Thanh âm âm u lạnh lẽo đầy mị hoặc này vang lên, toàn bộ ánh mắt của mọi người đồng thời đều nhìn về phía người nói chuyện, chính là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, không ít người nhìn thấy đôi mắt sắc bén âm u của Bắc U vương điện hạ, lập tức bất an cúi đầu không dám nhìn.
Vẻ mặt Minh Ngọc Nhi lại là vui sướng, xấu hổ mang chút khiếp sợ nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên: “Được, nếu như thế, mời Bắc U vương điện hạ làm chủ, định ra cái giá đặt cược này.”
Như thế tốt nhất rồi, mặc kệ Bắc U vương điện hạ định ra cái gì, người của Hoa gia không thể trách tội lên đầu nàng, nếu Bắc U vương định nhẹ, nàng cũng mừng rỡ bán một cái nhân tình cho hắn, nếu Bắc U vương định nặng, Hoa Kinh Vũ xứng đáng gặp xui xẻo.
Sắc mặt Hoa Thiên Tầm và Nam Cung Cẩn bên cạnh Nam Cung Lăng Thiên đều u ám tiếp tục, Nam Cung Cẩn trực tiếp bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên liếc mắt một cái.
Nam Cung Lăng Thiên lười biếng tùy ý quét mắt một vòng, cuối cùng tầm mắt tối đen lạnh lẽo rơi xuống trên người Hoa Kinh Vũ, nói ra từng chữ một.
“Lần này giá cá cược của hai người là hai mươi cái cái tát, hai mươi đại bản.”
Lời hắn vừa rơi xuống, toàn bộ yến hội lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng mặc niệm một câu, quả nhiên là Bắc U vương điện hạ thị huyết vô tình, hai người này đều là thiên kim tiểu thư nũng nịu a, mặc kệ là ai thua cũng không muốn thừa nhận nhiều như vậy a, huống chi một người là Hoa Kinh Vũ còn là Thái tử phi chứ.
Không ít người cẩn thận nhìn về phía Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, phát hiện sắc mặt Thái tử u ám khó hiểu, một chút cũng thấy không rõ lắm hắn đến tột cùng muốn làm cái gì, hơn nữa hắn một câu cũng không có nói.
Trong đám người, cao hứng nhất không ai qua Minh Ngọc Nhi, ả hé ra khuôn mặt kiềm diễm khiếp nhược càng phát ra xuân hoa thu nguyệt, dịu dàng nói không nên lời.
Minh Tiểu vương gia ngồi bên cạnh Hoa Thiên Tầm, bỗng nhiên cảm giác được một tia bất an, nâng mắt nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, vì sao hắn lại thấy bất an chứ chứ, dựa theo đạo lý không nên a, cầm kỳ thư họa, tiểu muội nhưng mà mọi thứ đều tinh thông, muốn nói xui xẻo cũng là Hoa Kinh Vũ xui xẻo mới đúng.
Trên yến hội, thanh âm âm trầm lạnh lẽo của Nam Cung Lăng Thiên lại vang lên: “Hai vị có đồng ý giá cá cược như thế hay không?”
“Được,” Minh Ngọc Nhi và Hoa Kinh Vũ hai người trăm miệng một lời đáp ứng, yến hội lập tức tiến vào thời khắc khẩn trương, ngón tay Hoa Thiên Tầm theo bản năng nắm chặt lấy, sắc mặt u ám ngoan độc vô cùng, Nam Cung Cẩn ở một bên sắc mặt cũng không quá tốt xem, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên.
Nam Cung Lăng Thiên chưa để ý tới bất luận kẻ nào, thanh âm lạnh lẽo u ám của hắn lại vang lên: “Như vậy Hoa đại tiểu thư tới chọn đi, đến tột cùng là muốn so cái gì?”
Minh Ngọc Nhi lặng đi một chút, không nghĩ tới Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng để cho Hoa Kinh Vũ tới chọn tài nghệ để tỷ thí, hắn đây là ý gì a, đầu tiên là định ra giá cược rất hà khắc, sau đó khiến cho Hoa Kinh Vũ chọn tài nghệ tỷ thí, ánh mắt Minh Ngọc Nhi u ám, xem ra quả đúng như lời đồn a, Bắc U vương đối với Hoa Kinh Vũ tựa hồ thật sự không giống a, hoặc là bởi vì trên đỉnh đầu Hoa Kinh Vũ có cái danh Thái tử phi, cho nên Bắc U vương điện hạ mới có thể ra tay giúp đỡ, nhưng kia thì thế nào. Nàng sẽ không tin tưởng bản thân không thể đả bại được Hoa Kinh Vũ.
“Hoa tiểu thư, ngươi muốn so cái gì?” Minh Ngọc Nhi tâm tình thập phần tốt, chỉ cần vừa nghĩ tới hai mươi nhớ cái tát, hai mươi đại bản đánh vào trên người nữ nhân này, nàng liền các loại thích.
“Cầm họa hợp nhất.”
“Cầm họa hợp nhất? Có ý tứ gì?” Minh Ngọc Nhi có chút mơ hồ, nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cười tự nhiên xán lạn, xinh đẹp như nắng, tao nhã đứng dậy, nhìn về phía Minh Ngọc Nhi: “Thời gian 1 nén hương, hoàn thành hai loại cầm họa hợp nhất, hai loại cùng đồng thời tiến hành, một bên đánh đàn một bên hội họa, hơn nữa hai người chúng ta đồng thời tỷ thí, nếu như có người chịu không nổi quấy nhiễu mà đình chỉ tỷ thí, như vậy người sẽ tính là thua cuộc.”
“Cầm họa hợp nhất.”
“Hai người cùng nhau biểu diễn?” Không khí trong yến hội lập tức nóng bỏng đứng lên, trong đó có không ít người nói thầm, hoài nghi Hoa Kinh Vũ có phải điên rồi hay không, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua nàng biết tài nghệ gì a, thế nhưng bây giờ vừa ra xuất hiện lại muốn làm trò.
Cầm họa hợp nhất, cũng không phải chuyện đơn giản, rất ít người có thể hoàn thành tài nghệ cao cấp khó khăn như vậy, nghe đồn lúc trưởng công chúa tuổi trẻ cũng có tài nghệ múa vẽ hợp nhất, khi đó nàng được khen là người phong lưu đệ nhất ở Hiêu Kinh, cách hai mươi năm sau, hôm nay, nghe đồn Tây Lăng vân phù công chúa quyền khuynh thiên hạ, ngoại trừ võ công nhất đẳng, cầm kỳ thư họa tùy ý hai loại cũng có thể đồng thời biểu diễn, điều này khiến cho nàng được ca ngợi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Không nghĩ tới đêm nay, vị đại tiểu thư Hoa gia này thế nhưng mang đến một màn biểu diễn cầm họa hợp nhất, không biết nàng là thật có bản lĩnh hay là quấy rối nữa, biết rõ không sánh bằng Minh Ngọc Nhi, cho nên rõ ràng đưa ra yêu cầu cao độ, bởi vì Minh Ngọc Nhi làm không được, nàng cũng làm không được, hai người chỉ có thể gọi là ngang tay.
Chẳng những là người khác nghĩ như vậy, Minh Ngọc Nhi cũng nghĩ như vậy, cho nên sắc mặt ả thập phần khó coi, nữ nhân này ngược lại rất thông minh.
“Ngươi?”
“Minh tiểu quận chúa có dám so hay không?” Hoa Kinh Vũ khí thế bức nhân theo dõi Minh Ngọc Nhi, nếu dám khiêu khích nàng, thì phải thừa nhận được lửa giận của nàng.
Ả chính là làm không được, tốt xấu vẫn là người tinh thông cầm, họa, nữ nhân này thì cái gì cũng không biết.
“Được, người đâu, chuẩn bị đàn, chuẩn bị giấy bút, hương nhan,” Hoa Kinh Vũ khóe môi hiện lên ý cười yếu ớt, vẻ mặt mang theo uy nghiêm, thậm chí có một loại cảm giác xinh đẹp kinh diễm, ngạo nghễ thiên hạ tự nhiên phóng đãng, ống tay áo vung lên, quả nhiên là phong thái đẹp đẽ quý giá, trong yến hội có không ít người nhìn xem đến ngây người, Hoa gia đại tiểu thư thực sự là có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ a. Mọi người không khỏi nhìn về phía Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
Chỉ thấy ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên híp lại, vẻ mặt bí hiểm, ai cũng không biết vị Thái tử điện hạ này đang suy nghĩ những gì.
Phu nhân Lưu thị của Hoa Mộ Tướng quân sớm đã phân phó người chuẩn bị hai phần ngọc án, đàn, giấy bút, hai người tỷ thí đều cùng làm, phía trước Hoa Kinh Vũ giống như không chút nào thấy bối rối, bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt tràn ngập ánh sáng của trí tuệ, so với sự thản nhiên trấn định của nàng, mặt sau Minh Ngọc Nhi lại là thể xác và tinh thần thấy bất an, bước chân có chút nhũn ra, Hoa Kinh Vũ càng tỏ ra nắm chắc, ả lại càng không nắm chắc, không biết phải làm thế nào, đồng thời nghĩ tới Bắc U vương điện hạ định ra hai mươi cái tát, và hai mươi đại bản.
Chẳng lẽ những thứ này cuối cùng phải rơi xuống trên người của ả hay sao, ả càng nghĩ càng sợ hãi, Hoa Kinh Vũ đi tới vị trí chính giữa của yến hội, nhìn hướng về phía chỗ để hương nhan, trầm giọng mở miệng: “Đốt hương.”
Nàng ra lệnh một tiếng, nha hoàn Hoa gia lập tức đốt hương nhan, bốn phía lặng ngắt như tờ, nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ cùng Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi vừa nghe đến đốt hương nhang, một bàn tay lập tức ấn lên huyền cầm, tiếng đàn du dương như nước giống như từ ả chảy qua, triền miên xa xưa, biểu hiện tâm sự tình ý của tiểu nữ nhi nhà người ta, Minh Ngọc Nhi một bên đánh đàn một bên miễn cưỡng bắt đầu vẽ tranh, tuy rằng cố mà làm, nhưng hai dạng đàn, vẽ của ả đều tinh thông, cho nên cũng không kém.
Ả thực hiện một lát, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ bên cạnh một chút động tác đều không có, thế nhưng hơi hơi nhướn mi, Minh Ngọc Nhi vừa thấy không khỏi kinh ngạc, bắt đầu cảm thấy đắc ý, nữ nhân này xem ra cái gì cũng không làm được a, điều này thật sự là quá tốt, ngày hôm nay hai mươi cái tát, hai mươi đại bản, toàn bộ sẽ rơi xuống trên đầu nữ nhân này.
Minh Ngọc Nhi đang đắc ý. Đột nhiên khi một đạo thanh âm của tiếng đàn lạnh lùng vang lên, ghê rợn đến mức tâm thần Minh Ngọc Nhi nhoáng lên một cái, ngón tay nhoáng lên một cái thế nhưng ả đàn sai vài nhịp rồi.
Lúc này Hoa Kinh Vũ bắt đầu biểu diễn, bàn tay trắng nõn ấn lên huyền cầm, một chuỗi thanh âm mang theo uy vũ và hùng tráng xuất hiện, mang theo hình ảnh chiến trường xơ xác tiêu điều bi tráng, còn có nồng đậm bi ai của liều chết quyết chiến thê lương, các tướng sĩ khẳng khái hy sinh vì tinh thần quốc gia đại sự.
Tất cả mọi người có mặt trên yến hội đều bị tiếng đàn này làm cho kinh ngạc, nhất là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên và Hoa Thiên Tầm, những kinh nghiệm kinh dị này bọn họ đã từng chiệm qua trên chiến trường không ít lần, tiếng đàn như thế, hoàn toàn siêu thoát hơn so với những tiếng đàn của lúc trước, thế nhưng có thể khảy ra những âm điệu diễn tả hình ảnh chinh chiến, đổ máu, chết chóc trên chiến trường xưa nay chưa từng có, một khúc đàn này chân chính đã khắc họa hình ảnh các tướng sĩ đẫm máu chuẩn bị chiến tranh, làm lòng người đi từ ngẩng cao đến bi tráng, đến núi sông sắp sửa tan tành đau thương.
Trên yến hội có rất nhiều người lâm vào cảm giác, lúc bắt đầu bản nhạc thì đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được, cuối cùng chẳng những là người quan sát lâm vào cảm thủ 4 phía đầy nguy cơ, mà ngay cả Minh Ngọc Nhi cũng hoàn toàn bị tiếng đàn của Hoa Kinh Vũ làm cho mấy tập trung, ả cũng đắm chìm trong tiếng đàn này, tự vây mình trong bốn phía nguy cơ, không thể tự thoát ra được, cảm nhận được sự bất an sợ hãi.
Hoa Kinh Vũ không để ý tới người khác, toàn bộ thể xác và tinh thần lâm vào tiếng đàn và hội họa, nàng một bên đánh một khúc Thập diện mai phục, một mặt vung bút vẽ bức Bát Tuấn Đồ, khi thì mười ngón nhỏ và dài, khi thì múa bút vẩy mực, bóng dáng xinh đẹp cùng lúc mơ hồ qua lại giữa ngọc án đựng bút mực và huyền cầm, cuối cùng thế nhưng hình thành một đạo ánh sáng, chỉ nghe thấy hình ảnh núi sông bi tráng vỡ nát đau thương, mà không thấy thân ảnh của nàng.
Một nén hương rất nhanh tàn, khi một đạo thanh âm vang lên, tiếng đàn bi tráng đột nhiên ngừng lại, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, không có người nào nói chuyện, mọi người còn không như trước đắm chìm trong bi tráng nữa mà từ hình ảnh liều chết quyết chiến đi ra, chỉ nghe thấy thanh âm trong trẻo và lạnh lùng của Hoa Kinh Vũ vang lên:
“Minh Ngọc Nhi, ngươi đây là tự nguyện nhận thua sao?”
Thanh âm này vang lên, khiến cho mọi người bừng tỉnh, sau đó không biết là ai cố lấy vỗ tay một cái, cuối cùng là tiếng vỗ tay vang lên như sấm, vang vọng dưới bóng đêm.
Ở vị các vị trí quan trọng có không ít người trong mắt hiện lên kinh dị, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoa Kinh Vũ, cũng có không ít người nhỏ giọng nghị luận.
Thỉnh thoảng nói Hoa gia đại tiểu thư là phế vật sao, hoàn toàn không có sở trường sao? Nhưng mà nàng có thể đàn được khúc nhạc này, không có tài nghệ nhất định căn bản không đàn được, ngay cả những vị thiên kim tiểu thư có mặt ở đây tự nhận là tài nghệ rất cao cũng không đàn được tiếng đàn có khí thế lớn như vậy a, trên yến hội, trưởng công chúa dẫn đầu mở miệng.
“Hoa tiểu thư, khúc nhạc này của ngươi chưa từng nghe qua, bổn cung muốn hỏi một chút, khúc nhạc này gọi là gì?”
Lúc Trưởng công chúa tuổi trẻ có tài nghệ rất cao, đối với những thứ tài nghệ thập phần yêu thích, cho nên vừa nghe Hoa Kinh Vũ gảy một khúc nhạc liền yêu thích, không tự chủ được mở miệng hỏi. Hoa Kinh Vũ tao nhã mở miệng: “Khởi bẩm trưởng công chúa, khúc nhạc này có tên là Thập diện mai phục.”
“Thập diện mai phục,” trưởng công chúa nhắc tới một chút, rồi vỗ tay tán thưởng: “Được, khá khen cho một khúc Thập diện mai phục, quả nhiên cho người người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm động lây a, khúc nhạc này chỉ có ở chốn bồng lai tiên cảnh, nhân gian làm sao nghe được vài lần a.”
Trên yến hội, mọi người thấy trưởng công chúa đối với khúc nhạc này khen ngợi như thế, tự nhiên là tốt nhất, không ít người đều hùa theo, khen khúc nhạc này rất tốt.
Hoa Thiên Tầm và đám người Hoa Thanh Phong còn có đám người Nhan Băng vẫn không khỏi kỳ quái, Vũ Nhi khi nào thì tinh thông những thứ này, thật sự là kỳ quái a.
Ở một góc yến hội, một người đang sốt ruộc, sắc mặt người Minh vương phủ mặt khỏi phải nói khó coi cỡ nào, nhất là Minh Vương phi thì sắc mặt còn trắng bệch, Hoa Kinh Vũ cùng nữ nhi tỷ thí, rất rõ ràng là nữ nhi thua, như vậy hai mươi cái tác cùng hai mươi đại bản không phải sẽ rơi xuống trên người nữ nhi sao?
Mặt Minh Ngọc Nhi cũng giống như tờ giấy, không có một chút huyết sắc, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc, bất quá ả vẫn đang chống đỡ, an ủi tự mình, tuy rằng tiếng đàn của Hoa Kinh Vũ lợi hại hơn so với ả, nhưng lúc trước bọn họ tỷ thí là cầm họa hợp nhất, nếu nàng ta không hoàn thành một bức họa đầy đủ, như vậy nàng ta cũng không tính thắng, ả cũng không phải chịu hai mươi cái tát và hai mươi đại bản.
Hoa Kinh Vũ đương nhiên không có xem nhẹ thần sắc may mắn của Minh Ngọc Nhi, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng trào phóng, có can đảm khiêu khích nàng, thì phải có can đảm thừa nhận, nhớ tới Hoa Kinh Vũ vừa mới đàn xong, toàn bộ yến hội yên tĩnh trở lại, mọi người tất cả đều nhìn nàng, lúc này nhìn của đôi mắt nàng, hoàn toàn không giống với lúc trước, tuy rằng trong đó có không ít người ghen tị nàng, nhưng mà cũng có không ít người kính yêu nàng.
“Ta và Minh tiểu quận chúa ước định trong thời gian một nén hương hoàn thành cầm họa hợp nhất, người nào hoàn thành trước thì thắng, rất hiển nhiên Minh tiểu quận chúa không có hoàn thành, như vậy ra xem ta thắng phải không?”
Nàng nói xong vung giấy Tuyên Thành trong tay lên, chỉ thấy trên mặt giấy Tuyên Thành có một bức họa đầy đủ, lại là 8 con tuấn mã, thần thái tư thế của 8 con tuấn mã này hoàn toàn không giống như tuấn mã thông thường, mỗi một con đều là ngựa thượng đẳng, bức họa này quả nhiên tinh xảo công phu, thế nhưng thu phong phạm danh gia nào, bên dưới có không ít người sợ hãi thầm than, đều khen ngợi.
“Đây là Bát Tuấn Đồ, các vị hãy nhìn cho rõ ràng.” Hoa Kinh Vũ cầm Bát Tuấn Đồ đối với mọi người triển lãm một chút, cuối cùng nàng chậm rãi thu hồi Bát Tuấn Đồ, khóe môi cong lên một nụ cười đầy máu, dày đặc mở miệng: “Minh tiểu quận chúa, ngươi thua.”
Một tiếng ngươi thua, khiến cho thân mình Minh Ngọc Nhi run run không thôi, theo bản năng rút lui, sợ hãi đứng lên, nhớ tới hai mươi cái tát, hai mươi đại bản, nếu là thật sự đánh, khuôn mặt của ả chỉ sợ sẽ trực tiếp bị phế đi, rồi ả tiếp tục bị đánh hai mươi đại bản, chỉ sợ còn sót lại một hơi tàn.
“Không.” Minh Ngọc Nhi lắc đầu, nước mắt đều rơi xuống, vì sao, không phải nói nữ nhân này là một phế vật, cái gì cũng không biết sao? Vì sao nàng ta lại lợi hại đến không ngờ như thế, tài tình lại cao như thế, điều này đến tột cùng là sao lại thế này?
Yến hội không có người nói chuyện, ánh mắt Hoa Kinh Vũ sắc bén nhìn Minh Ngọc Nhi, nhìn Minh Ngọc Nhi suy yếu, tựa hồ tùy thời sẽ bất tỉnh, nàng có ý tốt mở miệng: “Minh Tiểu quận chúa, chắc không phải ngươi cho rằng ngươi bất tỉnh là chuyện này cứ vậy mà bỏ qua đó chứ? Tin hay không cho dù ngươi đã bất tỉnh, hai mươi cái tát kèm theo hai mươi đại bản cũng sẽ hạ xuống.”
Bên cạnh Minh Ngọc Nhi là ca ca Minh Bích Thạnh của ả, ánh mắt nham hiểm độc ác, không ngờ Hoa Kinh Vũ thế nhưng hoàn toàn không giống như lời đồn đại, đây là có chuyện gì? Minh Bích Thạnh nghi hoặc nghĩ, trước mắt hay là cứu muội muội một mạng đi, bằng không hai mươi đại bản giáng xuống, chỉ sợ muội muội sẽ không còn mạng.
Minh Bích Thạnh giương giọng mở miệng: “Hoa tiểu thư, Ngọc Nhi thua đáng lý phải bị phạt, chỉ là không biết hình phạt này người ca ca như ta có thể thay nàng chịu không?”
Minh Ngọc Nhi vừa nghe Minh Bích Thạnh nói xong, lập tức bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn ca ca của mình, đồng thời lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng rất đau lòng ca ca, nhưng mà ả thật sự sợ hãi bị đánh, nếu ca ca có thể ra mặt thay ả thì tốt nhất, hôm nay thiếu ca ca, về sau ả nhất định sẽ trả lại cho ca ca.
Bất quá bọn hắn nghĩ rất đơn giản, đáng tiếc Hoa Kinh Vũ cho tới bây giờ cũng chẳng phải gốc rạ thiện tâm gì, con người nàng luôn nham hiểm, kiêu ngạo và lạnh lẽo, khóe môi nàng cười như không cười, lạnh lùng liếc nhìn hai huynh muội Minh gia, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: “Thực xin lỗi, Minh Tiểu vương gia, cho dù có chịu nhận thua cũng không có chuyện thay mặt nhận phạt, chuyện này là do Minh Tiểu quận chúa tự mình muốn tỷ thí cùng ta, là nàng tự nguyện nhận thua, chỉ là không biết tại sao Tiểu quận chúa lại chọn trúng ta?”
Hoa Kinh Vũ ngừng một chút, bên dưới có không ít người bởi vì lời nói của nàng, bắt đầu dự đoán đánh giá, trong đó có không ít người đoán, Minh Tiểu quận chúa không phải bởi vì Thái tử điện hạ mà đến chứ, bởi vì Thái tử điện hạ cho nên mới tìm Hoa tiểu thư gây phiền toái, chuyện này ở Hiêu Kinh đã là chuyện thường.
Hoa Kinh Vũ lại tiếp tục mở miệng: “Bất quá đã có can đảm khiêu khích, thì phải thừa nhận được hậu quả, huống chi chuyện này là do Bắc U vương điện hạ chủ trì, Minh Tiểu vương gia ngài cho rằng Bắc U vương điện hạ có thể cho phép chuyện này xảy ra sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT