Bên ngoài tường viện, tiểu hồ ly nhảy người một cái, vượt qua rào trúc vây quanh, trực tiếp tiến vào, sau đó quay đầu lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tựa hồ giống như đang mời nàng đi vào.
Hoa Kinh Vũ chưa kịp động, nghe được thanh âm hớn hở phía sau rào trúc vang lên: “Tiểu Bạch, ngươi đi đâu, sao trễ như thế mới trở về?”
Tiểu Bạch, tên tiểu hồ ly sao? Thật đúng là danh xứng với thực.
Trong viện một người đi đến, đưa tay muốn ôm tiểu hồ ly, bất quá rất nhanh cảm nhận được ngoài cửa viện có người, thật nhanh ngẩng đầu nhìn sang: “Ai?”
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người hỏi là một nữ tử, có chút gầy yếu, tựa hồ gió thổi qua liền ngã, nhưng khuôn mặt có chút nhìn không rõ lắm: “Ta là Hoa Kinh Vũ, là người tiến vào rừng rậm Đen tham gia vây săn, bởi vì cùng bằng hữu đi lạc nhau nên mới phải đánh bậy đánh bạ tiến vào.”
“Lá gan ngươi cũng thật lớn.” Nữ tử đi tới mở cửa ra, để cho Hoa Kinh Vũ đi vào.
“Vào đi, xem ra Tiểu Bạch rất thích ngươi, nó chưa bao giờ dẫn người đem tới nơi này?” Hoa Kinh Vũ nghe xong cười nhìn phía Tiểu Bạch trên đất: “Ta cũng rất thích nó.”
Nàng vừa nói, Tiểu Bạch đung đưa cái đầu, hết sức hài lòng, nữ tử gầy yếu cũng hết sức bất ngờ, nhìn Tiểu Bạch một chút, lại nhìn ngắm Hoa Kinh Vũ: “Ngươi vào đi, rừng rậm Đen ban đêm rất nguy hiểm.”
“Cám ơn ngươi.” Hoa Kinh Vũ vốn đang phải sợ người ta không lưu nàng lại, không nghĩ tới cô gái này lại rất tốt.
Hai người một đường đi theo vào sân trong, vừa đi vào không xa, liền nghe được tiếng bước chân vang lên, theo đó còn có một đạo âm thanh sang sảng vang lên: “Tử Nhi, có khách tới sao?”
“Đúng vậy, sư huynh.” Nữ tử bên cạnh Hoa Kinh Vũ gọi là Tử Nhi, nhàn nhạt đáp lại.
Trước mặt một thiếu niên không cao đã đi tới, thiếu niên này không chỉ vóc dáng không cao, khuôn mặt cũng sinh ra cực kinh khủng, hơn nửa bên trên mặt đều là nốt ruồi đỏ rực, trên nốt ruồi màu đỏ còn cố thêm cái hạt màu đỏ, nhìn qua đặc biệt dữ tợn.
Nếu là buổi tối đi ra ngoài, chắc chắn phải hù chết người khác, nhưng Hoa Kinh Vũ rất lạnh nhạt, chỉ bất quá bộ dáng sinh ra xấu một chút mà thôi. Chính là nàng hiện tại cũng không khá hơn chút nào, đen sì sì giống như một cục than đen, không thể so với thiếu niên này bao nhiêu.
Bất quá bộ dáng của nàng lại làm Tử Nhi và cái thiếu niên xuất hiện kinh ngạc, cô nương này thật đúng là không phải người bình thường a, đối với bộ mặt quỷ kinh khủng của sư huynh, lại không sợ một chút nào. Phần định lực này cũng không phải người bình thường có thể so được.
“Sư huynh, đây là khách Tiểu Bạch mang về, đêm nay tạm thời ở chỗ này. Bên ngoài quá nguy hiểm.”
“Đi, muội mang nàng đi phòng khách nghỉ ngơi đi.” Thiếu niên liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, trong lòng lại sinh ra hảo cảm, bởi vì hắn mặt quỷ, người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền sinh ra chán ghét, nha đầu kia ngược lại một chút cũng không có, tựa như hắn giống như là người bình thường, đây là mong muốn của hắn cho tới nay: “Ta tên Thư An. Nàng là Dương Tử Nhi sư muội của ta.”
Hoa Kinh Vũ nhìn ra hai người Thư An và Dương Tử Nhi này đều là người không óc lòng mưu tính kia, hai người này tâm tư thông minh, đáng giá kết giao bạn hữu.
“Ta gọi là Hoa Kinh Vũ, quấy rầy các ngươi.”
“Không có việc gì, chúng ta ở đây đã thật lâu không có khách.” Thư An cười nói, ra hiệu sư muội tự mình dẫn Hoa Kinh Vũ đi nghỉ ngơi.
Bất quá hai người vẫn chưa đi xa, nghe thấy đạo âm thanh, Thư An và Dương Tử Nhi hai người đồng thời quay đầu lại, đồng thanh nói: “Sư phụ xuất quan, không biết nàng lần này có kết quả hay không?”
Hai người cùng nhau nhìn nhìn phòng trúc ở chính giữa, chỉ thấy cửa phòng trúc kéo ra. Một thân ảnh mềm mại uyển chuyển từ trong phòng đi ra, lụa mỏng bay lượn, thân ảnh màu trắng kia giống như tiên tử đạp lăng ba mà đến vậy, dung mạo của nàng u đạm mát lạnh, quanh thân rực rỡ, khiến người chỉ cảm thấy giống như đang mê huyễn ở trong rừng, không chân thật.
Hoa Kinh Vũ ngơ ngác nhìn nữ tử đẹp như thiên tiên từ trúc trong phòng đi ra, hơn nửa ngày nói không ra lời.
Không nghĩ tới trong rừng rậm Đen này lại có một nữ tử đẹp như thiên tiên như vậy ở, hơn nữa nhìn bộ pháp đạp sóng mà đến của nàng, giống như chân không chạm đất lướt đến, võ công phải rất cao.
Nữ tử này ưu nhã khinh mạn, trong lúc lơ đảng liền mang theo một chút câu hồn đoạt phách, nữ tử này nếu là đi ra rừng rậm Đen, chắc chắn sẽ khiến cho các nam nhân điên cuồng tranh đoạt.
“Sư phụ.” Thư An và Dương Tử Nhi cung kính mở miệng, nữ tử gật đầu một cái, một đôi mắt đẹp giống như trăng sáng lưu chuyển, nhẹ nhàng đảo qua liền thấy trong viện này nhiều thêm một người. Không khỏi khẽ nhíu mi hỏi: “Có khách?”
“Đúng vậy, là khách Tiểu Bạch mang về.”
“Nha, tiểu gia hỏa này lại khó thích người a.” Mỹ nhân nhẹ nhàng cười, khuynh quốc khuynh thành cũng không gì sánh bằng, Hoa Kinh Vũ nhìn ngây người. Thư An thấy nàng như vậy, tiến đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi đừng nhìn sư phụ ta xinh đẹp như vậy, kỳ thực nàng đã ngoài bốn mươi tuổi.”
“Ngoài bốn mươi tuổi.” Hoa Kinh Vũ hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nàng còn tưởng rằng mỹ nhân là đại tỷ tỷ chứ, thì ra lại là bác gái, thế nhưng bác gái này có phải hay không bảo dưỡng quá trẻ rồi.
Lời của Thư An dĩ nhiên truyền đến trong tai mỹ nhân, mỹ nhân sắc mặt trầm xuống, trừng mắt liếc nhìn Thư An một cái: “Thư An, ngươi ngứa da có phải không? Gần đây công phu luyện đến đâu rồi?”
Thư An vừa nghe sư phụ điểm danh, liền biết không có gì tốt, vẻ mặt đau khổ: “Sư phụ, ta có nghiêm túc luyện mà, không có lười biếng.”
“Ngươi sẽ không lười biếng? Đúng rồi, vi sư bế quan lại nghiên cứu ra hai loại dược mới, không bằng giúp sư phụ thử xem thế nào?” Mỹ nhân cười hắc hắc, nụ cười kia có chút ý xấu.
Quả nhiên vẻ mặt Thư An thay đổi, chạy đi năn nhỉ: “Sư phụ, không cần a, nghìn vạn lần đừng để ta đến thử thuốc.”
Sư phụ luyện đều là kỳ môn độc dược, mỗi lần đều tóm bọn họ tới thử thuốc, bọn họ sao lại mạng khổ như vậy a, hắn không cần đâu. Dương Tử Nhi bên cạnh nghe thấy sư phụ không để cho nàng thử thuốc, khóe môi không khỏi mỉm cười nhìn Thư An: “Sư huynh, khó có được sư phụ tâm tình tốt, huynh liền cố mà làm đi.”
Thư An tức giận trừng mắt: “Muội sao không cố làm đi.” Hắn nói xong vẻ mặt thay đổi, kéo Dương Tử Nhi cầu xin: “Tử Nhi sư muội tốt nhất, nếu không, lần thử thuốc này cho muội đi, lần sau, lần sau để sư huynh, thế nào?”
Dương Tử Nhi che miệng mà cười, trực tiếp cự tuyệt: “Ta mặc kệ, đây chính là sư phụ chỉ định, sư huynh ngoan huynh hãy ngoan ngoãn thay sư phụ thử thuốc đi.”
Thư An một mặt xanh xao, Hoa Kinh Vũ đứng ở bên cạnh nhìn, rất là hâm mộ bọn họ, giống như cảm giác người một nhà. Giống nàng, tuy rằng chuyển sang kiếp khác đến phủ tướng quân, chính là một chút hơi ấm gia đình cũng không cảm nhận được, ngược lại là những tỷ tỷ muội muội từng người một muốn mạng của nàng.
Người với người thật là không có cách so a, Hoa Kinh Vũ thở dài, mỹ nhân đứng đầu, đem tầm mắt rơi xuống trên người của nàng, rất nhanh, trên khuôn mặt thanh diễm xuất trần, con ngươi linh động lòng người hiện lên nghi hoặc, thân thể khẽ động lướt qua đây, nhìn Hoa Kinh Vũ từ trên xuống, nghiêm túc nói: “Ta gặp qua ngươi ở đâu sao? Cảm giác rất quen thuộc a?”
Hoa Kinh Vũ cười khì một tiếng, thoáng cái liền có chút thích mỹ nhân này, lời ngầm này không nên là lời của nam nhân nói với nữ nhân sao, sao đến trong miệng của mỹ nhân này lại một phen hàm xúc rồi, Hoa Kinh Vũ đùa du côn đến nói một câu: “Có lẽ ở trong mộng gặp qua.”
Đáng tiếc nàng không là nam nhân, đáng tiếc mỹ nhân quá lớn tuổi, nếu nàng là nam nhân, mỹ nhân lại trẻ tuổi một chút, nói không chừng cuộc gặp gỡ bất ngờ có thể đến đoạn hoa tiền nguyệt hạ, Thư An và Dương Tử Nhi hai người nghe lời sư phụ nói, sớm đỏ mặt, trực tiếp kêu: “Sư phụ, người lại động kinh rồi, người ta là lần đầu tiên tới, người khi nào thì gặp qua người ta a, lại còn quen thuộc nữa.”
“Hả, vậy à, nhưng ta giống như gặp qua nàng rồi, rất thích nàng ấy.” Mỹ nhân nói xong thân thiết đưa tay kéo Hoa Kinh Vũ qua, khuôn mặt một bên kéo nàng nhanh chóng thay đổi, nghiêm túc bắt mạch cho Hoa Kinh Vũ, nói rằng: “Ngươi trúng độc?”
Hoa Kinh Vũ có chút sững sờ, không nghĩ tới mỹ nhân lại liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng trúng độc.
Mỹ nhân nói xong, lấy một viên giải độc hoàn ra, đưa tới trước mặt của Hoa Kinh Vũ, nói: “Ăn nó liền có thể giải hết độc trên người, sau này sẽ là một tiểu nha đầu xinh đẹp.”
Hoa Kinh Vũ đã sớm tự biết mình trúng độc mới có thể biến thành như thế, cho nên tuyệt không chút để ý, nhìn dược hoàn trong tay mỹ nhân, lắc đầu: “Không cần, kỳ thực ta tự biết mình trúng độc hủy dung nhan, cho nên mới phải đen như vậy, nhưng hiện tại ta vẫn không muốn giải.”
“Không muốn giải sao?” Mỹ nhân thu hồi dược hoàn, vẻ mặt khó hiểu: “Thật là nha đầu cổ quái.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT