày nay mình làm 2 ca, một ngày phải đứng 8 giờ, hơi mệt một chút, thật may là thù lao không tệ, 150 đồng một ngày đấy."

Vương Giai Phân than thở: "Cậu ở cùng với Diệp Tư Viễn, sao còn phải đi làm như vậy, Tiểu Song trong lớp chúng ta cùng bạn trai ở chung, mỗi ngày đều ăn mặc đẹp đẽ, mười ngón tay không dính một hạt bụi. Diệp Tư Viễn điều kiện gia đình so với bạn trai cô ấy thì tốt hơn nhiều, sao cậu lại tự biến mình thành người phụ nữ goá chồng phải ngược xuôi kiếm tiền để nuôi con thế."

Nghe cô ấy nói đùa, tôi nghịch đôi đũa trên bàn đáp lại: "Vậy có thể so sánh sao? Bạn trai Tiểu Song đã ra trường đi làm rồi, đã có thu nhập hàng tháng, Diệp Tư Viễn vẫn còn ở đi học, mình có thể không biết xấu hổ mà sử dụng tiền của gia đình anh ấy sao? Hơn nữa, bây giờ chi tiêu trong nhà đều do anh ấy trả, chỉ là. . . . . . nhà mình cùng các cậu không giống nhau, ba mẹ các cậu mỗi tháng đều cho các cậu tiền sinh hoạt, ba mình thì không có cho nên mình phải đi làm để dành ít tiền, ngày nào đó mình và Diệp Tư Viễn gây gổ bỏ nhà ra đi thì cũng không đến nỗi đói chết."

Vương Giai Phân cười lớn, lúc này, thức ăn đã được mang tới.

Đang ăn thì nghe Vương Giai phân hỏi tôi: "À, Tiểu Kết, cậu còn nhớ Ứng Hạc Minh không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, gật đầu nói: "Nhớ."

"Cậu có biết anh ấy làm gì không?"

Tôi lắc đầu.

"Anh ấy có một cửa hàng quần áo ở quảng trường Molly. Anh ấy tốt nghiệp đại học xong thì bắt đầu mở cửa hàng, đã nhiều năm rồi, hiện tại cửa hàng đã rất lớn."

Tôi khờ người nhìn cô ấy, không biết Vương Giai Phân nói chuyện này với tôi để làm gì.

"Ừm… Là như vậy, trước đó vài ngày, Ứng Hạc Minh nhờ mình hỏi cậu có đồng ý đến đó làm việc không."

"Bán hàng? Mình không làm, việc này cần nhiều thời gian!" Tôi không chút suy nghĩ liền lắc đầu.

"Không phải bán hàng, là làm người mẫu cho cửa hàng, mình thấy cậu rất phù hợp làm việc này, cậu có hứng thú không?"

Tôi băn khoăn, người mẫu cho cửa hàng?

Tôi nghĩ nghĩ, hỏi: "Cần phải làm gì? Thời gian làm việc như thế nào? Còn có… thù lao thế nào?"

"Đại khái là mỗi quý sẽ ra một kiểu áo quần mới, chụp hình rồi sau đó treo ảnh trong cửa hàng, thời gian và thù lao mình đều không rõ cho lắm, nếu như cậu cảm thấy hứng thú thì có thể trực tiếp nói với anh ấy, dù sao hai người cũng đã gặp nhau. Nhưng mình nghĩ là thù lao so với làm ở siêu thị thì cao hơn nhiều."

Tôi có chút động lòng, kể từ khi không đi nhảy ở Olive nữa thì tôi thật sự nghèo rớt mồng tơi, nhất là sau khi laptop.

Thật sự là tôi cần một công việc có thù lao cao hơn thì mới có thể tiếp tục cuộc sống đại học.

Nhưng… Tôi có chút chần chờ, tôi nói với Vương Giai phân: "Mình phải thương lượng Diệp Tư Viễn một chút, nếu như anh ấy không đồng ý, mình không đi."

Vương Giai Phân nhìn tôi hỏi: "Cậu và Diệp Tư Viễn có chuyện gì à?"

Chuyện xảy ra ở sân cầu lông hôm ấy, Vương Giai phân cùng Lý Duy cũng không thấy, tôi cũng không có ý định nói cho bọn họ làm gì. Diệp Tư Viễn gặp Ứng Hạc Minh cũng không vui vẻ gì, nếu như mà tôi muốn đi làm ở chỗ Ứng Hạc Minh, thật sự là không thể bảo đảm Diệp Tư Viễn có đồng ý hay không.

Hơn nữa, lần này, tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh nữa.

Tạm biệt Vương Giai, tôi đi siêu thị một mình, sau tám tiếng làm việc, tôi lê thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Tôi đi vào phòng, mở đèn, cũng không thay áo quần, liền nằm dài trên giường lớn.

Tôi lật người, nhìn chỗ Diệp Tư Viễn ngủ, tôi lấy gối anh ôm vào trong ngực, vùi mặt vào nó.

Trên đầu dường như còn lưu lại Diệp hơi thở Tư Viễn, trên người anh luôn có mùi thơm nhàn nhạt, tôi không biết là loại hương nào nhưng nó rất đặc biệt.

Chỉ mới bốn ngày không thấy anh, tôi đã rất nhớ anh rồi.

Tôi thiếu chút nữa thì đã ngủ, gãi tóc đứng lên đi tắm, nhắn tin chúc Diệp Tư Viễn ngủ ngon rồi tắt đèn ngủ.

Tôi bị âm thanh kỳ quái ngoài phòng đánh thức.

Vốn là ngủ một mình, khi ngủ là nằm ở chỗ Diệp Tư Viễn, lúc tỉnh lại thì tôi đã nằm ở giữa giường. Tôi thói quen nheo mắt lại, nhìn sang chỗ Diệp Tư Viễn.

Tầm mắt còn chưa rõ ràng, đầu óc đã tỉnh táo lại, ừm… Lễ Quốc Khánh, anh về nhà rồi.

Cho nên chỗ anh trống không.

Nhưng! Tôi lại thấy có một người ngồi bên mép giường!

Trong phòng rất tối, tôi căn bản không nhìn được là ai, chẳng lẽ… là có trộm?

Tôi sợ đến trợn to hai mắt, "A!" Kêu một tiếng to, cả người cũng căng thẳng, tôi nháy nháy mắt nhìn kỹ, người đang ngồi bên giường lại là Diệp Tư Viễn!

Đã là đầu thu, mấy ngày nay trời có hơi lạnh, anh mặc cái áo tay dài màu đen, hai tay áo trống rỗng rủ xuống ở hai bên người, tóc của anh hơi rối, trên mặt mỉm cười, lẳng lặng nhìn tôi.

Trong lòng tôi còn ôm gối anh, tóc tai bù xù nhìn anh chằm chằm, biểu tình của tôi cực kì hoảng sợ.

"Diệp. . . Diệp. . . Diệp Tư Viễn, anh trở lại rồi sao? Hôm nay mới là ngày thứ tư thôi mà!"

Anh cười: "Sao em khẩn trương quá vậy, có phải là làm chuyện gì xấu rồi sợ anh biết không?"

"Đâu có!"

"Còn nói không có, vậy em đang nghĩ cái gì? Anh thấy em ôm gối anh chảy nước miếng đấy." Anh cười xấu xa, xoay người một cái rồi cúi đầu hôn lên môi tôi.

"Aizz! Người ta còn chưa có đánh răng!" Tôi đỏ mặt, dùng sức đẩy anh ra.

Anh lại cười, sau đó nhún vai, hai tay áo phất phơ, anh nói: "Tiểu Kết, sao em giống như không hoan nghênh anh về nhà vậy."

"Đâu có!"

"Vậy sao em không bày tỏ một chút đi." Ánh mắt của anh rất vô tội, còn có một chút uất ức.

Tôi lập tức hiểu rõ ý tứ của anh, liền bò dậy ôm lấy anh thật chặt, vùi mặt vào ngực anh, tôi nói:

"Hoan nghênh anh về nhà! Tư Viễn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play