“Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời.”
Nghiêm Cẩn ngồi xổm ở vệ tường bên ngoài phòng, dùng lực phát đi tín hiệu ý thức cho Mai Khôi trong đầu. Từ sau khi cậu cứu cô bé trong căn cứ dưới lòng đất của bác sĩ X quay về, cô bé liền lạnh nhạt với cậu, không những khi ở trong phòng bệnh luôn trùm kín đầu phớt lờ cậu đi mà ngủ, sau khi quay về nhà còn nhốt bản thân mình lại trong phòng, chỉ gặp mẹ, không gặp cậu.
Điều này khiến Tiểu Ma Vương lo lắng chết đi được, chuyện gì vậy? Lẽ nào cô bé trách cậu đến cứu mình quá muộn, cho nên tức giận với cậu? Hay là mười hai ngày nay cô bé phải chịu quá nhiều giày vò, cho nên ghét bỏ cậu, không cần cậu nữa? Hoặc giả, bác sĩ X đã tẩy não của cô bé rồi, khiến cô bé không thích cậu nữa?
Bất cứ một giả thiết nào cũng khiến cậu rất khó chịu, vì chuyện Con Rùa Nhỏ bị bắt cóc cậu đã rất tức giận với bản thân mình rồi, bây giờ Con Rùa Nhỏ còn không thèm để ý đến cậu nữa, vậy cuộc sống của cậu sẽ trôi qua thế nào đây?
Nhưng nếu như cậu cứng rắn xông vào, Mai Khôi lại sẽ lập tức dùng chăn che kín đầu tránh cậu, cậu lại đau lòng cô bé sẽ bị khó thở, thế là cậu chỉ đành hỏa tốc lùi ra ngoài. Mỗi lần hễ tìm mẹ làm quân sư nghe ngóng, Tiểu Tiểu chỉ bảo với cậu: “Con trai, đừng sốt ruột, cứ đợi đi, Mai Khôi không giận con, con bé chỉ tạm thời không biết nên đối mặt với con như thế nào, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi”.
Không biết nên đối mặt với mình như thế nào? Chuyện đó có nghĩa gì vậy?
Cứ thế hơn một tuần lễ trôi qua, trong lòng Nghiêm Cẩn vừa ấm ức vừa buồn rầu, không thể gặp mặt thế này, cậu chỉ có thể ngồi ở vệ tường bên ngoài căn phòng, gắng sức hô gọi Mai Khôi trong đầu.
“Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời.”
“Anh trai”, Mai Khôi cuối cùng đã hồi âm với cậu.
“Con Rùa Nhỏ, em muốn ăn ốc không đổ vỏ phải không?”, Nghiêm Cẩn luyện tập nhiều lần rồi, sự ai oán trong ngữ khí có thể làm cảm động một con voi lớn, huống hồ là Con Rùa Nhỏ?
“Không có, không có”, Mai Khôi quả nhiên vội vàng thanh minh.
“Con Rùa Nhỏ, em dự định vứt chồng bỏ con phải không?”, Nghiêm Cẩn tiếp tục công kích.
“Hả?”, Mai Khôi ngẩn người ra, chồng ở đâu ra con ở đâu ra? Ngẫm nghĩ, được rồi, chồng miễn cưỡng coi như có một, nhưng con thế này thì hơi thái quá rồi.
“Hả cái gì mà hả, anh chẳng phải là ông chồng bị vứt bỏ sao, sau đó chồng cũng vứt đi rồi, vốn dĩ dứa con sau mấy năm nữa sẽ có đương nhiên cũng không có nữa. Đây chẳng phải là vứt chồng bỏ con thì là gì?”, Nghiêm Cẩn ngụy biện.
Mai Khôi không biết nên đáp thế nào, vốn dĩ là chuyện rất đau lòng, vậy mà bị Tiểu Ma Vương khuấy lên thế này, hình như cô bé lại không còn đau lòng như vậy nữa.
“Con Rùa Nhỏ, em ngoan ngoãn mà nói thật đi, anh đã sắp thành đá vọng quy[1] rồi, em có đau lòng không?”
[1] Quy: Rùa
“Đau lòng.” Mai Khôi thật sự là đau lòng, nhưng cô bé cũng thực sự không có cách nào đối điện được với Nghiêm Cẩn.
“Vậy em chỉ đau lòng, không có chút hành động thực tế thì làm sao chấp nhận được? Rốt cuộc anh có chỗ nào khiến em không vui, em nói ra đi, anh thay đổi vẫn không được sao?”
“Không phải đâu, anh trai rất tốt, là em không tốt.” Mai Khôi lại sắp muốn khóc rồi, từ sau khi được cứu quay về, cô bé liền rất thích khóc.
“Là em không tốt, em không gặp anh, cũng không chịu nói lý do.”
“Em xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi, nói cho anh biết vì sao, anh đi giải quyết”, Nghiêm Cẩn rất không cam tâm với việc bản thân mình chẳng hiểu vì sao mà bị vứt bỏ.
“Anh trai...”
“Ừm.”
“Anh đợi thêm chút nữa đi mà, qua một quãng thời gian nữa, chúng ta lại gặp nhau có được không, anh đi làm việc đi.”
“Không được. Nếu em không gặp anh, anh sẽ chẳng làm gì cả, anh cứ ở đây, xem em đi vệ sinh kiểu gì nào.”
“Anh trai...”
“Chuyện gì?”
“Cầu xin anh, đợi cho tóc người ta mọc dài ra rồi mới gặp mặt đi mà.”
Tóc? Nghiêm Cẩn sững sờ, vì sao lại có liên quan gì đến tóc? Lại là vì tóc?! Cách suy nghĩ của cô gái nhỏ này thật sự là không thể hiểu nổi.
“Em vì tóc mà không gặp anh?”
“Em xin lỗi, người ta rất xấu, sợ anh không thích em nữa.”
“Con rùa ngốc, con rùa đần, con rùa vừa ngốc vừa đần...”, Nghiêm Cẩn lẩm bẩm một tràng dài, rồi bỏ đi.
Trong lòng Mai Khôi thở phào một cái, nhưng lại rất buồn bã. Cô bé không nhìn thấy được anh trai, cũng sẽ rất nhớ nhung, nhưng mà, nhưng mà, đầu cô bé trọc lông lốc, đến gương cô bé cũng chẳng dám soi, tuy mẹ Tiểu Tiểu đã mua rất nhiều mũ đội đầu xinh đẹp cho, song cô bé vẫn không dám ra ngoài.
Một giờ đồng hồ sau, Tiểu Ma Vương lại bắt đầu hô gọi.
“Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời.”
“Anh trai.”
“Con Rùa Nhỏ, bây giờ anh đang soi gương đó, đẹp trai phong độ không thể tả được, em mau xem một chút đi.”
Mai Khôi không kìm nén được đã nhìn, sau đó...
“Phụt...”
“Con Rùa Nhỏ!”
“Em, em phun ướt giường rồi.” Rất không may, Mai Khôi đang uống nước vào lúc xem hình ảnh trong đầu óc của cậu. Cô bé đang luống cuống chân tay thu dọn, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Nghiêm Cẩn truyền vào qua cánh cửa: “Con Rùa Nhỏ, anh đến giúp em thu dọn”.
Mai Khôi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tái nghĩ hồi, đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng lựa chọn đội mũ lên, soi vào gương nhìn cả nửa ngày, xác định diện mạo không dị thường, lúc này mới đi nhẹ nhàng xuống hé mở cửa ra một chút.
Vừa mở ra, cái đầu quả dưa nhẵn thín sáng bóng thò vào trong: “Con Rùa Nhỏ, cái đầu có mê lực nhất trên toàn thế giới, để em sờ một chút trước đó, tay rất có cảm giác nhé”.
Nghiêm Cẩn vẫn luôn ở ngoài cửa nhẫn nại đợi, đến giờ cửa mở ra rồi, cậu không nóng ruột đi vào, vẫn đang nhẫn nại chờ đợi, đợi Con Rùa Nhỏ của cậu mở rộng sự đề phòng trong lòng: “Nhanh, em sờ thử xem, anh đã sờ mấy lần rồi, cảm giác thực sự rất tuyệt”.
Mai Khôi chầm chậm đưa tay xoa lên đầu cậu, nhẵn bóng, mát mát, giống như mình. Cậu đã cạo hết sạch tóc đi rồi, vì dỗ dành cho cô bé gặp mặt, cậu đã nỡ đem mái tóc bảo bối của mình cạo hết sạch đi rồi. Mai Khôi càng nghĩ càng buồn rầu, nước mắt cuối cùng không nén được trào ra.
Cô bé ôm lấy cái đầu trọc của Nghiêm Cẩn lớn tiếng bật khóc, Nghiêm Cẩn đi vào phòng, dùng chân đóng cửa phòng lại, trực tiếp vùi đầu vào lòng cô bé, mặc kệ chờ cho cô bé khóc đủ rồi cuối cùng mới nói: “Kiểu đầu này chỉ có một chỗ không tốt, đó là không ngăn được mưa”.
Mai Khôi bị cậu đùa đến phải gạt nước mắt đi để cười, Nghiêm Cẩn cầm hộp giấy ăn đến, nói với cô bé: “Nào, lau cho anh đi, nước đầy khắp đầu rồi, chuyện này em phải chịu trách nhiệm toàn bộ đó”.
Mai Khôi gỡ giấy ăn lau cho cậu, Nghiêm Cẩn còn nói: “Anh nói cho em biết này, trong tiệm làm đầu đó, giá tiền cạo trọc đầu lại bằng với giá tiền cắt tạo kiểu, thật quá xấu xa”.
“Em được cạo miễn phí.” Mai Khôi bị cậu đùa cho không kìm được cũng hài hước một chút. Nghiêm Cẩn sững lại, sau đó cười hì hì.
Cậu đứng trước chiếc gương dài sát đất, kéo Mai Khôi đến bên cạnh, ôm cô bé vào lòng, đầu kề sát nhau cũng soi vào gương: “Con Rùa Nhỏ, em thật xinh đẹp”.
“Anh trai, anh cũng rất đẹp trai.”
Cậu cười, quay người cô bé lại đối diện với mình rồi chu miệng heo lên: “Nào, tiểu mỹ nữ, hôn anh chàng đẹp trai một cái đi”.
Tiểu mỹ nữ rất hào phóng hôn cậu một cái, sau đó lại hôn tiếp cái nữa, rồi một cái nữa. Cuối cùng cô bé lại khóc nhào đến ôm thật chặt lấy Tiểu Ma Vương, gắng sức hôn lên môi cậu. Vì miệng đang bận rộn, cô bé chỉ đành dùng đầu để nói: “Anh trai, anh trai, em xin lỗi, em không phải là cố ý muốn tùy tiện”.
Nghiêm Cẩn đâu có phải là thằng ngốc, diễm phúc đang bay đến đương nhiên cậu không thể đẩy ra, cậu ôm cô bé lên rồi ấn xuống giường, lưỡi chạm vào lưỡi cô bé, chìm đắm trong một nụ hôn thật sự.
“Không sao cả, chỉ cần em vẫn là Con Rùa Nhỏ của anh, em cứ tùy ý tùy tiện.”
...
“Anh trai, em không thở được nữa, cho em nghỉ ngơi giữa hiệp.”
“Con rùa ngốc, em thử ngốc thêm chút nữa cho anh xem...”
Ngày lễ độc thân của Tiểu Ma Vương
“Con Rùa Nhỏ, em nhất định phải thi đại học sao?”
“Vâng.”
“Vậy lên đại học rồi, hai mươi tuổi còn kết hôn không?”
“Anh trai, nếu như đang đi học, kết hôn sẽ rất kỳ quặc.”
“Vậy chính là nói, nếu như em đỗ đại học rồi, thì phải đợi đến khi tốt nghiệp mới gả cho anh?” Chẳng khó khăn gì để nhận thấy được sự bất mãn trong giọng nói của Nghiêm Cẩn.
“Anh trai, em muốn học đại học. Bản thân anh cũng có học vị rồi, em cũng muốn làm người hữu dụng, em thích đi học.”
“Không phải anh cản trở việc em học đại học, đọc sách nhiều là chuyện tốt, em có thể giống như anh, đăng ký ở đó, sau đó trực tiếp thi lấy học vị là được. Như thế sẽ không làm lỡ dở chuyện kết hôn.”
“Em không thông minh như anh, em phải đi học bình thường mới thi được.”
Nghiêm Cẩn biết cô bé nói thật, đầu óc quả dưa ngốc nghếch giống như cô bé lên lớp bình thường còn chưa chắc đã thi đuợc nữa là. Nhưng mà cô bé muốn đi học đại học, vậy cậu phải làm thế nào đây?
“Con Rùa Nhỏ, em tự nói đi, rốt cuộc là học đại học quan trọng hay anh quan trọng?”
“Đại học và anh trai hai thứ đều không thể lỡ, đó đều là mục tiêu trước mắt em cần theo đuổi trong cuộc sống.”
Nghiêm Cẩn ngẩn người nhìn Mai Khôi, sao bỗng chốc Con Rùa Nhỏ của cậu miệng lưỡi lại sắc bén thế này? “Ai dạy em nói như thế?”.
“Mẹ Tiểu Tiểu.”
Cậu biết ngay mà, chắc chắn có người đứng phía sau chỉ điểm.
“Nếu như đại học và anh trai chỉ có thể chọn một thì sao? Em làm thế nào?”
“Vậy thì cứ học xong đại học trước. Về anh trai thì tương lai còn dài, còn học đại học lại là thời gian không đợi chờ em.” Mai Khôi chẳng buồn ngẫm nghĩ liên trả lời, rõ ràng câu trả lời này đã được chuẩn bị trước rồi.
Tiểu Ma Vương tức giận: “Điều này cũng lại là mẹ dạy em?”.
“Không phải, điều này là Mẫn Lệ bảo cho em.” Mai Khôi thật thà, nói xong rồi ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Em cảm thấy chị ấy phân tích rất có lý”.
Có lý? Có lý chỗ nào chứ? Tiểu Ma Vương bị tức nghẹn giọng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Dù gì, có đại học thì không có anh. Chỉ được chọn một trong hai, em tự chọn đi”.
“Ờ”, Mai Khôi tiếp tục chăm chỉ học bài.
Nghiêm Cẩn nôn nóng, một tay kéo cô bé dậy, rồi tự ngồi lên ghế, đặt cô bé lên đùi mình ôm thật chặt, thật sự là cậu sợ bị vứt bỏ, trong trường đại học có nhiều mỹ nam như vậy.
Cậu véo má cô bé: “Con Rùa Nhỏ, anh đang nói với em về vấn đề nghiêm túc và sâu sắc như thế, em còn có lòng dạ học bài?”.
Mai Khôi nhíu mày: “Nhưng mà bài tập của em đã dồn lại rất nhiều rồi”.
Cậu giữ lấy mặt cô bé, cúi đầu xuống hôn lên môi cô bé: “Em đối với anh cũng lạnh nhạt rất nhiều rồi”. Sức của cô bé không đối chọi lại được với cậu, giãy giụa một chút rồi cũng chẳng giãy giụa nữa, cứ để cậu ôm chặt và hôn lấy, chỉ nói với cậu trong đầu nhưng cậu cũng bỏ ngoài tai. Tiểu Ma Vương cậu biết võ thuật, khi giở trò lưu manh chẳng ai ngăn cản được. Đợi đến cuối cùng cậu hôn đủ rồi, thỏa mãn rồi mới hơi thả lỏng ra, cô bé mới tìm được cơ hội nói chuyện: “Anh trai, nếu như năm nay em không thi đỗ đại học, sang năm em vẫn muốn thi”.
Nghiêm Cẩn sững sờ, điều đó chứng tỏ cô bé quyết tâm phải thi đỗ đại học, năm nay thi không đỗ, vậy há chẳng phải lại kéo dài thêm một năm sao? Không được không được, thời gian quý báu. “Con Rùa Nhỏ, mau mau, bài tập của em có chỗ nào không hiểu, anh trai dạy em, chúng ta nhất định phải thi đỗ.”
“Vâng.” Mai Khôi gật mạnh đầu, lén cười trộm, quả nhiên vẫn là Mặc Ngôn lợi hại, cậu ấy bảo nói ra câu này anh trai sẽ nhất định đồng ý, may mà cô bé không quên lời dặn dò của cậu ấy.
Thế là, cuối cùng dưới sự huớng dẫn nghiêm tức và sự trợ giúp ngọt ngào của những nụ hôn, Mai Khôi đã được nếm trải qua cuộc sống đại học mà cô mong ước. Nhưng nà chẳng mấy chốc, phiền phức lại đến.
“Con Rùa Nhỏ, trường học của em có rất nhiều nam sinh.”
“Anh trai, khoa của bọn em rất ít con trai.” Mai Khôi nhanh chóng vỗ về đại vương ghen tuông.
“Nhưng mà bọn em thường xuyên giao lưu với khoa khác.”
“Đều là cùng một trường mà”, cùng trường vô tội mà.
“Giao lưu thì cũng bỏ đi, vì sao còn phải đưa thư tình?”
Ai da, điều này anh ấy cũng biết? Rõ ràng là cô bé không nhận, người ta cứ cố nhét vào cô bé cũng ném đi rồi, vì sao vẫn bị lộ dấu vết vậy?
“Gửi thư tình thì cũng cho qua, vì sao lại không phải chỉ có một người?”
Xem ra cậu theo dõi cô bé rất sát sao.
“Không chỉ có một người cũng bỏ qua, vì sao còn có cả anh chàng đẹp trai?”
Mai Khôi cuối cùng cũng không nghe tiếp được nữa, liền nhào đến, chặn miệng cậu: “Anh trai, anh đẹp trai nhất”. Tiểu Ma Vương ôm cơ thể ngọc ngà mềm mại vào trong lòng, lưỡi khẽ chạm vào lưỡi cô bé, cuối cùng hơi ngừng lại, trong đầu ngẫm nghĩ: “Vậy được rồi, hôn trước đã, hôn xong rồi truy cứu tiếp”.
Nhưng, kết quả của nụ hôn này Con Rùa Nhỏ phát huy quá trình độ, hôn rất lâu, rất lâu... người nào đó cuối cùng chẳng còn nhớ trước khi hôn đã nói đến đâu rồi nữa.
***
Ngày mười một tháng Mười một được gọi là ngày lễ Độc thân. Tiểu Ma Vương khinh bỉ cười nhạo, đón ngày lễ Độc thân gì chứ, cậu đây “có gia thất” cũng vẫn phải đón, ngày này tốt biết bao, rõ ràng là ý nghĩa trọn đời trọn kiếp một đôi một cặp. Để làm hết công việc trong ngày hôm nay, cậu đã phải tiêu tốn không ít tâm tư.
Mai Khôi tan học liền bị Nghiêm Cẩn bắt đi, ở bên ngoài ăn một bữa cơm gia đình siêu cấp, sau đó áp giải về nhà.
“Anh trai, anh ấn nhầm số tầng rồi.” Mai Khôi vừa nhìn thấy cậu ấn nhầm số tầng nhà mình một tầng, vội duỗi tay ra giúp cậu ấn lại một lần nữa. Nghiêm Cẩn ôm cô bé lại, hôn lên gò má cô bé. Thang máy dừng lại, cậu kéo cô bé ra ngoài.
“Chẳng phải về nhà sao? Vẫn còn một tầng.”
“Là về nhà, chính là tầng này.” Nghiêm Cẩn kéo thẳng cô bé đến trước cửa căn hộ trước đây cô bé sống khi còn nhỏ, móc chìa khóa ra.
Cửa phòng mở ra, Mai Khôi kinh ngạc mở to mắt, căn phòng này hoàn toàn khác so với lúc ban đầu. “Chẳng phải bố vẫn luôn cho thuê sao? Vì sao đến được tay anh?”
“Anh mua nó rồi.” Nghiêm Cẩn nói ra lời này, Mai Khôi giật thót mình: “Vì sao?”.
“Bố em vẫn không muốn bán, nói là coi như của hồi môn cho em. Anh không chịu, căn nhà này nhất định phải là anh tặng cho em, nếu không phải là em luôn thích dính lấy mẹ, anh đi làm có lúc bận rộn, sợ em chạy đi chạy lại vất vả, anh cũng chẳng muốn mua chỗ này.”
Mai Khôi vui mừng bịt miệng lại, cảm thấy mình cảm động đến sắp khóc, chẳng trách cảm thấy chỗ này được sửa mới lại thích như thế này, hóa ra đều là dáng vẻ của căn nhà trong mộng tưởng mà bình thường cô bé nói với cậu.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Cô biết cậu làm việc tuy lương cao, nhưng mà là cả một căn hộ đó, với sự kiêu ngạo của cậu, chắc chắn sẽ mua theo giá thị trường, tiền nào của nấy, số tiền đó không hề ít.
Nghiêm Cẩn kéo cô bé vào lòng, vẻ bất cần: “Anh đã ký hợp đồng bán thân với bố, em biết đó ông ấy là quỷ keo kiệt lấy lãi suất rất cao”.
Mai Khôi khịt mũi, sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, nước mắt cuối cùng rơi xuống, quay người ôm chặt lấy Nghiêm Cẩn: “Anh trai, anh trai, anh đối xử với em thật tốt”.
“Điều đó là đương nhiên rồi, em là Con Rùa Nhỏ của anh, anh không đối xử tốt với em một chút, em ngốc nghếch rất dễ bị người ta lừa mất”, Nghiêm Cẩn hôn cô bé: “Hành lý của em cũng không cần thu dọn, cứ trực tiếp vào sống ở đây là được rồi”.
Mai Khôi ngơ ngác: “Vào sống?”.
“Đúng vậy, sửa sang xong chính là để đón em đến sống cùng anh”, cậu cảm thấy chuyện này rất hiển nhiên
“Nhưng mà mẹ Tiểu Tiểu sẽ không đồng ý.” Tiểu Tiểu rất đề phòng cậu con trai này. Mai Khôi biết hai mẹ con họ đã thỏa thuận với nhau nếu Mai Khôi không đồng ý thì cậu không được xuống tay.
Ai biết được Nghiêm Cẩn lại ung dung tự tại như vậy: “Mẹ đồng ý rồi. Mẹ nói nếu như em có thể thi đỗ đại học ngay lần đầu tiên, sau này anh có khả năng tự mua được nhà, đồng thời bản thân em cũng ưng thuận, thì mẹ sẽ đồng ý để em sống cùng với anh”.
Mai Khôi cười, mẹ Tiểu Tiểu đưa ra rất nhiều yêu cầu, nhưng anh trai đều đã làm được, chẳng trách trước đó anh ấy nỗ lực giúp đỡ cô bé học như vậy. Mai Khôi càng nghĩ càng muốn cười.
“Con Rùa Nhỏ, cùng sống đi mà, em xem, chỗ này có giống như nhà của riêng chúng ta không, hằng ngày anh làm việc rất mệt, quay về còn không có cơm ăn, cũng không có ai ở cùng, đến người nói chuyện cùng cũng không có. Chẳng có ai giặt quần áo giúp anh, không có ai giúp anh dọn dẹp phòng, anh thật đáng thương.” Cậu càng giả bộ đáng thương, cô bé càng buồn cười. Tuy rõ ràng biết là cậu đang giở trò, nhưng Mai Khôi vẫn mềm lòng, cô bé cũng rất muốn rất muốn sống cùng với cậu mà.
“Mau đồng ý”, cậu hôn mạnh cô bé một cái.
“Mau đồng ý nhanh”, lại hôn cái nữa.
“Nhanh chóng đồng ý”, hôn tiếp cái nữa.
“Hãy đồng ý đi mà”, hôn thêm cái nữa.
Cô bé nhìn vào cặp mắt sáng long lanh của cậu, cuối cùng ôm lấy cổ cậu, và đổi lại tình thế là cô bé hôn cậu một cái: “Được, em sẽ về đây cùng sống với anh”.
Tiểu Ma Vương được thể vui mừng như phát cuồng, ôm lấy cô bé hôn say đắm từ phòng bếp đến ban công, rồi lại từ ban công ra phòng khách, vừa nhiệt tình hôn vừa giới thiệu về bài trí của căn nhà mới.
Nhưng xem xong căn phòng cuối cùng, Mai Khôi bỗng phát hiện ra chỗ không bình thường: “Anh trai, vì sao trong ba căn phòng chỉ có một chiếc giường lớn?”.
Quá giảo hoạt rồi!
“Hì hì, em biết rồi đó.”
Biết cái đầu cậu ý.
Mặt đỏ ửng, Mai Khôi quyết định giả ngốc đến cùng, cô bé chẳng hề biết gì hết, cô bé muốn tố cáo cậu với mẹ Tiểu Tiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT