Sáng sớm hôm nay, Lâm Quý Phi dùng bữa sáng xong liền dắt theo Đại Hoàng Tử cùng vài vị cung nữ, thái giám đi đến Từ Trữ Cung thăm Thái Hậu.

“Lâm Quý Phi đến! Đại Hoàng Tử đến!”

“Ôi, Lâm Nhi đến rồi, còn đưa cả Hồng Nhi đến nữa.”

Thái Hậu cao hứng phân phó:

“Tiểu Linh, ngươi đi pha ấm trà cho Quý Phi nương nương và Đại Hoàng Tử.”

“Dạ, nô tỳ tuân chỉ.”

Lâm Quý Phi ăn mặc cao quý dắt nhi tử năm nay năm tuổi – Lạc Tử Hồng đi đến trước mặt Thái Hậu.

“Thái Hậu cát tường, Lâm Nhi đến thỉnh an người.”

“Tử Hồng thỉnh an Thái Hậu tổ mẫu, (bà nội) thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Rồi rồi rồi, mau đứng lên để cho tổ mẫu nhìn kĩ nào.”

Thái Hậu kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tử Hồng nói.

“Ai nha, nhìn Hồng Nhi của chúng ta này, mấy tháng không thấy đã cao lớn lên bao nhiêu. Hồng Nhi có nhớ tổ mẫu không?”

Lạc Tử Hồng làm nũng:

“Đương nhiên là có. Hồng Nhi với Thái Hậu tổ mẫu cũng đã mấy tháng không gặp, tôn nhi luôn luôn tưởng niệm Thái Hậu tổ mẫu. Nhưng công khóa trong thư viện rất bận rộn cho nên đành phải đem sự tưởng niệm với Thái Hậu tổ mẫu đặt ở trong lòng.”

Những lời nói của Lạc Tử Hồng khiến Thái Hậu vô cùng vui mừng, lấy tay nhẹ niết cằm nó:

“Lâm Nhi ngươi xem, Hồng Nhi không chỉ có miệng lớn lên giống ngươi, ngay cả những lời nói ra cũng ngọt như thế.”

“Ha ha…”

Lâm Quý Phi dùng khăn lụa che miệng cười duyên nói:

“Thái Hậu, những gì Hồng Nhi nói đều là sự thật. Nó thường xuyên nhắc đến Thái Hậu, nói muốn tới gặp lão nhân gia người. Nhưng công khóa thư viện nặng nề, mỗi ngày đều phải sáng đi tối về, Lâm Nhi sợ tới không đúng thời điểm sẽ quấy rầy người nghỉ ngơi.”

“Đúng vậy, công khóa của thư viện rất quan trọng.”

“Hôm nay là bắt đầu ngày nghỉ đầu tiên ở thư viện, Hồng Nhi vừa rời giường đã nói muốn tới thăm Thái Hậu.”

Thái Hậu để Lạc Tử Hồng ngồi bên cạnh mình, vuốt đầu nó nói:

“Hồng Nhi thực ngoan a, có lòng với Ai Gia như vậy. Thư viện bắt đầu nghỉ là đến thăm Ai Gia, trái lại Hoàng Thượng lại hoàn toàn không đem Ai Gia để trong lòng.”

“Thái Hậu, Hoàng Thượng làm sao vậy?”

Lâm Quý Phi vẻ mặt ‘quan tâm’ hỏi han.

“Ai…”

Thái Hậu thở dài nói:

“Hoàng Thượng đã mấy tháng rồi mà chưa có tới thăm Ai Gia, cũng không biết triều chính có phải thật sự bộn bề như vậy không nữa.”

“Thái Hậu, kì thật có một số việc Lâm Nhi không biết có nên nói hay không.”

Lâm Quý Phi khó xử nói.

“Đều là người một nhà, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng đi.”

“Lâm Nhi nghe nói mấy tháng nay, mỗi buổi trưa Hoàng Thượng đều để cho Phượng phi ở trong ngự thư phòng cùng người, Hoàng Thượng xong việc rồi thì hai người sẽ cùng nhau quay về Thần Hi cung, đến tận sáng sớm khi vào triều Hoàng Thượng mới rời đi.”

Lâm Quý Phi bình tĩnh nói, kỳ thật trong thâm tâm của ả hận không thể giết chết Phượng Tần. Mấy tháng qua Hoàng Thượng trừ bỏ ở cùng hắn thì không có sủng hạnh phi tần nào khác, bản thân mình có thử đi đến ngự thư phòng thăm người một chút cũng bị từ chối. Thế nhưng Phượng Tần tiện nhân kia lại có thể cùng Hoàng Thượng sớm chiều bên nhau.

“Có chuyện như vậy?”

“Những lời Lâm Nhi vừa nói đều là thật. Có lần Lâm Nhi đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn lấy danh nghĩa chính vụ bận rộn bảo Lâm Nhi về nữa.”

Lâm Nhi dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lạc Tử Hồng nói:

“Đáng thương Hồng Nhi, có muốn nhìn thấy phụ hoàng cũng khó.”

“Đúng vậy, Thái Hậu tổ mẫu, Hồng Nhi đã lâu chưa gặp phụ hoàng rồi.”

Lạc Tử Hồng lắc lắc tay Thái Hậu nói.

“Buồn cười, Hoàng Thượng làm như vậy cũng thật quá đáng rồi. Lâm Nhi, hôm nay Ai Gia sẽ làm chủ cho ngươi.”

Thái Hậu sinh khí nói.

“Nhất định sẽ để cho Hồng Nhi nhìn thấy phụ hoàng của nó.”

Thấy mục đích đã đạt được, trong lòng Lâm Quý Phi không khỏi mừng thầm.

“Tạ ơn Thái Hậu.”

“An công công.”

“Có lão nô.”

An công công bắt đầu hầu hạ Thái Hậu từ khi bà tiến cung cho đến bây giờ, có thể nói là một trong những người tâm phúc nhất của Thái Hậu.

“Ngươi đến Vĩnh Hòa Cung thỉnh Hoàng Thượng tới gặp Ai Gia, cứ nói Ai Gia đã lâu chưa gặp hắn, tưởng niệm hắn, muốn hắn đến một chuyến vào trưa nay.”

“Lão nô tuân chỉ.”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, An công công cầu kiến.”

“Tuyên.”

An công công là người bên cạnh Thái Hậu, chẳng lẽ mẫu hậu có chuyện gì?

An công công đi vào trước bàn sách quỳ xuống thỉnh an:

“Lão nô tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

An công công đứng lên, Hoàng Thượng hỏi:

“Không biết hôm nay An công công đến cầu kiến là có chuyện gì?”

“Bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu nói đã một thời gian rồi không gặp Hoàng Thượng, rất tưởng niệm Hoàng Thượng, muốn trưa nay mời Hoàng Thượng qua Từ Trữ Cung một lát.”

Nghe công công nói thế, Lạc Quân Tường mới nhớ ra mình đã mấy tháng rồi không có đến thỉnh an mẫu hẫu.

“Được rồi, An công công, ngươi trở về nói với Thái Hậu Trẫm sẽ đến thỉnh an người.”

“Lão nô tuân chỉ.”

Sau khi An công công trở về phục mệnh, Lạc Quân Tường căn dặn Tiêu công công:

“Tiêu công công, ngươi sai người đến Thần Hi cung nói cho Phượng phi một tiếng là Trẫm hôm nay muốn tới Từ Trữ Cung thỉnh an Thái Hậu, bảo y không cần uổng công một chuyến đến Vĩnh Hòa điện.”

“Lão nô tuân chỉ.”

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Lạc Quân Tường đi đến trước mặt Thái Hậu, quỳ một gối.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

“Hoàng Thượng xin đứng lên. Tiểu Linh, dâng trà cho Hoàng Thượng.”

“Dạ.”

Lâm Quý Phi lập tức dắt Lạc Tử Hồng đi đến trước mặt Lạc Quân Tường thỉnh an.

“Nguyên lai là Lâm Quý Phi và Tử Hồng đã ở đây.” Lạc Quân Tường nói.

Thái Hậu trở lại vị trí ngồi xuống nói:

“Ai Gia cũng đã mấy tháng không thấy Hoàng Thượng tới chỗ Ai Gia thỉnh an. Nhất định là việc triều chính rất nặng nề.”

“Bởi vì niên quan (cửa ải cuối năm, đến cuối năm phải trang trải nợ nần) sắp tới, quan viên các nơi đều dâng lên không ít tấu chương cho nên gần đây Trẫm thật sự có phần bộn bề.”

“Triều chính thật sự nặng nề như lời Hoàng Thượng nói vậy sao?”

Thái Hậu vẻ mặt hoài nghi nói:

“Sao mà Ai Gia nghe nói mấy tháng nay, trưa nào Phượng phi cũng đến ngự thư phòng tìm Hoàng Thượng vậy?”

Hoàng Thượng biết ‘nghe nói’ của Thái Hậu nhất định là do Cố Hải Lâm nữ nhân này cáo trạng. Hắn không khỏi trừng mắt dữ tợn nhìn Lâm Quý Phi.

Tiếp nhận ánh mắt của hắn, Lâm Quý Phi sợ hãi cúi đầu.

Cảnh này đều bị Thái Hậu thấy được, bà nhẹ giọng nói:

“Hoàng Thượng, việc này là do Ai Gia ‘nghe nói’, không liên quan gì đến Lâm Quý Phi.”

Bà đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này.

“Mẫu hậu có điều không biết, thời điểm Phượng phi ở lãnh cung gặp chuyện ngoài ý muốn, mất đi trí nhớ cho nên nhi thần phải dạy lại y viết chữ.”

Lạc Quân Tường giải thích.

“Là như thế a. Bất quá Hoàng Thượng đối với Phượng phi cũng quá độc sủng. Như thế, trong hậu cung sẽ có tần phi không hài lòng.”

“Nga? Ai không hài lòng. Nếu không hài lòng Thái Hậu bảo nàng ta cứ đến nói với Trẫm.”

Lạc Quân Tường nheo mắt lại nhìn Lâm Quý Phi hỏi:

“Vậy Lâm Quý Phi có chỗ nào bất mãn sao?”

Lâm Quý Phi sợ hãi khoát khoát tay nói:

“Không có, thần thiếp không có chỗ nào không hài lòng hết.”

“Hoàng Thượng, Ai Gia nói với ngươi những điều này, ngươi cũng đừng giận chó đánh mèo lên Lâm Quý Phi. Hôm nay nàng là đúng lúc đến thăm Ai Gia thôi.”

Thái Hậu tạm dừng một chút:

“Hoàng Thượng, Hồng Nhi năm nay đã năm tuổi rồi, ngươi cũng có thể lập Thái tử. Ai Gia muốn ngươi lập Hồng Nhi làm Thái tử.”

Thái Hậu cuối cùng cũng đã nhắc tới! Lâm Quý Phi chờ mong nhìn Lạc Quân Tường, chờ câu trả lời của hắn.

“Mẫu hậu, Trẫm năm nay mới có hai mươi ba tuổi, không cần lo lắng việc lập Thái tử. Hơn nữa Tử Hồng trời sinh có phần yếu đuối, không thích hợp làm Thái tử cho lắm.”

Lạc Quân Tường cảm thấy Lạc Tử Hồng bất luận làm chuyện gì cũng đều nghe lời mẫu phi của nó, không có tự chủ. Hơn nữa cũng không muốn thế lực của gia tộc Cố Thị tiếp tục tăng mạnh hơn nữa.

Nghe hắn nói xong, Lâm Quý Phi thấy vô cùng thất vọng. Hoàng Thượng nhất định là muốn cho đứa con của tiện nhân Phượng Tần kia làm Thái tử.

Thái Hậu tiếp tục nói.

“Nếu như vậy, Hoàng Thượng năm nay cũng đã hai mươi ba, qua năm liền hai mươi tư, Ai Gia cảm thấy đây là thời điểm để Hoàng Thượng lập Hoàng Hậu.”

“Mẫu hậu, chuyện này về sau hãy nói, dù sao Trẫm còn trẻ.”

Lạc Quân Tường lười biếng nói. Kỳ thật không phải mình không chịu lập, chính là lần trước có đề cập qua với Tần, Tần lại nói làm Hoàng Hậu phiền toái, tình nguyện làm phi tử. Đương nhiên những lời này không thể nói với mẫu hậu được.

Liên tục bị cự tuyệt hai lần, Thái Hậu cảm thấy gương mặt già nua(nguyên văn là lão kiểm, còn có nghĩa là gương mặt dày, Thái Hậu liên tục đề nghị nhưng bị Tường ca từ chối nên bà cảm thấy vậy) của mình đã sắp không chịu được, thế là không từ bỏ ý định nói:

“Ai Gia thỉnh Hoàng Thượng phong Hồng Nhi làm Thái tử, Hoàng Thượng không chịu. Ai Gia thỉnh Hoàng Thượng lập Lâm Quý Phi làm Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng không chịu. Vậy Ai Gia thỉnh Hoàng Thượng đem Thần Hi cung ban cho Lâm Quý Phi, dù gì đi chăng nữa Lâm Quý Phi thân là đứng đầu tứ phi, lại là mẫu phi của Đại Hoàng Tử, bàn về tư chất hay luận về cấp bậc thì nàng đều có tư cách ở đó nhất.”

Thái Hậu hoàn toàn không có để ý đến nét nặt càng ngày càng đen lại của Hoàng Thượng, uống ngụm trà nhắc nhở:

“Hoàng Thượng còn phải nhớ kỹ Vĩnh Lạc cung chỉ có Hoàng Hậu mới có thể ở, mà Phượng phi chỉ là một gã phi tử, cho nên Hoàng Thượng không thể để cho hắn tiến vào Vĩnh Lạc cung.”

Sau khi Thái Hậu nói hết, Lạc Quân Tường cả người tỏa ra một loại khí chất hàn khốc tàn nhẫn khiến kẻ khác kinh hồn bạt vía, bàn tay siết chặt lấy ly trà như muốn bóp nát nó. Lâm Quý Phi ngồi ở một bên sợ tới mức hoảng loạn đứng lên.

Lạc Quân Tường âm trầm hỏi:

“Phải không? Ý của Thái Hậu là muốn Trẫm đem Thần Hi cung ban cho Lâm Quý Phi?”

Thái Hậu biết Hoàng Thượng sinh khí. Thời điểm Hoàng Thượng tức giận ngay cả bản thân Thái Hậu cũng không dám động vào. Nhưng lời đã nói, không thể quay đầu lại, thế là Thái Hậu miễn cưỡng gật đầu.

Trong mắt Lạc Quân Tường lóe lên một tia tàn khốc, đứng lên nói.

“Được, Trẫm đáp ứng Thái Hậu.”

Rồi xoay người nói với Lâm Quý Phi:

“Lâm Quý Phi, hiện tại Trẫm đem Thần Hi cung ban thưởng cho ngươi. Chạng vạng hôm nay ngươi có thể tiến đến.”

“Thần…Thần thiếp tạ ơn…Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Lâm Quý Phi rụt người, thăm dò hỏi:

“Xin hỏi Hoàng Thượng, thần thiếp ở…Ở Thần Hi cung thì Phượng phi…Nghỉ ngơi ở đâu?”

“Chuyện này Lâm Quý Phi ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ an tâm dọn đến cung của ngươi đi!”

Không muốn nhìn thấy phản ứng tiếp theo của Thái Hậu và Lâm Quý Phi, Lạc Quân Tường xoay người nhanh chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play