Edit: Sushi

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Tiểu Bạch lập tức vui vẻ co chân nhỏ chạy phía trước, Hoa Kinh Vũ theo phía sau xuyên qua trận pháp, một đường hướng bên trong đi đến, nếu không có Tiểu Bạch ở đây nàng thật không biết đi vào như thế nào.

Một thú một người bảy quẹo tám rẽ xuyên qua trận pháp, vào đến trung tâm, chỉ thấy cách đó không xa thấp thoáng một toà Thanh Trúc phòng nhỏ sân vuông, ấm áp mà thân thiết. Hoa Kinh Vũ cùng Tiểu Bạch vừa thấy tiểu viện liền cao hứng, Tiểu Bạch là vì đã lâu không trở lại, cho nên rất nhớ người nơi này, Hoa Kinh Vũ cũng rất tưởng niệm sư phụ cùng sư tỷ các nàng.

Tuy rằng thời gian nàng ở chung với sư phụ cùng sư tỷ không lâu, chỉ ngắn ngủn có một tháng, nhưng cũng là do sư phụ cho nàng sức mạnh, nếu không có người, nàng thật không dám tưởng tượng hiện tại nàng đã bị người khi dễ thành cái dạng gì.

“Sư phụ, sư huynh, sư tỷ ta đã trở về,” Hoa Kinh Vũ kêu to, đáng tiếc trong tiểu viện không hề có thân ảnh sư phụ cùng sư tỷ, Hoa Kinh Vũ không khỏi kinh hãi, bất an đẩy cửa tiểu viện, lắc mình chạy vội vào, Tiểu Bạch cũng theo sát sau người nàng, hướng phòng bên trong chạy đến.

Một người một thú sủng còn chưa chạy đến cửa, đã mơ hồ nghe được âm thanh tê tâm liệt phế vang lên từ bên trong, dường như là âm thanh thống khổ đến cực điểm, Hoa Kinh Vũ vừa nghe liền biết Tiên Thiên độc thể của sư tỷ phát tác, cho nên mới thống khổ như thế, sư phụ cùng sư huynh nhất định ở cùng nàng.

Hoa Kinh Vũ biến sắc, bay nhanh đến thẳng trong phòng sư tỷ, đồng thời kêu lên:“Sư tỷ.”

Lời nàng vừa vang lên, Ngọc Khuynh Thành cùng Thư An hai người đồng thời nhìn lại đây, thấy Hoa Kinh Vũ xuất hiện, không khỏi cao hứng tiếp đón: “Vũ Nhi.”

“Tiểu sư muội, ngươi đã trở lại.”

Hoa Kinh Vũ gật đầu một cái, chạy vội đến trước giường, nhìn sư tỷ trên giường sắc mặt trắng bệt, mồ hôi lạnh túa ra liên tiếp, môi dưới đã bị nàng cắn nát, thống khổ đến cực điểm. Hoa Kinh Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra Tiên Thiên chi độc của sư tỷ đã chuyển biến thập phần nghiêm trọng, có thể nói độc của nàng đã phát triển tới giai đoạn cuối, nếu không lập tức chữa trị, chỉ sợ mất mạng.

“Sư tỷ,” Hoa Kinh Vũ động tác nhanh chóng lấy ra giải dược, nhét vào miệng Dương Tử Nhi.

Hai người Ngọc Khuynh Thành cùng Thư An cùng nhau nhìn chằm chằm Dương Tử Nhi trên giường, chỉ thấy sau khi nàng ăn vào giải dược của Hoa Kinh Vũ, sắc mặt mới tốt một chút, trong chốc lát, đau đớn thế nhưng thật sự giảm bớt, cuối cùng trên người nàng hoàn toàn không còn cảm giác đau.

Ngọc Khuynh Thành cùng Thư An không khỏi cao hứng lên: “Thật sự hữu dụng, nàng không đau, nàng không đau nữa.”

Hai người phi thường cao hứng, phải biết rằng mỗi lần Tiên Thiên độc thể của Dương Tử Nhi phát tác, thống khổ không chỉ mình nàng, bọn họ là thân nhân của nàng, mỗi lần đều cùng nàng chết đi sống lại một lần, hiện tại nhìn thấy nàng thế nhưng không đau nữa, các nàng tự nhiên thật cao hứng.

“Vũ Nhi, quả nhiên không có việc gì,” Ngọc Khuynh Thành vui mừng nắm lấy tay Hoa Kinh Vũ, Dương Tử Nhi cũng suy yếu ngẩng đầu nhìn lại đây, nhu nhược nói: “Sư muội, cám ơn ngươi.”

“Ừ, ngươi đừng nói chuyện, ta nơi này có giải dược áp chế Tiên Thiên độc thể, tuy rằng không thể hoàn toàn phá giải, nhưng là về sau sẽ không đau như vậy nữa.”

Hoa Kinh Vũ nói xong, Dương Tử Nhi vươn tay dùng sức nắm lấy tay Hoa Kinh Vũ, ôn nhu nói: “Sư muội, cám ơn ngươi.”

“Ngươi nghỉ ngơi đi,” Hoa Kinh Vũ đem tay Dương Tử Nhi ghém vào chăn thật kỹ, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, Dương Tử Nhi quả thật cũng mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Ngọc Khuynh Thành cùng Thư An còn có Hoa Kinh Vũ ba người rời khỏi phòng Dương Tử Nhi, bọn họ nhẹ nhàng tiến vào một phòng khách bên trong trúc lâu.

“Vũ Nhi, ngươi như thế nào đã trở lại?” Ngọc Khuynh Thành ngoắc tay khiến Hoa Kinh Vũ ngồi bên người mình, đưa tay lôi kéo nàng, ôn hòa hỏi, trên mặt tràn đầy từ ái, chỉ cần nhìn Hoa Kinh Vũ, tâm tình của nàng không tự chủ được liền tốt lên, tuy rằng nàng không hiểu đây là vì sao, nhưng cảm giác tâm tình trở nên tốt như thế này rõ ràng là thật, không thể chối cãi.

“Ta quyết định ở trong này hai tháng, sư phụ sẽ không chào đón đi?” Hoa Kinh Vũ khẽ cười rộ lên, Ngọc Khuynh Thành vươn tay điểm nhẹ lên trán nàng một chút, lại mắng nàng một tiếng: “Nghịch ngợm, sư phụ ước ngươi vẫn ở nơi này đây.”

Kế tiếp Ngọc Khuynh Thành quan tâm hỏi tình huống ở bên ngoài của Hoa Kinh Vũ gần đây, Hoa Kinh Vũ chọn mấy lời dễ nghe, cũng không nhắc đến việc thiếu chút nữa mình bị người giết chết, mặt khác Ngọc Khuynh Thành lại hỏi Hoa Kinh Vũ một ít vấn đề về Thiên Hạ Độc Cương, Hoa Kinh Vũ trả lời một chút cũng không sai làm cho Ngọc Khuynh Thành càng cao hứng.

Hoa Kinh Vũ cùng Ngọc Khuynh Thành trò chuyện trong chốc lát, đột nhiên nàng nghĩ tới một việc, nhìn về phía sư huynh Thư An: “Sư huynh, ngươi lại đây, ta muốn đưa ngươi một kiện lễ vật.”

Lần trước sư huynh tặng lễ vật cho nàng, nàng không có dịp đáp lễ, lúc này đây nàng đặc biệt vì sư huynh chuẩn bị lễ vật.

“Ngươi còn đưa lễ vật gì a,” Thư An cười, không nghĩ tới tiểu sư muội còn nhớ hắn, hắn tự nhiên là cao hứng, trên đời này Thư An tối quan tâm chỉ có hai nữ nhân, là sư phụ cùng Tử Nhi sư muội, hiện tại nhiều thêm một tiểu sư muội, xem tiểu sư muội nhớ kỹ hắn như vậy, hắn cao hứng nhất.

“Đúng vậy, ngươi lại đây,” Hoa Kinh Vũ thấy Thư An không nhúc nhích, kêu lên, Thư An đứng dậy liền đi tới, Hoa Kinh Vũ lấy ra một cái bình sứ, nhét vào trong tay hắn, cười tủm tỉm nói.

“Đây là Tuyết Phu Cao ta đặc biệt thay ngươi phối chế, ngươi chỉ cần mỗi ngày bôi một ít trên mặt, tin tưởng không đến mười ngày mấy vết đỏ trên mặt này liền bớt.”

Hoa Kinh Vũ vừa nói xong, vẻ mặt Thư An rất ngạc nhiên, ngón tay theo bản năng nắm chặt bình sứ, tuy nói hắn không ngại hồng ban trên mặt, những có thể xoá bớt những vết ban này là việc làm người ta cực kỳ cao hứng: “Cám ơn sư muội.”

“Không cần khách khí,” Hoa Kinh Vũ phất phất tay, Ngọc Khuynh Thành nhìn nàng, ý cười trong mắt càng sâu, xem ra mình thu đồ đệ không sai rồi, tiểu đệ tử này chỉ cần ngươi đối với nàng tốt, nàng sẽ đối với ngươi tốt, là một nha đầu hết sức thiện tâm.

Trong phòng một mảnh tiếng cười, còn Tiểu Bạch lấy chân liều mạng khiều khiều người khác chứng minh sự tồn tại của mình, Ngọc Khuynh Thành cùng Thư An cuối cùng cũng chú ý bé cưng này, Thư An cúi người ôm lấy nó, vô cùng thân thiết hỏi: “Tiểu Bạch có nhớ chúng ta hay không?”

Tiểu Bạch liều mạng gật đầu, tỏ vẻ tự mình có bao nhiêu tưởng niệm bọn họ, lập tức nhận được nụ cười của vài người. Đến ngày kế tiếp ngày, Hoa Kinh Vũ toàn tâm nhập thần luyện công, bất luận kẻ nào đều không thể quấy rầy nàng.

Mọi người đều coi nàng là bảo bối mà sủng, tại khung trời nho nhỏ này, nàng chính là tâm can bảo bối của mọi người.

Cuộc sống hằng ngày của nàng đã có sư tỷ Dương Tử Nhi chăm sóc, sư phụ chuyên môn bồi nàng luyện công luyện độc, còn sư huynh chuyên môn thay nàng chạy khắp nơi, tóm lại nơi này người người đều vui vẻ thay nàng làm việc, tại đây Hoa Kinh Vũ chính là một tiểu công chúa.

Tiên Thiên độc thể trong người Dương Tử Nhi nhờ có giải dược của Hoa Kinh Vũ, cho nên thời điểm tái phát tác không còn thống khổ như trước kia, chuyện này làm nàng cực kỳ vui vẻ, ác mộng nhiều năm như vậy cuối cùng đã được giải trừ.

Hồng ban xấu xí trên mặt Thư An trên thật sự tan biến, hắn hiện tại trở thành một thiếu niên mi thanh mục túc, công tử ngọc thụ lâm phong.

Ngọc Khuynh Thành nhìn mọi người biến hóa, trong lòng vui mừng nói không nên lời, tươi cười trên mặt so với dĩ vãng hơn rất nhiều.

Còn nội lực Hoa Kinh Vũ ngày một tăng lên, trừ bỏ bởi vì Tiên Thiên Linh Mạch chi thể của nàng, còn là do tự bản thân nàng cực kỳ cố gắng, để mau chóng trở nên mạnh mẽ, nàng ngày đêm tập trung luyện công, hơn nữa nơi đây còn có Ngọc Khuynh Thành cấp nàng phối chế các loại dược, làm cho công lực nàng tiến triển nhanh chóng.

Ngoài tu luyện công lực, nàng bắt đầu luyện công pháp Kim Long Liệt Thiên trảo, Thiên Phật Thủ, còn có Ẩm Huyết Tam Thức, còn có Linh Ảnh Bộ Hách Liên Hiên đưa cho nàng, nàng đã luyện thành thạo vô cùng, tuy rằng vẫn chưa đến mức đạp tuyết hay đi trên nước, nhưng hiện tại nàng có thể vận dụng thuần thục Linh Ảnh Bộ trong rừng, tốc độ mau lẹ vô cùng.

Ngày lại ngày khẩn trương bận rộn trôi qua.

Trong vòng hai tháng, nội lực Hoa Kinh Vũ đã đạt tới cấp bảy, công pháp thập phần tinh thông, hiện tại có thể được gọi là một cao thủ lợi hại, tuy rằng không phải lợi hại nhất, nhưng cũng là tương đương không kém, đồng thời độc thuật của nàng càng tiến thêm một bước, độc trong Thiên Hạ Độc Cương, không có thứ nào nàng không thể phối chế.

Mắt thấy thời gian phải rời đi đã sắp đến, Ngọc Khuynh Thành cùng Dương Tử Nhi còn có Thư An rất lưu luyến, bất quá đến thời điểm nàng vẫn phải đi, Hoa Kinh Vũ đem giải dược Tiên Thiên độc thể giao cho dương Tử Nhi, mỗi lần độc phát thì uống một viên, về phần giải dược chân chính của Tiên Thiên độc thể, nàng sẽ nghĩ biện pháp sau.

Bất quá cuối cùng Ngọc Khuynh Thành lại hạ lệnh cho Dương Tử Nhi cùng Thư An hai người ra khỏi sơn mạch Hắc Sâm Lâm, đi tìm dược liệu giải Tiên Thiên độc thể còn thiếu, Hoa Kinh Vũ đã đem toàn bộ nguyên liệu nói cho bọn họ, có điều khi tất cả bọn họ đi rồi, nơi này liền chỉ còn lại một mình sư phụ, trong lòng ba người có chút khổ sở.

“Sư phụ, chúng ta đều đi rồi, ngươi một người một mình làm sao bây giờ?”

“Hừ, các ngươi đều đi rồi, ta ở đây mừng rỡ thư thái đây, các ngươi một đám cũng không ít làm cho ta nhọc tâm, đi đi, đi hết đi, cho ta thanh tĩnh một thời gian.”

Ngọc Khuynh Thành phất tay, xoay người đi vào phòng, tựa hồ thật sự thật cao hứng chuyện nàng có thể ở đây một mình, kỳ thật Dương Tử Nhi cùng Thư An sao lại không biết, sư phụ nàng sợ nhất là cô đơn tịch mịch, cho nên lúc trước mới đem bọn họ về ở chung, nhưng nàng không nói, bọn họ cũng không vạch trần.

Dương Tử Nhi cùng Thư An xoay người nhìn Hoa Kinh Vũ: “Sư muội, chúng ta đi thôi.”

Hoa Kinh Vũ gật đầu một cái, hướng Ngọc Khuynh Thành đi xa nói lời từ biệt: “Sư phụ, ngươi bảo trọng, chúng ta đi.”

Nàng nói xong ôm Tiểu Bạch đi theo hai người Dương Tử Nhi cùng Thư An cùng nhau ly khai trận pháp, ở phía sau, người kia vốn vẫn xoay lưng về phía bọn họ, lúc này chậm rãi xoay người vọng lại đây, trong mắt lấp lánh hào quang sáng ngời. Những chú chim non, các ngươi trưởng thành, vẫn phải ra đi khám phá thế giới bên ngoài, sư phụ không thể ngăn cản bước chân các ngươi, chỉ mong khi các ngươi mệt mỏi, trở về nhìn xem, sư phụ luôn luôn tại nơi này chờ các ngươi.

Ba người một hàng ra khỏi trận pháp, đứng ở trước cửa sơn động, Hoa Kinh Vũ nhìn hai người Dương Tử Nhi cùng Thư An: “Sư huynh, sư tỷ, hai người các ngươi hiện tại tính toán đi đến đâu?”

Dương Tử Nhi liếc qua Thư An một cái, nói: “Chúng ta nghĩ trước hết ở tại sơn mạch Hắc Sâm Lâm tìm xem, có thể tìm được một số dược liệu hay không, nếu tìm không thấy, chúng ta lại đi nơi khác.” “Được, chúng ta đây liền tại đây chào tạm biệt.”

Hoa Kinh Vũ nói lời từ biệt cùng Dương Tử Nhi và Thư An, đối với việc bọn họ hai người tiến vào sơn mạch Hắc Sâm Lâm, nàng cũng không lo lắng lắm, sư huynh trước mắt là cao thủ nội lực cấp bảy, sư tỷ cũng là cao thủ nội lực cấp bảy, hai người bọn họ đừng nói là bên trong sơn mạch Hắc Sâm Lâm, mặc kệ đi đến nơi đâu, gặp nguy hiểm không dễ dàng như vậy.

“Ta ở kinh đô Yến Vân quốc chờ hai người các ngươi.”

“Được,” Dương Tử Nhi cùng Thư An hai người phất tay nói lời từ biệt Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ở chung suốt hai tháng, tình cảm thân thiết càng sâu đậm, nàng thật có chút lưu luyến, Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch sát trong lòng, may mắn vẫn còn Tiểu Bạch cùng nàng: “Tiểu Bạch, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta cũng ly khai thôi, Thiên Tầm ca hẳn là đến đây rồi, chúng ta nên trở về Yến Vân quốc, tuyển chọn ở học viện rất nhanh sẽ bắt đầu, ta không muốn bỏ lỡ thời gian này đâu.”

Một người một thú vui vẻ xoay người hướng ngoài bìa rừng đi đến, mới vừa đi không xa, liền nghe thấy rừng rậm trung chuyển, những tiếng rống giận dữ chấn động trời xanh truyền đến liên tiếp, rống, rống, đồng thời cả mặt đất đều rung chuyển, toàn bộ rừng cây đều lay động, Hoa Kinh Vũ cùng Tiểu Bạch bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc: “Đây là tình huống gì đây? Động đất sao?”

Theo lời nói của nàng vừa rơi xuống, mặt đất lại rung lắc càng dữ hơn, tiếng hổ gầm sư rống càng ngày càng gần, tựa hồ ở ngay bên tai, hơi thở cường đại như sóng triều từ xa dâng đến, Hoa Kinh Vũ gấp gáp ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy cách đó không xa bụi đất bay mù mịt, ngay cả cây cối cũng bị tung bật cả gốc, vô số mãnh thú mạnh mẽ cuồng dã chạy đến, khốn khổ những loài thú bé nhỏ chạy không nhanh liền bị mãnh thú giẫm đạp dưới chân, cả khu rừng trong lúc đó một mảnh huyết tinh.

Tiểu Bạch cảm thấy bất an trước nhất, ô ô kêu lên, sắc mặt Hoa Kinh Vũ cũng thập phần khó coi, yên lặng hít một ngụm khí lạnh, thú triều, các nàng thế nhưng đụng phải thú triều, các loại dã thú cường đại thế này có thể so với cả một đội quân, bị một đoàn thú loạn dẫm dưới chân, chết là chắc chắn, không có người sống, mẹ nó các nàng như thế nào không hay ho như vậy, như thế náo bất đắc kỳ tử gặp được thú triều đây?

Hoa Kinh Vũ vừa nghĩ chân vừa động, thân hình bay nhanh, lập tức chuyển phương hướng mà chạy, nhắm thẳng đến bìa rừng bên kia, trong lòng ôm chặt Tiểu Bạch, một khắc cũng không dám trì hoãn, nơi các nàng vừa đứng, trong chớp mắt đã bị dã thú giẫm, dấu chân loạn xa không thành hình, cây cối liên tiếp ngã xuống, cả bầy thú cuồng dại không dừng lại một khắc, ánh mắt đỏ rực chỉ lo cắm đầu chạy về phía trước.

Hoa Kinh Vũ thi triển Linh Ảnh Bộ, nhanh chóng chạy xuyên qua rừng, đáng tiếc từng đàn dã thú phía sau một khắc cũng không dừng lại, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, hiện tại làm sao bây giờ? Hoa Kinh Vũ ý nghĩ trong đầu liên tục xoay chuyển, thân hình vừa động, hướng thẳng về phía bìa rừng khác, thú triều tựa hồ di chuyển theo một hướng, để xem nàng đổi phương hướng có tránh được cái nạn này không.

Bất quá nàng vừa chạy không xa, liền nghe được tiếng nói chuyện từ khoảng rừng phía trước: “Gia, không tốt, phía trước đã xảy ra thú triều, chúng ta đường vòng đi thôi, tránh gặp phải dã thú, bây giờ chúng nó chính là quá cuồng dã?”

Hoa Kinh Vũ vừa nghe thanh âm này cảm thấy có chút quen thuộc, vừa chạy nhanh vừa ngẫm xem là ai, Mặc Trúc thủ hạ của Nam Cung Lăng Thiên, nàng vừa nghĩ đến, hai đạo thân ảnh phía trước đã phóng lại đây, đồng thời lạnh lẽo quát lên: “Người nào?”

Hai đạo thân ảnh nhanh như gió vọt đến bên người Hoa Kinh Vũ, nâng tay bắn ra một chưởng về phía nàng. Hoa Kinh Vũ cũng không thèm nói lời nào, nội lực vừa luyện đến cấp bảy, nàng còn đang muốn tìm người đến thử đây, không nói một lời, nâng tay bắn ra một đạo kình phong, ngón tay vừa động, từ năm ngón tay lóe ra vầng hào quang màu vàng hung hăng đánh tới hai người phía trước, đồng thời chân động đá ra một cú gió xoáy.

Hai đạo thân ảnh kia đồng thời lui ra, nhưng trong lúc tránh né, cả hai đều đã nhận ra Hoa Kinh Vũ, đồng thời kêu lên: “Hoa tiểu thư.”

Lúc này Nam Cung Lăng Thiên dẫn theo mấy người đã muốn đã đi tới, mâu quang thâm trầm như mặt biển, ẩn ẩn có hào quang diệu khởi, khoé môi cong thành một đường ôn nhu, hắn nhíu mi nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cũng nhanh chóng nhìn thấy Nam Cung Lăng Thiên, lại nhìn phía sau hắn một vài tên thủ hạ, không khỏi kinh ngạc, bên tại lại mơ hồ nghe được chút động tĩnh phía xa, đây là có chuyện gì, nơi này tựa hồ phát sinh chút chuyện gì đây, Nam Cung Lăng Thiên ở nơi này thao luyện binh mã sao, hay là có cái gì khác?

Hoa Kinh Vũ vừa nghĩ đến đây, sắc mặt khẽ biến, nâng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên.

“Nam Cung Lăng Thiên, thật trùng hợp.”

Nam Cung Lăng Thiên phất tay mấy tên thủ hạ bên người lui xuống.

“Dạ, Vương Gia,” Bọn họ lắc mình rời đi, lúc gần đi cũng không dám quay người trở lại nhìn xem, đến tột cùng là người phương nào cả gan làm loạn, thế nhưng dám gọi thẳng tên Vương Gia nhà bọn họ, thật to gan a.

Trường bào Nam Cung Lăng Thiên theo bước chân hắn hoa lệ uốn lượn trong gió, dường như đang phô diễn một trận pháp khai hoa đẹp đẽ, hắn như một ngọn gió lướt qua giũa rừng rậm âm u, nhắm thẳng đến bên người Hoa Kinh Vũ, rất nhanh dừng lại bên người nàng, từ trên cao cúi người nhìn nàng hỏi: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

“Chẳng lẽ ngươi không thấy âm thanh của thú triều sao? Ta vì tránh né thú triều trong lúc vô tình đã lạc vào đây, không có nhìn thấy chuyện gì đâu, Vương Gia có phải hay không tính giết người diệt khẩu?”

Hoa Kinh Vũ nhíu mi liếc mắt, khóe môi thanh thiển thản nhiên cười, giống như không chút nào e ngại, mặc dù làn da nàng hơi đen, cũng ngăn cản không được mị lực tràn đầy từ nàng toả ra.

Nam Cung Lăng Thiên cúi người, thổi một hơi thở như lan qua hai má Hoa Kinh Vũ, trầm thấp thanh âm vang lên: “Ta như thế nào lại giết Vũ Nhi của ta diệt khẩu chứ, cho dù ngươi biết nơi này có một tòa căn cứ binh khí thì thế nào, đây là nơi để cất giữ binh khí Yến Vân quốc chúng ta, bổn vương tin tưởng ngươi sẽ không nói ra ngoài.”

Căn cứ binh khí, khó trách lần trước nàng cũng thấy Nam Cung Lăng Thiên ở đây, nguyên lai nơi này có một tòa căn cứ binh khí, lợi dụng Hắc Sâm Lâm để che giấu, quả thật là chủ ý cực tốt, chính là không có ai đứng ngoài phòng thủ, ngay cả nàng vào được cũng không biết.

“Như thế nào không ai phòng thủ như vậy?”

“Người bình thường ít có ai có khả năng tiến vào nơi này, hôm nay lại có thú triều xảy ra, nhóm ám vệ vì tránh đi thú triều nên để lộ ra sơ hở, cho nên ngươi mới có thể thuận lợi xông vào.”

“Nguyên lai là như vậy,” Hoa Kinh Vũ gật đầu, hai người đang nói chuyện, đột nhiên lại nghe tiếng thú triều chấn động chấn động cách đó không xa, có thể sẽ tới gần, sắc mặt Nam Cung Lăng Thiên cùng Hoa Kinh Vũ không khỏi u ám, lại có hai đạo thân ảnh từ không xa bay đến, gấp gáp nhanh chóng mở miệng: “Vương Gia, không tốt, thú triều lại bắt đầu di chuyển hướng bên này.”

“Đi,” bàn tay thon dài của Nam Cung Lăng Thiên duỗi ra bắt lấy tay Hoa Kinh Vũ, dáng người hắn vừa chuyển, trường bào uy lệ như hoa khai, Hoa Kinh Vũ phía sau cũng lắc mình thay đổi phương hướng, thân ảnh hai người mơ hồ như hai tinh linh giữa rừng rậm âm u, một khắc cũng không dừng, rất nhanh liền bỏ xa đám thú triều ở phía sau, mấy đạo thân ảnh phiêu nhiên lướt đi như bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play