Xuất viện đã vài ngày, đối với người bên cạnh mà nói, trí nhớ của Hứa Kính Hằng vẫn không có chút nào khôi phục, mặc dù đầu của y và tay Ôn Duy Viễn đã gần như lành hẳn nhưng cả hai người đều không vội vàng quay lại làm việc.

Ôn Duy Viễn vốn từng tính toán đợi Hứa Kính Hằng quay phim xong thì cả nhà cùng nhau nghỉ ngơi, tình huống bây giờ có chút thay đổi, nhưng mà dự định này cũng không có vì thế mà bị bỏ sang một bên.

Hứa Kính Hằng ích kỷ hưởng thụ sự chăm sóc của Ôn Duy Viễn, năm năm ở bên nhau thời gian gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thực tế thời gian cùng nhau tính ra cũng không được bao nhiêu ngày, trước mắt bây giờ y có một cơ hội tốt như vậy, có đánh chết y cũng không bỏ qua được. thêm nữa trong tình huống đặc thù hiện tại, Hứa Kính Hằng càng muốn xác định cái câu “người yêu em” của Ôn Duy Viễn là thật lòng, hay là đang thương hại mình.

Ở bên nhau năm năm, nhưng tới tận bây giờ hai người bọn họ mới sống cuộc sống giống như những đôi tình nhân nên có, như chưa từng có chia ly, không có công việc bù đầu, không có đám chó săn phiền phức bám đuôi, cuộc sống hoàn toàn giống như những người bình thường.

Mỗi ngày cơm trưa cùng cơm tối là ăn ở nhà cha mẹ.

Mẹ Ôn đang bận rộn trong phòng bếp, cha Ôn thì đứng phụ giúp, đây là thú vui mới được ông phát hiện sau khi nghỉ hưu, mỗi ngày hí hửng chạy theo bạn già của mình học nấu ăn.

Bởi vì ông cũng chỉ là lính mới, tay nghề tầm tầm, mẹ Ôn sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Ôn Giác, mỗi lần chỉ cho ông nấu một món thôi, nấu xong rồi cũng không được cho cháu ăn, sợ Ôn Giác bị tiêu chảy.

Cha Ôn bất đắc dĩ lắc đầu:“Một ngày nào đó, tài nấu nướng của tôi sẽ hơn cả bà đó.”

Mẹ Ôn hừ lạnh nói: “Nằm mơ đi, tôi đã làm bạn với cái bếp hơn bốn mươi năm, ông thì sao?

Ôn Duy Viễn nhìn cha mình giả ngu cười hì hì, rới khỏi phòng bếp.

Ôn Giác làm xong bài tập, quấn quít lấy Hứa Kính Hằng đòi chơi ghép hình, thấy hắn đi qua, lại còn muốn đuổi hắn đi.

Ôn Duy Viễn cảm khái nói: “Khi còn bé con suốt ngày túm quần áo cha, đòi cha chơi với con. Không được thì khóc ầm ỹ, còn phá phách, giờ lớn rồi, lại không thèm gười cha này nữa.”

Ôn Giác đang ngồi lựa từng mảnh hình ghép nói: “Đó là vì con chưa gặp được chú, nếu gặp thì đã không thèm chơi với cha.” Nói xong lè lưỡi, làm mặt quỷ. Cha lúc nào mặt cũng cứng đơ, không giống chú Hứa luôn tươi cười, lại còn kể chuyện cổ tích cho bé.

Ôn Duy Viễn cười cười, sờ đầu con mình nói: “Vậy chú Hứa của con cứ phải chơi ghép hình với con hoài à.”

“Đó là đương nhiên.” Ôn Giác cười khanh khách nói, “Thầy giáo có ra đề văn cho con tả cha mình, con muốn viết về chú Hứa.”

Hứa Kính Hằng nãy giờ chỉ ngồi nghe không góp lời, lúc này nhịn không được mở miệng nói: “Cha là cha, chú là chú, không có giống nhau, con viết về cha con đi.”

“Sao lại không giống?” Ôn Duy Viễn yên lặng nhìn Hứa Kính Hằng, nhấn mạnh từng chữ, “Em cũng là cha của nó.”

Hai ông bà từ trong bếp đi ra, Hứa Kính Hằng ngượng ngùng đứng lên đi hỗ trợ bưng thức ăn, Ôn Duy Viễn nhìn thấy Hứa Kính Hằng đi vào, liền đi theo xới cơm.

Mẹ Ôn ngồi cạnh bàn ăn, thở dài nói: “Thằng bé ngoan, sao lại mất ký ức?”

“Cũng không phải không khôi phục được.” cha Ôn nói một câu an ủi mẹ Ôn.

Mẹ Ôn nói: “Tôi là thay Duy Viễn thở dài, Kính Hằng a, con phải nhanh nhanh nhớ ra Duy Viễn a.”

Hứa Kính Hằng khó hiểu:“Ân?”

“Cái thằng con này miệng như miệng hến ấy, lần trước mẹ nói với nó……”

“Mẹ, chén cơm này của mẹ.” Ôn Duy Viễn từ phòng bếp đi ra, cố ý cắt ngang câu nói của bà.

Mẹ Ôn nháy mắt mấy cái với Hứa Kính Hằng, con bà da mặt mỏng, ngượng kìa.

Bất quá chuyện mà mẹ Ôn đã muốn nói, có ai có thể ngăn nổi?

Sau khi ăn xong mẹ Ôn liền ra lệnh cho Ôn Duy Viễn đi rửa chén, kéo Hứa Kính Hằng về phòng bí mật nói chuyện.

Thật ra trước khi Ôn Duy Viễn lần đầu tiên dẫn Hứa Kính Hằng đi gặp bà cùng cha Ôn, cũng đã nói cho bọn họ biết quan hệ của hai người. Mới đầu bọn họ không hiểu đồng tính như thế nào có thể yêu nhau, càng không rõ con mình trước đó rõ ràng yêu phụ nữ, sao tự dưng lại quay sang yêu đàn ông. Sau khi Ôn Duy Viễn khuyên bảo, lần đầu tiên gặp mặt, hai người nghe theo lời của con làm bộ không biết quan hệ của hai người, chỉ đối xử với Hứa Kính Hằng như bạn thân của con mình. Về sau Hứa Kính Hằng đến nhà nhiều lần hơn, bọn họ phát hiện Hứa Kính Hằng rất tốt, bất luận là đối với con mình, hay là đối xử với bọn họ và Ôn Giác đều rất tốt, ông bà thật tình yêu quí đứa nhỏ này, vậy nên vào lúc Ôn Duy Viễn công khai với bọn họ, họ mới chủ động đề xuất chuyện nhận Hứa Kính Hằng làm con nuôi.

Hứa Kính Hằng còn nhớ rõ chính mình lúc công khai khẩn trương ra sao, không nghĩ tới hết thảy sớm đã được Ôn Duy Viễn chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, cái người ít lời đó chưa bao giờ nói với mình.

Đây là yêu a, nếu như không yêu, vì cái gì lại muốn được sự đồng ý của cha mẹ?

Tâm tư mê man và tự ti của Hứa Kính Hằng, bắt đầu dần dần minh bạch.

Ôn Giác viết văn, đến cuối cùng bé vẫn viết về Hứa Kính Hằng.

Hứa Kính Hằng thấy bài làm được điểm cao, cực lực khen ngợi Ôn Giác một chặp. Lại đọc những dòng chữ đầy tình cảm, ôm lấy Ôn Giác, cảm động nói không ra lời.

Ôn Giác cười hắc hắc, gọi Hứa Kính Hằng một tiếng “Cha Hứa”, Hứa Kính Hằng sửng sốt hết nửa ngày.

Ôn Duy Viễn nháy mắt ra hiệu cho con mình, Ôn Giác lập tức nói: “Sao cha không đáp lại con nha?”

Văn cũng đã viết rồi, Hứa Kính Hằng cũng khen ngợi bé, thì phải là nguyện ý làm cha bé. Tâm tư con nít đơn thuần đến mức người lớn không thể nào tưởng tượng nổi.

Hứa Kính Hằng phục hồi tinh thần, mặt mày hớn hở trả lời:“Ừ!”

Trẻ con bảy tuổi làm sao biết làm những cái này, Hứa Kính Hằng nhìn Ôn Duy Viễn đứng bên cạnh, còn không phải đều là chủ ý của hắn?

Đem cha mẹ hắn biến thành cha mẹ mình, đem con của hắn biến thành con của mình. Nếu như có thể đăng kí kết hôn, Ôn Duy Viễn nhất định sẽ dẫn y đi làm ngay, tên đàn ông kiệm lời này, luôn dùng những phương pháp mà mình không tưởng tượng được để diễn tả tình ý.

Hứa Kính Hằng nhìn đôi mắt tràn đầy ôn nhu của Ôn Duy Viễn, từ đáy lòng cười rộ lên.

Cuộc sống vô lo vô nghĩ tự do tự tại từng ngày từng ngày trôi qua, Hứa Kính Hằng cảm nhận được sự thoải mái chưa bao giờ cảm thấy, y thấy mười năm qua đúng là vô dụng rồi, có thể mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy người yêu, đến trước khi nhắm mắt cũng là nhìn Ôn Duy Viễn, thật sự quá không dễ dàng, cũng quá mức hạnh phúc.

Lại là một ngày trời nắng, buổi sáng Hứa Kính Hằng đứng dậy, theo thói quen nhìn lịch treo tường, xem ngày xong thì liền sửng sốt, hôm nay là sinh nhật của y. Nếu như không nhìn lịch treo tường, y cũng quên mất.

Sinh nhật thì có người xem trọng người không, nhưng nếu có người nhớ ngày sinh nhật của mình, có thể vào ngày sinh nhật mình chúc mình sinh nhật vui vẻ là hạnh phúc lắm rồi.

Thành ra chuyện bình thường y không để ý, giờ lại vô cùng quan tâm.

Từ lúc biết hôm nay sinh nhật mình, Hứa Kính Hằng nhìn chằm chằm Ôn Duy Viễn, mỗi khi môi hắn hơi động một chút, trong nội tâm liền háo hức hy vọng hắn nói chúc mừng sinh nhật mình.

Lần lượt thất vọng, càng thêm kích thích Hứa Kính Hằng, y không thèm nói cho Ôn Duy Viễn hôm nay là sinh nhật mình. Thay vì chính mình chủ động nói, y muốn hắn tự nhớ ra hơn.

Từ sáng đến giữa trưa, hai người nhàn nhã tựa ở trên ghế sô pha xem ti vi, hoặc là ngồi dưới bệ cửa sổ đọc sách, ngẫu nhiên đối đáp mấy câu, cũng không liên quan gì đến chuyện sinh nhật.

Buổi chiều ba giờ hơn Thôi Tiệp gọi điện thoại cho Hứa Kính Hằng, hy vọng y có thể đến công ty, chuyện rất quan trọng, nhất định phải là Hứa Kính Hằng tới mới có thể giải quyết.

“Hôm nay à? Hôm nay tôi có chuyện……”

“Xong xuôi có thể về nhà, rất nhanh thôi.” Thôi Tiệp nói.

Hứa Kính Hằng không có biện pháp, đành phải lấy áo khoác ra khỏi nhà.

Ôn Duy Viễn đứng ở cửa ra vào, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Đi sớm về sớm, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”

Hứa Kính Hằng nhìn vào mắt hắn, bốn mắt nhìn nhau thật lâu, trong mắt của y toàn là mấy chữ “Mau chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi!”.

Đáng tiếc Ôn Duy Viễn nhìn không hiểu, còn lửa cháy đổ thêm dầu bổ sung một câu: “Sao còn chưa đi?”

Hứa Kính Hằng tức giận đến nghiến răng, hừ lạnh vài tiếng, thanh âm đề cao thêm vài đề xi ben nói: “Vậy tôi liền biến khỏi tầm mắt anh đây!”

Giận dỗi rồi đây, Ôn Duy Viễn lắc đầu, nín cười đến sắp nghẹn đóng cửa lại.

Nhớ tới Hứa Kính Hằng muốn nói gì đó, rồi lại cái biểu cảm cổ quái lúc nhịn xuống không nói, cuối cùng hắn không nhịn nổi, bật cười ha hả.

Tiếng cười sang sảng quanh quẩn trong căn phòng ngủ trong căn hộ Hứa Kính Hằng đã lâu không hề bước vào kia, Ôn Duy Viễn từ trong tủ quần áo lớn lấy ra thức ăn đã được chuẩn bị tốt.

Hôm nay là sinh nhật Hứa Kính Hằng, năm năm qua dịp này nếu hai người không phải là đang kẻ Nam người Bắc, thì cũng phải ra ngoài quay phim, tuyên truyền, có thể mặt đối mặt ngồi ở nhà, cùng dùng bữa, hôm nay là lần đầu tiên.

Ôn Duy Viễn cho dù quên sinh nhật của mình, cũng sẽ không quên của y.

Trước kia cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau, có thể cùng một chỗ, cái gì cũng không quan trọng. Ngày sinh nhật, hắn chỉ gửi đi một tin nhắn chúc mừng, cũng chỉ có bốn chữ đơn giản “Sinh nhật vui vẻ”, nhiều nhất thì ở phía sau có thêm một dấu chấm than, có lúc chỉ là dấu chấm tròn.

Hiện tại ngẫm lại, chính mình cũng phải cảm thấy quá qua loa.

Lần này việc chia tay cùng mất trí nhớ, là một đòn đả kích trầm trọng cho Ôn Duy Viễn, cũng làm cho hắn sáng tỏ được tầm quan trọng của việc bộc lộ tâm tư của bản thân.

Cho nên buổi sáng hôm nay, Ôn Duy Viễn liền lén lút rời giường chuẩn bị tốt các món ăn, lại lén lút quay lại nằm ngủ, cố ý giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả, chỉ đợi Thôi Tiệp đem Hứa Kính Hằng lừa đi ra ngoài hai ba tiếng, cho y một cái bất ngờ siêu cấp nha.

Sự thật lần nữa chứng minh, mặc dù là người đã bước vào tuổi 30, trong chuyện yêu đương, cũng sẽ ấu trĩ giống như một thiếu niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play