Hứa Kính Hằng cảm thấy đầu mình rất đau, từng bước chân hệt như đang giẫm lên bông, bước cao bước thấp.
Y hiện tại đang ở một nơi rất quen thuộc, là căn nhà ba mẹ để lại cho y, y choáng váng dựa vào cánh cửa, nhìn chính mình đang ngồi trên ghế bành nhìn Ôn Duy Viễn trên TV mà thủ dâm.
Y còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cảnh vật trước mặt nhanh chóng biến hóa, rất nhanh chuyển thành cảnh trong trường quay Ôn Duy Viễn khoác vai gọi y là đệ đệ, không thì là y đang ôm cổ Ôn Duy Viễn mà gọi ca ca.
Xung quanh hai người là đạo diễn, thư kí trường quay, chuyên gia sáng và đạo cụ, thì ra là đang quay phim.
Hứa Kính Hằng mắt thấy lại những chuyện cũ này, nhớ tới có người đã từng nói, mỗi người trước khi chết sẽ thấy lại tất cả những hồi ức đã từng trải qua, chẳng lẽ y sắp chết?
Hứa Kính Hằng cười cười tự giễu, khi còn sống y nghĩ đến Ôn Duy Viễn nhiều nhất, không nghĩ tới trước khi chết người y nhớ thương nhất vẫn là Ôn Duy Viễn, y sống hai mươi chín năm, đến khi chạm đến cửa địa ngục, vẫn không hề nghe được một câu thổ lộ nào của Ôn Duy Viễn, cũng không thể biết được thật sự thì tình cảm của người đó với mình là gì, thật sự là chết không cam lòng.
Những người vây quanh hai người rất nhanh lại biến mất, Hứa Kính Hằng nhìn mình ngồi trên xe của Ôn Duy Viễn, bất cẩn gọi một tiếng ca.
Ôn Duy Viễn nghiêng đầu liếc y một cái nói: “Bây giờ cũng không phải là đóng phim, gọi ca làm gì.”
“Thuận miệng.”
“Vậy sau này cũng gọi vậy đi.”
Hứa Kính Hằng cười hắc hắc, hàm răng sáng lóa còn hơn mặt trời tháng ba, gọi một tiếng: “Ca!”
Tiếng “Ca” này trong đó chất chứa quá nhiều tình cảm, vừa là tình yêu bấy nhiêu năm chưa từng thổ lộ; là tình cảm bị đè nén sau khi biết được Ôn Duy Viễn đã kết hôn sinh con; cũng là đến khi biết rõ hắn đã ly hôn, lại vẫn không dám thổ lộ tình yêu thầm kín này……
Năm đầu tiên đại học lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Duy Viễn trên TV, phát điên đi tìm tên của người thanh niên đó.
Năm thứ tư lúc cùng hắn hợp tác trong một bộ phim truyền hình, người đó là diễn viên chính, y chỉ là diễn viên phụ, mặc dù thời gian ở gần nhau rất ngắn, y lại vạn phần quý trọng.
Nhờ bộ phim này, Văn Tiếu Thành vừa ý kỹ thuật diễn của y, tìm y làm diễn viên cho một bộ phim mới, vào vai chính, không ngờ rằng Ôn Duy Viễn lại được mời đóng vai phụ, trùng hợp sao lại đóng vai ca ca của y. Hứa Kính Hằng cảm thấy đây là ông trời sắp đặt, chỉ là không nghĩ tới Ôn Duy Viễn đã sớm kết hôn, cũng vào năm Hứa Kính Hằng tốt nghiệp, chào đón con trai đầu lòng.
Hứa Kính Hằng khởi nghiệp diễn viên hơn hai năm, quan hệ với Ôn Duy Viễn đã thân thiết như anh em tốt, lần đầu tiên đến nhà Ôn Duy Viễn ăn cơm, mới biết được quan hệ của hắn và vợ không tốt lắm, thậm chí đang tiến hành thủ tục li hôn. Nhưng vậy thì có quan hệ gì với mình chứ? Hứa Kính Hằng nghĩ, Ôn Duy Viễn yêu phụ nữ, mà y là đàn ông, nếu như thổ lộ hết tâm tư của mình cho hắn, hắn sẽ chán ghét y, từ nay về sau sẽ tránh xa y thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến Ôn Duy Viễn sẽ lộ ra biểu tình ghét bỏ với mình, Hứa Kính Hằng liền không thở nổi, y áp chế tình cảm xấu xa trong lòng mình, cười ha hả gọi ca, âm thầm ở bên cạnh hắn trôi qua vài năm.
Đấy là năm năm đầu họ mới quen nhau, không có phiền não, không có ưu sầu.
Kế tiếp, khung cảnh lại biến đổi, chuyển tới lúc Ôn Duy Viễn vạch trần tình yêu say đắm chôn sâu trong lòng của mình đối với hắn, rồi đến năm năm cùng nhau kia.
Nhiều chuyện như vậy, mười năm qua, giờ phút này lướt qua thật nhanh như phát trên màn hình TV, hệt như chỉ cần mười phút là chiếu xong, sau đó hiện lên một chữ ‘Kết thúc’ thật lớn.
Hứa Kính Hằng là người tự ti, điểm này y chưa từng nói với ai, mấy năm nay kết giao với Ôn Duy Viễn, y che giấu quá tốt, thế cho nên chính y cũng đã quên mất.
Nếu không phải Tưởng Văn Duệ đột nhiên xuất hiện, y thật sự đã quên chuyện này, cũng đã quên Ôn Duy Viễn đối với y chưa từng có một tiếng yêu.
Từng hành động của hắn đối xửa với y đều là những việc mà những cặp tình nhân hay làm, nhưng ngoài miệng cái gì cũng không nói, có đôi khi Hứa Kính Hằng cảm thấy Ôn Duy Viễn ở bên y bất quá chỉ là diễn một màn kịch tình nhân, nhưng mà diễn kịch thì không phải là thật, Ôn Duy Viễn có thích y hay không, đối với Hứa Kính Hằng mà nói, vẫn rất mơ hồ.
Từng hình ảnh lóe lên, rất nhanh rất gấp, Hứa Kính Hằng luôn thấy trí nhớ của mình rất kém cỏi, vẫn thường sợ không nhớ được lời thoại, không nghĩ tới chuyện xảy ra mười năm này, lại không quên một phút nào.
Nhớ đến Ôn Duy Viễn từng dịu dàng với mình, trước khi chết chỉ nhớ được chuyện tốt của người nọ, lại không biết có ai đó đang ầm ỹ, không ngừng ghé vào lỗ tai y kêu to.
Giọng nói càng lúc càng to, ngay tại bên tai y, hệt như sợ y không nghe thấy. Hứa Kính Hằng bị hắn làm cho bực mình, cau mày muốn mắng to vài tiếng, lại cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc.
Là ai vậy?
“Hứa Kính Hằng, em tỉnh dậy mau!”
“Kính Hằng, nhanh tỉnh lại a.”
“Ngu ngốc, em nếu không tỉnh anh sẽ cù em đó.” Thanh âm lại không hề có chút nào vui đùa, từng câu từng chữ đều là bi thương.
Ai mà lại xấu xa vậy……
Ai mà khó chịu vậy……
Hứa Kính Hằng vểnh tai.
“Anh còn chưa kịp nói anh thích em, em nhanh mở mắt cho anh.”
“Thích” một chữ này đánh vào trái tim Hứa Kính Hằng, quá lạ lẫm lại quá quen thuộc, thanh âm này không phải Ôn Duy Viễn thì có thể là ai, Hứa Kính Hằng mở trừng mắt, mờ mịt nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa.
Khuôn mặt vừa lo lắng vừa mừng rỡ của Ôn Duy Viễn chặn đứng tầm mắt đang nhìn chằm chằm trần nhà của y.
“Em cuối cùng cũng tỉnh!” Ôn Duy Viễn một tay vuốt ve khuôn mặt Hứa Kính Hằng.
Tròng mắt Hứa Kính Hằng đảo vài vòng, đầu rất đau, y nhìn khuôn mặt nôn nóng của Ôn Duy Viễn, nghiêng đầu nhìn xuống thì thấy một tay hắn đang buông thõng bên người, cánh tay kia bị băng bó lại một cục, nhìn y hệt như cái móng heo.
Hứa Kính Hằng nhớ tới câu thích y nghe được từ hắn lúc ý thức y còn mơ hồ, y không biết là giả hay là thật, không biết là Ôn Duy Viễn trong mộng nói với y, hay là Ôn Duy Viễn ngoài đời thật, nói cho mình nghe trong mộng.
Nhìn cánh tay bị thương của hắn, đó là cái giá khi hắn quên thân cứu mình, Hứa Kính Hằng không biết mình bị sao nữa. Y vẫn chỉ có thể nghĩ đến những tình huống xấu nhất, không có biện pháp, bẩm sinh tự ti, lại thêm Ôn Duy Viễn không thường biểu đạt, loại phức cảm tự ti lại càng tăng lên. Ngay tại lúc này, hình ảnh Ôn Duy Viễn chủ động ôm Tưởng Văn Duệ hề báo hiệu xông tới trong đầu.
Hứa Kính Hằng ngẩn người nhìn Ôn Duy Viễn, mở miệng hỏi hắn: “Anh là ai?”
Hứa Kính Hằng bị đập trúng đầu, sau gáy bị đèn treo đập rách, chảy rất nhiều máu, phải may vài mũi, trán thì bị lực ép quá lớn nện xuống mặt đất, sưng to. Bác sĩ nói có thể việc này làm cho não y bị chấn động, những vấn đề khác về não bộ tạm thời chưa xác định được.
Hiện tại xem ra, y bị mất ký ức.
Ôn Duy Viễn hơi sững người, nhưng chỉ lát sau, khẽ cười nói: “Anh là Ôn Duy Viễn, người yêu em.”
Tiếng yêu mong chờ bao nhiêu năm nay, đến khi nghe được thì trong thâm tâm không phải là mừng rỡ như điên, ngược lại nghi ngờ cùng mơ hồ lại càng phóng đại mấy chục lần.
Nếu như ở một khắc lúc Hứa Kính Hằng hỏi Ôn Duy Viễn rằng hai người có thể quen nhau hay không, Ôn Duy Viễn dùng những lời này trả lời y, y cũng sẽ không như bây giờ.
Có thể rằng qua năm năm, xuất hiện quá nhiều nhân tố bên ngoài không xác định được, Hứa Kính Hằng thậm chí cảm thấy tiếng yêu này của Ôn Duy Viễn là đang là đang thương hại kẻ vừa chết đi sống lại là mình, nếu không loại lời này sớm không nói, muộn không nói, hết lần này tới lần khác, vậy mà lại nói ra dưới tình huống gần như là dối trá này?
“Người yêu em”, ba chữ nhẹ nhàng như vậy, Hứa Kính Hằng luyến tiếc Ôn Duy Viễn, ngay từ đầu y đã biết vậy
Hứa Kính Hằng nhắm mắt, đây là một cơ hội tốt để bắt đầu lại, bất luận lời nói của Ôn Duy Viễn là thật hay giả, có phải lừa bịp y hay không, y cũng cam tâm tình nguyện mắc câu.
Hứa Kính Hằng chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình thản như nước, y không còn là y, mà là một diễn viên, vào vai một nhân vật gọi là “Hứa Kính Hằng bị mất trí nhớ”.
“Anh yêu tôi?”
Những lời này Hứa Kính Hằng đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, Ôn Duy Viễn không hề phủ nhận cười gật đầu trả lời: “Đúng vậy, anh yêu em, em cũng yêu anh.”
“Điều đó không có khả năng.” Hứa Kính Hằng lập tức phủ định, “Tôi là nam, anh cũng là nam, tôi làm sao có thể yêu anh.”
Ôn Duy Viễn đối với Hứa Kính Hằng, vẫn là rất kiên nhẫn: “Người như chúng ta gọi là đồng tính luyến ái, em không hiểu sao?”
“Tôi không hiểu!”
“Để anh cho em thấy” Ôn Duy Viễn muốn cho y xem ảnh chụp lúc hai người ở bên nhau, mới phát hiện một tấm cũng không có, nếu có cũng chỉ là hình đăng trên tạp chí, nhìn không quá thân mật, ảnh chụp riêng thì chỉ có cả gia đình năm người chụp chung.
Ôn Duy Viễn vắt hết óc, ngay cả ba mẹ mình và Ôn Giác cũng gọi đến để giải thích với Hứa Kính Hằng, mất nửa ngày Hứa Kính Hằng cười hi hi gọi hai người là ‘Ba, mẹ’, lại kêu Ôn Giác là ‘cháu ngoan’.
Ôn Duy Viễn chỉ vào chính mình hỏi y: “Em nên gọi anh là gì?”
Hứa Kính Hằng làm mặt quỷ: “Ca!”
Ôn Duy Viễn cười tủm tỉm nói: “Đúng, em trước kia thường xuyên gọi anh như vậy.”
Nhìn thấy khuôn mặt cười như hồ ly của hắn, cái Hứa Kính Hằng nghĩ đến không phải là lời thoại trong phim, mà là những tiếng ‘Ca’ xen lẫn trong tiếng rên rỉ thốt ra lúc hai người trên giường lăn lộn đến cao trào.
Hứa Kính Hằng trộm liếc Ôn Duy Viễn, phát hiện hắn không nhìn mình, không khỏi mặt đỏ lên vài phần, một giây sau Ôn Duy Viễn xoay người, y vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn, sợ bị phát hiện.
Làm bộ mất trí nhớ thật sự rất bỉ ổi, Hứa Kính Hằng biết rõ như thế, nhưng y không thể tự kìm chế mà hãm sâu vào, hiện tại Ôn Duy Viễn cùng Hứa Kính Hằng không có phiền não, vừa cãi nhau vừa quậy phá còn có thể xúc tiến tình cảm.
Hứa Kính Hằng không muốn biết Ôn Duy Viễn có từng yêu mình hay không, y chỉ hy vọng tương lai một ngày nào đó Ôn Duy Viễn sẽ yêu Hứa Kính Hằng của hiện tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT