Lạc U và Diệp Vẫn Thần không phải người nói nhiều , lúc ăn cơm cũng không ai chủ động nói chuyện. Động tác ăn cơm của Lạc U rất chậm, toát lên một cỗ hương vị tao nhã. Diệp Vẫn Thần lại có vẻ không được tự nhiên , cẩn thận ăn đồ ăn trước mặt, cố gắng hết mức giảm đi sự tồn tại của mình.
Lạc U thích sạch sẽ , không thích bị người khác đụng chạm, cũng không thích cùng người khác ăn chung. Người quen thì tạm thời có thể chấp nhận, nhưng nếu là người lạ, sẽ không có kết cục tốt . Thói quen này của Lạc U mọi người đều biết . Lạc U đơn độc lại vô cùng chói mắt như vậy, thật khiến cho mọi người không thể không chú ý. Mà thói quen này của cô cũng bị mọi người khuyếch đại lên gấp nhiều lần.
Diệp Vẫn Thần có thể tính là người mà Lạc U tương đối thân mật. Tính ra số lần ăn cơm cùng anh so với người nhà của cô còn nhiều hơn. Mấy năm tiểu học kia hai người đều là cùng nhau dùng cơm. Mãi cho đến khi hai người cắt đứt mới kéo xa khoảng cách. Mà hiện tại lần thứ hai cùng ăn cơm, tâm tình của Lạc U hết sức phức tạp, tựa như cảnh còn người mất. Còn Diệp Vẫn Thần lại vô cùng kích động, cảm giác như có một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng anh.
Ăn cơm xong, không cần Lạc U lên tiếng , Diệp Vẫn Thần lưu loát sạch sẽ dọn xong bàn ăn, sau đó liền đứng ở một bên chờ phân phó.
Diệp Vẫn Thần yêu thích Lạc U là thật, nhưng muốn nói quan hệ của hai người so với kẻ theo đuổi và người bị theo đuổi không bằng nói chủ nhân và tiểu tuỳ tùng. Ở trước mặt Lạc U, Diệp Vẫn Thần như một tiểu tuỳ tùng biết nghe lời, Lạc U nói một anh tuyệt đối không nói hai. Cũng khó trách đời trước Lạc U cảm thấy bị Diệp Vẫn Thần theo đuổi, hơn nữa cho dù là đời này, Lạc U nhìn bộ dạng của Diệp Vẫn Thần cảm giác cũng vẫn là như vậy.
Phương thức theo đuổi của người đàn ông này thật có chút khác người . Lạc U mắt trợn trắng xúc động nhẫn nhịn, giọng điệu bình tĩnh nói : “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Lạc U chân trái bó bột , không cần hỏi cũng biết không đi được , Diệp Vẫn Thần tất nhiên nhìn thấy.
“ Anh đỡ em đi nhé ?” Diệp Vẫn Thần hỏi dò, thật ra anh rất muốn bế Lạc U đi, nhưng sợ làm Lạc U tức giận. Hồi ức về sự việc hai năm trước anh vẫn còn nhớ rõ . Lúc ấy cơ thể xảy ra phản ứng không phải do anh cố ý, anh thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, sự tình đã phát triển đến mức không thể cứu vãn.
Diệp Vẫn Thần biết mình là có chút vấn đề, là trong lòng, là trên thân thể. Anh đã xem qua rất nhiều phương diện tâm lý trong sách vở, anh là người thiên về chịu đựng nhưng anh cũng có thể khẳng định loại chịu đựng này chỉ nhằm vào một người, chính là Lạc U trước mắt.
Lúc còn rất nhỏ , anh đã cảm thấy Lạc U hoàn toàn xứng đáng là tiểu công chúa, anh nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh Lạc U, dù là làm người hầu nhỏ cũng tốt. Mà dần dần lớn lên , khí chất nữ vương của Lạc U càng ngày càng lớn, mà khuynh hướng này của anh lại càng trầm trọng . Rất nhiều lần anh đã tưởng tượng mình quỳ gối, hôn lên mũi chân của cô , hèn mọn , thành kính quỳ lạy người anh yêu.
Kỳ thực, rất nhiều lúc Diệp Vẫn Thần cảm thấy, tình cảm của mình đối với Lạc U là thích hay yêu đều không thích hợp, phải nói là một loại tín ngưỡng tôn sùng. Trong cuộc đời âm u của anh Lạc U là một tia sáng. Có Lạc U, anh mới có dũng khí sống sót, mà vì Lạc U anh nguyện làm bất cứ việc gì.
Diệp Vẫn Thần nghĩ đến đây, không khỏi nhớ lại những chuyện xảy ra tại rừng cây. Đây không phải lần đầu tiên anh dạy dỗ những người theo đuổi Lạc U. Sở dĩ anh làm vậy không đơn giản chỉ vì ghen . Lúc anh biết tin, tên nhóc kia căn bản là không xứng với nữ vương của anh , cho dù là hâm mộ thôi cũng là một loại khinh nhờn đối với nữ vương . Cho nên anh mới cảnh cáo tên nhóc kia không nên mộng tưởng hão huyền!
Rồi sau đó Lạc U xuất hiện, căn bản không cho anh cơ hội giải thích liền dương tay cho anh một cái tát. Đó là lần đầu tiên Lạc U đánh anh, ngoài trừ vẻ ngoài lo sợ , anh không hề có chút cảm giác nhục nhã , thậm chí còn có một chút hưng phấn khó kìm nén. Đặc biệt là bộ dáng cao ngạo tôn quý của Lạc U, khí chất nữ vương mạnh mẽ đó lại làm cho thân thể anh rất nhanh có phản ứng !
Bị Lạc U đánh, anh cảm thấy là một loại vinh quang, thậm chí là một tia hưng phấn, anh biết là mình có chút không bình thường nhưng càng nhiều là cam chịu số phận. Anh chính là yêu dáng vẻ hung hăng của Lạc U, yêu sâu tận xương tuỷ, yêu ghi lòng tạc dạ.
“ Bế tôi đi.” Lạc U giọng điệu lạnh nhạt nói.
Thân thể Diệp Vẫn Thần cứng nhắc một lúc, nhưng không nói thêm gì nữa, đi tới bên cạnh Lạc U , thận trọng bế cô lên. Một mùi thơm thoang thoảng bay đến, làm cho lỗ tai Diệp Vẫn Thần hơi đỏ, ánh mắt cũng không dám dừng lại ở trên người của Lạc U.
Đối với sự căng thẳng của anh, cô cũng cảm nhận được. Cô chỉ mang theo cái nhìn đầy ẩn ý nhìn người đàn ông này, không có qua nhiều bài xích, cũng không quá mức bất ngờ. Nếu gọi người đàn ông này đến, cô cũng đã nghĩ đến những tình huống xảy ra như thế này. Chỉ cần không quá phận qua đáng, cô cũng không ngại để người đàn ông này dựa vào mình gần một chút. Mà trên người anh hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái làm cô yêu thích.
Diệp Vẫn Thần đặt Lạc U trong phòng vệ sinh, sau đó mới đỏ ửng mặt nói : “Anh ra ngoài chờ em, xong rồi nhớ gọi anh .”
Cẩn thận đóng cửa nhà vệ sinh lại , Diệp Vẫn Thần mới thả lỏng người thở ra một hơi , nét ửng đỏ trên mặt cũng dần tan biến.
Mấy phút qua đi, Lạc U gọi Diệp Vẫn Thần vào. Diệp Vẫn Thần lại bế cô lên giường, mới đứng một bên như lúc đầu nhưng vẫn là dáng vẻ chờ đợi dặn dò. Lạc U không nhịn được nhíu mày nói :“Nếu anh có việc gì thì có thể đi, không đi thì tìm một nơi ngồi xuống, đứng ở chỗ này làm cây cột à?”
“Anh không sao, anh cũng không đi, anh ở trong này cùng em.” Diệp Vẫn Thần vội vàng giải thích , sau đó liền nghe lời ngồi ở một bên trên ghế sa lon, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh có thể so sánh với quân đội.
Lạc U mỉm cười, trong lòng than nhẹ một tiếng. Người đàn ông này vẫn ngớ ngẩn như vậy, ngày thường khôn khéo lãnh khốc. Lúc ở trước mặt cô, một điểm cũng không tìm thấy.
Lạc U nghĩ , khóe miệng không kìm được hiện một chút ý cười, hô hấp chậm dần, không ý thức được ngủ mất.
Diệp Vẫn Thần nhìn tình cảnh này, vẻ mặt càng trở nên ôn nhu, tận lực không ảnh hưởnh đến giấc ngủ của Lạc U. Sau đó nhẹ nhàng tựa lưng lên ghế, ánh mắt nhìn Lạc U không rời đi, cứ như vậy mà nhìn Lạc U, lưu luyến mà thâm tình.
Mất mà được , Diệp Vẫn Thần âm thầm thề, anh nhất định quý trọng cơ hội này, không bao giờ để hạnh phúc trước mặt này dễ dàng vụt mất nữa .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT