Tin tức mà Ôn Tử Kiều mang đến khiến trái tim Nghiêm Cẩn loạn nhịp. Thực sự là không sao kìm nén được niềm vui trong lòng, cậu trực tiếp chạy đến tòa ký túc xá nữ, xông thẳng một mạch lên ký túc của Mai Khôi, nhưng bị Mẫn Lệ quát đuổi ra ngoài: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đây là ký túc xá nữ, không phải là phòng của Mai Khôi ở nhà cậu, cậu không thể muốn đến là đến”.

Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy Con Rùa Nhỏ nhà cậu không có ở đây, liền quay đầu đi luôn, đâu có quan tâm xem Mẫn Lệ phàn nàn gì phía sau chứ. Cậu chạy đến phòng học, nhìn thấy Mai Khôi đang ngồi ở đó tự học, một chàng trai ngồi đối diện với cô bé mặt đỏ ửng không biết đang nói gì, nhưng Thẩm Phi đi đến nói mấy câu gì đó, đưa cậu ta đi. Dẫu sao Nghiêm Cẩn cũng là người có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy bộ dạng của cậu con trai kia, chẳng chín thì tám phần là đang tỏ tình rồi. Cậu vội vàng xông qua đó, kịp đụng mặt với Thẩm Phi đang kéo người. Lúc đi ngang qua bên cạnh, Thẩm Phi còn cười cười với cậu.

Nghiêm Cẩn nhếch khóe môi, trong lòng thầm nghĩ coi như bọn họ biết điều, đi rất nhanh. Cậu bước vội mấy bước, vừa đặt mông xuống vị trí bên cạnh Mai Khôi, liền hỏi cô bé: “Vừa rồi hai cậu trai kia muốn làm gì?”.

Mai Khôi thấy cậu đến, vui mừng gọi thành tiếng: “Anh trai”, rồi cười: “Em không quen bạn nam kia, cậu ta nói thích em, hỏi em có muốn làm bạn gái của cậu ta không”.

“Vậy em trả lời sao?”

“Em nói không muốn. Sau đó cậu ta ấp a ấp úng không biết muốn nói gì, Thẩm Phi đi đến giúp em gọi cậu ta đi rồi.” Mai Khôi ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm: “Thẩm Phi thật tốt, em đang lúng túng không biết nên làm thế nào”.

“Ờ, ờ.” Trong lòng Nghiêm Cẩn hơi rối loạn, không tự chủ đã dùng câu cửa miệng của Mai Khôi. Con Rùa Nhỏ nhà cậu cũng thật là dứt khoát, từ chối chẳng hề nói vòng nói vo chút nào, nhưng đối phó với người khác thì rất tốt, chỉ hy vọng đừng dùng với cậu. Bây giờ cậu cũng không biết nên xử trí ra sao, lẽ nào phải trực tiếp hỏi cô bé rằng “Nghe nói em thích anh?”.

Mai Khôi không để ý đến cậu, dù gì nếu như có chuyện thì anh trai sẽ nói thẳng ra, nếu không có chuyện thì ngồi ngây người bên cạnh cũng là chuyện bình thường, cho nên cô bé tiếp tục làm bài tập.

Nghiêm Cẩn không còn mất bình tĩnh như lúc vừa rồi nữa, cậu đã điềm tĩnh hơn, ngẫm nghĩ chuyện này, vì sao Mai Khôi lại nói thích mình với Ôn Tử Kiều? Vì sao không nói với người bạn thân thiết hơn như Mẫn Lệ chẳng hạn? Nhưng mà, Ôn Tử Kiều chẳng có lý do nào để lừa cậu cả, tuy cô nàng có ý với cậu, nhưng nói dối là Mai Khôi thích cậu thì chẳng có điểm nào có lợi với cô nàng cả. Lẽ nào, lẽ nào vấn đề chính là ở đây?

Lẽ nào nói Con Rùa Nhỏ thực ra cũng giống như cậu, trong lòng thích cậu, nhưng bởi vì trước đây cậu có nhiều bạn gái như vậy, Con Rùa Nhỏ sợ hãi, không biết mình có tình cảm giống em ấy hay không, cho nên đành lặng lẽ trông chừng, muốn đợi một ngày thời cơ chín muồi sẽ thổ lộ với mình, kết quả lại phát hiện Ôn Tử Kiều có ý với mình, thế là, Con Rùa Nhỏ không kìm nén được, liền đi thị uy Ôn Tử Kiều.

Vừa nghĩ như thế, Nghiêm Cẩn lại thấy dao động, cho nên tình cảm của Con Rùa Nhỏ nhất định là giống như cậu. Nghiêm Cẩn không kìm được len lén cười, cảm thấy trong lòng dễ chịu, rất hạnh phúc. Vậy cậu nên thổ lộ với cô bé, Con Rùa Nhỏ hay xấu hổ như thế, nhất định sẽ ngại ngùng khi nói những điều này với cậu, lại lo lắng cậu thích cô gái khác, trong lòng nhất định là rất sốt ruột.

“Anh trai, anh có thích em không?” Nghiêm Cẩn đang muốn quan tâm một chút, không ngờ lại nghe thấy Mai Khôi trực tiếp hỏi cậu như thế. Trái tim Nghiêm Cẩn như bị lỡ một nhịp, nhìn sang cô bé thẹn thùng, nhìn thẳng vào cặp mắt to sáng của Mai Khôi, ánh mắt ấy trong suốt thẳng thắn. Tiểu Ma Vương không có bản lĩnh, trong lòng đã vang lên tiếng trống “tùng tùng tùng”, cảm thấy mặt mình đỏ lên, Con Rùa Nhỏ này thổ lộ tình cảm chẳng có chút e dè gì, khí thế rất mạnh mẽ!

“Anh, anh đương nhiên là thích em”, Nghiêm Cẩn không kìm nổi hơi lắp bắp.

Mai Khôi liền cười, đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền mờ mờ, cô bé khẽ gật đầu, nói thoải mái: “Em cũng thích anh trai”. Nhìn xem, đã nói vấn đề này không cần hỏi mà, anh trai đương nhiên là thích cô bé rồi, Ôn Tử Kiều kia thật kỳ lạ.

“Anh, anh thích em nhất, thật đó, chỉ thích một mình em thôi.” Lúc này không nói rõ ràng đương nhiên là đồ ngốc, Con Rùa Nhỏ của cậu đang thổ lộ tình cảm với cậu đó.

“Vâng.” Mai Khôi gật đầu thật mạnh: “Em cũng thích anh trai nhất, chỉ thích một mình anh trai”. Không có anh trai em gái nào mà tình cảm tốt hơn bọn họ được, trong lòng Mai Khôi vô cùng vui vẻ, cứ coi như vẫn chưa tìm thấy mẹ, nhưng cô bé có một người anh trai yêu mình như thế, cũng hạnh phúc lắm rồi.

Trong lòng Nghiêm Cẩn vô cùng vui vẻ, tuy bị Con Rùa Nhỏ thu phục dễ dàng như thế, nhưng cậu cam tâm. Lúc này cậu cần nói chút gì đó mới được, nhưng ngoại trừ cười ngốc ra, cậu chẳng biết phải nói gì cả, cậu quá vui mừng, không có lời nào tả được. Bắt đầu từ hôm nay, Con Rùa Nhỏ đã thật sự là “Con Rùa Nhỏ của cậu” rồi.

Mai Khôi ở bên cạnh thu dọn xong sách vở, kéo người anh trai hôm nay biểu hiện hơi kỳ quái, tuy không phải là cuối tuần, nhưng ngày mai cô bé cũng không có tiết, mẹ Tiểu Tiểu bảo cô bé về nhà sớm, Mai Khôi hỏi Nghiêm Cẩn có muốn cùng về không.

Đương nhiên muốn, Nghiêm Cẩn không thể từ chối, thân là bạn trai mới nhậm chức của Mai Khôi, không những là người đầu tiên đồng thời còn là người cuối cùng, Nghiêm Cẩn cảm thấy rất vui với gánh nặng trên vai. Chuyện cùng về nhà này, cậu đương nhiên phải làm rồi.

Cậu vui mừng hớn hở, ngất ngây quay về nhà. Sợ bị Tiểu Tiểu nhìn ra sự khác thường, cậu còn lấy cuốn tạp chí ra che mặt, ngồi ở một góc sofa, dóng tai lên nghe cuộc đối thoại của cặp mẹ chồng nàng dâu tương lai Tiểu Tiểu và Mai Khôi.

“Mai Khôi, hôm nay ăn dưa chua xào thịt bò có được không?”

“Vâng, anh trai thích ăn.”

Nghe thấy không, Con Rùa Nhỏ của cậu thật lòng thương cậu, Nghiêm Cẩn trốn phía sau cuốn tạp chí không kìm được cười.

“Hôm nay lên lớp có thuận lợi không, bài tập đã làm hết chưa?”

“Dạ, làm hết rồi con mới về nhà ạ.”

“Anh trai Nghiêm Cẩn của con có làm chuyện xấu gì không?” Tiểu Tiểu thoải mái bóc mẽ Nghiêm Cẩn, không giữ chút thể diện nào cho cậu.

“Không ạ, anh trai tuần này hình như chẳng làm gì cả.” Mai Khôi thật sự nghiêm túc nhớ lại một số việc Nghiêm Cẩn làm. Nghiêm Cẩn bĩu môi, tốt lắm, nhân viên tình báo nhỏ kia, sau này trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu chắc chắn sẽ không vấn đề gì.

“Nhưng mà có học sinh nữ nói với con bạn ấy thích anh trai, hỏi con nếu như bạn ấy làm bạn gái của anh trai, con có để ý không”, Mai Khôi vừa nhặt rau vừa nói: “Con giúp anh trai từ chối rồi”.

Nghiêm Cẩn ở sau cuốn tạp chí không kìm được lại cười, Con Rùa Nhỏ nhà cậu quá mạnh mẽ, đâu chỉ giúp cậu cự tuyệt các nữ sinh khác, còn thu phục được cậu rồi, bây giờ cậu là bạn trai kiêm anh trai của Con Rùa Nhỏ, ha ha, thân phận này quá tuyệt vời.

“Giỏi lắm, sau này những việc như thế đều phải từ chối, trẻ con không thể yêu sớm, mẹ và bố Nghiêm Lạc của con cũng không phải là cứng nhắc, nhưng đợi bọn con lên đại học rồi, lúc đó yêu đương cũng chưa muộn. Con nhất định không được học theo anh trai Nghiêm Cẩn. Nó chính là đồ ngốc, coi tình yêu là trò chơi, sau này nó nhất định sẽ hối hận.”

“Con đâu có coi là trò chơi?” Nghiêm Cẩn không kìm được nữa, thò đầu ra khỏi tờ tạp chí, tình cảm của cậu với Con Rùa Nhỏ là thật lòng, nó còn cứng hơn vàng, vậy mà bị mẹ nói một câu liền khác hẳn tính chất rồi, lỡ Con Rùa Nhỏ tin bà ấy thì phải làm thế nào?

Quả nhiên Con Rùa Nhỏ nhìn cậu một cái, Nghiêm Cẩn cuống quýt nói lại một lần nữa: “Con không coi tình cảm là trò chơi”.

Tiểu Tiểu không vui: “Con còn rất có lý, đúng không?”.

“Không phải, con biết trước đây con sai rồi. Sau này con sẽ không vậy nữa.” Khi nói lời này, Nghiêm Cẩn rất thành khẩn nhìn sang Mai Khôi, cô bé vội vàng nói đỡ: “Mẹ Tiểu Tiểu, anh trai biết sai rồi, mẹ đừng trách anh, sau này nhất định anh sẽ không như vậy nữa, con giúp mẹ giám sát anh ấy”.

Nghiêm Cẩn vội vàng gật đầu, đúng vậy, bây giờ cậu nằm trong sự quản lý của Con Rùa Nhỏ rồi, cậu chắc chắn sẽ nghe lời. Tiểu Tiểu xoa đầu Mai Khôi: “Vẫn là con ngoan, sau này không thể yêu sớm, đã biết chưa? Tuổi nhỏ, không biết bản thân mình muốn gì, phán đoán cũng không tốt, đợi lớn lên, biết có trách nhiệm với hành vi của mình, lúc đó hãy nói đến chuyện có yêu hay không”.

“Vâng”, Mai Khôi gật đầu đồng ý. Trong lòng Nghiêm Cẩn nôn nóng, á, thế này, cậu há chẳng phải chỉ có thể làm bạn trai bí mật của Con Rùa Nhỏ những mấy năm ư? Tính theo tuổi của cậu, phải mất ba năm, theo tuổi của Con Rùa Nhỏ thì phải bốn năm. Cậu tự động quyết định tính theo cái ngắn hơn, vậy cũng phải mất ba năm à, ba mươi sáu tháng, một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày, hai mươi sáu nghìn hai trăm tám mươi giờ… Phải lâu như vậy, cậu không thể quang minh chính đại ôm, hôn Con Rùa Nhỏ rồi?

“Con phản đối”, Nghiêm Cẩn lớn tiếng kháng nghị.

“Không ai hỏi ý kiến con.” Đáng tiếc, Tiểu Tiểu hoàn toàn phớt lờ cậu. Nghiêm Cẩn nhìn Mai Khôi, cô bé nhìn lại cậu với vẻ vô tội, mím môi, ý bảo mình chẳng làm được gì.

Nghiêm Cẩn không vui, cầm cuốn tạp chí, che mặt lại, người tình bí mật thì người tình bí mật, cậu vẫn còn trẻ, cậu đủ thời gian. Mai Khôi thấy anh trai không vui, bỏ chút thời gian chen đến bên cạnh cậu: “Anh trai, anh đừng trách mẹ Tiểu Tiểu. Mẹ chỉ muốn tốt cho chúng ta. Sắp đến sinh nhật anh rồi, đến lúc đó em tặng quà cho anh nhé, anh vui vẻ lên chút”.

Quà, hai mắt Nghiêm Cẩn sáng lấp lánh, bạn gái Con Rùa Nhỏ của cậu muốn tặng cậu món quà đầu tiên à? Nhất định rất nhiệt tình.

Tối hôm đó, Nghiêm Cẩn quấn lấy Mai Khôi nói chuyện mãi. Cậu thực sự rất muốn hôn cô bé, ngày đầu tiên thổ lộ tình cảm, giữa bạn trai và bạn gái dù thế nào cũng phải có chút thể hiện chứ nhỉ, chỉ nói hai câu liền thu phục được cậu rồi, hình như hơi dễ dàng. Nhưng hễ nhìn vào ánh mắt trong trẻo của Mai Khôi, cậu lại ngại ngùng không dám mở miệng. Bạn nói xem, rõ ràng cậu mới là cao thủ tình trường tung hoành trong tình trường, vì sao lại không bình tĩnh bằng Con Rùa Nhỏ như thế này chứ? Liên quan đến chuyện này, Nghiêm Cẩn rất buồn bã, lẽ nào Con Rùa Nhỏ được di truyền từ bố, vẻ lạnh lùng đã luyện được đến đỉnh cao? Cho nên cô bé thuộc típ người trong lòng tình cảm mãnh liệt, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh thản nhiên? Không cam tâm, Nghiêm Cẩn vội kéo Con Rùa Nhỏ lại kể đông kể tây, tám chuyện đến rất muộn, cuối cùng Mai Khôi không kìm được nữa đành phải đuổi cậu đi, cô bé muốn đi ngủ rồi.

Nghiêm Cẩn quay về phòng, trằn trọc, lăn qua lăn lại trên giường mãi cũng chẳng ngủ nổi, không được, không được, càng nghĩ càng không cam tâm, ngày xác định tình cảm nhất định phải hôn mới được, cậu phải đi đòi lại.

Thế là trong cảnh tối lửa tắt đèn, Nghiêm Cẩn lén lút lần mò vào trong phòng Mai Khôi. Mai Khôi trước nay ngủ rất say, Nghiêm Cẩn nhẹ nhàng đẩy cô bé một cái, cô bé cũng không tỉnh giấc, lại đẩy cái nữa, cô bé khẽ hừm một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh dậy.

Nghiêm Cẩn bò lên giường, khẽ tiếng nói với cô bé: “Con Rùa Nhỏ, phải hôn”. Mai Khôi đương nhiên không trả lời, Nghiêm Cẩn lại nói: “Không nói gì chính là đồng ý”. Mai Khôi vẫn không trả lời, Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ lại nói tiếp: “Không cần em đồng ý, bây giờ anh là người có thân phận, muốn hôn thì hôn”. Qua một lát, cậu vẫn phải hỏi thêm: “Đúng chứ?”.

Đúng! Cậu tự trả lời chính mình, sau đó sán đến bờ môi Mai Khôi, nhẹ nhàng hôn xuống, nụ hôn rất mềm mại rất thơm, Nghiêm Cẩn vô cùng thích thú, cuối cùng không kìm được lay Mai Khôi dậy, nói: “Con Rùa Nhỏ, hôn bạn trai em một cái”.

Mai Khôi chẳng hề mở mắt ra được, mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng nghe thấy cái gì mà hôn một cái, sau đó mặt anh trai sán đến, cô bé vô thức chu miệng lên hôn, rồi ngủ tiếp.

©STE.NT

Nghiêm Cẩn đưa mặt mình đến, vui mừng không nói nên lời, đã nói Con Rùa Nhỏ thuộc kiểu người lạnh lùng mà, cứ phải dỗ dành như thế này mới được. Cậu ghé miệng qua, lại hôn một cái nữa, hài lòng, dưới chân nhẹ lâng lâng, bay về phòng, cuộc sống ơi, thật tươi đẹp biết bao.

Liền mấy ngày sau đó, Nghiêm Cẩn vẫn đắm chìm trong niềm vui của tình yêu. Cậu cảm thấy càng ngày Mai Khôi đối xử với cậu càng tốt, cũng càng ngày càng thích nhõng nhẽo với cậu, càng ngày càng thích cười với cậu, cậu cảm thấy bản thân mình vô cùng hạnh phúc. Bài dạy không cho phép yêu sớm gì đó của mẹ chắc đã bị ném đến tận sao hỏa rồi.

Cậu vô cùng trông đợi ngày sinh nhật đến, không biết Con Rùa Nhỏ sẽ tặng cậu món quà gì. Để chuẩn bị tâm lý, cậu quyết định “thỉnh giáo” bố một chút kinh nghiệm.

“Bố, lúc đầu bố theo đuổi mẹ như thế nào?”

Nghiêm Lạc ngẩng đầu lên nhìn con trai, tiểu tử này bắt đầu hiểu biết rồi ư? Sốt ruột sao? Người làm bố đáp: “Mẹ con theo đuổi bố”.

Ý, vậy tình hình rất giống của cậu, Nghiêm Cẩn vội vàng chột dạ: “Bố, vậy lúc đó bố phản ứng như thế nào?”.

“Chuyện không liên quan đến con.”

Nghiêm Cẩn lại đi tìm mẹ: “Mẹ ơi, lúc đầu mẹ theo đuổi bố con như thế nào?”. Nữ theo đuổi nam, chiêu thức chắc là gần giống nhau nhỉ.

“Bố con theo đuổi mẹ.”

Ý, vì sao “khẩu cung” không khớp nhau? Cho dù như vậy, Nghiêm Cẩn vẫn phải hỏi: “Vậy mẹ phản ứng như thế nào?”.

“Để cho ông ấy theo đuổi thôi.”

“Để cho bố theo đuổi là theo đuổi thế nào?”

“Trẻ con không cần hỏi nhiều như vậy.”

Nghiêm Cẩn không vui, cậu không còn là trẻ con nữa, cậu sắp tròn mười sáu tuổi rồi, chỉ còn hai năm nữa là đến mười tám tuổi rồi. Nghiêm Cẩn đột nhiên phản ứng lại, ha ha, đúng, hễ đến sinh nhật mình, thì chỉ còn hai năm thôi. Vậy lần trước cậu tính nhầm rồi, có thể giảm bớt được một năm, phát hiện này khiến cậu vui mừng rất lâu. Cho nên sinh nhật lần này quan trọng biết bao nhiêu, cậu hết lòng trông ngóng, Con Rùa Nhỏ sẽ tặng gì cho mình?

Tiểu Ma Vương bấm đầu ngón tay tính toán, ừm, cậu cần rất nhiều cái ôm, còn cần rất nhiều nụ hôn, cần cái kiểu chạm lưỡi kia, cần Con Rùa Nhỏ nói với cậu thật nhiều lời lẽ ngọt ngào, các ví dụ như yêu cậu nhất này, đúng rồi, hay là tiện thể bàn một chút chuyện sau khi tốt nghiệp, dù gì Con Rùa Nhỏ cũng chẳng có bản lĩnh gì, cô bé không thích giao tiếp, đi làm thì thôi đi, hay là tốt nghiệp xong, kết hôn với cậu luôn rồi làm bà chủ gia đình là được rồi…

Tiểu Ma Vương tính toán rất nhiều, một lòng chờ mong đến ngày sinh nhật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play