Nếu như Nghiêm Cẩn cho rằng sự việc này coi như đã trôi qua, thì là một sai lầm to lớn. Quay về đến nhà, giao Mai Khôi cho Tiểu Tiểu xong, Nghiêm Lạc liền muốn đưa con trai đến thư phòng. Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy dáng vẻ này, biết ngay cuộc đối thoại bố con này chẳng có gì tốt đẹp. Cậu dặn dò Mai Khôi trong đầu: “Con Rùa Nhỏ, anh cùng bố nói chuyện, em không thể nghe lén. Không được nghe, đã biết chưa?”.
Mai Khôi ngồi trên sofa ở phòng khách, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng, Nghiêm Cẩn nói lại một lượt, cô bé mới gật đầu. Nghiêm Cẩn lúc này mới yên tâm vào thư phòng.
Trong thư phòng, Nghiêm Lạc nói thẳng vào vấn đề: “Con biết con sai ở đâu rồi?”.
“Biết, con không nên không suy nghĩ đến vấn đề an toàn của Con Rùa Nhỏ bảo em ấy đến tìm con. Bố ơi, sau này con sẽ không làm liều như thế nữa. Bố đừng trách Con Rùa Nhỏ, bố muốn phạt con như thế nào cũng được hết, lần này con thật sự biết sai rồi.”
“Đầu óc con rốt cuộc đang nghĩ gì? Con làm sao có thể bảo Mai Khôi đi xa như vậy đến tìm con?” Nghiêm Lạc vô cùng tức giận, tuy con trai nhà anh thường xuyên làm ra vài chuyện trái lệ thường, nhưng bảo một đứa trẻ năm tuổi một mình ra ngoài, chuyện này thực sự quá không bình thường.
Nghiêm Cẩn cúi đầu: “Con không nghĩ nhiều, con chỉ muốn khoe khoang một chút ở trường con rất uy phong, liền nói với Con Rùa Nhỏ, con cũng không ngờ rằng em ấy sẽ đến thật”.
“Vậy con làm thế nào biết cô bé ở cổng trường?”
Nghiêm Cẩn bỗng đần ra, đúng rồi, cậu làm thế nào để biết Con Rùa Nhỏ ở cổng trường? không có điện thoại, không có thư, vậy nói bạn học nhìn thấy bảo cho cậu đến có thể được không? Không được, bố cậu bắt bạn học đến thẩm tra là lộ ngay, hơn nữa hôm này là ngày thi, không có bạn học nào có thể ra cổng trường. Vậy nói máy giám sát ở cổng trường quay được, cậu vô tình nhìn thấy? Không được, mở băng giám sát ra xem là biết ngày cậu đang nói dối. Nghiêm Cẩn suy nghĩ nhanh như bay trong đầu, làm thế nào, nên giải thích thế nào.
Nghiêm Cẩn trong lòng hơi run, nhắm mắt, lớn tiếng nói: “Con, con cảm thấy thi không có ý nghĩa, không muốn thi, muốn lén chuồn ra ngoài chơi, ra cổng trường vừa khéo nhìn thấy Con Rùa Nhỏ ở đó”.
“Con nói cái gì?” Nghiêm Lạc đại nộ, chỉ vào Nghiêm Cẩn mắng: “Con, cái đồ bỏ đi này!”. Được, được lắm, thằng nhóc này thật sự to gan rồi, đến thi cũng dám cảm thấy không có ý nghĩa, lại lén trốn ra ngoài chơi, cậu thật sự thích thể hiện quá đó.
“Con quỳ xuống cho bố.” Nghiêm Lạc trợn mắt nhìn con trai, quát nói. Nghiêm Cẩn nhanh như bay quỳ phập xuống, cậu biết lần này bố thật sự vô cùng vô cùng tức giận, cậu chết chắc rồi.
@STENT http://www.luv-ebook.com
Cả hồi lâu Nghiêm Lạc chẳng nói gì, Nghiêm Cẩn chờ đợi trong lòng run rẩy. Cậu càng nghĩ càng sợ hãi, không biết bố muốn phạt cậu như thế nào. Nhưng Nghiêm Lạc lại không cho cậu một sự thoải mái, đi luôn ra ngoài, để lại một mình Tiểu Ma Vương lẻ loi quỳ ở đó.
Nghiêm Lạc nhìn ra ngoài, Mai Khôi dáng vẻ lặng lẽ ngồi trên ghế ngoài ban công, cầm chiếc cốc trong tay, đang nghe Tiểu Tiểu nói gì đó. Nghiêm Lạc thấy hơi đau lòng, biểu cảm như vậy, thật sự là không nên thể hiện trên người của đứa trẻ mới hơn năm tuổi. Tiểu Tiểu nhìn thấy ông xã ra ngoài, liền cúi đầu nói với Mai Khôi mấy câu, rồi khẽ hôn lên má cô bé. Mai Khôi gật gật đầu, quay lại nhìn thấy Nghiêm Lạc, nhưng không phát hiện ra bóng dáng Nghiêm Cẩn, cô bé tỏ ra thất vọng, quay đầu đi, nhìn chăm chú vào cửa thư phòng.
Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Lạc quay vào trong phòng, Nghiêm Lạc hỏi: “Chuyện gì vậy? Hỏi ra không?”.
Tiểu Tiểu lắc đầu: “Con bé chẳng chịu nói gì cả, trình độ bảo mật còn mạnh hơn con trai chúng ta nhiều. Nhưng em nghĩ em biết vì sao con bé buồn như thế”. Tiểu Tiểu kéo chồng ngồi xuống, than thở: “Tháng Chín sang năm, Mai Khôi lên tiểu học rồi, tối qua em nói chuyện này với anh Mai, muốn rằng nếu như anh ấy không có thời gian, em sẽ đi liên hệ một chút với trường học gần đây, bây giờ vào trường tiểu học nào cũng phải đăng ký trước. Nhưng mà anh ấy nói rằng mình với cô Triệu bàn bạc qua rồi, Mai Khôi cũng đã lớn, không tiện làm phiền thêm nhà chúng ta nữa, anh ấy muốn đưa Mai Khôi vào trường học tư thục, tìm trường học nội trú, bồi dưỡng tính độc lập của Mai Khôi, nói rằng điều kiện giáo dục của trường học tốt, quản lý cũng nghiêm khắc, Mai Khôi quá hướng nội và ỷ lại, cần thay đổi hoàn cảnh thì tốt hơn”.
Nghiêm Lạc cau mày lại, với tính cách của Mai Khôi, đi đến trường nội trú có thể thích ứng không? “Anh ấy và cô Triệu dự định khi nào tổ chức lễ cưới?”.
Triệu Huệ Trung là bạn gái của Mai Khánh Hải, qua lại hơn một năm rồi, Mai Khánh Hải đưa cô ta đến ăn cơm cùng gia đình Nghiêm Lạc mấy lần rồi. Triệu Huệ Trung là nữ nhân viên công chức điển hình, một người phụ nữ vừa có tài vừa có kinh nghiệm, hướng ngoại lại rất mạnh mẽ. Cá tính ôn tồn của Mai Khánh Hải, kết hợp với Triệu Huệ Trung rất có tình tương hỗ bổ sung.
“Bọn họ muốn để đến Tết, nhân kỳ nghỉ quay về nhà thì tổ chức hôn lễ, tổ chức tiệc ở quê hai bên, ở đây thì bỏ qua, anh Mai cưới hai lần, cũng không muốn quá khoe khoang ở đây”, Tiểu Tiểu lại thở dài: “Em nghe ý cô Triệu, cô ấy cũng ba mươi rồi, muốn kết hôn sớm chút để sinh con”.
“Con?”
“Vâng, cho nên em rất lo lắng cho Mai Khôi. Cô Triệu hôm qua nói chuyện với em rất nhiều, hỏi em bình thường tiếp xúc với Mai Khôi như thế nào. Cô ấy nói đứa bé này không thân với cô ấy, lại nói cảm thấy Mai Khôi rất ít nói, quá âm trầm, cô quạnh. Cô ấy nói trẻ con như thế này không tốt, cho nên bọn họ mới bàn bạc muốn đưa Mai Khôi vào trường nội trú, rèn luyện một chút. Anh nói xem, trong chuyện này cách nhìn của người với người sao mà khác nhau xa đến vậy, em cứ cảm thấy Mai Khôi yên tình ngoan ngoãn khiến người ta yêu, vì sao cô ấy lại cảm thấy là âm trầm, cô quạnh vậy?”
Nghiêm Lạc nghe thấy rất không vui: “Đầu óc của người phụ nữ đó không có vấn đề gì chứ? Cô ta thích hoạt bát hiếu động, nhà chúng ta đang có sẵn một đứa, tặng cho cô ta kèm còn thêm phí nuôi dưỡng, chỉ sợ cô ta chẳng trụ nổi hai ngày đã sụp đổ thôi”.
Tiểu Tiểu bật cười khì khì thành tiếng, chọc chọc vào cánh tay ông xã: “Boss, làm gì có người bố nào giống anh thế này, trút hết giận lên con trai”. Kết hôn nhiều năm nhưng cô vẫn quen gọi anh là Boss.
Nghiêm Lạc duỗi tay kéo cô vào lòng, nói: “Quan hệ giữa trẻ nhỏ cùng mẹ kế, vốn dĩ là cần phải nhẫn nại thật nhiều, dẫn dắt khai thông, huống hồ tình cảm của Mai Khôi với mẹ con bé vẫn sâu đậm như vậy, Triệu Huệ Trung này cũng quá không nên, không muốn coi cô bé như con gái ruột chăm sóc tốt bồi dưỡng tình cảm, muốn cái gì mà sớm sinh con mình? Chuyện này em không nói với Mai Khôi chứ?”.
“Đương nhiên không rồi, nhưng mà có khả năng hôm qua bọn họ đã nói với Mai Khôi chuyện đi học, thêm vào đó cô Triệu kia khi nói chuyện có cảm xúc gì đều bày hết ra trên mặt, Mai Khôi lại là đứa trẻ mẫn cảm, anh nói xem có phải là như vậy không, nên Mai Khôi đau lòng, mới chạy đi tìm Nghiêm Cẩn.”
“Rất có khả năng.” Nói đến đây, Nghiêm Lạc liền tức giận: “Thằng nhóc hư đốn đó càng ngày càng không thể nói chuyện, dạy hư Mai Khôi rồi. Nó lại còn muốn bỏ thi chạy ra ngoài chơi. May mà đã gặp nhau, nếu không Mai Khôi không biết sẽ đứng ở cổng trường bao lâu, đường xa như vậy, còn thật sự có thể tìm thấy con bé, không xảy ra chuyện gì, coi như là quá may mắn”.
“Chuyện này em phải nói lại cẩn thận với anh Mai, đứa trẻ này, có gì cũng cất giữ trong lòng, cần phải nhẫn nãi từ từ nói chuyện, bọn họ phải lưu ý nhiều hơn đến Mai Khôi mới được.”
“Nhưng chuyện này là chuyện nhà người ta, em tự mình cân nhắc chừng mực.” Tiểu Tiểu đồng ý, hai người tiếp tục trò chuyện, mãi sau mới đi ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài liền sững lại, bọn họ nhìn thấy Mai Khôi đang ngồi ôm đầu gối trước cửa thư phòng, giống như chú chó con cô độc, giữ cửa cho Nghiêm Cẩn. Tiểu Tiểu vội vàng đi đến dắt cô bé quay về phòng khác: “Mai Khôi, không thể ngồi dưới đất được, một lát nữa, anh Nghiêm Cẩn sẽ ra ngoài, ăn cơm tối xong, bảo anh Nghiêm Cẩn xem hoạt hình cùng con”. Mai Khôi gật gật đầu, cặp mắt thì vẫn cứ hướng về phía cử thư phòng.
Nghiêm Lạc mở cửa phòng ra, nhìn Nghiêm Cẩn cứng đờ quỳ ở đó, trầm giọng nói: “Ra ngoài, sẽ phạt con sau”.
Nghiêm Cẩn kinh ngạc quá mức, nhảy phắt một cái dậy, cũng chẳng buồn để ý xoa đầu gối, mà lật đật xông về hướng Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh ra ngoài rồi, nhớ anh không? Ai da, sao mà bộ dạng lại không vui vẻ, đi nào, anh đưa em về phòng xem phim hoạt hình, mẹ, làm xong cơm tối gọi chúng con nhé, con muốn ăn thịt, nhà ăn của trường học rất ít thịt, không đủ ăn.
Hai người lớn nhìn bọn trẻ con dắt tay nhau chạy vào trong phòng, bất giác nhìn nhau một cái, nếu như sự vô tâm vô tính của con trai nhà họ chia cho Mai Khôi một nửa, có lẽ Mai Khôi sẽ vui vẻ hơn một chút, nhưng mà, vậy thì nhất định không đáng yêu như bây giờ. Nếu thêm một tiểu ma vương thứ hai, đó cũng là chuyện rất đáng sợ.
Ở trong phòng, Mai Khôi hỏi: “Anh, bố Nghiêm Lạc đã nói gì với anh? Bố có đánh anh không?”.
“Không đâu, không đâu, bố anh mềm lòng rồi, nói chỉ phạt anh đứng, bây giờ phạt xong rồi, em đừng lo lắng.” Nghiêm Cẩn cười hì hì, nhìn Mai Khôi gật đầu, lại nói: “Con Rùa Nhỏ, khi anh bảo em không được nghe suy nghĩ của anh, em phải không được nghe đó”.
Mai Khôi dùng lực gật đầu: “Vâng, nhất định không nghe, anh gọi em mới nghe”.
Nghiêm Cẩn vui vẻ, rất hứng khởi, ôm lấy cô bé cắn một miếng lên má cô bé: “Rùa con ngoan của anh”.
Cắn xong, kết quả phản ứng lại, nhìn thấy Con Rùa Nhỏ không hề tỏ ra không vui, tà tâm của Tiểu Ma Vương nổi lên, sán đến cắn một cái nữa lên má trái cô bé: “Con Rùa Nhỏ, anh thương em nên mới hôn em đó”.
“Vâng, em biết”, Mai Khôi đần ngốc gật đầu: “Chính là giống như bố, mẹ bố Nghiêm Lạc, mẹ Tiểu Tiểu, cô giáo, bà Vương, ông Trần”. Mai Khôi vừa nói vừa đếm.
Nghiêm Cẩn càng nghe càng không vui, hừ hừ giọng ngữ điệu kỳ quái: “Nhiều người như vậy sao? Còn ai không?”
Mai Khôi chăm chú đếm tiếp tục đếm: “Còn có ông nội, bà nội, nhưng mà một năm em mới gặp họ một lần, còn cả cô A La, chú A Mặc, chú Happy, chú Smile, cô Đồng Đồng, chú Tư Mã, cô Tiết, chú Lôi…”.
Sắc mặt Nghiêm Cẩn tái xanh, sớm biết đã không hỏi rồi, nghe thế này, tại sao cậu thấy khó chịu vậy? Mai Khôi đếm qua một chuỗi tên, mười đầu ngón tay không đủ dùng nữa, còn mượn cả ngón tay của Nghiêm Cẩn để dùng, đếm xong một vòng lại quay về mười đầu ngón tay mình tính một vòng nữa, thở hổn hển, ngẫm nghĩ: “Đúng rồi, còn cả Mặc Ngôn”.
Lúc này Nghiêm Cẩn nhảy lên: “Tại sao còn có cả thằng nhóc đó? Nó không yên phận một chút, hôn cái quái gì chứ”.
Mai Khôi bị tổn thương: “Anh, em không phải là cái quái gì”.
“Ai da, không phải nói em, là anh đang phê bình thằng nhóc Mặc Ngôn kia.” Bàn chân Nghiêm Cẩn gõ nhịp, đếm đi đếm lại, hóa ra cậu mới là người cuối cùng hôn được Con Rùa Nhỏ. Cậu dù gì cũng là anh trai Nghiêm Cẩn của cô bé, là người cô bé thích nhất, làm sao có thể xếp ở cuối hàng chứ? Càng nghĩ càng không phục, cậu thấy không vui!
“Con Rùa Nhỏ, em nói đi, anh và Mặc Ngôn, em thích ai nhiều hơn?”
“Thích anh, anh sẽ bảo vệ em, đánh nhau vì em.” Mai Khôi hoàn toàn không chút do dự, đáp án khiến Nghiêm Cẩn vô cùng hài lòng, nhưng phía sau người ta còn nói tiếp: “Em Mặc Ngôn cũng rất đáng yêu, anh trai, anh đừng lúc nào cũng giận em ấy”.
Nghiêm Cẩn “hừ” một tiếng, cởi giày nhảy lên giường nằm: “Dù gì anh cũng mặc kệ, có nó thì không có anh, có người khác sẽ không có anh, anh buộc phải xếp thứ nhất, nếu không thì anh không tốt với em nữa”.
Cậu nhắm mắt lại, đợi Con Rùa Nhỏ đến cầu xin, sau đó cậu phải làm kiêu, phải bảo Con Rùa Nhỏ sau này không được để ý đến người khác nữa. Nhưng đợi cả nửa ngày người bạn nhỏ bên cạnh cậu lại không lên tiếng. Nghiêm Cẩn lén mở mắt ra, bỗng giật thót mình, Con Rùa Nhỏ ngồi ở mép giường nước mắt lã chã rơi.
Nghiêm Cẩn cuống quýt nói: “Con Rùa Nhỏ, anh đùa em đó, anh thương em nhất, sẽ không bao giờ đối xử tệ với em, em đừng khóc nhé”.
Mai Khôi lắc đầu, điều cô bé nghĩ không phải là chuyện này: “Anh, em sắp bị đưa đi rồi, bố và cô Triệu muốn kết hôn, họ muốn gửi em vào trường nội trú. Cô Triệu muốn bảo bố em chuyển đến nhà cô ấy sống, nói như vậy cô ấy đi làm thuận tiện, sau này em sẽ không gặp được anh nữa rồi”.
“Cái gì? Như thế làm sao được?” Nghiêm Cẩn giống như kiến bò trên chảo lửa: “Đừng sợ, đừng sợ, anh nói với mẹ, bảo mẹ tìm bố em nói chuyện, không đến trường nội trú, bên cạnh nhà chẳng phải có trường tiểu học sao? Ở đó rất tốt, hằng ngày em vẫn đến nhà anh, căn phòng này nhường cho em ở, Con Rùa Nhỏ, em đừng khóc”.
“Anh, em rất sợ, em không phải kiểu trẻ con mà cô ấy thích, nếu như đến trường nội trú rồi, bạn học ở đó cũng không thích em thì phải làm thế nào? Em phản ứng chậm, tương đối ngốc.”
“Không đâu, không đâu, Con Rùa Nhỏ rất đáng yêu, mọi người đều thích em, anh thích nhất là Con Rùa Nhỏ. Anh nói với mẹ, không để bố em đưa đi.”
“Em nghe lén suy nghĩ của bố và cô Triệu, mẹ Tiểu Tiểu đi nói cũng vô dụng.” Mai Khôi mím môi, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, từng giọt lớn. Cô bé càng nghĩ càng sợ, cho nên hôm nay mới bất chấp tất cả đi tìm Nghiêm Cẩn, khi đó rất kích động không nghĩ nhiều, chỉ biết anh trai sẽ bảo vệ mình.
Nghiêm Cẩn cũng có chút hoảng, nhưng vẫn an ủi: “Không sao đâu, bố anh rất lợi hại, anh đi cầu xin bố, không để em đến trường nội trú, em ở nhà không vui vẻ, em hãy đếm nhà anh đi. Con Rùa Nhỏ, em đừng khóc, em khóc anh cũng rất buồn”.
Mai Khôi khịt khịt mũi: “Anh, anh đưa em đi tìm mẹ có được không? Mẹ em rất yêu em, em nhớ mẹ”. Tiểu Ma Vương không nói được gì, cậu không biết mẹ cô bé ở đâu? Cậu dùng phương pháp cải mình đi tìm nhưng chẳng thấy. Cậu cũng từng hỏi qua bố, nhưng bố nói ông điều tra rồi, mà không tra ra được. Nghiêm Cẩn nhìn Mai Khôi đáng thương trước mặt, cảm thấy trong lòng bế tắc hoảng loạn.
Mai Khôi nhìn biểu cảm của cậu là biết không có khả năng, ngón tay cô bé bấm vào ga giường, im lặng rất lâu, sau đó nước mắt lại rơi xuống, cô bé nói: “Vậy, nếu như em bị đưa đi rồi, anh trai, anh có thể nào tiếp tục giúp em tìm mẹ không? Có mẹ ở đây, thì có thể đón em từ trường học về rồi”.
Nghiêm Cẩn dùng lực gật đầu, ôm cô bé khóc lóc, xoa xoa đầu cô bé: “Con Rùa Nhỏ, em đừng sợ, phép di chuyển trong nháy mắt của anh càng luyện càng tốt, đến lúc đó cự ly rất xa anh cũng có thể đến trong nháy mắt, anh sẽ thường xuyên đi tìm em. Nếu ai dám bắt nạt em, anh đánh kẻ đó. Hơn nữa, không nhất định là sẽ phải đi thật, anh nói với bố mẹ, không để bố em đối xử với em như vậy”.
Nhưng mà nguyện vọng của trẻ con có tốt hơn nữa, thì hiện thực vẫn là tàn khốc.
Tiểu Ma Vương vì mắc hai trọng tội là dụ dỗ trẻ con bỏ nhà và không nghiêm túc đối với thi cử, nên bị ông bố Diêm Vương phạt luyện tập trong kho băng một tuần lễ. Bị đưa vào kho băng lạnh luyện công, sau khi ra ngoài, cậu nghe mẹ nói bố của Mai Khôi đã quyết định rồi, ngay đến trường học cũng đã tìm xong, là một trường tư thục ở gần quận Tây, điều kiện không tồi, có điều hơi xa. Bọn họ có khuyên gì cũng vô hiệu, cho nên bắt đầu từ sang năm, Mai Khôi sẽ bị đưa đi, chuyện này đã được định rồi.
Mấy hôm đó Mai Khôi ngày ngày trốn đi khóc. Chuyện mình phải chịu phạt trong kho băng, Nghiêm Cẩn không dám nói cho cô bé. Cô bé không tìm được anh Nghiêm Cẩn, càng cảm thấy không có chỗ dựa, càng đau lòng hơn. Sau khi ra ngoài, cậu dỗ dành cô bé mấy ngày liền, những ngày ở cùng Con Rùa Nhỏ của cậu, ngoại trừ giúp cô bé lau nước mắt ra, những việc khác thì bất lực. Lần đầu tiên cậu nhận thức sâu sắc được điều này, đây là một thế giới người lớn nắm quyền, trong lòng cậu tràn đầy nỗi bất lực và buồn bã của việc thân là trẻ con.
Không dựa vào chú Mai được rồi, chú ấy bị Triệu yêu tinh mê hoặc rồi, mẹ của Con Rùa Nhỏ có thể cứu cô bé, nhưng mà mẹ Con Rùa Nhỏ đang ở đâu chứ? Đến bố cũng không tìm thấy người, rốt cuộc là có chuyện gì? Trong lòng Nghiêm Cẩn thực sự lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT