Nghiêm Cẩn nói làm xong, thực ra rất nhiều việc phía sau vẫn chưa kết thúc, nhưng mà may mà cậu có một ông bố mẫn cán siêu cấp. Đầu tiên là phía bên viện bảo tàng Hoàng Lăng, hóa ra trưởng quản chính là một trong những thân tín của bác sĩ X, nhiều năm nay lợi dụng đế lăng làm lá chắn, hắn ta xây dựng thành một căn cứ khoa học kỹ thuật cao cấp ẩn giấu bên dưới. Cái ngày mà một lượng lớn tư liệu thiết bị chuyển đến căn cứ chính là ngày xảy ra vụ án cướp bắt con tin ở trường học Dương Quang, khi đó mọi người đều đến điều tra ở phòng thực nghiệm, bệnh viện, các công trình kiến trúc, còn cả các tuyến đường giao thông, chẳng ai nghĩ tới phương hướng điều tra viện bảo tàng Hoàng Lăng, vì vậy để bác sĩ X hoành hành rất nhiều năm. Lần này Nghiêm Cẩn moi ra được sào huyệt này mới coi như giải được rất nhiều bí mật.
Tiếp sau đó là nhân lực của tổ chức lục soát điều tra toàn bộ căn cứ dưới lòng đất. Sau khi chỉnh lý lại tất cả đầu mối, phát hiện hoàn toàn không có tung tích của Hùng Đông Bình, ông ta từ sớm đã bị bác sĩ X sát hại, hay ông ta nhân cơ hội rối loạn trốn thoát rồi? Không ai biết được, Nghiêm Lạc có thể làm được, chẳng qua là phát đi một lệnh truy nã cấp một trên khắp toàn quốc mà thôi.
Những nơi khác trong toàn quốc còn có mấy cơ sở phân nhánh của bác sĩ X, những chỗ này đều do Mai Khôi dùng năng lực tâm ngữ của mình dò ra trong khi bị giam giữ. Dưới sự chỉ dẫn của cô bé, tất cả các cứ điểm phân bộ đều bị loại bỏ, thế lực của bác sĩ X coi như là hoàn toàn bị thanh trừ sạch sẽ.
Hiệp hội siêu năng lực bởi vì hội trưởng bị bắt, hội phó qua đời mà rơi vào hỗn loạn, rốt cuộc tổ chức này còn nên tồn tại không, đây là thế giới bảo vệ cho người có siêu năng lực, còn là chiếc giường ấm áp bồi dưỡng ra lực lượng tà ác, vấn đề này đã gây xôn xao tranh luận một khoảng thời gian. Cuối cùng vẫn là Tập đoàn Nhã Mã đảm nhiệm, nếu như thế giới này Người – Thần – Yêu – Linh đều có thể cùng nhau chung sống, vì sao không thể có một không gian sinh tồn bình thường cho người có siêu năng lực? Tà ác không phải ở năng lực mà là ở trái tim.
Nói đến năng lực, có sự việc kỳ lạ vẫn xảy ra, sau khi từ dưới Địa Ngục quay về, thì trên người Nghiêm Cẩn lại hiện ra thần quang. Bản thân Nghiêm Cẩn cho rằng vì mình đem tên biến thái chết tiệt kia ném vào trong Địa Ngục thế là ông Trời cho rằng cậu đủ tư cách chính thức liệt vào Thần tộc. Nghiêm Lạc và Cửu Thiên Huyền Nữ lại cảm thấy đây là kết quả của việc Nghiêm Cẩn tu vi đầy đủ, tu luyện thành công. Những điều này đối với Nghiêm Cẩn mà nói đều không quan trọng, dù gì có hay không thần quang kia, cậu vẫn là cậu, vẫn là những bản lĩnh đó, nhưng khiến cậu cảm thấy đáng tiếc đó là, Mai Khôi tuy thân thế ly kỳ, nhưng mọi người nghiên cứu cả nửa ngày, cảm thấy cô bé vẫn là con người, còn về sau này có thay đổi gì trên năng lực không, thì vẫn chưa thể biết được.
Mai Khôi là người hay thần thực sự Nghiêm Cẩn không quan tâm, nhưng cậu đau lòng Mai Khôi muốn ở bên cạnh cậu thì phải trả cái giá là tu hành vất vả, nhìn mẹ cậu là biết, một con người muốn tu hành thành công, người đó phải trải qua khó khăn đến nhường nào.
Vào đầu năm mới, Hiệp hội siêu năng lực chính thức đổi tên thành Viện nghiên cứu ứng dụng dị năng, và sát nhập vào Tập đoàn Nhã Mã. Trường học Nhã Mã mở rộng quy mô, tăng thêm giáo viên, thành lập bộ phận đại học.
Bọn Nghiêm Cẩn là lứa học viên đầu tiên, trở thành tốp học sinh thứ ba tốt nghiệp tại Nhã Mã, tham gia vào buổi lễ tốt nghiệp. Mẫn Lệ làm đại biểu cho sinh viên tốt nghiệp lên phát biểu.
“Tôi là một hàng ma sư, nhà họ Mẫn chúng tôi các đời đều là gia tộc hàng ma, nghe nói rất lâu trước đây, giới hàng ma từng vì tranh giành xem gia tộc nào mới là gia tộc mạnh nhất mà đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui. Tôi không sinh ra vào thời đại đó, nên không có cảm giác. Nhưng sau khi tôi đến trường học này cũng từng tranh đấu vì chuyện năng lực của ai mạnh hơn, bản lĩnh của ai giỏi hơn. Tôi nghĩ toàn thế giới không có trường học nào giống như trường học của chúng ta, ngày nào cũng đánh nhau nhiều như vậy. Cũng không có học sinh của trường học nào giống như trường học của chúng ta, mỗi một người đều anh dũng thiện chiến như thế.” Mọi người nghe thấy phần mở đầu này cười ầm lên một trận lớn.
“Tôi còn nhớ trong buổi lễ khai giảng lần đầu tiên của trường, hiệu trưởng đã nói, mỗi một người chúng ta đều rất đặc biệt. Trường học này muốn để chúng ta học được cách vận dụng sự đặc biệt của mình, và còn bao dung sự không đặc biệt của người khác. Sau nhiều năm như vậy, tôi nghĩ cuối cùng tôi đã học được, có năng lực chẳng có gì tài giỏi cả, biết điều khiển biết ứng dụng chính xác năng lực mới là giỏi nhất”, Mai Khôi với những đứa trẻ khác ngồi ở bên dưới cùng nhau vỗ tay cật lực.
“Năm nay, chúng tôi tốt nghiệp rồi. Lẽ đương nhiên, chúng tôi phải đối mặt với sự biệt ly. Hôm qua chúng tôi đã khóc một trận lớn ở trong ký túc xá, trong lớp chúng tôi, có vài bạn thi vào chuyên ngành Kế toán, có năng lực còn muốn học tính tiền, điều này chắc mọi người hiểu được. Còn có vài bạn muốn đi học Thiết kế, biết đánh nhau cũng phải có mỹ cảm, điều này cũng không coi là đặc biệt. Còn có vài bạn thi vào trường cảnh sát, điều này coi như đi theo chính đạo làm chính nghiệp, nhưng mà cũng chẳng có gì đáng tán thưởng. Dù sao thì, các chuyên ngành các kết quả có muôn màu vạn trạng. Còn tôi, tôi sẽ tiếp tục ở lại trường, trở thành thế hệ sinh viên đầu tiên của bộ phận đại học, tôi vẫn muốn trở thành một hàng ma sư, làm rạng rỡ truyền thống của tổ tiên. Sau này mọi người nếu muốn bắt quỷ hàng ma, nhưng lại quên gần hết những thứ học ở trường rồi, thì đừng quên liên lạc và làm ăn với người bạn cũ là tôi đây, tôi sẽ giảm giá cho các bạn.”
Bên dưới rộ lên trận cười lớn, đến giáo viên và khách mời tham gia buổi lễ đều cười lăn lộn. Mẫn Lệ dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nói đến chuyện tôi tiếp tục học lên đại học, tuổi thanh xuân này đều hiến dâng cho trường học Nhã Mã, hiệu trưởng, thầy có cảm động không? Hiệu trưởng đang cười không có thành ý. Nhưng mà thế hệ học sinh đầu tiên chúng em đây đều rất có thành ý muốn bày tỏ sự cảm ơn của chúng em đến trường học”.
Cô bé nói, giơ cao tay lên, trong lễ đường một nhóm học sinh tốt nghiệp loạt soạt đứng dậy, mọi người đồng thanh hét lớn: “Cảm ơn Nhã Mã, cảm ơn hiệu trưởng, cảm ơn các giáo viên thường ngày áp bức bắt nạt chúng em. Tốt nghiệp rồi, mẹ kiếp, quá sảng khoái!!!”.
Tiếng pháo giấy vang lên, hoa tươi và giấy màu bay khắp không gian, mấy người của Ưng tộc lại bay qua bay lại trên lễ đường để rắc hoa, buổi lễ tốt nghiệp nổ tung, mọi người cùng cười lăn lộn.
Nhân lúc đang hỗn loạn, Nghiêm Cẩn ôm lấy Mai Khôi gắng sức hôn, tóc cô bé vẫn chưa dài lắm nên cắt kiểu tỉa ngắn, vô cùng đáng yêu. Nghiêm Cẩn lúc đầu vì để cô bé không thấy buồn bã, đã tự chạy đi cạo trọc như cô bé, lúc này kiểu tóc cũng gần giống như vậy. Lúc Mai Khôi mới cắt kiểu đầu này, cậu còn đi ép người khác phải khen hai người bọn họ có tướng phu thê, gây ra không ít chuyện cười.
“Anh trai, anh nói xem sang năm khi em tốt nghiệp thi vào chuyên ngành gì thì tốt?”
“Thi lấy chứng chỉ làm bà xã của Tiểu Ma Vương là được rồi, cái này có tiền đồ.”
Mai Khôi lườm cậu một cái, “Anh trai, chứng nhận kết hôn phải hai mươi tuổi mới có thể lấy được, cái chứng nhận bà xã của Tiểu Ma Vương gì đó của anh kia không dễ thực hiện đâu. Đúng rồi, con trai hình như phải hai mươi hai tuổi”.
“Thật sao?”, Nghiêm Cẩn nhíu mày, không hài lòng.
“Anh trai, anh mù pháp luật sao?”
Tên mù pháp luật nào đó đang suy tư, còn phải đợi lâu như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT