Nghiêm Lạc nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào hình ảnh giám sát theo dõi trong trung tâm chỉ huy. Mấy đứa trẻ đã trà trộn vào trong, máy camera mini trên người chúng cuối cùng đã giúp mọi người nhìn thấy hình ảnh bên trong trường. Trong công ty, thiên nhãn Vu Lạc Ngôn đã ở phòng giám sát tra soát, nhìn bọn cướp từ trong hình ảnh, thử điều tra tình hình cụ thể của mấy chủng loài phi nhân loại đó.
Đáng tiếc anh nhìn cả nửa ngày, mà chỉ có thể xác định được bọn cướp trong hình ảnh máy giám sát kia không phải thần không phải ma cũng chẳng phải linh vật, bởi vì trên người của ba chủng loài này sẽ có ánh sáng màu sắc khác nhau, còn đám cướp trong máy theo dõi lại không có, vậy thì có khả năng là yêu thú, nhưng toàn thân bọn chúng bao bọc rất cẩn thận, chỉ lộ ra mắt và miệng. Vu Lạc Ngôn lại rất khó phán đoán xem là loại yêu thú nào.
Một kết luận bạo gan của anh khiến mọi người có chút kinh ngạc: “Trước mắt ngoại trừ những kẻ ở trong tòa nhà văn phòng mà các anh nói không nhìn thấy được kia, bốn tên khác được chỉ ra này, tôi cảm thấy không giống yêu thú thuần. Tôi đã nhìn qua nhiều yêu thú như vậy, nhưng không có loại cảm giác như thế này. Mấy tên ấy giống như là người và yêu thú ghép lại với nhau hơn. Ray, anh hiểu rõ ý tôi không? Không phải nói là thế hệ sau của việc lai ghép, loại đó tôi cũng có thể nhìn ra, chính là nói, giống như đầu óc của người được lắp vào trên người của yêu thú, hoặc là thứ khác lắp vào đó, cho nên nhìn thì không phải là người, nhưng cụ thể là gì có lẽ phải mổ ra xem tỉ mỉ mới biết được. Anh hiểu rõ ý tôi không?”.
Ray lắc đầu: “Không hiểu, không tưởng tượng nổi, bất cứ phần nào trên cơ thể con người lắp vào cơ thể yêu thú đều sẽ hỏng chết”.
Vu Lạc Ngôn chỉ vào màn hình giải thích: “Tôi chỉ là nói rõ tình hình mắt mình nhìn thấy. Tôi cũng chẳng phải là bác sĩ, nào biết được gắn vào rồi có hỏng chết hay không”.
Nghiêm Lạc cắt ngang lời bọn họ: “Ray, phối hợp một chút với phía cảnh sát, điều một số người tìm kiếm tra soát một chút các bệnh viện có thể làm cấy ghép hoặc liên quan đến thực nghiệm trong toàn thành phố, cần thiết bị tốt có thể làm đại phẫu thuật. Nếu như bọn chúng thật sự làm qua những chuyện này, chắc chắn phải cần có một khoản tiền vốn lớn, còn cả lượng máu điều phối sử dụng không bình thường, chắc là không che giấu được”. Lời của Vu Lạc Ngôn khiến Nghiêm Lạc liên tưởng đến những hình ảnh nhìn thấy được trong đầu Sơn Ưng. Một hành lang dài trắng toát, rõ ràng giống như phòng khám bệnh, có lẽ lời suy đoán bạo gan của Vu Lạc Ngôn là đúng, mấy con yêu thú này thật sự là loại sản vật Y học thực nghiệm nào đó, bọn chúng bị khống chế, cho nên bọn chúng sợ hãi.
Lúc này lại thu được một phần kết quả điều tra, Ray lập tức chuyển cho Nghiêm Lạc: “Boss, anh nhìn cái này xem, sự việc hôm nay quá kỳ quái. Ba mươi tư cái tên anh chuyển cho tôi, chúng tôi đã tra ra có điều kỳ quái. Mười tám người trong đó đều có trong danh sách tử vong, toàn bộ là đàn ông, dấu hiệu tuổi tác chiều cao đều tương đối giống, hơn nữa mười tám người này không có trong kho hồn phách của chúng ta. Tuy chỉ là có thể đối chiếu theo tên, còn có vài người trùng tên, không thể lấy làm chuẩn, nhưng có thể đối chiếu ra cả mười tám người như vậy, điều này tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp. Những tên khác có tám kẻ là người mất tích, tình huống giống như vậy, đặc trưng tuổi tác hình dáng đều tương đối giống. Trong danh sách mất tích của cảnh sát, còn có năm người không có ghi chép khác thường, cùng tên cùng họ nhiều quá, không biết là ai nữa, những người còn lại chúng tôi vẫn đang tra”.
Vu Lạc Ngôn ở bên cạnh bổ sung: “Bọn chúng không phải là xác sống, tôi chắc chắn từ trong hình ảnh tôi có thể nhìn thấy được, ngoại trừ bốn người kia, những kẻ khác đều là con người”.
Một đám người chết vẫn chưa chết, người mất tích lại xuất hiện, thêm vào đó là mấy con yêu thú không biết là thứ gì, hỗn tạp với một đội ngũ cướp bóc của vài con người bình thường, đưa ra hai yêu cầu căn bản chẳng thể nào thực hiện được, chuyện này rốt cuộc là làm sao? Mục đích là gì?
Nghiêm Lạc hỏi Ray: “Chứng minh cái chết của bọn họ có chỗ nào giống nhau không? Ví dụ như bệnh viện, người xử lý… Có ghi chép về xác chết không?”.
“Không có chỗ giống nhau, bệnh viện làm giám định phân bố ở các nơi, còn có vài tên là phía cảnh sát tuyên bố tử vong. Ví dụ như mất tích quá lâu, sau đó tìm được vài đầu mối xác nhận hắn ta tử vong, loại hình nào cũng có cả. Xác chết này phần lớn là người nhà ký tên đưa đi, không có nội dung nhiều hơn.”
“Bố, tìm vài bác sĩ đến tiếp xúc với bọn cướp này một chút, để Hạ Bồi giám sát nghe suy nghĩ trong lòng của những người này. Nếu như thật sự có liên quan đến bác sĩ, những tên cướp đó chắc sẽ có phản ứng. Nếu là như vậy, chúng ta có thể tung tin giả, cứ nói phía cảnh sát bắt được bác sĩ giam cầm bệnh nhân làm thực nghiệm phi pháp nhiều năm, và chứng thực những người này có quan hệ với vụ cướp của trường học hôm nay. Nếu như bác sĩ chính là kẻ đứng phía sau, bọn cướp nghe thấy điều này chắc sẽ mất ổn định. Chúng ta muốn đàm phán hay cưỡng chế tấn công, đều sẽ có nhiều cơ hội hơn.” Không giống những đứa trẻ khác, máy liên lạc của Nghiêm Cẩn được chỉnh đến tần số chỉ huy, có thể biết được mỗi một bước tiến triển, lúc này nghe thấy tin tức mới không kìm được hiến kế sách.
Ray nghe thấy hơi sững lại: “Ý kiến của Tiểu Ma Vương không tồi, Boss, dù gì sau mười lăm phút tivi nhất định không tường thuật được trực tiếp hình ảnh phóng thích của những tên trọng phạm kia, chẳng thà phát một chút tin tức thành công của cảnh sát, kích thích bọn cướp một chút, nếu như bọn chúng thực sự chịu sự khống chế của người khác, vậy có lẽ sẽ có cơ hội đàm phán mới”.
“Được rồi, bây giờ tôi sắp xếp, anh thông báo Hạ Bồi lưu ý tình hình của bọn cướp, tin tức giả đó bảo bọn họ lập tức làm, ấn định thời gian phát hình trên đài truyền hình thành phố là mười lăm phút sau.” Nghiêm Lạc vừa nói xong, Cục trưởng Thôi đưa Thị trưởng Trần đi vào: “Ông Nghiêm, thị trưởng đến rồi”.
Nghiêm Lạc cũng không khách sáo, chào hỏi thị trưởng xong, trực tiếp nói ra yêu cầu, sau đó bảo: “Đàm phán của những người khác đều bị từ chối, chúng tôi cần đổi một nhân vật khác dẫn dụ sự chú ý của bọn chúng. Trước mắt chỗ cổng trường giữ mười con tin là giáo viên và học sinh, mười lăm phút sau trên tivi không phát sóng được nội dung bọn chúng muốn thì bọn chúng sẽ bắt đầu giết người. Thị trưởng, chúng tôi sẽ toàn lực bảo vệ sự an toàn của ông, nhưng bây giờ cần ông dũng cảm đi ra”.
Thị trưởng Trần có quan hệ cá nhân khá thân với Nghiêm Lạc, trong thành phố xảy ra chuyện lớn như thế này, tất cả mọi người đều đang quan tâm đến tiến triển, ông đương nhiên cũng không thể làm ngơ, liền gật đầu đồng ý, cùng đám người Cục trưởng Thôi đi về hướng trường học.
Nghiêm Lạc nói với A Mặc: “Một lát nữa thị trưởng đến chỗ cổng trường thỏa thuận đưa ra yêu cầu trao đổi con tin, chúng ta xem xem bước này có thể hiệu quả không, nếu như không thành công, vậy thì chỉ có thể mạo hiểm phát ra tin tức giả trong mười lăm phút cuối, cậu sắp xếp tốt cho bọn trẻ, cùng cảnh sát Lý đợi lệnh tấn công. Tôi bảo A La đến tòa nhà văn phòng giám sát khống chế Sơn Ưng, nếu như tin tức giả của chúng ta vẫn không thể thành công, vậy thì bắt giữ Sơn Ưng trước, đám người bọn chúng như rồng không đầu, chúng ta sẽ nhân lúc rối loạn tấn công vào, không thể để bọn chúng có cơ hội tắm máu trường học”.
“Thực sự không được, chúng ta bắt toàn bộ linh hồn của bọn chúng đi là xong.” A Mặc nghĩ trái nghĩ phải, đối phương người nhiều, toàn bộ có vũ trang, địa điểm giữ con tin lại phân tán, bất luận kế hoạch tấn công như thế nào đều không thể đảm bảo được tất cả các con tin không bị tổn hại chút nào. Tuy sinh hồn[1] không thể bắt, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, không thể lo nghĩ được nhiều như vậy nữa.
[1] Linh hồn của người sống.
“Đám người lẫn lộn với nhau như thế này, địa điểm lại phân tán, cứ coi như toàn bộ ba người chúng ta đều động thủ, cũng không thể bắt được chính xác, đó dù sao cũng đều là sinh hồn có ý thức. Càng huống hồ, bên ngoài những người kia, bất kỳ một tên nào đều có thể giết người, chúng ta lại không được, ở trên vị trí này, chúng ta không thể manh động. Lúc tấn công, chúng ta chỉ có thể mỗi người phụ trách một tòa nhà, bảo vệ con tin không bị thuốc nổ làm bị thương họ, nhưng chuyện khác vẫn là phải dựa vào mọi người cùng nhau hành động.”
A Mặc đương nhiên hiểu rõ nguyên tắc này, anh khẽ gật đầu, tiếp đó đi tìm cảnh sát Lý xác nhận sắp xếp bố trí.
Phía bên trường học, thị trưởng đưa hai vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, và Cục trưởng Thôi đi cùng đến phía cổng trường. Lúc này cách thời gian hai tiếng hạn định còn mười hai phút nữa. Thị trưởng cùng với người khuyên giải, cầm loa nói rõ ý mình đến đây, thân làm lãnh đạo của thành phố này, cảm thấy áp lực rất lớn đối với sự việc lần này. Vì đảm bảo cho sự an nguy của hơn một nghìn giáo viên học sinh của trường học này, ông sẽ gắng hết toàn lực thực hiện yêu cầu của bọn cướp. Danh sách vốn dĩ cũng có vấn đề rất lớn, để biểu hiện thành ý giải quyết vấn đề của bọn họ, ông cùng cục trưởng Cục Công an nguyện ý lấy thân mình thay thế, đến trao đổi với con tin là giáo viên học sinh trong trường học.
Thị trưởng nói: “Tôi và Cục trưởng Thôi đã lộ mặt nhiều lần trên tivi, các anh nhất định là nhận ra thân phận của hai chúng tôi. Nếu như thành con tin rồi, còn có giá trị hơn một nghìn giáo viên học sinh này, các anh trông giữ nhiều người như vậy cũng không dễ dàng, nhưng trông giữ hai chúng tôi thì đơn giản hơn nhiều. Chúng tôi đang toàn lực hợp tác, chỉ cần cho chúng tôi thêm một chút thời gian, hai giờ đồng hồ thực sự quá khó, xin hãy thả học sinh, dùng chúng tôi làm con tin trao đổi, cho chúng tôi thêm một chút thời gian, chúng tôi nhất định dốc hết sức đáp ứng yêu cầu của các anh”.
Hạ Bồi báo cáo trong máy liên lạc: “Bốn tên ở cổng trường học cảm thấy dùng thị trưởng đổi lấy học sinh không tồi, nhưng bọn chúng không dám làm, cháu không tìm được suy nghĩ có đồng ý điều kiện trao đổi này”.
Thị trưởng thấy nói cả hồi lâu mà vẫn không có người đáp, lại đưa ra một yêu cầu mới: “Trong trường học có học sinh mắc bệnh tim bẩm sinh, không thể chịu kinh hãi thêm, có phải còn có học sinh đã bị thương không? Chúng tôi có bác sĩ ở đây, chúng tôi hy vọng bọn trẻ không bị thương vong, xin để bác sĩ trị bệnh cho học sinh bị thương và có bệnh. Xin hãy thả bọn họ ra trước”.
“Trong đầu của rất nhiều người bọn họ có phản ứng với từ bác sĩ này, hình như rất sợ hãi, rất hỗn loạn”, Hạ Bồi báo cáo thêm một bước nữa.
Mai Khôi ở trong trường học cũng đang gắng hết sức giúp đỡ, cố gắng chống đỡ tinh thân để giám sát nghe ngóng: “Sơn Ưng, Hổ Tử đều có phản ứng với từ bác sĩ, ba người khác cũng vậy, bọn chúng vô cùng sợ hãi”.
Quả nhiên, xem ra chính là bác sĩ rồi. Nghiêm Lạc cuối cùng có hưng phấn của việc nắm được chút điểm cốt yếu: “Ray, tăng cường điều tra đầu mối bệnh viện, phải nhanh, chúng ta chỉ còn lại mười phút”.
Lời của anh còn chưa nói xong, lại nghe thấy tiếng kêu thét của Mai Khôi: “Á… hắn muốn giết người, hắn muốn giết người, hắn muốn giết người, bọn chúng… bức thư đó bảo hắn giết người…”. Trong lòng Nghiêm Lạc kinh ngạc, đang muốn hỏi ai muốn giết ai, nhưng chỉ nghe thấy Mai Khôi cứ hét mãi, cuối cùng trong tiếng hét đó, anh cũng nghe thấy cái tên trong đầu cô bé báo ra: “Bì Hầu”.
Trong phòng học, Mai Khôi thật sự hét thành tiếng. Sự kích thích cô bé phải chịu quá lớn, lại dự kiến được việc giết người này không cách nào ngăn cản được. Cô bé nhìn thấy rõ ràng họng súng đen sì sì trước mặt mười giáo viên học sinh ở cổng trường, cảm thấy được sự khủng hoảng tột cùng của bọn họ, trái tim thắt lại, lỗ chân lông mở rộng, da đầu tê dại và các cơ co giật do sự sợ hãi đó tạo thành, nhiều lần đổ dồn cả lên người cô bé, cô bé hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, chỉ có thể hét lớn, run rẩy.
Nghiêm Cẩn kinh hãi vô cùng, dùng lực ôm cô bé lại, tên cướp ở bên cạnh đã giận dữ, xông đến mắng chửi: “Kêu cái gì mà kêu, câm miệng, còn kêu nữa tao giết mày”.
Nghiêm Cẩn ôm thật chặt lấy Mai Khôi, lớn tiếng cầu xin: “Em gái tôi có bệnh, em ấy không khỏe, em gái tôi có bệnh, em ấy không cố ý”. Cậu giữ chặt đầu cô bé trong lòng mình, Mai Khôi cuối cùng dừng tiếng hét, chỉ run rẩy trong lòng cậu.
Tên cướp đã xông đến, một chân đạp về hướng Mai Khôi: “Muốn kêu loạn hả”.
Nghiêm Cẩn ôm lấy Mai Khôi xoay người, dùng lưng mình đỡ cái đạp này. Tên cướp không đạp trúng, chưa hết giận, lại dùng báng của khẩu súng dài hung dữ phang hai cái vào lưng của Nghiêm Cẩn. Lúc này, học sinh xung quanh đều sợ hãi hét lớn, có vài đứa muốn chạy ra ngoài, mấy tên cướp trông giữ bọn trẻ còn lại vội vàng quát mọi người dừng lại. Tên đánh Nghiêm Cẩn kia cũng vội vàng di chuyển sự chú ý lên chỗ các học sinh khác, sau mấy hồi mắng chửi đẩy xô, trong phòng học cuối cùng yên tĩnh lại.
Nghiêm Cẩn ôm Mai Khôi đang nước mắt ròng ròng ẩn trong đám người, lòng hận đến cực điểm: “Dám đá Con Rùa Nhỏ, mày đợi đó, tao sẽ chặt chân mày”.
Chỗ cổng trường, chính vào lúc Nghiêm Lạc vẫn còn đang nghĩ xem là bức thư gì, Bì Hầu gì, thì mười tiếng súng nổ liên tiếp vang lên, xuyên qua cửa sổ truyền vào trung tâm chỉ huy. Nghiêm Lạc thực sự không dám tin, nhìn xuống đồng hồ, vẫn còn chín phút nữa mới đến thời gian hạn định, xảy ra chuyện gì rồi?
“Bọn chúng nổ súng giết mười con tin ở cổng trường, lặp lại, bọn chúng nổ súng giết mười con tin rồi.” Ray hoàn toàn rơi vào trạng thái phẫn nộ: “Không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, bất ngờ ra tay. Không muốn thị trưởng và cục trưởng làm con tin thì nói đi, giết người cái gì, bọn chúng là lũ điên sao? Thời gian cũng vẫn chưa đến”.
Nghiêm Lạc ngồi trong trung tâm chỉ huy, đột nhiên hiểu rõ, đối phương không phải là không muốn thị trưởng và cục trưởng, mà căn bản chính là không thể tự làm chủ điều gì, bọn chúng chỉ đơn thuần làm việc theo nội dung bức thư của tên đứng phía sau. Bọn chúng sắp xếp xong tất cả thời gian, làm việc theo thời gian quy định, thư Sơn Ưng nhận được là thả phạm nhân trong hai giờ đồng hồ, Hồ Tử nhận được là tám tiếng đòi một trăm triệu, còn bức thư Bì Hầu nhận được lại là phải hạ lệnh giết những con tin này lúc còn kém mười phút cho bọn họ nhìn.
Kẻ đứng phía sau rốt cuộc là nhân vật nào, hắn hoàn toàn làm những việc khác lạ không theo quy tắc nào khiến bọn họ trở tay không kịp. Nếu như ba tên cầm được ba phần chỉ lệnh, vậy có phải là vẫn còn có kẻ khác cũng nhận được chỉ lệnh khác không? Mỗi một tên nhận được chỉ lệnh đều có thể chỉ huy, vậy đối phó với một mình Sơn Ưng chẳng có chút tác dụng nào cả, ngược lại sẽ càng làm cho tình hình tồi tệ hơn. Nếu như trên tay tên khác còn có chỉ lệnh, vậy phía sau sẽ xảy ra sự việc gì căn bản chẳng thể đoán được.
Trong máy liên lạc, cảnh sát ở chỗ cổng trường đang báo cáo: “Bọn cướp quát nói, bắn chết mười con tin này là để chúng ta thấy quyết tâm hành động của chúng. Chuyện thả hai trăm tám mươi mốt tên trong danh sách này có thể cho chúng ta thêm một giờ đồng hồ”.
Cảnh sát Lý, Cục trưởng Thôi và thị trưởng đã quay lại: “Xem ra bọn chúng vô cùng mong muốn hai trăm tám mươi mốt người đó, bên trong nhất định có người rất quan trọng đối với bọn chúng. Có lẽ là theo hướng này chúng ta lại tiếp tục nghĩ cách”.
Chẳng có gì phải nghĩ nữa cả, bọn chúng căn bản là đang bị người ta đem ra chơi đùa, Nghiêm Lạc nghiến nghiến răng, mở máy liên lạc: “Ray, tin tức giả chuẩn bị xong chưa?”.
“Xong rồi, Tiểu Hồ đang ở đài truyền hình, thời gian phát sóng chắc là không vấn đề gì.”
“Chuyển đến thời gian sớm hơn”, Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ: “Chuyển sang phát sóng lúc 12 giờ 26 phút”.
“Hả, gấp như vậy sao, tôi lập tức thông báo cho cậu ta.”
Nghiêm Lạc lại chỉnh tần số máy liên lạc về tần số dùng chung: “Tất cả mọi người đều nghe rõ rồi, ai về vị trí người đó, còn năm phút nữa, 12 giờ 27 phút, bắt đầu tấn công!”.
Trở tay không kịp phải không, anh cũng có thể. Bất luận trong số hai trăm tám mươi mốt người này có gì, trong đám cướp này cũng chẳng có ai biết, bọn chúng chẳng qua chỉ là những con rối sống chết làm theo mệnh lệnh, đàm phán là vô tác dụng, thêm một giờ đồng hồ nữa, nói chưa biết chừng lại xảy ra sai sót gì.
Đến lúc tấn công rồi, trong lòng Nghiêm Cẩn mừng thầm, chẳng mấy chốc là có thể cứu Con Rùa Nhỏ ra, bộ dạng của cô bé bây giờ thật sự rất tệ, dáng vẻ giống như kiệt quệ mệt mỏi, rất suy nhược. Cậu ngẩng đầu lén lút nhìn bọn cướp một cái, bọn chúng đang nhìn ra bên ngoài, nhỏ tiếng nói chuyện. Nghiêm Cẩn nhân cơ hội không ai chú ý, cúi đầu xuống, chạm trán vào trán Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, anh ở đây rồi, anh bảo vệ em, em chịu đựng một chút nữa, chẳng mấy chốc là có thể ra ngoài rồi”.
Mai Khôi đang dựa vào đầu gối cậu, đầu cô bé đau như muốn nứt ra, nhưng khi trán cậu chạm vào, lại có một luồng cảm giác rất ấm áp truyền đến, khiến cô bé cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Mai Khôi không kìm được mỉm cưởi, anh Nghiêm Cẩn của cô bé thật tốt!
Bên ngoài trường học, tất cả bọn trẻ trong trường Nhã Mã đều đã vào vị trí với các đội, chỉ có Hạ Bồi vẫn còn ở lại trên xe của công ty làm hậu bị cho bọn họ. Cậu đột nhiên báo cáo với Ray: “Báo cáo, cháu phát hiện tình hình khả nghi, trong trường học hình như có tâm ngữ giả, vừa rồi khi nổ súng quá hỗn loạn, cháu không cảm ứng ra được, sau đó vừa yên tĩnh lại, cháu liền cảm giác được. Đội quân tiến công vào như thế này rất nguy hiểm, phía địch rất có khả năng có tâm ngữ giả”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT