Lúc này trời đã tối, Tống Đại Mãnh ở phòng bếp đợi thật khuya thật khuya, nàng nghĩ thầm dù sao Nhàn vương cũng chán ghét nàng, trắng đêm không về hắn cũng sẽ không phái người đi tìm nàng. Vì vậy sau khi nàng cơm nước xong xuôi, liền ở lại phòng bếp cùng Tứ Hiền nói chuyện trời đất.
Chuyện gì cũng đều lôi ra nói, từ quê hương xa xôi của nàng đến chuyện chung sống giữa nàng và Vương gia.
Tứ Hiền tuy nhiên lại cứ kéo Nhàn vương vào, nào là hỏi: nàng có thích Nhàn vương hay không, làm như thế nào mới có thể không chán ghét Nhàn vương...và những vấn đế tương tự, nhưng nhìn hắn cũng không chán ghét. Hơn nữa hắn sinh ra đã có được dung mạo tuyệt sắc như vậy, cũng không nói những lời độc ác như Nhàn vương, thỉnh thoảng còn có thể quan tâm nàng, làm sao người ta chán ghét cho được?
Tống Đại Mãnh thầm nghĩ nếu nàng gặp Tứ Hiền trước Trầm Ngạo, bản thân có thể sẽ yêu hắn hay không? Đáp án này nàng thật sự là không dám nghĩ tới, nàng chỉ biết so sánh với Nhàn vương mà nói, liền tính tinh thần của nàng không bao giờ lệch ra khỏi Trầm Ngạo, cũng sẽ lệch đến trên người Tứ Hiền.
Đương nhiên đây cũng chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên nói đùa một chút thôi, Trầm Ngạo đã mọc rễ trong lòng nàng, lúc này nàng có Trầm Ngạo là đủ rồi.
Nàng nhớ rõ đoạn đối thoại đó là:
Tứ Hiền hỏi nàng: Tống cô nương, ngươi cũng là một nữ hài tử như mọi nhà, nhưng sao lại lấy cái tên nam nhi như vậy? Cha mẹ ngươi lúc ấy đã nghĩ như thế nào vậy hả?"
Cha mẹ sao, nàng không có cha mẹ.
Nhớ tới thời thơ ấu của bản thân đã trôi qua, trong lòng nàng dâng lên một trận chua xót: Ta không có cha mẹ, từ nhỏ đã đi theo và lớn lên bên cạnh ông nội bà nội. Tên là ông nội đặt cho, lúc ấy trong nhà có nuôi một con chó săn lông đen như mực, tên nó là Đại Mãnh, ông bà nội không được ăn học, nên đã tùy tiện lấy tên con chó đặt cho ta. Vì thế Tống Đại Mãnh Tống đại mạnh mẽ, được kêu cho tới bây giờ.
Lúc ấy trong mắt Tứ Hiền tỏa ra một loại cảm giác chân tình không thể diễn tả, hết sức kỳ quái, ngay chính bản thân hắn cũng không biết đó rốt cuộc là vì cái gì.
Hắn nào biết rằng cái tên này của nàng lại có được như vậy. Trong tưởng tượng của hắn nàng không có yếu ớt như thế, thời điểm đang nói về đoạn hồi ức kia, nàng chỉ lẳng lặng nhìn xuyên qua ngoài cửa sổ, nhìn trời đêm, nhìn về phương xa.
Ông bà nội đã chết.
Tám năm trước, ông nội qua đời, bảy năm trước, chính là năm nàng gặp được Trầm Ngạo, bà nội cũng tạ thế.
Lúc ấy bà nội bệnh rất nặng, nàng đã chăm sóc cho đến khi bà trút hơi thở cuối cùng. Năm ấy đúng lúc nàng thi vào trường cao đẳng, nàng thi đậu sẽ phải ở xa nhà rất xa, bà nội qua đời ngay thời điểm chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày nhập học. Một năm trước vì chăm sóc cho ông nội đã tiêu hết số tiền dành dụm từ những việc làm thêm, sau khi bà nội bệnh nặng lại càng túng thiếu. Nàng cho rằng bản thân chắc chắn sẽ không bao giờ có thể đi vào một nơi như trường đại học, bởi vì nàng không có tiền. Nhưng trước khi bà nội nhắm mắt, đã kêu nàng lấy từ dưới giường lên một cái cặp sách được làm từ miếng vải bố hình hoa nhỏ li ti, đó cũng chính là cái cặp khi còn bé bà đã may cho nàng. Khi nàng mở cái cặp sách ra, phát hiện bên trong là từng cuộn từng cuộn tiền một trăm nhân dân tệ được cột lại một cách cẩn thận, đại khái xem ra có ít nhất hơn hai mươi vạn.
Bà nội gạt nàng cất giữ số tiền này, biết bản thân không còn sống được bao lâu, liền rút hết toàn bộ số tiền tiết kiệm đang gửi trong ngân hàng.
Lúc ấy nàng đã nằm úp mặt lên người của bà nội mà khóc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng khóc thương tâm đến như vậy.
Bà nội nói: Đại Mãnh, ba con vẫn còn sống, con cầm lấy số tiền này, đến trường cũng được, đi tìm ba con cũng được, nó đang ở nước ngoài.
Sau đó nàng không đi tìm ba, nàng đã tiết kiệm số tiền đó thật tốt, chỉ dùng cho việc đến trường.
Nói đến đây, nước mắt đã dâng đầy lên đôi mắt Tống Đại Mãnh. Không vì cái gì khác, nàng khổ sở là vì bệnh tình của bà nội vốn là có thể trị liệu, nhưng vì không có tiền, nên cứ phải kéo dài. Nếu bà nội sớm lấy số tiền dành dụm đó ra đã không bỏ nàng mà đi như vậy rồi.
Nhưng bà nội có nói: Đại Mãnh à, con đừng trách bà nội, ông nội con đang ở bên kia chờ bà, ông ấy cô đơn lắm, mỗi tối bà nội đều nằm mơ thấy ông ấy. Bà nội muốn đi bồi ông nội, một mình con sống cho thật tốt, bà nội và ông nội sẽ ở trên trời phù hộ cho con.
Bởi vì ông bà nội ở trên trời phù hộ cho nàng, nên năm ấy nàng đã gặp Trầm Ngạo, hắn mang đến cho nàng tất cả ôn nhu. Vì nàng, hắn đã cự tuyệt theo đuổi của tất cả phụ nữ.
Trầm Ngạo của nàng, là người đàn ông tốt nhất trên đời.
"Đừng suy nghĩ nữa, cô nương." Tứ Hiền đi tới bên cạnh nàng, xoay nàng lại. Trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn lúc này là đau lòng là tự trách, đang muốn an ủi nàng, lại bị nàng đẩy ra.
Nàng nói: "Đều đã qua rồi, ta không buồn."
Chỉ là có chút nhớ ông bà nội thôi.
Còn về người ba mà nàng chưa bao giờ gặp mặt, nàng một chút cũng đều không muốn gặp.
"Tống... Cô nương..."
Đôi cánh tay thon dài xinh đẹp do dự không biết nên làm sao đành buông thỏng xuống giữa không trung.
Hắn nhìn bóng lưng nàng xoay đi, chợt có hơi ngẩn người. Thích rốt cuộc là cái gì? Hắn không hiểu.
Không có tâm trạng trở về đối mặt với Nhàn vương, tâm trạng như thế này... Tống Đại Mãnh đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế đầu gục xuống bàn, nàng lau khóe mắt, sau đó một biểu tình cũng không phát sinh. Nàng giương mắt nhìn Tứ Hiền đã đứng ở đó thật lâu mà không phản ứng gì, nàng nói: "Tối hôm nay ta sẽ ngủ lại ngay tại phòng bếp này. Ngươi muốn xuất phủ thì nên khẩn trương xuất phủ, nếu không xuất phủ, sáng sớm ngày mai nhớ gọi ta dậy đấy."
Nhìn dung nhan của nàng khi ngủ, nội tâm Tứ Hiền vừa thỏa mãn lại vừa rối rắm.
Nàng ngủ cực kỳ an tĩnh, cũng không có bao nhiêu thô lỗ. Khóe mắt nàng lại rơi xuống những giọt chất lỏng trong suốt, giờ phút này nàng xem ra thực khiến người ta đau lòng, thậm chí còn có một chút xíu nhu nhược, một loại nhu nhược khiến người ta nhìn thấy lại rất muốn bảo hộ.
Căn bản là, cực kỳ an tĩnh, một điểm cũng không hề thô lỗ.
Vào ban ngày, kiên cường của nàng đều là ngụy trang sao?
Tứ Hiền đưa tay muốn lau nước mắt đang còn đọng lại trên khóe mắt nàng, nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng vẫn rụt tay về.
Hắn vẫn chưa có thể xác định một vấn đề, thích rốt cuộc là cái gì? Cái gì đó thật kỳ quái.
...
Tối đêm nay, Tống Đại Mãnh lại mơ thấy cùng một giấc mộng ngày hôm trước. Vẫn kỳ quái như vậy, nàng ngoại trừ biết trong lúc bản thân gặp nguy hiểm có một người với thân hình và dung mạo mơ hồ cứu giúp, cái khác hoàn toàn nghĩ không ra.
"Tứ Hiền, hiện tại là lúc nào rồi hả?"
Hôm sau khi nàng tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ý thức được trời đã sáng choang, thậm chí vô cùng có khả năng đã không còn là buổi sáng, lập tức xốc chăn rồi leo xuống giường.
Khoan đã!
Giường?
Kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, Tống Đại Mãnh cả kinh, nhìn hôn phòng với hai chữ đại hỷ màu hồng quen thuộc ở trước mắt, trong lòng không hiểu chợt cảm thấy kích động.
Ngày hôm qua không phải nàng đã nằm sấp trên bàn trong phòng bếp ngủ thiếp đi sao? Nàng đi qua đi lại trong phòng cố gắng nhớ lại. Vì sao sau khi tỉnh lại đã ở trong phòng? Nàng nhớ rõ trên đường trở về phòng cũng không có tỉnh lại, vậy ai đã dẫn nàng trở về?
Chẳng lẽ là...
"Nhàn Vương gia?"
Trừ người đó ra, nàng không thể nghĩ đến người khác.
Tứ Hiền cho dù lá gan có lớn, cũng không dám đưa nàng về phòng Nhàn Vương. Chỉ có một kết quả: Tứ Hiền ban đêm ly khai Vương phủ, Nhàn vương biết nàng có khả năng đang ở phòng bếp ăn cơm nên đã đến tìm nàng trở về hầu hạ hắn, đúng lúc thấy nàng ngủ thiếp đi vì vậy phân phó người mang nàng trở về phòng, cho nên sau khi nàng tỉnh lại mới phát hiện bản thân đang ở trong phòng!
Chỉ có lời giải thích này là hợp lý nhất thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT