Không nghĩ tới nàng lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì trong phòng không có một bóng người.
Từ trên giường Tống Đại Mãnh ngồi dậy rồi hướng về giường tìm kiếm gì đó, thì nàng phát hiện bản gốc được đào ra lúc nãy một lần nữa lại được lấp vào. Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, hai chữ hỷ màu đỏ quen thuộc, một hộp đàn hương quen thuộc, một chăn gấm quen thuộc, còn có mảnh vải tơ lụa được cuốn lên vừa cổ kính vừa trang hoàng vừa quen thuộc...
Trở về...
Tống Đại Mãnh xoa xoa cái trán của mình, nghĩ tới mấy ngày nay mình đã làm ra chuyện sai lầm trong lòng nàng có chút hối hận không thôi. Nàng biết, bây giờ nàng được giữ lại ở Nhàn vương phủ, nếu như Nhàn Vương không còn, sợ là mạng của nàng cũng đã mất.
Nàng cũng biết nếu như lúc đó Tứ Hiền không tới thì hai tay của nàng đã sớm rời khỏi cơ thể mình rồi.
Vừa nghĩ tới lúc lưỡi dao mổ được mài sáng bóng kia đang định chặt đi hai tay của nàng, nàng nghĩ lại mà sợ đến run cả người, nàng mệt mỏi nhắm mắt nhớ lại và vô cùng sợ hãi.
Nếu như lúc đó Tứ Hiền không chạy tới, sợ là nàng đã...
Lúc này, cửa phòng "ken két" một tiếng, được người khác mở ra. Trong lòng Tống Đại Mãnh cả kinh, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lưu Vân đang đẩy Nhàn Vương đi vào, nhất thời nàng phản xạ theo điều kiện cầm chặt lấy cái chăn, rồi núp mình vào bên trong, không dám nhìn nữa.
"Vương gia, thuộc hạ xin cáo lui trước."
Lưu Vân đẩy xe đến trước giường rồi liền xoay người đi ra ngoài. Lúc cửa được khép lại thì trên mặt hắn cũng không có chút hờn giận nào.
Trong chăn, Tống Đại Mãnh nghe được giọng nói xin cáo lui của Lưu Vân thì nàng biết Nhàn Vương đang còn ở trong phòng, hôm đó hắn trúng phệ tâm tán trong miệng hắn không ngừng phun ra máu tươi, hình ảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Loại hối hận trong lòng này giống như vạn nanh vuốt của ma quỷ, không ngừng hướng về phía nàng, hung hăng mà tàn nhẫn xé rách trái tim của nàng, đau, nàng chỉ cảm thấy đau.
Lúc này, nàng cầm cái chăn rất chặt, cũng không có người nào dễ dàng lấy xuống được. Trong tầm mắt, cái đường hoa văn màu đen cẩm bào của Nhàn Vương... (khúc này ta không hiểu nên sẽ chỉnh sau ^^)
"Đừng nhìn, đừng tới..." Nàng không dám ngẩng đầu, cả người nàng run rẩy cả lên, nàng rất sợ nên lấy tay ra ôm lấy chính mình và không ngừng nói năng lộn xộn, "Xin lỗi, ta biết là ta có lỗi với ngươi, là ta sai, ta đáng chết, ta không nên làm như vậy, xin ngươi đừng tới, ngươi muốn giết hay xử thế nào tùy ngươi, không muốn..."
Đột nhiên hắn duỗi tay ra nâng cằm nàng lên. Ánh mắt của nàng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo ở dưới lớp mặt nạ kia của hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, nổi hối hận chua xót kia ngay tức khắc liền dâng tới tận cổ họng.
Nhưng mà nàng kiên quyết tự nói với mình, nhớ tới lời bà nội nói, ngàn vạn lần không thể tùy ý rơi lệ.
Nhìn trong mắt nàng tràn đầy sự hối hận và áy náy, ở dưới lớp mặt nạ, Nhàn Vương khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, hắn đột nhiên cúi người xuống hôn môi nàng.
Trong lúc nhất thời, Tống Đại Mãnh mở to mắt kinh ngạc, không thể tin nổi mà nhìn người trước mặt kia. Hắn, hắn đang làm gì? Nàng còn không suy nghĩ kịp nữa, sao hắn lại đứng lên, sao tay hắn lại cử động được, nhưng rất nhanh nàng liền nhắm mắt lại, tùy ý để cho hắn hôn.
Hắn hôn nhẹ nhàng mà ấm áp, nhưng lại tăng thêm cảm giác tội lỗi trong lòng nàng. Đều do nàng, nếu như không phải nàng, hắn sẽ không trúng độc, sẽ không có chuyện gì.
"Ai nói ta muốn giết nàng?" Rất lâu, nụ hôn này cũng đã được chấm dứt.
Nhàn Vương đứng ở trước mặt nàng rồi chợt lấy tay nâng cằm nàng lên. Hắn hơi nhếch cái môi có những vết sẹo của mình lên nói: " Là Hoàng Hậu? Hay Hoàng Thượng?"
"... Xin lỗi." Vừa nhắc tới Hoàng Hậu, trong lòng Tống Đại Mãnh lại đau. Là nàng sai rồi, không nên nghe lời Hoàng Hậu, không nên vì Trầm Ngạo mà để hắn ăn phệ tâm tám rồi bị trúng độc như vậy.
Vốn là nàng cho rằng chỉ có thể cứu được Trầm Ngạo, mặc kệ ai nàng đều không để ý. Nhưng mà khi chuyện xảy ra, nàng mới phát hiện nàng sai rồi, cái người sắp chết ở trước mặt này lại có thể làm cho nàng hối hận thậm chí muốn chết đi.
"Nàng ở thế hoàng hậu nói hay là tự nàng nói?" Lúc này đột nhiên hắn buông cằm nàng ra rồi ngồi xuống, bàn tay thon dài của hắn khẽ lướt qua mặt nạ để lộ ra dung nhan khó coi xấu xí như lời đồn. Chỉ thấy hắn cụp mi xuống rồi nhìn tay mình chằm chằm, hắn khẽ cười nói: "Tống Đại Mãnh, nếu như vì nàng thì chuyện đó với ta hoàn toàn không đáng gì, hiện tại bổn vương sống rất tốt ngươi không cần cảm thấy có lỗi. Nếu vì lời nói của hoàng hậu thì càng không cần phải làm như vậy. Mỗi người đều muốn gánh trách nhiệm sai lầm của mình, hoàng hậu đã bị phụ hoàng cấm túc ở lãnh cung một tháng bà ta đã phải trả giá. Mà nàng, Tống Đại Mãnh..."
Nói đến đây hắn đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn nàng, lần này hắn lại gần nàng nữa, hắn nhẹ nhàng hôn ở trên trán nàng. Sau khi nụ hôn đó rời đi nhìn khuôn mặt nàng có chút đỏ ửng, hắn khẽ mỉm cười nói: "Nụ hôn này, là trả công cho nàng việc làm của nàng."
"..." Tống Đại Mãnh chợt kinh ngạc nàng còn chưa có tỉnh táo lại.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn rất lâu, rồi nàng mới nói ra được vài chữ: "Vì, vì cái gì..."
"Tống Đại Mãnh." Hắn chợt thở dài rồi đưa tay ôm nàng vào trong ngực nói, "Bởi vì ta tin nàng. Nếu như nàng muốn hại chết ta thì nàng sẽ không đổi chén trà có độc qua chỗ khác, không phải sao?"
"Ngươi nói là ngươi đã sớm biết..." Tống Đại Mãnh chợt ngẩn ra thêm lần nữa, nàng không tin nhìn hắn, "Nếu như ngươi đã sớm biết, vậy sao lại còn muốn uống?"
"Bởi vì ta tin nàng!" Trên khuôn mặt xấu xí đầy những vết sẹo kia và đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt nàng để lộ ra nụ cười ấm lòng như vậy. Hắn giơ tay lên xoa xoa gò má nàng rồi nói tiếp: "Tống Đại Mãnh, về sau chúng ta có muốn cãi nhau nữa hay không? Nàng rất lanh lợi, dù sao cũng không cần theo ta đấu võ mồm nữa, thời gian chúng ta đấu võ mồm này hay bằng chúng ta cùng nhau cố gắng đi."
"Uhm..." Tống Đại Mãnh gật gật đầu, sau đó tiến tới ôm hắn, cổ họng nàng chua xót vô cùng, "Xin lỗi..."
"Ta không trách nàng." Nhàn Vương vỗ vỗ lưng nàng, đột nhiên hắn cười nói: "Sao vậy, Tống Đại Mãnh không phải nàng thích bổn vương ấy chứ? Đột nhiên lại ôm chặt ta như vậy?"
"Này. Ta... Ta không có." Nghe vậy, Tống Đại Mãnh lập tức buông ra rồi mắt nàng cụp xuống nói, "Ta ở bên ngoài hiệp hội, sao lại thích ngươi chứ, ngươi xấu như vậy ta mới không..."
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, rồi nàng vội nhìn chân tay của hắn lại được một trận kinh ngạc lần nữa, "Vương gia, tay của người còn có..."
Không phải ta chân hắn bị tàn phế sao? Sao hắn có thể đứng lên được? Còn có, nàng nhớ tới vừa nãy hắn còn lấy tay nâng cằm của nàng lên, còn ôm lấy nàng, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lúc này Nhàn Vương mới chú ý tới, bất tri bất giác làm lộ. Nàng vội đứng lên rồi nhanh đi đến chỗ xe lăn, lại giả tàn phế, "Tống Đại Mãnh, ngươi nhìn lầm rồi chắc chắn lúc nãy ngươi vừa xuất hiện ảo giác."
Phát hiện mặt nạ vẫn còn ở trên giường hắn vội lấy lại nhưng kết quả lại bị Tống Đại Mãnh giành lấy trước.
"Là ảo giác sao?" Nàng cầm lấy mặt nạ màu bạc kia, rồi cứ nhìn chăm chú nhìn nó, "Vương gia, nếu hôm nay người không nói rõ mọi việc, ta sẽ không đưa mặt nạ cho người, còn không mau nói thật!"
"Nàng muốn một người tàn phế như ta nhận tội cái gì?"
Lúc này hắn từ trên xe lăn nhảy xuống rồi nhào tới trên người nàng, hắn vẫn cứ muốn lấy mặt nạ lại.
Tống Đại Mãnh cứ ôm mặt nạ vào trong ngực, hắn đến nàng liền chạy trốn. Nhưng mà có thể nghĩ tới tên này lại gãi nhột nàng cơ chứ, nàng sợ nhất là gãi nhột, một cái gãi nhột này làm nàng không nhịn được cười.
"Nếu nàng không đưa, ta sẽ tiếp tục gãi, xem ai chịu đựng được hơn."
"Không đưa, trừ phi người... A ha ha ha, được, dừng tay, dừng..."
"Có đưa hay không?"
"Plè... Nếu như người không nói. thì người đừng hòng bắt được ta... Ha ha ha..."
Trong phòng tràn ngập tiếng cười, ở ngoài quan hệ của hai ngươi đã tốt lên rất nhiều nhưng chỉ có Tống Đại Mãnh biết, chuyện hạ độc, nàng vẫn rất hối hận cảm thấy có lỗi với hắn thậm chí suýt chút nữa hại chết hắn. Tuy rằng bây giờ hắn không có chuyện gì, nhưng có chút vết thương cũng không thể nào xóa đi được, và dường như hắn cũng không chịu nổi những vết bớt sẹo ở trên mặt kia.
Ngay lúc hai người đang cùng nhau tranh giành lại cái mặt nạ, Lưu Vân đứng ở bên ngoài đột nhiên gõ cửa: "Vương gia, Trầm ngự y nói muốn gặp người."
Đứng ở ngoài cửa Trầm Ngạo hơi nhếch môi, hắn nhíu mày lại để lộ ra sự thô bạo ngang ngược thờ ơ.
Hắn đã tới đây được một lúc rồi. Mà hắn lại không nghĩ tới bầu không khí bên trong lại vui vẻ như vậy. Tận trong đáy lòng hắn hắn không muốn tin, nữ tử đang vui vẻ cùng với Nhàn Vương lại là Tống Đại Mãnh. Hắn nắm quả đấm thật chặt, trên trán hắn cũng đã nổi cả gân xanh lên rồi. Nhưng hắn vẫn thầm an ủi ở trong lòng mà tâm của hắn lại không ngừng run rẩy. Hắn biết hắn không thể giải thích được gì rồi.
Ở bên trong nghe được tiếng Lưu Vân bẩm báo, hai người mới dừng lại.
Trong lòng Đại Mãnh như bị cái gì đó đâm nhói một thoáng, vừa mới vui vẻ được lúc thì lại biến mất liền. Quan hệ của nàng và Nhàn Vương vừa mới tiến triển được một lúc thì bây giờ nàng không biết phải đối mặt với Trầm Ngạo ra sao. Nghĩ đến Trầm Ngạo có thể đang đứng ở ngoài cửa, cái cảm giác bị người phản bội kia nó giống như một vòng xoáy nuốt chửng trái tim của nàng.
"Kêu hắn đi đi!"
Nghe nói Trầm Ngạo tới đây, Nhàn Vương cũng không còn vẻ mặt thoải mái nhẹ nhõm như lúc nãy nữa. Hắn hơi nhíu mày lại và vừa thô bạo quay ra cửa gầm nhẹ một tiếng.
Lưu Vân quay đầu lại nhìn Trầm Ngạo một chút, hơi có chút bất đắc dĩ. Nhưng Trầm Ngạo đã nhất định phải gặp được Nhàn Vương, hắn cứ đứng ở đó rồi hét to: "Nếu như người không ra, thì thần sẽ đi vào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT