"Quân Khanh, giờ ta nên công kích địch một lần nữa, chấm dứt chiến sự nhanh đi." Mấy ngày sau trận pháo lẫy lừng, hội nghị tướng quân lại họp, Phượng Tần nói ra chủ ý. Xa người yêu cả tháng trời rồi, Phượng Tần muốn tốc chiến tốc thắng, mơ ngày đoàn tụ.
"Nguyên Soái, mạt tướng tán thành chủ ý của Hoàng Hậu. Trận chiến mấy hôm trước thắng lợi, làm sĩ khí tăng cao. Chúng ta nên tốc chiến tốc thắng, đánh bại quân địch một mẻ, để coi sau này chúng còn dám bén mảng làm phiền Long Triều không." Chu tướng quân nói, đã có đại pháo trong tay, sẽ không có chuyện trận này ta bại được. Thế cờ lật ngược rồi.
"Nhưng dù sao thì chúng cũng bị dụ một lần rồi. Ta nghĩ lần này chúng cũng chẳng ngu mà lại trúng kế tiếp cận thành lần nữa. Tính sao?"
Phượng Tần giọng thập phần tự tin mà rằng: "Khỏi cần lo lắng, ta có biện pháp."
Phượng Tần vừa nói ra lời này, vài vị tướng quân mắt hiện tinh quang, "Xin hỏi Hoàng Hậu có biện pháp gì?"
Chẳng lẽ Hoàng Tẩu quên trong doanh trại có gian tế? Nếu nói ở đây, không phải là đem kế hoạch mà dâng lên trước miệng Thần Khê Quốc? Lạc Quân Khanh lợi dụng bàn che khuất, dùng chân nhẹ nhàng đá Phượng Tần một cái, ra dấu nhắc nhở.
Phượng Tần thừa dịp mọi người không để ý, nháy mắt ra hiệu cho Lạc Quân Khanh “yên tâm”.
"Đại pháo có thể bắn xa nhất hai trăm thước, mà lần trước chúng ta công kích bọn họ ở cự ly 150 thước. Ta nghĩ lần này bọn họ không dám tiến quá gần; nên chúng ta chỉ cần đứng cự ly 200 thước mà bắn là được rồi ." Phượng Tần đem chiến lược của chính mình nói ra. Thông minh như cậu, kinh nghiệm chiến đấu cũng không phải khó tiếp thu.
Xem ra Hoàng Tẩu có sách lược của chính mình. Bởi vì đại pháo là do một tay Phượng Tần chế tạo ra. Người rõ nhất về đại pháo không ai ngoài Phượng Tần, cho nên Lạc Quân Khanh tin tưởng sách lược cậu nghĩ ra dĩ nhiên phải hữu dụng hơn mọi người."Ta thấy Hoàng Tẩu nói có lý. Chúng ta không ngại thử một lần, mọi người có ý kiến gì không?"
Vài vị tướng quân đưa mắt nhìn nhau. Cách Hoàng Hậu nghĩ ra cũng không phải không thực hiện được. Nếu chính mình chẳng nghĩ ra cái gì mà Nguyên Soái cũng đã tán thành thì cũng xuôi theo, "Chúng mạt tướng cũng tán thành kế hoạch của Hoàng Hậu." Chu tướng quân đại diện mọi người lên tiếng.
"Nếu tất cả mọi người tán thành, ngày mai cứ y kế hoạch tiến hành." Lạc Quân Khanh quyết định nói."Ngày mai Chu tướng quân và Lý tướng quân lĩnh quân nghênh địch tiến thành."
"Mạt tướng lĩnh mệnh!"
=
"Khấu kiến Nguyên Soái!"
"Miễn lễ." Dùng xong bữa tối, Lạc Quân Khanh liền sang ngay lều trại của Phượng Tần, muốn hỏi về kế hoạch tác chiến thực sự.
Đang nằm trên giường nhớ nhung chồng con, nghe được tiếng thỉnh an, Phượng Tần lập tức xoay người đứng lên
"Là Quân Khanh a, vào đi."
"Quân Khanh quấy rầy Hoàng Tẩu , Quân Khanh lần này đến là vì. . . . . ."
Hắn còn chưa nói xong, Phượng Tần liền đoán được, "Đệ tới là vì kế hoạch thực sự của ngày mai?"
"Hoàng Tẩu quả nhiên thông minh hơn người."
Lạc Quân Khanh khen ngợi làm cho Phượng Tần có chút ngượng ngùng, "Không thông minh được như đệ nói đâu, nhưng cũng cảm ơn lời khen tặng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT