Lúc này, trên bàn cờ rất là yên tĩnh. Một người câm, một người tàn phế, một người không nói lời nào, một người không động đậy được.

Toàn cục đều im hơi lặng tiếng, ngoại trừ lúc cầm cờ thì quân cờ và bàn cờ có phát ra một tiếng va chạm nhẹ, cũng chỉ còn sót lại tiếng tim đập của Đại Mãnh. Nàng đứng ở bên cạnh Trầm Ngạo, tuy hai mắt để ở trên bàn cờ nhưng tâm lại hoàn toàn để ở trên người Trầm Ngạo. Hai mắt liếc nhìn Trầm Ngạo găy gắt, trong lòng vừa có chút gì đó mất mát vừa có chút kích động.

Cái tên Trầm ngự y này giống với tên người yêu của nàng, ngay cả dáng dấp cũng giống y hệt. Nếu nói miễn cưỡng có chỗ nào không giống thì đó chính là cách ăn mặc của bọn họ.

Nhìn nghiêng vẻ mặt hắn rất đẹp, mày kiếm đen như mực, đôi mắt kia như hoa đào đa tình giờ khắc này đang chăm chú nhìn vào bàn cờ, thi thoảng ngón tay dài tinh khiết xuyên qua xuyên lại ở trên bàn cờ. Phía dưới cái lỗ mũi cao thanh tú kia là bờ môi mỏng vì suy tư mà khẽ mím môi nên có màu hơi đỏ nhạt, mặc dù ngũ quan hắn không tính là xuất sắc nhưng khi phối hợp ở trên mặt hắn cũng đặc biệt tuấn mỹ...

Tống Đại Mãnh càng xem càng kích động, trời ạ! Quả thật, trên cõi đời này lại có tướng mạo giống nhau như thế!

Hắn an tĩnh ngồi đó, trên người là một bộ trường bào hoa văn hình dơi với những đám mây màu lam bay lượn, trên thắt lưng màu mực đeo một miếng ngọc bội đỏ thẫm, mái tóc đen tuyền dài đến hông chỉ đơn giản dùng một cây trâm cố định lại.

Khí chất nho nhã, khí phách bức người, rõ ràng người này chính là người yêu của nàng!

Càng xem càng xuất thần, đến cuối cùng hai con mắt cứ nhìn chằm chằm Trầm Ngạo. Đối diện là Nhàn vương, nhìn Nhàn vương bây giờ như một con quạ đen, khóe môi thỉnh thoảng giật giật, tâm trạng có chút nổi giận, Tống Đại Mãnh! Ngươi làm như Bổn vương đã chết rồi sao!

Cũng may là Nhàn vương đeo mặt nạ, Lưu Vân ở bên cũng không chú ý tới mà Thiên Sơn cũng không nhìn thấy, ở phía trước Trầm Ngạo chỉ chuyên tâm cúi đầu ở trên ván cờ, hắn ghét Tống Đại Mãnh quên mình mà trở nên si mê dại dột, bởi vậy cũng không ai chú ý tới giờ này hắn có bao nhiêu tức giận.

Thời gian cứ từ từ trôi qua, bầu không khí yên tĩnh đến mức tận cùng khi ván cờ kết thúc cũng vừa lúc bữa tối trong vương phủ cũng đã chuẩn bị xong. Quản gia Lương bác tới xin bọn họ di chuyển vào trong dùng bữa, không nghĩ tới Nhàn vương còn chưa mở miệng mời thì Tống Đại Mãnh không thể chờ đợi được nữa mở miệng trước.

"Trầm ngự y, ở lại dùng bữa tối luôn được không?" Đây là lời nói mà nàng đã luyện tập trong lòng rất lâu, Tống Đại Mãnh tỏ rõ vẻ mong chờ đối với Trầm Ngạo mà nói rằng: "Ngươi xem, người cùng Vương gia chơi đánh cờ lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, không bằng..."

"Tống Đại Mãnh!" Rốt cuộc Nhàn vương không nhịn được tức giận nói: "Ngươi xem Bổn vương đã chết rồi sao!"

Ở ngay trước mặt hắn nhìn chằm chằm nam nhân khắc đến ngu si như vậy, với lại bằng hữu của hắn cần nhờ đến nàng mở miệng à! Quả thực không thể nhịn nổi!

"Ngươi..." Tống Đại Mãnh nghe vậy, khuôn mặt có chút nhíu lại, theo bản năng muốn cùng Nhàn vương cãi nhau. Nhưng rất nhanh nàng ý thức được Trầm Ngạo đang ở đây nên không mở miệng cãi nhau với hắn. Một giây sau, nàng chợt nở nụ cười với Nhàn vương sau đó lại nhìn về phía Trần Ngạo, "Trần ngự y, chúng ta mau vào dùng bữa đi."

"Xú nữ nhân!" Thấy nàng không để mình vào trong mắt, Nhàn vương càng giận.

Trong thời khắc đang muốn phát hỏa, lúc này, lần thứ hai lại thấy Trầm Ngạo cung kính với Tống Đại Mãnh lắc đầu, rồi hướng về phía Nhàn vương cuối đầu hành lễ sau đó di ra ngoài.

Đây là ý gì? Tống Đại Mãnh bối rối, như vậy là đi rồi sao? Cái tên Vương gia chết tiệt này cũng không chịu giữ người lại! Thật vất vả mới nhìn thấy hắn một chút, lúc này nàng có thể trơ mắt nhìn hắn đi sao!

Nghĩ đến đây, cái gì nàng cũng không biết liền đẩy Lương bác ra rồi đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play