Cừu Tần kiên quyết không buông tha, Giản Tình cầu xin. Lúc này, Giản Chính Dương vẫn chờ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động, đẩy cửa xông vào, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiểu Thố, rõ ràng đem tất cả mọi người đều quên sạch.
“Cậu đi ra ngoài cho tôi.” Cừu Tần nhìn thấy Giản Chính Dương vẻ mặt của ông liền không tốt.
Giản Chính Dương đi thẳng về phía Tiểu Thố, đi được nửa đường, lại bị Cừu Tần ngăn lại, nhìn bộ dáng tự cao tự đại của anh, Cừu Tần tức Giản không thể đánh tan một chỗ: “Đứng lại cho tôi, không được đến gần Tiểu Thố.”
“Cậu…” Giọng nói của Tiểu Thố có chút khàn khàn, nhìn vẻ mặt mệt mỏi cùng tiều tuỵ của Giản Chính Dương, cô cảm thấy có chút đau lòng: “Để anh ấy qua đây đi.”
“Tiểu Thố!” Cừu Tần có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tiểu Thố.
Tranh thủ lúc này, Giản Chính Dương đã loạng choạng vài bước, bước nhanh tới trước mặt Tiểu Thố, nắm lấy tay Tiểu Thố phát hiện mảnh khảnh hơn rất nhiều. Cảm giác tội lỗi cứ thế tuôn ra như nước sông Hoàng Hà, ba chữ xin lỗi dường như quá nhẹ, chỉ có thể nhìn Tiểu Thố, âm thầm biểu hiện sự áy náy của mình.
Nhìn thấy bộ dạng này, Giản Tình cảm thấy có chút chua xót, hai người rõ ràng yêu nhau, tại sao lại như thế này. Nhưng Cừu Tần lại cảm thấy Giản Chính Dương đang diễn trò, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Tiểu Thố.” Giản Tình mở miệng trước, “Đã xảy ra chuyện gì, trước mặt ta và cậu mợ của con, con nói ra sự tình được không, con yên tâm, nếu con chịu ấm ức, mẹ nhất định sẽ vì con chủ trì công đạo. Cho dù Tiểu Dương là con trai mẹ, mẹ cũng sẽ không đứng về phía nó.”
Tiểu Thố giật giật môi, muốn cô mở miệng như thế nào, ở trước mặt trưởng bối nói Giản Chính Dương từ chối nói chuyện cùng cô, sau đó thì cùng cô lên giường, buộc cô bắt đầu chống lại sự đụng chạm của anh?
Những lời này, cô như thế nào cũng không nói nên lời, vì vậy giật giật môi, Tiểu Thố chỉ có thể lắc đầu giữ im lặng.
Mà phản ứng của cô lại chọc cho Cừu Tần một trận tức Giản, “Đã lúc này con còn bảo vệ nó, Tiểu Thố, con không đem cậu để vào mắt phải không?”
nghe vậy chỉ có thể nhìn cậu hối lỗi, cô thật sự không phải cố ý, thật sự không mở miệng được.
Tiểu Thố nghe vậy chỉ có thể nhìn cậu xin lỗi, cô thật sự không phải cố ý, mà là thật sự không mở miệng được.
Đại Tây nhìn thấy vẻ bối rối của Tiểu Thố, lôi kéo Cừu Tần đang tức Giản nói: “Được rồi, hiện tại cái gì cũng đừng nói nữa. Em nghĩ trước tiên Tiểu Thố trước nuôi bệnh tốt mới là thật, mọi chuyện đều chờ bệnh của Tiểu Thố khỏi rồi nói sau.”
Ngay lập tức Tiểu Thố nhìn Đại Tây với ánh mắt cảm kích, một người là người mình yêu, một là người thân quan tâm mình, thật sự cô không hy vọng giữa hai người không vui vẻ.
Thấy sắc mặt Tiểu Thố mệt mỏi như thế, Cừu Tần đành phải đè nén lửa Giản trong lòng, “Được rồi, Tiểu Thố, con trước tiên nghỉ ngơi thật tốt.”
Tiểu Thố gật gật đầu: “Vâng, cậu, cậu cũng đi làm đi, mặc kệ cháu, cháu không sao đâu.”
“Chuyện cậu đi làm con không cần quan tâm.” Cừu Tần vẻ mặt lạnh lùng, vì Tiểu Thố không hợp tác có chút tức Giản: “Mợ con ở chỗ này chăm sóc con, con cần cái gì thì nói cho cô ấy biết.”
“A, không cần đâu, con chỉ là bị sốt mà thôi, nhưng hiện tại con đã tốt hơn nhiều rồi.” Mặc dù tay chân còn có chút nhũn ra, nhưng cô cũng sờ trán mình, không nóng lắm.
“Lát nữa chắc là có thể xuất viện rồi.”
“Chuyện xuất viện con cũng không cần nghĩ nữa, cậu sẽ xử lý.” Cừu Tần nhìn Tiểu Thố nói: “Con chỉ nghe cậu sắp xếp là được rồi.”
“Vâng, cậu.”
Giản Chính Dương, anh theo tôi đi ra.”
Giản Chính Dương không nhúc nhích, chỉ là nắm chặt lấy tay Tiểu Thố, thấy vậy, Cừu Tần càng thêm tức Giản, Giản Tình lập tức đi tới kéo con trai bà, “Tiểu Dương, chúng ta đi ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy Tiểu Thố nghỉ ngơi.”
“Con không quấy rầy cô ấy, con muốn ở chỗ này canh giữ cô ấy.” Giọng của Kiến Chính Dương cũng khàn khàn không kém.
Nhìn thấy bộ dáng tiểu tuỵ của anh, Tiểu Thố có chút luyến tiếc: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi, tốt nhất là về nhà tắm rửa một chút, thay quần áo sạch sẽ rồi quay lại lần nữa. Nhìn anh thế này em cũng không thấy thoải mái.”
Thấy Tiểu Thố nói như vậy, Giản Chính Dương nhìn mình, do dự một chút, gật gật đầu: “Lát nữa anh sẽ đến.”
“Được.” Tiểu Thố gật đầu.
Thấy Tiểu Thố nói Giản Chính Dương về nhà tắm rửa, Cừu Tần không nói thêm gì nữa, chỉ nói với Giản Tình: “Nơi này có Đại Tây là tốt rồi, bà thông gia, chúng ta đi thôi.”
Giản Tình gật gật đầu, nói với Tiểu Thố: “Tiểu Thố, mẹ về trước đây, một chút nữa lại đến thăm con.”
“Được ạ, mẹ.”
Giản Tình cũng rời khỏi bệnh viện, chỉ là cô không biết rằng Cừu Tần sau khi đi dạo một con phố, lại lái xe trở về, sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, cầm thuốc liền làm thủ tục xuất viện. Tuy rằng Tiểu Thố cơ thể còn suy nhược, nhưng được chăm sóc tốt, hiện tại cơn sốt cao đã giảm bớt, đã có thể về nhà uống thuốc, cho nên Cừu Tần trực tiếp làm thủ tục xuất viện cho cô.
Sở dĩ phải gấp gáp như vậy, chính là bởi vì ông biết nếu Giản Chính Dương ở đây, anh khẳng định sẽ không để cho ông mang Tiểu Thố đi, đến lúc đó ở bệnh viện xung đột không dễ nhìn.
Mà trải qua sự kiện lần này, ông không dự định tha thứ cho Giản Chính Dương, Tiểu Thố càng không nói gì có nghĩa là đã xảy ra chuyện làm cho cô khó có thể mở miệng, làm cậu, ông làm sao có thể nhìn Tiểu Thố lần nữa tới gần người đàn ông làm tổn thương cô kia đây.
“Cậu, cậu?” Tiểu Thố hơi ngạc nhiên vì Cừu Tần đã đi mà lại trở về.
“Cậu đã làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị xuất viện.” Cừu Tần nói với Đại Tây: “Thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta đi.”
“Ờ, được.”
Nhìn thấy bộ dáng của Cừu Tần, Tiểu Thố có chút kinh ngạc, điều đầu tiên cô nghĩ đến là nếu Kiến Chính Dương biết cô lặng lẽ xuất viện sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, cô không khỏi mở miệng:
“Cậu, con…”
“Tiểu Thố, chẳng lẽ con còn muốn ở cùng một chỗ với Giản Chính Dương sao? Một tháng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì con không nói, con nhìn xem chính mình, thành bộ dáng gì rồi, chẳng lẽ thật sự phải chết để thu dọn đúng không? ”
Cừu Tần từ khi cùng Tiểu Thố gặp nhau tới nay cũng chưa bao giờ nói nặng lời với Tiểu Thố, lúc này nói như vậy có nghĩa ông thật sự rất tức Giản, rất nghiêm trọng. Tiểu Thố há miệng không dám nói nữa.
Đại Tây nhìn Tiểu Thố có chút không đành lòng nên đã an ủi cô: “Thố, ý của cậu con chỉ là muốn con đến nhà chúng ta, để chúng ta chăm sóc con giúp dưỡng tốt thân thể của con. Về phần chuyện của con cùng Giản Chính Dương thì con nhất định phải giải thích cho chúng ta hiểu, hai người yêu nhau như vậy rồi mà sao vẫn như thế này, giữa hai người nhất định phải xảy ra một vấn đề nghiêm trọng, các con không thể trốn tránh, nhất định phải giải quyết. Bằng không, nếu bây giờ các con tiếp tục ở bên nhau như thế này, đến lúc đó vấn đề vẫn còn, con có thể tiếp tục gầy đi, chúng ta không Chúng tôi không muốn bất cứ điều gì sai trái với cơ thể của bạn với cơ thể của con, con hiểu không?”
Tiểu Thố nhìn Đại Tây, bất đắc dĩ cười: “Mợ, giữa chúng con chính là có chút vấn đề về trao đổi. Mợ nói đúng, tất cả nguồn gốc của chúng ta đều xuất phát từ trao đổi, anh ấy từ chối trao đổi cùng con. Tuy rằng con nhiều lần tỏ vẻ sẽ không rời khỏi anh ấy, nhưng anh ấy cũng không tiếp nhận yêu cầu của con đối với anh ấy. Sau đó thì thành ra bộ dạng này.”
Nghe những gì Tiểu Thố nói, Cừu Tần cùng Đại Tây biết rằng Tiểu Thố chắc chắn phải che giấu điều gì khác. Nếu không, cô sao có thể gầy thành ra như vậy. Còn có cái gì túng dục quá độ, suy dinh dưỡng, áp lực tâm lý lớn, chắc chắn có gì đó không ổn trong chuyện này. Nhưng rõ ràng cô không muốn nói, cũng không thể ép cô đi mở vết thương của mình đi. Nhưng mà hiện tại cũng không sao, đưa Tiểu Thố về hảo chăm sóc cơ thể thật tốt, sau đó lại từ từ hỏi kỹ.
Tuy rằng Tiểu Thố cũng không muốn rời khỏi bệnh viện như thế này, nhưng trước sự kiên trì của Cừu Tần cùng Đại Tây, vẫn là đi theo bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến những gì có thể xảy ra với Giản Chính Dương, cô không thể không lo lắng, nhiều lần cầu xin Cừu Tần đưa điện thoại cho mình, để cho mình gọi điện thoại cho Giản Chính Dương, miễn cho anh không nhìn thấy cô sẽ phát điên có thể sẽ gây ra tai họa.
Thấy Tiểu Thố đau khổ cầu xin, Cừu Tần không còn cách nào khác, đành phải không tình nguyện đưa điện thoại di động cho Tiểu Thố. Tiểu Thố vừa lấy được điện thoại di động lập tức gọi điện thoại cho Giản Chính Dương. Sau đó biểu thị tắt máy, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua Giản Chính Dương vội vội vàng vàng đưa cô đến bệnh viện, chắc hẳn không mang theo điện thoại di động. Hơn nữa một tháng này vì không muốn cô liên lạc với thế giới bên ngoài, anh cũng lấy thẻ điện thoại di động của chính mình ra, điện thoại di động chỉ là trang trí.
Cúp điện thoại, đành phải gọi điện thoại cho Giản Tình, nói cho bà biết cô đã xuất viện, không biết Giản Chính Dương có đến bệnh viện hay không, anh không mang theo điện thoại di động, muốn thông báo cho anh cũng không được, để Giản Tình đi thăm anh, tốt nhất là mang theo Tần Ca.
Giản Tình đương nhiên biết ý của Tiểu Thố, vừa nghe cô nói sẽ cùng đám người Cừu Tần ra khỏi bệnh viện thì biết sẽ hỏng rồi. Với tính nết của con trai đi đến rồi không thấy Tiểu Thố không phải làm ầm ĩ sao. Vội vàng quay đầu xe chạy về phía bệnh viện, một bên gọi điện thoại về nhà họ Giản hỏi Giản Chính Dương có trở về hay không, kết quả Giản Chính Dương cũng không có trở về. Bởi vì từ chỗ ở của anh đến bệnh viện là gần nhất, nếu đi từ nhà họ Giản thì sẽ tương đối xa, cho nên đã trở lại chỗ anh cùng Tiểu Thố sinh sống một tháng nay, vội vàng tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch sẽ liền đi ra.
Khi Giản Tình đến, Giản Chính Dương đang kéo bác sĩ rống lên, bộ dáng kia không sai biệt lắm chính là muốn giết bác sĩ, mí mắt giật giật, vội vàng đi về phía trước: “Tiểu Dương, dừng tay lại.”
“Tiểu Thố đâu, Tiểu Thố đâu?” Giản Chính Dương vừa nhìn thấy Giản Tình, lập tức kích động lên: “Mẹ để con đi, con nói muốn thấy được Tiểu Thố, Tiểu Thố của con ở đâu?”
“Khụ khụ…” Giản Tình cảm thấy hô hấp khó khăn, vội vàng vỗ tay Giản Chính Dương ý bảo anh buông ra.
Nhưng khi Giản Chính Dương vội vàng chạy đến bệnh viện anh nhìn thấy chiếc giường mà Tiểu Thố đang nằm đã sạch sẽ, đầu ầm một tiếng, sau đó thì mất đi lý trí rống to. Giờ này khắc này trong đầu anh chỉ có một cái giường sạch sẽ, sau đó cũng chỉ có một suy nghĩ trong đầu, Tiểu Thố đã rời bỏ anh.
Bởi vì suy nghĩ này trong đầu, Giản Chính Dương không thể khống chế được hành vi của mình, bắt được một người nào liền muốn giết anh ta.
Thấy Giản Tình bị Giản Chính Dương nâng lên, dùng sức lắc mạnh, cổ áo còn làm cho Giản Tình khó thở, bác sĩ bên cạnh cũng giật mình vội vàng cùng y tá bên cạnh tiến lên:
“Kéo anh ta ra.”
“Cút ra, toàn bộ cút ra…” Giản Chính Dương một cước đá tới, lập tức đá văng một tên y tá xui xẻo ra xa, người y tá này ôm bụng không đứng dậy được.
Cảnh tượng hỗn loạn, Giản Tình trong lòng còn dư tích nhìn con trai mình, vừa rồi thiếu chút nữa bà để cho con trai mình giết chết, nhìn bộ dáng ma chướng của con trai, cảm giác bất lực và đau xót tràn ngập trong lòng:
“Tiểu Dương, con tỉnh táo lại cho mẹ, con không muốn biết Tiểu Thố đi đâu sao?”
Hai chữ Tiểu Thố so với bất kỳ thuốc an thần nào còn hữu dụng hơn, Giản Chính Dương lập tức an tĩnh lại, các bác sĩ và y tá chung quanh cũng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh. Lúc này một y tá đã lặng lẽ lấy thuốc an thần, bác sĩ tiếp nhận kim tiêm, ý bảo các y tá bắt lấy tay Giản Chính Dương, tự mình tiêm thuốc an thần cho anh.
Động tác của các bác sĩ và y tá, đối với Giản Chính Dương mà nói hoàn toàn không cảm giác được, tất cả tâm lực của anh đều ở trên người Giản Tình, nhìn Giản Tình, đỏ bừng mắt:
“Nói cho con biết, cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy được cậu nó đón về nhà chăm sóc rổi, thân thể của nó không tốt, cần phải an dưỡng thật tốt.” Giản Tình nhìn thấy động tác của bác sĩ, cũng không ngăn cản,
“Ý của cậu con bé là để cho thân thể Tiểu Thố dưỡng tốt rồi nói sau. Trong khoảng thời Giản này, các con tách ra một chút, cũng lẫn nhau bình tĩnh thoáng một chút…”
“Chúng con sẽ tách ra một chút…? Tại sao chúng con phải tách ra, con không muốn tách rời khỏi cô ấy.” Giản Chính Dương vừa nghe được hai chữ ‘tách ra’, nổi điên lần nữa, gân cốt trên tay đều nổ tung.
Mà lúc này, đã tiêm xuống một liều thuốc an thần, cũng may là nhanh chóng. Nếu không Giản Chính Dương kích động, có thể sẽ đem kim tiêm đâm vào trong da thịt.
Hơn nữa anh ta cũng rất ngạc nhiên, liều dùng thuốc an thần này không hề nhỏ, như thế nào Giản Chính Dương dùng không có phản ứng đây?
“Tiểu Thố, tôi muốn đi tìm Tiểu Thố.”
“Ôm nó lại đi.” Lúc này trạng thái tinh thần của Giản Chính Dương rõ ràng không tốt lắm, ngay cả mình cũng không nhận ra, Giản Tinh lo lắng anh đi ra ngoài gây chuyện, đành phải nói với bác sĩ như thế.
“Lại đi tìm thuốc an thần.” Bác sĩ hét lên.
“Ồ.” Một y tá đã chạy ra.
“Lấy sợi dây thừng, trói anh ta lại.”
“Ồ.”
“Dùng sức, ấn anh ta lên giường.”
“Buông tôi ra, buông tôi ra, toàn bộ cút ra.” Giản Chính Dương hết lần này đến lần khác đẩy bác sĩ và y tá ra, lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi xem náo nhiệt cũng tới hỗ trợ, cuối cùng dưới tác dụng của năm người đàn ông, hơn nữa thuốc an thần mà anh tiêm phát huy tác dụng, mới coi như đem Giản Chính Dương chế phục.
“Cảm ơn mọi người.” Nhìn con trai bị trói trên giường, Giản Tình tâm trạng không ổn, nhìn các bác sĩ nói cảm ơn.
“Tinh thần của anh ta có chút vấn đề.” Bác sĩ quả nhiên là kiến thức rộng rãi, nhìn ra Giản Chính Dương không bình thường, người đàn ông bình thường gặp phải tình huống như vậy, sẽ kích động là bình thường, nhưng sẽ không kích động như anh, vừa rồi rõ ràng ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra:
“Ta đối với lĩnh vực thần kinh không phải rất hiểu rõ, nhưng mà tâm bệnh còn cần tâm dược chữa. Tôi thấy trước mắt có hai biện pháp, một là để cho người anh ta muốn gặp xuất hiện bên cạnh anh ta, như vậy hẳn là không có việc gì. Nhưng mà quá biện pháp này chỉ là tạm thời, một khi một ngày nào đó người kia rời khỏi anh ta, anh ta lại xuất hiện như chuyện hôm nay, thậm chí phản ứng càng lớn. Biện pháp tốt nhất vẫn là tìm một bác sĩ đến giúp anh ta xem một chút, triệt để diệt trừ nguồn gốc mới là tốt nhất.”
“Được, tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.”
Không cần khách khí.” Bác sĩ nhíu mày, cánh tay mình có chút đau, phải đi xem thử.
Nhìn thấy bộ dáng bác sĩ sờ vào cánh tay của mình, Giản Tình cũng có thể đoán được đại khái là bị thương, lập tức từ trong ví lấy ra tất cả tiền mặt: “Bác sĩ, vừa rồi thật sự ngượng ngùng, để cho cậu và những y tá kia đều bị thương. Những thứ này cho các cậu đi xem một chút, còn lại coi như là mua thuốc bổ sung dinh dưỡng, làm phiền cậu rồi. Những y tá kia, xin thay tôi nói một tiếng xin lỗi.”
“Này, tiền này tôi không thể lấy.” Bác sĩ vừa thấy Giản Tình cầm ra nhiều tiền như vậy, lập tức lắc đầu, nhìn thấy trong tay Giản Tình ít nhất cũng có năm ngàn, nếu anh nhận thì chính là biến tướng nhận bao lì xì, một bao lì xì lớn như vậy anh cũng không nhận nổi, nhưng mà thái độ lại tốt hơn một chút:
“Tôi chỉ bị đánh vài cái khi anh ta giãy dụa, không cần gặp bác sĩ cũng không cần uống thuốc, cái này không cần, hơn nữa anh ta ở bệnh viện chúng tôi khám bệnh…”
Lời này vừa nói, lập tức liền cảm thấy không đúng, Giản Chính Dương cũng không phải đến bệnh viện khám bệnh, là đến thăm vợ.
Giản Tình nghe vậy, nhanh chóng nhét tiền vào tay bác sĩ: “Tiền này cũng không phải cho một mình bác sĩ, còn có các y tá vừa rồi, ít nhiều đều bị thương, tôi làm người nhà, cùng các cô tiền thuốc men là chuyện nên làm. Đặc biệt là một cô y tá, tôi nhớ rõ cô ấy bị đá thật xa, ôm bụng cũng không đứng dậy được, nhất định phải để cô ấy đi khám, nếu có vấn đề gì lại tới tìm tôi, phương diện tiền thuốc men, tôi tuyệt đối sẽ không nợ nần.”
” Này, cái này thật sự không thể nhận, như vậy đi, lát nữa tôi bảo những người tham gia đều đi khám bác sĩ, đến lúc đó không thành vấn đề thì thôi. Nếu có vấn đề, tốn bao nhiêu tiền, tối cầm danh sách tới tìm bà để hoàn trả, được chứ?”
Thấy bác sĩ kiên trì, Giản Tình tâm hệ Giản Chính Dương, cũng không khách khí quá nhiều với anh ta, vì thế thu tiền về, gật gật đầu, “Vậy được rồi, nếu đã như vậy, thì làm phiền rồi.”
“Vậy tôi đi trước, chờ anh ta tỉnh lại, tốt nhất là cùng anh trao đổi thật tốt để cho anh ta tỉnh táo lại. Không cần thiết chúng tôi sẽ không giúp anh ta dùng thuốc an thần.”
“Được, cám ơn.”
Tiễn bác sĩ đi, nghĩ đến lời nói của anh ta, Giản Tình do dự trong chốc lát, gọi điện thoại cho Cừu Tần, hỏi có thể đưa Tiểu Thố đến Giản trạch chăm sóc hay không. Có bọn họ ở đây, cam đoan sẽ không để Giản Chính Dương làm bất kỳ chuyện gì làm tổn thương Tiểu Thố. Hơn nữa vợ chồng Cừu Tần bọn họ cũng có thể ở lại giám thị.
Nhưng Giản Chính Dương là từ Giản trạch nửa đêm mang Tiểu Thố đi, Cừu Tần lo lắng anh lại một lần nữa. Cho dù biết Giản Chính Dương không nhìn thấy Tiểu Thố sau đó phát điên, cũng không đồng ý để Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương gặp mặt.
Bất đắc dĩ cúp điện thoại, Giản Tình đành phải nghĩ biện pháp khác.
Gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý trước kia của Giản Chính Dương, kết quả biết được đối phương đã nghỉ hưu, đi nước ngoài dưỡng lão, nếu trở về, làm visa gì đó, nhanh nhất cũng phải một tuần.
Giản Chính Dương như vậy, không thể đợi được một tuần a.
Trong lúc rối rắm, Giản Tình đột nhiên nghĩ đến chồng của Tiểu Hùng thường xuyên đến nhà, Đỗ Chân, hình như cũng là một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng. Tuy rằng đối phương còn rất trẻ, nhưng mà nghe nói trong giới tâm lý, cũng rất nổi danh.
Vì thế, ôm thái độ thử xem, gọi điện thoại cho Tiểu Hùng. Từ sau khi Đỗ Chân và Tiểu Hùng kết hôn, hai người mua nhà mới vào ở, bởi vì Tiểu Hùng thích thành phố này, cho nên Đỗ Chân cũng không mang theo cô rời khỏi thành phố này. Tuy rằng thành phố này đối với Đỗ Chân mà nói phát triển nhỏ một chút, nhưng nếu có thể ở cùng một chỗ với Tiểu Hùng, ngược lại anh không sao cả, dù sao anh cũng không thiếu tiền, đủ dùng là tốt rồi.
Nhận được điện thoại của Giản Tình, Tiểu Hùng rất ngoài ý muốn, lập tức đồng ý yêu cầu của Giản Tình. Không ến nửa giờ, Tiểu Hùng liền mang bụng to cùng Đỗ Chân đến bệnh viện.
Thật ra Đỗ Chân không muốn để cho cô tới, vác bụng lớn chạy loạn. Nhưng Tiểu Hùng lo lắng chuyện của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, nhất định phải đi theo. Bất đắc dĩ, yêu vợ như mạng anh chỉ có thể nghe theo vợ.
Lúc hai người đến, Giản Chính Dương đã tỉnh, thuốc an thần theo bác sĩ nói không nên tỉnh lại nhanh như vậy, nhưng Giản Chính Dương là ngoài ý muốn. Mất đi Tiểu Thố chính là trong tiềm thức, anh cũng đang kháng cự mọi thứ, anh muốn đi tìm Tiểu Thố.
Cho nên Đỗ Chân và Tiểu Hùng liền nhìn thấy Giản Chính Dương toàn thân bị trói ở trên giường, vẻ mặt phẫn nộ, tựa hồ muốn đem dây thừng trên người mình giãy ra. Nhưng khí lực của anh dù lớn hơn nữa, dây thừng cũng không đứt được, ngược lại giường bị anh làm cho lung lay lung lay, tùy thời có nguy cơ lật giường.
Giản Tình ở một bên giữ giường tránh cho giường ngã xuống, một bên ý đồ cùng Giản Chính Dương nói chuyện. Đáng tiếc Giản Chính Dương căn bản không nghe lời bà, chỉ hét lên với bà:
“Buông tôi ra, buông tôi ra.”
Giống như một con sói nhỏ bị thương, gầm thét Giản dữ, nhưng sau khi bị thương chỉ có thể bị người khác tàn sát, lòng tự tôn cao ngạo khiến anh cảm thấy bị khiêu khích, muốn phản kháng lại điều đó.
Đỗ Chân vội vàng đi tới hỗ trợ giữ giường, vừa rồi thiếu chút nữa giường liền ngã xuống: “Giản Chính Dương, anh có muốn gặp Tiểu Thố không?”
Một câu này, lập tức có hiệu quả, Giản Chính Dương lập tức bình tĩnh lại, nhìn Đỗ Chân: “Có biện pháp gì?”
Đỗ Chân cười, tự tin nói: “Muốn gặp Tiểu Thố, vậy anh phải nghe lời tôi.”
“… Được rồi.” Trầm mặc một chút, Giản Chính Dương gật gật đầu.
Thấy thế, Đỗ Chân ý bảo Giản Tình cùng Tiểu Hùng đi ra ngoài, đem không Giản nơi này lưu lại cho mình và Giản Chính Dương.
Thấy Giản Chính Dương tỉnh táo lại, Giản Tình hơi yên lòng, đi qua đỡ Tiểu Hùng bụng to đi ra khỏi phòng bệnh. Ở hành lang ngoài phòng bệnh tìm ghế ngồi xuống, nhìn cái bụng to của Tiểu Hùng:
“Khi nào là ngày dự sinh?”
“Còn hai tháng nữa.” Con Tiểu Hùng cười, “Dì, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Haizz, dì cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra.” Giản Tình cầm tờ giấy Giản Chính Dương để lại cùng Tiểu Thố biến mất hơn một tháng, sau đó nửa đêm đột nhiên nhận được điện thoại của Giản Chính Dương nói Tiểu Thố ở bệnh viện. Chờ tất cả mọi người chạy tới bệnh viện, thì hìn thấy Tiểu Thố gầy đi hai vòng, sốt cao, miệng nói bậy chuyện kêu mọi người, nói với Tiểu Hùng một lần: “Cậu Tiểu Thố rất tức Giản, Giản Chính Dương làm cho thân thể Tiểu Thố trở nên như vậy. Thừa ịp chúng ta đều rời đi, cùng Tiểu Thố làm thủ tục xuất viện, mang theo Tiểu Thố rời đi. Tiểu Dương tắm rửa tới không nhìn thấy Tiểu Thố, lập tức liền phát điên.”
Kỳ thật, biết là Cừu Tần mang Tiểu Thố đi, muốn tìm cô cũng rất đơn Giản, trực tiếp đến nhà Cừu Tần là được rồi. Nhưng Giản Chính Dương thoáng cái không nhìn thấy Tiểu Thố, nghĩ đến chính là cô rời khỏi mình, mà không phải cô đi đâu. Cho nên đầu dù rất thông minh, khi gặp phải vấn đề Tiểu Thố, cũng bắt đầu trở nên hồ đồ.
Chỉ cần anh hơi tỉnh táo một chút, cũng không phải ở bệnh viện rống to, mà là đến nhà Cừu Tần tìm Tiểu Thố.
Tiểu Hùng nghe được iản Tình nói như vậy, tuy rằng không nhìn thấy Tiểu Thố, nhưng nghĩ đến bộ dáng gầy hai vòng của cô cùng thái độ của cậu Tiểu Thố, cũng biết sự tình so với Giản Tình nói nghiêm trọng hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất là khi mọi người hỏi Tiểu Thố chuyện gì đã xảy ra, khi họ nói rằng họ muốn tìm cách trả thù Giản Chính Dương, Tiểu Thố rõ ràng đã bảo vệ Giản Chính Dương và không muốn nói những gì đã xảy ra.
“Chờ Đỗ Chân đi ra xem nói như thế nào đi. Đến lúc đó, để Đỗ Chân đi gặp Tiểu Thố, có lẽ sẽ giúp được.” Tiểu Hùng chỉ có thể an ủi Giản Tình như vậy, trước mắt, cũng chỉ có thể dựa vào Đỗ Chân, hy vọng chuyên môn của anh hữu dụng.
Đỗ Chân và Giản Chính Dương ở trong phòng nói chuyện gần bốn tiếng đồng hồ mới đi ra. Bởi vì thanh âm tương đối nhỏ, Giản Tình thử nghe lén vài lần nhưng thất bại, hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể lẳng lặng chờ Đỗ Chân đi ra.
Vừa thấy anh đi ra, Giản Tình liền nóng lòng hỏi: “Thế nào?”
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Giản Chính Dương đi theo phía sau Đỗ Chân, biểu hiện trên mặt rất bình tĩnh, điều này làm cho Giản Tình tương đối ngoài ý muốn, đồng thời cũng đối với Đỗ Chân có cái nhìn khác. Phải biết rằng trước kia khi Giản Chính Dương mắc bệnh, cho dù là bác sĩ nhiều năm cũng không thể nhanh như vậy lấy được tín nhiệm của Giản Chính Dương. Mà Đỗ Chân nhanh như vậy đã làm cho anh bình tĩnh lại, xem ra anh đánh giá trong ngành, tự mình vẫn phải đi tìm hiểu càng nhiều mới được.
Đỗ Chân cười cười với Giản Tình: “Đã không có việc gì, hiện tại anh ấy cần nghỉ ngơi, tốt nhất là về nhà để anh ấy ngủ một giấc đi.”
“Đúng rồi, dì Giản, con muốn đi tìm Tiểu Thố một chút, nghe nói cô ấy bị cậu cô ấy mang đi. Không biết điện thoại của cậu cô ấy, có thể cho con được không?”
Vừa nghe Đỗ Chân nói muốn đi tìm Tiểu Thố, Giản Chính Dương lập tức chờ mong nhìn Đỗ Chân. Hiển nhiên, hiện tại anh yên tĩnh như vậy, ngoại trừ Đỗ Chân trấn an ra, còn có lời hứa của an ta, anh ta nói sẽ giúp mình giải quyết quan hệ giữa mình và Tiểu Thố.
Vốn Giản Chính Dương còn muốn trở lại căn phòng của mình và Tiểu Thố ở một tháng nay. Nhưng Đỗ Chân bảo anh trở về Giản trạch, vì thế Giản Chính Dương đành phải mang theo Giản Tình đi thu dọn đồ đạc trước.
Lúc này Giản Tình mới biết thì ra Giản Chính Dương mua nhà khác, trách không được bà đi phòng trước đó không nhìn thấy Giản Chính Dương, còn tưởng rằng anh ra khỏi địa phương.
Đứa con trai này, thật sự là quá không hiểu nó, không biết Đỗ Chân làm sao để nó bình tĩnh lại. Nhưng mà, chỉ cần nó thoạt nhìn không có gì khác thường, vậy bà cũng thỏa mãn.
Cừu Tần mang theo Tiểu Thố trở về chỗ ở của mình và Đại Tây. Bởi vì là tạm thời cho nên để cho Tiểu Thố nằm trên sô pha nghỉ ngơi, Đại Tây lập tức đi thu dọn phòng khách.
Chỉ chốc lát sau phòng đã dọn dẹp xong, nhìn Tiểu Thố có chút lo lắng, Cừu Tần nói, “Muộn một chút ông bà ngoại cháu sẽ mang theo Đình Đình tới, cháu không cần suy nghĩ nhiều, đem cơ thể chăm sóc tốt rồi nói sau.”
“Cậu, Chính Dương anh ấy không có thương tổn cho cháu…” Tiểu Thố thử nói tốt về Giản Chính Dương, cô không hy vọng Cừu Tần bởi vì chuyện lần này sẽ không tiếp nhận Giản Chính Dương nữa.
“Không cần nói nữa.” Cừu Tần rất mâu thuẫn với ba chữ Giản Chính Dương, “Nếu như nó không có thương tổn cháu, vậy cháu có thể nói cho cậu biết, vì sao lại thành bộ dáng gầy này chứ?”
Tiểu Thố lập tức khàn giọng, Cừu Tần tuy rằng quan tâm mình, nhưng về chuyện vợ chồng riêng tư, cô cũng nói không nên lời a, nếu Đại Tây hỏi, có lẽ còn có thể nói một chút.
“Được rồi, anh yêu, anh đi làm đi, trong nhà giao cho em, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Thố.” Đại Tây nhìn Cừu Tần nói.
“Anh đã gửi tin nhắn cho thư ký, mấy ngày nay đều không đi, nếu có văn bản không xử lý được thì đưa đến nhà.” Cừu Tần nói, “Anh phải ở nhà canh giữ, không thể để cho tiểu tử kia tới mang đi Tiểu Thố.”
Nếu Giản Chính Dương tới, dùng lời nói mạnh mẽ, Đại Tây một mình căn bản không giải quyết được, cho nên Cừu Tần quyết định không đi làm.
Thấy thế, Đại Tây gật đầu, “Cũng tốt, tối hôm qua anh không có nghỉ ngơi tốt, hiện tại đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi, em đi chăm sóc Tiểu Thố trước. ”
Tiểu Thố rất băn khoăn, nhìn mợ bận rộn vì mình, “Mợ, mợ cũng đi nghỉ ngơi đi, con không có chuyện gì, đừng bận nữa, chỉ là sốt mà thôi, không có gì.”
“Thố, mợ phải giúp con bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, con nhìn xem con xem. Vốn là mượt mà xinh đẹp cỡ nào, hiện tại sắp da bọc xương rồi, thật khó coi.” Đại Tây nhìn Tiểu Thố
“Con cái gì cũng không cần nghĩ tới, chỉ cần dưỡng thân thể tốt là tốt rồi. Đúng rồi, không cần nghĩ rời khỏi nơi này nha. Nếu không, cậu con sẽ rất tức Giản.”
Tiểu Thố bất đắc dĩ cười: “Yên tâm đi, con sẽ không đi lung tung, để cho mợ cùng cậu lo lắng cho con.”
“Như vậy là tốt rồi.” Đại Tây lặng lẽ ở bên tai Tiểu Thố nói: “Thừa dịp cơ hội này để cho cậu ta suy nghĩ lại một chút, miễn cho cậu ta nhìn con mềm lòng thì quấn quýt lấy con, để cho con chuyện gì cũng không làm được.”
Tiểu Thố vừa nghe, Đại Tây nói rất có đạo lý, thế nhưng cô lo lắng: “Vạn nhất để cho Chính Dương bệnh…”
“Con nha, chính là nghĩ đến bệnh của cậu ta sẽ như thế nào như thế nào. Hiện tại cậu ta là người lớn, tư tưởng thành thục nhiều như vậy, con phải có lòng tin với cậu ta.” Đại Tây khuyên,
“Miễn cho cậu ta khi dễ con đau lòng cậu ta, lợi dụng bệnh của mình cho con một bước cũng không thể rời khỏi. Con cũng phải cho cậu ta biết, cậu ta nhất định phải vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm.”
“Con…”
“Được rồi, nếu như con thật sự một chút cũng để ý, sẽ không gầy thành bộ dáng này, mợ và cậu con đều đau lòng muốn chết.” Đại Tây nhìn Tiểu Thố nói.
“Mợ cũng không muốn có một ngày con bị áp lực tâm lý tra tấn đến sống không bằng chết. Hiện tại con để mợ chăm sóc cơ thể con tốt, đem tâm cũng buông ra, thoải mái một chút, biết không?”
Tiểu Thố muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Đại Tây, sáng suốt nuốt lời muốn nói. Tuy rằng cô lo lắng Giản Chính Dương, nhưng thật sự ở cùng một chỗ với anh, chính mình lại không được tự nhiên. Không ở cùng một chỗ lại lo lắng, thật sự là khó xử trái phải.
Sau khi Tiểu Hùng gọi điện thoại cho Cừu Tần, không bao lâu sau liền mang theo Đỗ Chân tới cửa chào hỏi. Lúc đó Tiểu Thố đang uống cháo Đại Tây nấu, lại nghỉ ngơi một lát, thân thể tốt hơn nhiều.
Cô vốn chỉ là một cơn sốt mà thôi, sốt vừa ngủ một giấc, cảm giác tự nhiên tốt hơn nhiều. Về phần thân thể gầy đó là áp lực tâm lý, cùng bản thân không có quan hệ quá lớn.
Cho nên khi Tiểu Hùng đến thăm mình, mặc dù bị Đại Tây ra lệnh không được xuống giường, nhưng cô vẫn thần thái tràn đầy ngồi dậy, nhìn bụng to của Tiểu Hùng, khoa trương nhìn cô,
“Cẩn thận cẩn thận, sao một phụ nữ mang thai còn chạy loạn, Đỗ Chân anh cũng không nhìn vợ một chút.”
Đỗ Chân vừa đến đã bị bạn thân của vợ công kích, nhất thời vô tội trúng đạn, bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn Tiểu Hùng: “Cô biết ở nhà tôi không có địa vị gia đình a, cô ấy muốn tới chỗ nào tôi sao ngăn cản được. Thay vì để cô ấy ở nhà để cho cô ấy một mình giày vò, không bằng tôi nhìn càng thêm an toàn một chút.”
“Phốc…” Nhìn bộ dáng sủng nịch của Đỗ Chân, Tiểu Thố thật đúng là rất khó tưởng tượng, lần đầu tiên nhìn Đỗ Chân cảm giác tựa như một cậu bé lớn, không nghĩ tới sau khi ở cùng một chỗ với Tiểu Hùng, cư nhiên khắp nơi chăm sóc Tiểu Hùng. Đây căn bản là một người đàn ông thành thục với vẻ ngoài nam tính mà.
Lại nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Tiểu Hùng khi làm mẹ, Tiểu Thố thật lòng vì hai người tương thân tương ái mà vui vẻ: “Tiểu Hùng, chúc mừng a, cậu nhận con gái tớ làm con gái nuôi. Về sau tớ cũng phải làm mẹ nuôi.”
Ánh mắt Tiểu Hùng nở nụ cười cong lên, “Không thành vấn đề, sớm giữ lại vị trí mẹ nuôi cho cậu rồi.”
“Ha ha… Cái này cũng gần giống nhau, thật hiếm có được chúng ta kết bạn nhiều năm như vậy, đúng rồi, các người làm sao biết nơi này?”
“Lúc trước vẫn không liên lạc được với cậu, hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của dì Giản cầu cứu Đỗ Chân. Nói Giản Chính Dương xảy ra chuyện, tớ vô cùng nóng nảy, liền đi theo anh ấy đến bệnh viện. Sau khi giải quyết Giản Chính Dương, liền đến thăm cậu.”
Vừa nghe Tiểu Hùng nói như vậy, Tiểu Thố lập tức nóng nảy: “Anh ấylàm sao vậy?”
Thấy Tiểu Thố như vậy, Tiểu Hùng và Đỗ Chân liếc nhau một cái, liền biết tình cảm của bọn họ không có vấn đề gì, nhưng ở chung xuất hiện vấn đề.
Đỗ Chân cười cười: “Còn có thể làm sao bây giờ, chính là đến bệnh viện phát hiện cô không có ở đấy. Sau đó phát điên đánh bác sĩ và y tá, ngay cả dì Giản cũng không nhận, đành phải tiêm thuốc an thần cho anh ta trói anh ta trên giường. Nhưng nửa ngày dược tính chưa đến một giờ đã tỉnh lại. Sau đó liền giãy dụa muốn đi tìm cô, khiến dì Giản gấp đến độ không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu bác sĩ tâm lý như tôi.”
“Vậy bây giờ anh ấy có khỏe không?”
“Yên tâm đi, có tôi ở đấy sẽ không có việc gì, tôi đã khuyên anh ta trở về Giản trạch.” Đỗ Chân cười cười: “Nhưng tôi đồng ý giúp anh ta đưa vợ về, Tiểu Thố, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại như vậy?”
Nhìn thấy Tiểu Thố gầy thành như vậy, Tiểu Hùng cùng Đỗ Chân đều ngoài ý muốn lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng hiện tại cô thoạt nhìn trạng thái không tệ. Nhưng mà bộ dáng gầy yếu này, thật làm cho hai người nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.
Tiểu Hùng mềm lòng, vừa nhìn thấy Tiểu Thố như vậy, ban đầu cảm thấy Giản Chính Dương cũng gầy nhiều như vậy có chút lo lắng. Hiện tại nhìn thấy Tiểu Thố so với cô còn gầy hơn, nhất thời liền cảm thấy Tiểu Thố chịu thiệt, muốn khuyên giải thì nói không nên lời.
Đỗ Chân làm sao không biết tâm lý của vợ, vỗ vỗ tay vợ. Trước đó Tiểu Hùng từng mở một cửa hàng, bởi vì kinh doanh có vấn đề nên không kiếm được nhiều tiền. Sau khi kết hôn với Đỗ Chân, dứt khoát từ chức làm trợ lý cho Đỗ Chân. Bản thân cô đã xuất hiện vấn đề tâm lý, đối với phương diện này có chút hiểu biết, dưới sự dạy dỗ của Đỗ Chân, ít nhất bình thường cùng Đỗ Chân phối hợp không chê vào đâu được, cho nên sau khi Đỗ Chân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, cô liền thấu hiểu không đề cập đến chuyện Giản Chính Dương, mà là tán gẫu cái khác.
Tuy rằng bề ngoài cô đang cùng Tiểu Thố tán gẫu cái khác. Nhưng mà, Đỗ Chân thỉnh thoảng xen vào một hai câu. Hai vợ chồng không bao lâu, đã hiểu ra toàn bộ nguyên nhân của sự tình.
Muốn nói chuyện của người khác, Tiểu Hùng đi theo đại lão siêu cấp Đỗ Chân này, đều học được thành tinh. Tiểu Thố lại không có cảm giác gì, đại khái bác sĩ tâm lý đỉnh cấp muốn hiểu rõ bệnh nhân của mình, việc đầu tiên phải làm là lấy được tín nhiệm của bệnh nhân. Ở điểm này, với tư cách là một bác sĩ tâm lý thành công, hơn nữa lại là bạn bè của Tiểu Thố, Đỗ Chân không hề tốn chút sức lực nào.
Kết hợp tín nhiệm giữa Tiểu Thố và Giản Chính Dương, hơn nữa suy đoán của mình, Đỗ Chân đã có thể hiểu được hơn phân nửa chân tướng sự tình. Mà nếu anh muốn trợ giúp hai người này, ngoại trừ đương sự phối hợp, còn muốn người nhà phối hợp.
Là bạn của Tiểu Hùng, về vấn đề của mình và Tiểu Hùng, Tiểu Thố cũng giúp một ít việc. Mặc kệ như thế nào, Đỗ Chân đều muốn hỗ trợ. Cho nên sau khi từ nhà Cừu Tần đi ra, anh bắt đầu nghĩ cách trị liệu cho hai người.
Nhưng mà vấn đề giữa Tiểu Thố và Giản Chính Dương nghiêm trọng hơn Đỗ Chân tưởng tượng rất nhiều. Tiểu Thố bởi vì một loạt nguyên nhân, sinh ra áp lực tâm lý, tạo thành trong ý thức chủ quan của cô yêu Giản Chính Dương, nhưng trong ý thức khách quan, lại cự tuyệt Giản Chính Dương. Cứ như vậy thì cho Giản Chính Dương kích thích, làm cho anh có chút bệnh cũ tái phát, mà Giản Chính Dương nếu bệnh cũ tái phát, không có cách nào khống chế chính mình, có thể lại muốn đi thương tổn Tiểu Thố. Kết quả vòng luẩn quẩn, tình huống của hai người chỉ có thể càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi ở nhà nghiêm túc nghiên cứu tình huống của Tiểu Thố và Giản Chính Dương. Đỗ Chân mời vợ chồng Giản Tình và Cừu Tần đến nhà mình, nghiêm túc thảo luận một chút về vấn đề Giản Chính Dương và Tiểu Thố.
Nghe được lời của Đỗ Chân, sắc mặt bốn người đều biến đổi, nếu hai người họ có chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng Cừu Tần tức Giản Giản Chính Dương hại Tiểu Thố thành như vậy. Nhưng nghe nói tâm lý Tiểu Thố có vấn đề, vẫn sốt ruột, cái gọi là tâm bệnh còn cần tâm dược y, cho nên ông lập tức liền hỏi Đỗ Chân:
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ muốn để cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ sao?”
“Cái này tạm thời không cần, kỳ thật nguồn gốc chủ yếu của hai người, vẫn là ở trên người Tiểu Thố.” Đỗ Chân cười cười, phân tích: “Chỉ cần Tiểu Thố khỏe mạnh, bệnh của Giản Chính Dương khống chế sẽ dễ dàng. Nếu như Tiểu Thố không tốt, vậy thì phiền toái, cho nên trước mắt quan trọng nhất, chính là bác sĩ Tiểu Thố.”
“Vậy làm thế nào để điều trị y tế?” Giản Tình cũng rất sốt ruột, hai đứa nhỏ này bị trói cùng một chỗ, nhưng phải làm sao bây giờ.
“Để cho bọn họ tách ra, chủ yếu là vì để cho Tiểu Thố bình tĩnh bình tĩnh.” Đỗ Chân nói: “Tiểu Thố hiện tại chủ quan yêu Giản Chính Dương, nhưng trên mặt khách quan, trong tiềm thức lại mâu thuẫn với Giản Chính Dương, đó là bởi vì tâm lý của cô ấy đối với Giản Chính Dương có mâu thuẫn. Nhưng cô ấy lại rất mâu thuẫn, bởi vì cô ấy rõ ràng cảm giác được tình yêu của mình dành cho Giản Chính Dương, chính là loại mâu thuẫn này, tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô ấy. Bởi vì không có ai giải thích, cuối cùng chỉ có thể chui vào mũi trâu, tự mình quấn lấy mình.”
“Như vậy, nên giúp con bé như thế nào?”
“Tính tình Tiểu Thố, coi như là tương đối vui vẻ, muốn giải thích cho nàng, chắc là sẽ không có gì khó khăn. Mấy ngày nay tôi sẽ thường xuyên đi thăm hỏi, mang theo Tiểu Hùng cùng Tiểu Thố nói chuyện phiếm nhiều. Chỉ cần để cho Tiểu Thố đem những lời khó có thể mở miệng của mình nói ra, phát tiết qua đi, thì mọi chuyện tốt hơn nhiều.” Đỗ Chân nói:
“Tiểu Thố hiện tại không muốn cùng các vị trao đổi chuyện của cô và Giản Chính Dương. Một là khó có thể mở miệng, hai là do không tín nhiệm. Bởi vì lo lắng các vị sẽ tách cô cùng Giản Chính Dương, cho nên mới theo bản năng kháng cự. Nhưng cô lại không có cách nào giải quyết chuyện giữa Giản Chính Dương và mình, bởi vậy áp lực mới có thể lớn như vậy.”
Giản Tình nghe Đỗ Chân nói như vậy, trong lòng âm thầm cảm kích Tiểu Thố. Mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần Tiểu Thố không từ bỏ con trai mình, như vậy Giản Chính Dương sẽ không có việc gì. Mà nghe lời Đỗ Chân, Tiểu Thố chính là lo lắng người khác sẽ tách cô và Giản Chính Dương cho nên mới kháng cự người khác trợ giúp. Mà nếu như có thể giải quyết vấn đề này, hóa giải mâu thuẫn trên người Tiểu Thố, vậy cô tốt rồi, con trai sẽ được cứu rồi.
Nói một đống lời, rốt cục nói đến chủ đề, Đỗ Chân nhìn Cừu Tần nói: ” Chú Cừu, tôi biết cả nhà các người đều rất quan tâm Tiểu Thố, nhìn cô ấy gầy thành như vậy, rất tức Giản Giản Chính Dương. Nhưng mà chuyện tình cảm cũng không phải người ngoài có khả năng chi phối, Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương như vậy. Nếu các người muốn mạnh mẽ tách hai người bọn họ ra, chỉ sợ chẳng những không chiếm được kết quả các người muốn, hơn nữa sẽ làm cho tình huống của hai người bọn họ trở nên tồi tệ hơn. Cái này còn không muốn nói, trong bọn họ còn có Giản Đình. Nếu bọn họ thật sự chia tay, chú Cừu có nghĩ tới không, Giản Đình tự xử như thế nào? Bóng ma tâm lý mà cha mẹ đơn thân mang lại cho trẻ em không phải là dễ dàng loại bỏ như vậy.”
Nhìn sắc mặt Cừu Tần một cái, Đỗ Chân tiếp tục đánh chiến tâm lý: “Chú Cừu rất yêu thương Tiểu Thố, điểm ấy là có thể lý giải. Thế nhưng chú Cừu có nghĩ tới hay không, Tiểu Thố là đứa nhỏ lớn lên từ trong gia đình cha mẹ đơn thân, trong đó chua xót, chính cô ấy hiểu được. Nếu để cho con của cô ấy lần nữa đi theo con đường của cô ấy. Tôi nghĩ, bất kỳ một người mẹ nào cũng sẽ không lựa chọn con đường này.”
Đỗ Chân biết, Cừu Tần tức Giản Giản Chính Dương hại Tiểu Thố. Nếu muốn để cho Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương ở cùng một chỗ, nhất định phải trải qua cửa ải Cừu Tần này. Mà muốn đả thông tư tưởng Cừu Tần, nhất định phải bắt đầu từ tình yêu của Cừu Tần đối với Tiểu Thố. Nếu không, rất đả động Tiểu Thố.
Quả nhiên, vừa nghe Cừu Tần nhắc tới Tiểu Thố cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình một cha mẹ, áy náy với chị gái, hứa hẹn với chị gái, liền làm cho nội tâm Cừu Tần dao động. Nếu như ôngdùng thủ đoạn cường ngạnh cản trở hạnh phúc của Tiểu Thố. Vậy ông có lỗi với chị gái, làm sao có thể xứng đáng với Tiểu Thố?
Liên quan đến hạnh phúc chung thân của Tiểu Thố, Cừu Tần cũng không thể chịu được sự cứng đầu của Giản Chính Dương, nhìn Đỗ Chân nói: “Cậu nói đi, chỉ cần có thể giúp được Tiểu Thố, muốn chúng tôi phối hợp như thế nào.”
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều gật gật đầu, Cừu Tần đây là thật tâm quan tâm Tiểu Thố a, bằng không làm sao có thể sảng khoái như vậy liền yêu cầu phối hợp.
“Chuyện này, cũng không thể gấp gáp, đầu tiên…” Đỗ Chân chậm rãi nói, một giờ trôi qua nhanh chóng, tất cả mọi người đều nghe rất nghiêm túc, theo Đỗ Chân chậm rãi Giảng giải, bốn người Giản Tình không ngừng gật đầu. Thậm chí Giản Tình còn có cảm giác, nếu sớm gặp được Đỗ Chân, nói không chừng căn bệnh của Giản Chính Dương có thể triệt để chữa khỏi, không thể không cảm thán kính phục thiếu niên.
“Tiểu Đỗ, chuyện này, làm phiền cậu.” Cừu Tần và Giản Tình hướng Đỗ Chân cảm ơn.
“Đừng nói như vậy, chú dì, Tiểu Hùng là tỷ muội của Tiểu Thố, cho dù là nể tình Tiểu Hùng, tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực.” Đỗ Chân lập tức đứng lên nói.
“Nếu đã như vậy, hai người sẽ phiền cậu phí tâm rồi, chúng ta đi trước.”
“Các chú các dì, ở lại chỗ này ăn cơm xong rồi đi.” Tiểu Hùng lập tức đứng dậy giữ lại.
“Không cần.” Giản Tình lắc đầu: “Trong nhà còn có một quả bom hẹn giờ, dì phải trở về canh giữ mới yên tâm được”
Cừu Tần cũng gật đầu tỏ vẻ muốn trở về chiếu cố Tiểu Thố, nghe vậy, Đỗ Chân cùng Tiểu Hùng đành phải gật gật đầu, không giữ lại mấy người nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT