Lạc Quân Tường và Phượng Tần hai người vừa mới triền miên xong đang ngọt ngào tựa vào nhau tán gẫu, bất chợt Lạc Quân Tường nói:
“Tần, làm Hoàng Hậu của Trẫm được không?”
“Cái gì? Làm Hoàng Hậu?”
“Đúng, đây là nguyện vọng lớn nhất của Trẫm. Trẫm hy vọng sau này ngươi có thể chính thức đứng bên người Trẫm, không phải với thân phận của một phi tử.”
“Nhưng mà…Làm Hoàng Hậu rất phiền toái.”
Phượng Tần né tránh trả lời.
Lạc Quân Tường từ ánh mắt trốn tránh của Phượng Tần liền biết y không đáp ứng mình không phải đơn giản vì phiền toái như vậy, thế là suy đoán nói:
“Tần, tuy rằng ngươi chưa bao giờ nói ra, nhưng Trẫm rất rõ ràng ngươi không đáp ứng Trẫm không phải do ngươi sợ phiền toái, mà là trong lòng ngươi so bì phi tử của Trẫm quá nhiều. Ngươi muốn chính là tình yêu chuyên nhất, Trẫm nói có đúng không?”
Không có kinh ngạc về việc Lạc Quân Tường đoán được suy nghĩ trong lòng mình, Phượng Tần vươn tay vuốt mặt hắn:
“Quân Tường, ngươi thực hiểu ta.”
“Tần, thân là một đế vương, có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ. Ngươi hẳn rất hiểu rõ, là nam nhân thì sẽ có nhu cầu của nam nhân. Trước kia Trẫm đã nói với ngươi, nếu lúc trước thái tử phi là ngươi thì Trẫm tuyệt đối sẽ không nạp thêm tân phi nữa.”
Lạc Quân Tường khẽ hôn lên môi một chút.
“Thật xin lỗi, đây là câu duy nhất Trẫm có thể nói được với ngươi. Các nàng không ai có thể đoạt được Trẫm, chỉ có ngươi Tần là Trẫm yêu nhất. Bất luận là người hay là tâm của Trẫm vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ngươi.”
Phượng Tần lắc đầu.
“Quân Tường, kỳ thật không phải ngươi sai, ta biết ngươi cũng có khó xử của mình. Từ tối hôm đó ngươi vì ta mà phân tán hậu cung, ta đã biết là ngươi thật sự yêu ta. Nhưng mà, ta tưởng tượng đến ngươi với các nàng trước kia bên nhau, trong lòng sẽ thấy không thoải mái.”
Y cắn môi dưới một chút hỏi:
“Quân Tường, ngươi…Có cảm thấy ta rất nhỏ nhen không? Dấm như vậy mà cũng ăn.” (Ý là: như thế mà cũng ghen.)
Lạc Quân Tường ôm lấy Phượng Tần nói:
“Không đâu, Tần của Trẫm là người có tấm lòng rộng lớn khoan dung nhất. Ngươi biểu lộ ngươi yêu Trẫm, Trẫm cao hứng còn không kịp nữa.”
Thực tế, Lạc Quân Tường còn đoán thiếu. Lấy thân phận hắn là vua của một nước, có tam cung lục viện, muốn mỹ nhân gì cũng sẽ có. Phượng Tần lo lắng hắn sau này sẽ yêu thương người khác, bản thân là một kẻ tham lam, không muốn cùng với bất luận kẻ nào chia sẻ tình yêu của hắn. Bất quá bản thân mình như này là đã nhận quá nhiều rồi, nếu sau này Quân Tường yêu thương người khác, nguyên nhân lớn nhất nhất định là do bản thân mình làm không được tốt, nên hắn mới vứt bỏ tình yêu với mình…
Phượng Tần không biết suy nghĩ điều gì mà xuất thần, thấy thế, Lạc Quân Tường giơ tay vẫy vẫy trước mặt y vài lần.
“Tần, Tần, đang suy nghĩ điều gì?”
“Ha!”
Phượng Tần hồi phục lại tinh thần.
“Quân Tường, ta đáp ứng ngươi.”
Nếu chuyện sau này ai cũng đều không đoán được, so với hiện tại bắt đầu lo lắng, không bằng bây giờ mở lòng vui vẻ thuận theo cảm giác của mình mà tiếp tục.
Nghe vậy, Lạc Quân Tường vui mừng khôn xiết nói:
“Thật tốt quá, ngày mai lúc lâm triều Trẫm sẽ tuyên bố với các đại thần hỉ sự này.”
Bàn tay ôm Phượng Tần chậm rãi chuyển đến đồn bộ đầy đặn của y, vuốt ve làn da mịn màng, quen thuộc tìm ra điểm mẫn cảm trên người y, giọng điệu tà mị nói:
“Tần, chúng ta lại đến một lần nữa đi.”
Đây không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định, ý tứ chính là Phượng Tần không đường mà cự tuyệt.
Cái gì?!
“Quân Tường, chúng ta vừa mới làm xong hai lần.”
Phượng Tần kinh ngạc nhìn ái nhân. Nếu tiếp tục cho hắn làm nữa thì ngày mai mình cũng đừng mong mà xuống được giường. Vì với hiểu biết của mình với hắn. hắn nhất định không có khả năng chỉ đến một lần nữa.
“Trẫm bị ngươi cấm dục hơn một tháng, khó mà giải phóng hết được, đương nhiên phải thưởng cho mình thật nồng hậu rồi.”
Lạc Quân Tường xấu xa nói. Đêm 30 đó nhận được sự kinh hỉ ái nhân tặng, Lạc Quân Tường thấy phi thường cảm động. Để báo đáp ái nhân nên sau khi yến hội chấm dứt, hắn ở trên giường cố gắng ‘báo đáp’ ái nhân cho đến tận rạng sáng ngày hôm sau. Ai biết được khi ái nhân tỉnh dậy liền tàn khốc tuyên bố với mình một tin tức sấm sét giữa trời quang, cấm dục một tháng! Giờ nghĩ đến thấy mình thật bi ai, thân là vua một nước, đứng trên vạn người nhưng mà trước mặt ái nhân lại chẳng có uy nghiêm gì.
“Ngươi vẫn còn nói được, biến mùng một năm đầu tiên của ta khi đến nơi này phải nằm trên giường.”
Phượng Tần vừa né tránh bàn tay không ngừng công kích những điểm mẫn cảm trên người mình của Lạc Quân Tường, vừa trách cứ.
“Vậy Trẫm cũng bị nghiêm phạt rồi, cho nên Trẫm quyết định hôm nay sẽ bù đắp thật tốt cho tháng bị cấm dục kia.”
Bù đắp? Vậy là còn nữa? Phượng Tần không còn cách nào đành phải nói đề tài khác để chuyển sự chú ý của hắn.
“Quân Tường, ngươi có nói về thái tử phi lúc trước, vậy hiện tại thái tử phi của ngươi đâu? Người đó ở nơi nào? Là nam hay nữ.”
Phượng Tần hơi hoang mang nhíu mày hỏi.
“Nàng là tiểu nữ nhân của Lí Thái Phó. Tần, ngươi có phát hiện được trong hậu cung của Trẫm chỉ có một mình ngươi là nam không?”
“Ân, chuyện này ta cũng đã cảm thấy khó hiểu rồi.”
“Thực tế thì mẫu hậu vẫn phản đối Trẫm tuyển nam phi. Tuy rằng hiện tại nam nhân có thể sinh hài tử, cũng có không ít người thú nam, thế nhưng bà vẫn một mực không thích Trẫm nạp nam phi. Trẫm cũng không có nói đặc biệt thích nam nhân hay là nữ nhân cho nên thuận theo ý của bà. Nhưng bốn năm trước đưa Phượng Tần ban sơ tiến cung, có thể là do lão thiên gia đã định trước trong chốn u minh.”
Nếu lúc trước không đưa y tiến cung, có thể mình với Tần đã lỡ để vụt mất đối phương rồi.
Nhắc tới thái tử phi, Lạc Quân Tường nhíu mày nói:
“Năm đó Trẫm mười sáu tuổi, phụ hoàng lập cho Trẫm thái tử phi nhỏ hơn Trẫm bốn tuổi và thái tử tắc phi nhỏ hơn Trẫm hai tuổi. Lúc ấy Thái tử phi mới mười hai tuổi, Trẫm thấy nàng quá nhỏ cho nên Trẫm không chạm vào nàng. Kết quả trong lúc phụ hoàng bệnh nặng, nàng lại đột ngột bỏ mình ngoài ý muốn. Trẫm vẫn cảm thấy cái chết của nàng không đơn giản như vậy nhưng không có chứng cớ rõ ràng để đi chứng thực việc này.”
“Vậy ngươi hoài nghi là ai làm?”
“Lâm Quý Phi!”
Phượng Tần trợn tròn mắt hét nhỏ:
“Là nàng?”
Lạc Quân Tường trầm trọng gật đầu:
“Không sai là nàng. Có khả năng nàng nghĩ là chỉ cần nàng hại chết thái tử phi, Trẫm có thể đưa nàng lên làm chính.”
“Trời ơi! Nữ nhân thật độc ác!”
Phượng Tần kinh hô.
“Người Cố gia đều là như vậy.”
Lạc Quân Tường nói:
“Bao gồm có cả mẫu hậu ở trong đó. Tuy rằng bà là mẫu thân của Trẫm nhưng Trẫm vẫn không thể không phòng nàng. Phải biết rằng nữ nhân có thể sinh tồn ở trong hậu cung đều không phải là người đơn thuần, huống chi năm đó bà có thể ở trong hậu cung trổ hết tài năng để ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu. Trẫm có ba huynh đệ, đều là do mẫu thân sinh ra. Các phi tử khác sinh ra không phải là nữ nhân thì là chết non. Cho nên năm đó trước khi phụ hoàng qua đời đã cẩn thận nhắc nhở Trẫm, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác với bà, phải nghĩ cách chặn bà lại, bằng không thế lực của Cố gia sẽ càng ngày càng lớn.”
Nghe xong, Phượng Tần bỗng nhiên bừng tỉnh nói:
“Khó trách ngươi đối với mẹ ngươi lại lạnh nhạt như thế, hóa ra là do vậy. Quân Tường, ngươi thật đáng thương. Ngay cả mẹ mình cũng phải đề phòng.”
Lạc Quân Tường có chút đăm chiêu nhìn Phượng Tần:
“Tần, sau này ngươi cũng phải cẩn thận. Vì ngôi vị Hoàng Hậu, chuyện gì Lâm Quý Phi cũng có thể làm. Tuy rằng ngươi ở trong Vĩnh Tường Cung, nhưng theo Trẫm thì vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Ân.”
Vì ái nhân và nhi tử, Phượng Tần thề nhất định phải bảo hộ tốt bản thân mình.
“Tần, nghi vấn của ngươi Trẫm đã giúp ngươi giải quyết rồi, vậy vấn đề của Trẫm, ngươi hẳn là biết phải làm sao nhỉ.”
Lạc Quân Tường vẻ mặt cười gian xảo xoay người đặt Phượng Tần dưới thân.
“Quân Tường, ngươi…”
Không cho Phượng Tần hói hết câu, Lạc Quân Tường lập tức dùng môi mình chặn lại, tiếp tục giai điệu yêu thương của hai người…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT