Hợp đồng của [Đệ đệ thắp sáng những vì sao] được ký kết xong, từ khi tuyển diễn viên xong thì âm thầm diễn tiến theo kế hoạch, ngoại trừ mấy phóng viên nghe phong phanh ít tin tức tìm đến phỏng vấn, đoàn làm phim không hề quảng bá rầm rộ, thậm chí ngay cả công tác tuyên truyền cơ bản nhất cũng không có.
Nhưng vì diễn viên chính là hai người vừa gây ra ồn ào gần đây là Ôn Duy viễn và Hứa Kính Hằng, nên vẫn làm cho bộ phim này thu hút sự chú ý. Phim còn chưa kịp khai máy, đã kéo đến rất nhiều cơ quan truyền thông phỏng vấn.
Hai diễn viên chính rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của phóng viên, vấn đề chuyển đến phương diện tình cảm của hai người, cùng với cái nhìn của xã hội, bọn họ vẫn chỉ vững vàng nắm tay nhau, cười nhìn màn ảnh.
Mấy ngày nữa phải đến phim trường quay phim, hợp đồng của Ôn Duy Viễn và công ty cũng sắp đến hạn, cấp trên có ý định là trước khi hắn đi, thì nên ký xong hợp đồng gia hạn luôn.
Ôn Duy Viễn trước khi đi, nói với Hứa Kính Hằng mình sẽ về sớm.
Kết quả hắn vừa đi không bao lâu, chuông cửa liền vang lên, Ôn Duy Viễn trước giờ không bao giờ nhấn chuông, trừ phi là quên mang chìa khóa, mà chìa khóa nhà và chìa khóa xe lại móc chung một chỗ, Hứa Kính Hằng cho là hắn quên mang chìa khóa, mở cửa vừa định nói hắn vài câu, lại phát hiện trước cửa là người lạ.
“Cậu là?” Hứa Kính Hằng xác định mình không quen người trước mặt.
Nhấn chuông cửa là một thanh niên nhỏ tuổi, cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, làn da hơi đen, mang trên mặt vài phần thẹn thùng, còn có mấy phần sợ hãi.
“Tôi…… tôi là người hâm mộ phim của anh!”
Bị người hâm mộ tìm tới cửa, là lần đầu tiên đối với Hứa Kính Hằng, nhất là khi người này gõ cửa nhà Ôn Duy Viễn, lại do y mở cửa, phương thức có thể nhìn thấy người hâm mộ của mình quả thật trước nay chưa từng có. Mặc dù chuyện hai người yêu nhau đã công khai, Hứa Kính Hằng vẫn còn có chút thẹn thùng: “A…… Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
Thanh niên không nghĩ tới thái độ của Hứa Kính Hằng rất tốt, cậu ta vốn tưởng rằng sẽ bị sập cửa vào mặt.
Vì vậy sợ hãi trên mặt cậu ta bớt đi vài phần, phần thẹn thùng thì lại càng lúc càng nhiều, cậu ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt thần tượng, nhỏ nhẹ nói: “Anh có thể đáp ứng tôi một việc không?”
Khuôn mặt đỏ bừng của thanh niên nhìn rất đàng yêu, Hứa Kính Hằng khẽ cười hỏi: “Việc gì?”
“Chia tay Ôn Duy Viễn!”
Hứa Kính Hằng kinh ngạc, ngẩn người nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể, nếu như cậu yêu thích tôi, tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng người bạn đời mà tôi đã lựa chọn.”
“Hắn rốt cuộc có cái gì tốt?” Thanh niên đột nhiên cao giọng rống lên, “Chỉ vì hắn mà có thể từ bỏ nghiệp diễn của anh sao!”
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Hứa Kính Hằng, suy đoán của Bành Đông Lai hiện lên trong đầu y, y hỏi: “Những tấm ảnh kia là cậu gửi cho tạp chí?”
“Đúng, tôi thích anh, chụp rất nhiều ảnh của anh, không nghĩ tới có một lần ở tòa nhà đối diện chụp lén, lại phát hiện anh và người kia ở cùng nhau. Tôi muốn hủy hoại hắn!” Thanh niên thẹn thùng âm trầm cười lên, cười đến làm cho người ta sởn gai ốc.
Hứa Kính Hằng phát giác được nguy hiểm, theo phản xạ muốn đóng cửa lại, định chặn thanh niên này ngoài cửa.
Thanh niên linh hoạt lách mình một cái, thoải mái chui vào trong nhà, không để Hứa Kính Hằng kịp phản ứng, cậu ta từ trong túi móc ra kkhăn tay có dính Chloroform, bịt kín mũi Hứa Kính Hằng.
Chỉ hơn mười giây sau, Hứa Kính Hằng không giãy dụa nữa, tay chân vô lực ngã vào người thanh niên.
Nét cười của thanh niên trở nên quỷ dị, vứt bỏ khăn tay, quyến luyến vuốt ve mặt Hứa Kính Hằng nói: “Anh chỉ có thể là của tôi.”
Ôn Duy Viễn từ công ty trở về, phát hiện cửa nhà mở toang, trên mặt đất trước cửa có một cái khăn tay, trên đó có mùi kì quái.
Hắn cảm thấy vô cùng bất an, trong nhà không hề có bóng dáng Hứa Kính Hằng, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Kính Hằng.
Điện thoại sau khi vang được ba tiếng thì có người tiếp, người nghe là một người lạ.
Ôn Duy Viễn nóng nảy hỏi: “Ngươi là ai? Hứa Kính Hằng đang ở đâu?”
Người lạ đó tức giận lớn tiếng mắng: “Ôn Duy Viễn ngươi căn bản là không xứng với Hứa Kính Hằng! Ta sẽ không để ngươi hủy hoại anh ấy, anh ấy là của ta! Là của ta!”
Tiếng ngắt máy từ trong di động truyền tới, Ôn Duy Viễn lại gọi lại lần nữa, đối phương đã tắt máy, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, lập tức gọi 110, tìm người trợ giúp.
Cảnh sát sau khi nghe Ôn Duy Viễn kể lại nội dung cuộc điện thoại, kết luận vụ bắt cóc này, mục đích rõ ràng không phải là vì tiền, kẻ bắt cóc chắc hẳn là người hâm mộ Hứa Kính Hằng, là vì hành động Ôn Duy Viễn và Hứa Kính Hằng công khai quan hệ, kích động hắn làm như vậy.
Sau khi xác định chất lỏng trên khăn là Chloroform, cảnh sát lập tức huy động tất cả băng theo dõi của camera trong khu chung cư, hy vọng có thể từ đó lần theo vết tích kẻ bắt cóc để lại.
Trong thang máy không hề có hình ảnh tên bắt cóc, nếu như đi bằng thang máy xuống lầu, nhất định Hứa Kính Hằng sẽ xuất hiện trong băng ghi hình.
Camera lầu một và bãi đỗ xe trở thành trọng điểm điều tra, sau nhiều lần quan sát đoạn ghi hình khoảng thời gian sau khi Ôn Duy Viễn rời đi, cuối cùng cũng tìm thấy được kẻ khả nghi.
Dười bãi đỗ xe ngầm, kẻ bắt cóc đem Hứa Kính Hằng đặt vào ghế sau, lái xe rời đi. Bởi vì kẻ bắt cóc vô cùng cẩn thận, luôn luôn xoay lưng vào camera theo dõi, không thể nào nhìn thấy diện mạo của hắn, chỉ có dựa vào tương đương thân hình khi hắn dìu Hứa Kính Hằng dự đoán ra đại khái chiều cao cùng vóc dáng.
Chỉ biết được chiều cao và thân hình của kẻ tình nghi thì có ích gì?
Kẻ bắt cóc họ gì, tên gì, đang ở nơi nào, có khả năng mang Hứa Kính Hằng mang đến chỗ nào, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Ôn Duy Viễn vung tay, nện một đấm trên tường.
Một cảnh sát nói: “Có thể thông qua camera theo dõi ở các ngã tư đường, lần ra tuyến đường của tên bắt cóc.”
Hy vọng vừa mới nhen nhóm, không bao lâu đã bị dập tắt, không phải ngã tư nào cũng trang bị camera, manh mối lại một lần nữa lại bị đứt đoạn.
Thôi Tiệp, Giang Thành và Bành Đông Lai sau khi nghe tin Hứa Kính Hằng bị bắt cóc đều chạy tới.
“Có manh mối gì chưa?”
Ôn Duy Viễn vò đầu mình vài cái, lắc đầu nói: “Không có.”
Thôi Tiệp lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cảnh sát nói đang thu thập phim ghi hình theo dõi tại các cửa hàng hai bên đường, hy vọng có thể truy tìm hướng đi của tên bắt cóc.”
“Yên tâm, Hứa Kính Hằng sẽ không gặp nguy hiểm.”
Chính xác, Hứa Kính Hằng không hề bị nguy hiểm tới tính mạng, đối phương là người hâm mộ y, không có khả năng làm ra hành vi gây thương tổn y, nhưng có thể làm chuyện bắt cóc này, hơn nữa còn có kế hoạch chuẩn bị Chloroform, kẻ đó sẽ làm gì với Hứa Kính Hằng, không ai biết được.
Lúc Hứa Kính Hằng khôi phục ý thức, y thấy rất chóng mặt, trong phòng vô cùng tối, y nhúc nhích, bỗng nhiên phát hiện hai tay hai chân mình đều bị trói chặt vào thành giường.
Thanh niên không muốn làm y bị thương, đây trói được làm bằng chất liệu cao cấp, rất mềm mại, không thể làm trầy da Hứa Kính Hằng.
Hứa Kính Hằng vùng vẫy vài cái, buộc cực kỳ chặt, giãy không ra.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, ánh sang bên ngoài làm mắt Hứa Kính Hằng đau nhói, y nheo mắt lại, hơn nửa ngày mới khôi phục thị lực nhìn được hình ảnh.
Thanh niên bưng đồ ăn đi vào, thấy Hứa Kính Hằng ngheo mắt nhìn mình, cậu ta đem đồ ăn đặt lên tủ đầu giường, trên mặt lại khôi phục nét cười thẹn thùng ban đầu.
“Kính Hằng, anh tỉnh rồi?”
Nụ cười ngại ngùng đáng yêu trong mắt Hứa Kính Hằng trở nên đáng sợ vô cùng.
Thanh niên cứ như không nhìn ra Hứa Kính Hằng đang sợ hãi, kéo rèm cửa ra, ngắm nhìn màn đêm đen bên ngoài sau đó bắt đầu thì thầm: “Đã tối rồi a, lúc em đi nấu cơm trời vẫn còn sáng.” Rồi lại đóng rèm lại, mở đèn phòng ngủ lên.
Ánh đèn sáng rực làm cho Hứa Kính Hằng nhìn rõ được hoàn cảnh, y kinh ngạc nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, thanh niên thế mà lại đem y về căn nhà cũ của y.
Thanh niên kéo một cái ghế từ phòng khách đến ngồi bên cạnh giường, nói: “Kính Hằng, từ nay về sau chúng ta sẽ ở lại đây.”
Hứa Kính Hằng cố giả vờ bình tĩnh hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”
“Ở cùng với anh nha.” Thanh niên cầm chén lên, lẩm nhẩm hát một bài, bài hát đó chính là bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình mà Hứa Kính Hằng từng đóng, cậu ta múc một thìa cơm, lại dùng đủa gắp một ít thức ăn đặt lên cơm, nói “Kính Hằng, há miệng nào, em đút anh ăn.”
Hứa Kính Hằng mín chặt môi, không chịu há miệng.
Thanh niên làm như không nhìn thấy, đem thìa đưa đến bên miệng Hứa Kính Hằng, cứng rắn nhét vào.
Chút sức lực nhỏ của miệng, làm sao mà bì được với lực tay, rất nhanh thìa chen vào miệng, đồ ăn đổ vào, Hứa Kính Hằng sặc sụa ho khan.
Thanh niên cuống quít, vuốt vuốt ngực Hứa Kính Hằng giúp y thuận khí, nhân tiện phủi luôn đồ ăn rơi trên người.
Khóe mắt Hứa Kính Hằng ngấn nước nói: “Cậu để tôi tự ăn.”
“Em không thể.” Thanh niên le lưỡi, dí dỏm nháy mắt nói, “Thả anh ra, anh sẽ bỏ chạy.”
“Tôi sẽ không.”
“Anh sẽ, anh sẽ!” Thanh niên lặp lại hai lần, nét mặt tươi cười dần trở nên giận dữ, cầm lấy thìa biểu tình rất khủng bố.
Hứa Kính Hằng giật mình một cái, y ý thức được thanh niên này tâm thần không ổn, phối hợp hé miệng ăn vài miếng.
Thanh niên thấy Hứa Kính Hằng phối hợp, tươi cười liền trở lại trên mặt, chỉ đến khi Hứa Kính Hằng tỏ vẻ là mình ăn không nổi nữa, thanh niên mới cao hứng bừng bừng vui vẻ đi ra ngoài.
Cửa phòng mở rộng, đèn phòng ngủ sáng rực, Hứa Kính Hằng nhìn poster của mình dán đầy trên tường, thái dương đau nhức.
Hiện tại hẳn là buổi tối, Ôn Duy Viễn về nhà không nhìn thấy mình thì sẽ làm gì?
Hứa Kính Hằng nghiêng người, xác định điện thoại trong túi áo đã bị thanh niên lấy mất, y không biết thanh niên này có dùng điện thoại nói gì với Ôn Duy Viễn không, cũng không biết Ôn Duy Viễn có thể tìm được mình hay không. Thanh niên này hiện tại chỉ trói mình, nhưng sau này còn làm ra chuyện gì nữa, không ai biết được, ngay bây giờ y cũng không thể ngồi yên chịu chết, Hứa Kính Hằng nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm đối sách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT