Vú Lâm vừa làm điểm tâm vừa hỏi : “Tiểu Thuần à , con thích cậu chủ sao?”

“ Anh ta ? Con làm sao mà thích anh ta được ! Con bị cha mẹ dở hơi kia đem đi bán…. Nếu được lựa chọn , có đánh chết , KHÔNG , CHẾT CŨNG KHÔNG MUỐN !” Trữ Đan Thuần có chút kích động , cứ nhắc tới cha mẹ cô chỉ hận , ngứa ngáy mà nghiến răng kèn kẹt. Hiện tại còn phải đi thân thiết với người lạ nữa chứ.

Vú Lâm có chút khó tin nhìn cô : “Cậu chủ nhà chúng ta là người tốt , con có thể đến được nhà này , không phải dễ dàng gì …” Người người chen chúc vỡ đầu muốn lấy chồng , nhưng cô lại không muốn ? …

“ Con nói cho bác biết nha , cha con ý , mở miệng là ‘bỉ nhân’ hay cái gì mà ‘ngô thê’ và vân vân … Thật ra là một người chưa được thay đổi nhờ công của cổ nhân . Người còn tự xưng cái gì mà cảm thụ cổ văn !” Trữ Đan Thuần quở trách ông Trữ là người có lỗi : “ Còn mẹ con , mẹ gọi cha là ‘ma quỷ’ , chỉ cần cha không đồng ý , mẹ cầm gậy đuổi đánh cha con , gặp người khác còn nói : “Tôi tuy thế nhưng rất có khí chất thục nữ mà.” “Vú Lâm , bác nói xem , bọn họ có đúng là một đôi dở hơi không?”

Vú Lâm bị nét mặt cùng giọng điệu của cô chọc cười : “Ha ha , cha mẹ con rất thú vị .”

“ Bọn họ dĩ nhiên buồn cười , gả con cho người khác ! Một cô gái xinh đẹp còn trẻ tuổi như con , con tuyệt đối không muốn như thời phong kiến , con muốn chống cự !!!”

Vú Lâm nghe được cô nói ‘Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi’ thì nhìn chằm chằm bề ngoài của cô , im lặng không nói gì .

“ Tiểu Thuần , con cận thị à?”

“ Đâu có , thị lực của con rất tốt mà !” Trữ Đan Thuần không nghe ra câu bóng gió của vú Lâm : “Vậy gỡ kính mắt kia xuống , ngăn trở tầm nhìn của con . Nào , vú Lâm giúp con gỡ xuống.” Vú Lâm đích thân tháo kính mắt của Đan Thuần xuống.

“ Đừng mà!” Trữ Đan Thuần ngăn cản : “Vú Lâm mụ …. Mọi người đều nói …….. Ừ …….. con đeo kính mắt vào rất có khí chất .!”

Vú Lâm nhìn cô ấp a ấp úng , càng thêm xác định suy đoán của mình : “ Vú Lâm giúp con cắt mái đi , để như vậy trông dài quá ..”

Trữ Đan Thuần âm thầm nói : “aida , vú Lâm …..” Giọng điệu giống như làm nũng : “Nếu được thì bác hãy ngăn cản tránh ánh nắng chiếu vào trán con đi! Đó là lý do vì sao con không muốn cắt mái!”

Nói xong , cô thấy vẻ mặt vú Lâm giảo hoạt tươi cười , không tự giác run rẩy một chút : “Con …. Đi dọn dẹp phòng ở một chút , tạm biệt !” Vừa dứt lời , người đã biến mất ở phòng bếp.

Vú Lâm đắc ý cười , bà chưa đóan sai người khác bao giờ , ha ha . Về sau có Đan Thuần đáng yêu đến ở , nhất định sẽ không buồn chán.

Trữ Đan Thuần phiền muộn trở lại trong phòng mình .

Thật là , tại sao nhà này lại có người tinh mắt như thế ?

Haiz!!!!

Đột nhiên , trong phòng sát vách có tiếng người đang nói chuyện.

Phù phù. Xong rồi nhá.

:-*

Yêu những ai đang đọc chữ này.

đi tìm người tên Lâm về làm bà vú cho mình nhé

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play