Sau cuộc trò chuyện đơn giản, đề tài tranh luận được chuyển dời lên người Diệp Vẫn Thần. Phỏng vấn lần này là MC nam Vương Tử Phàm.

“Diệp Vẫn Thần và Lạc U đều là người mới giống nhau, nhưng cũng đều biểu hiện hơn người. Bây giờ để Vẫn Thần hướng mọi người tự giới thiệu một chút đi nào.”
Diệp Vẫn Thần vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt đều không có biến hóa gì, giọng nói chỉ có chút lạnh nhạt mở miệng :“Tôi là Diệp Vẫn Thần.”

“......” Rất nhiều người đều đang chờ câu nói tiếp theo của Diệp Vẫn Thần, nhưng sau khi đợi vài giây mới phát hiện, không hề có câu tiếp theo, bởi vì anh đã  giới thiệu xong rồi.

Vương Tử Phàm có chút không bình tĩnh ho khan một tiếng, tỏ vẻ tự nhiên tiếp lời nói:“ Tiểu Thần thực tàn bạo nha, nhưng mà hiện nay chẳng phải đang lưu hành khốc ca(*) đấy thôi. Hơn nữa bộ dáng của tiểu Thần quá mức tuấn mỹ, thật không biết sẽ có bao nhiêu cô gái phải hét lên đây, ha ha, nhưng mà như đã nói qua, tôi rất ngạc nhiên một chuyện, theo lý mà nói tiểu Thần ở trong đoàn làm phim là diễn viên phụ, nhưng khi kết thúc bị nghi ngờ là cướp sự chú ý, cùng sinh tử với nữ chủ không phải đều là nam chính sao, biên kịch đại nhân ơi, vấn đề này ngài có muốn giải thích hay không đây?”

(*) khốc ca: anh chàng tàn bạo, tàn ác gì đấy =))

Đề tài câu chuyện thay đổi, vấn đề lại dừng ở trên người của biên kịch Bùi Phong.
Bùi phong đẩy mắt kính một cái, rất bình tĩnh hỏi:“ Tôi có nói qua ai là nhân vật chính ai là nhân vật phụ sao?”

Câu nói của Bùi Phong làm cho mọi người nhốn nháo cả lên, nhất là hai vị MC, vấn đề này còn phải nói sao, chẳng lẽ bọn họ mời Hàn Nhạc Dương về diễn nam phụ hay sao? MC trong lòng bất mãn, nhưng không dám hỏi thật sự như vậy, đắc tội Bùi Phong là nhỏ, đắc tội người đứng phía sau đoàn làm phim này, vậy coi như là gặp chuyện lớn rồi.

Phàm là người nhanh nhạy với tin tức đều biết, bộ phim này không hề đơn giản, từ đầu tư đến diễn viên mới cũng đều không đơn giản. Hay hiện tại tham gia chương trình, trưởng đài truyền hình còn phải báo cho bọn họ vài câu, làm sao hai người MC nho nhỏ như họ này dám đắc tội.

Hàn Nhạc Dương ở một bên có chút bất đắc dĩ cười cười, anh ta lần này quả nhiên là bồi Thái tử đọc sách(*), nhưng mà cũng xem như bồi tâm phục khẩu phục, hai tháng ở chung, khí chất và hành động của hai người này coi như là thuyết phục anh ta, nhất là Lạc U.

(*) bồi Thái tử đọc sách: theo chân người tài học hỏi

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Nhạc Dương cụp xuống, trong con mắt che giấu hiện lên một chút yêu thích, thích một cô gái so với mình nhỏ hơn năm tuổi, đây là một chuyện làm anh tương đối giật mình hơn nữa cũng là chuyện bất đắc dĩ.

“Ha ha, lời của Bùi đại biên kịch luôn luôn giảo hoạt như thế. Như vậy hiện tại để tôi phỏng vấn một chút cảm nhận của tiểu thiên vương Hàn Nhạc Dương của  chúng ta, diễn cùng tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy, không biết Hàn thiên vương có hay không động lòng nha?” Khương Miểu lại nói sang chuyện khác, hơn nữa nội dung có chút mập mờ chỉ hướng về phía Hàn Nhạc Dương, nhưng mà vấn đề này đối với chương trình giải trí chỉ là bình thường, nếu không không có ai muốn xem chương trình giải trí này.

“Lạc U là một diễn viên rất có thiên phú, cũng là một tiểu công chúa rất đáng yêu. Tôi thực thích cô ấy, cũng hy vọng có thể có càng nhiều cơ hội cùng cô ấy diễn.” Hàn Nhạc Dương trả lời vô cùng khách quan, thế nhưng cũng có phần chân thành của anh, ít nhất mỗi một câu nói đều là lời nói trong lòng anh.

Lạc U từ chối cho ý kiến cười cười, nhưng Diệp Vẫn Thần liếc mắt nhìn thật sâu Hàn Nhạc Dương một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia đông lạnh.

Thời điểm kết thúc chương trình có chút muộn, mọi người lần lượt rời đi, phần lớn người của đoàn làm phim cùng đi đến bãi đỗ xe lấy xe, Hàn Nhạc Dương cũng đi cùng.

“Lạc U, cùng nhau đi ăn khuya thấy thế nào, mấy ngày nay không gặp, dường như em gầy đi đấy.” Trước khi Lạc U lên xe muốn rời đi, Hàn Nhạc Dương rốt cục không nhịn được mở miệng mời nói.

Lạc U nhíu mày, Diệp Vẫn Thần cau có, Lý Ngang Vũ kinh ngạc, ba người muốn lên xe đồng thời nhìn về phía Hàn Nhạc Dương.

“Không được, em có chút mệt mỏi.” Lạc U không hề ngoài ý muốn từ chối, mời như vậy cơ bản sẽ không ở trong phạm vi đồng ý của cô.

Hàn Nhạc Dương có chút thất vọng, nhưng vẫn không buông tha, tiếp tục nói:“ Vậy ngày mai em có thời gian không? Anh cùng với vài vị tiền bối trong ngành giải trí hẹn nhau đi ăn cơm, em nếu hứng thú có thể cùng nhau đến.”

“Không được, cám ơn, em bề bộn nhiều việc.” Lạc U vẫn như cũ vô cùng khách sáo từ chối, thật ra ở giai đoạn sau khi quay cô đã phát hiện thái độ của Hàn Nhạc Dương có một chút khác biệt, nhưng Hàn Nhạc Dương cũng không làm cái gì quá phận, cô liền không để trong lòng nữa, một người yêu thích mà thôi, đối với cô mà nói cùng người qua đường không khác biệt lắm, không cần để ý quá mức.

Trên khuân mặt đẹp trai của Hàn Nhạc Dương cũng có ít nhiều mất hứng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói:“ Trong ngành giải trí quan hệ vẫn rất quan trọng, cho dù có dựa vào đại nhân vật, cũng cần kết giao với nhiều tiền bối, như vậy mới có càng nhiều cơ hội, tiểu U, ngày mai tiền bối Trịnh Đồng và Quan Nguyệt Đình đều ở đó đấy.”

Câu nói này của Hàn Nhạc Dương xem như chỉ điểm, cho nên cũng mang theo một loại thái độ tiền bối đối hậu bối giáo huấn, thậm chí còn ẩn ẩn ý tứ hàm xúc cảnh cáo.

Toàn bộ người của đoàn làm phim đều đang suy đoán chỗ dựa vững chắc phía sau Lạc U là ai. Các loại hiện tượng đều chứng minh nhất định Lạc U là người có bối cảnh, ở ngành giải trí này thực bình thường, cho nên chuyện này cũng không làm người ta kiêng kị. Ít nhất đối với Hàn Nhạc Dương người này có danh tiếng cũng có chỗ dựa vững chắc mà nói, không phải không thể trêu trọc được, huống chi, anh ta cũng không phải đến với tư cách người đắc tội mà là người theo đuổi.

Về phần Diệp Vẫn Thần như hình với bóng bên cạnh Lạc U, Hàn Nhạc Dương mặc dù có chút cố kỵ, nhưng cũng không gây khó khăn cho quyết định theo đuổi của anh ta. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, huống chi Lạc U và Diệp Vẫn Thần ở cùng một chỗ, tuy rằng là như hình với bóng, nhưng cảm giác không phải người yêu. Chí ít Hàn Nhạc Dương cho rằng như vậy. Hơn nữa cho dù là người yêu thì thế nào, ngành giải trí phân phân hợp hợp còn thiếu sao.

Kiên nhẫn của Lạc U có giới hạn, cái gọi là tao nhã cùng ôn hòa cũng có hạn, người bị từ chối hai lần vẫn không buông tha cho, khiến cho cô có chút hờn giận, cho nên cô chính là lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Nhạc Dương một cái, liền xoay người lên xe, ngay cả từ chối cũng không nói.

Ánh mắt Diệp Vẫn Thần giống nhau cũng rất lạnh, nhưng có kinh nghiệm trước kia, anh cũng sẽ không làm gì khiến Lạc U không vui, cho nên chỉ liếc mắt nhìn Hàn Nhạc Dương cảnh cáo một cái, rồi cũng lên xe.

“Ngại quá, tiểu U và tiểu Thần đều có chút mệt mỏi, tôi trước hết đưa bọn họ đi về.” Lý Ngang Vũ giọng điệu bất đắc dĩ an ủi một câu, chuyện giảng hòa cũng chỉ có thể do anh làm. 

Ai bảo anh phải hầu hạ hai vị chủ nhân không biết đạo lí đối nhân xử thế đây, a, nói không biết cũng không đúng, mà hẳn là không bao giờ nói đạo lí đối nhân xử thế mới đúng, rõ ràng cái gì đều biết đều hiểu, lại cái gì cũng nhỏ nhen giống nhau, bất luận là tiểu thiên vương hay không thiên vương , tiền bối hay không tiền bối , căn bản chính chủ nhân kiêu ngạo không cấp cho ai mặt mũi cả.

Nhìn theo xe Lạc U rời đi, người đại diện của Hàn Nhạc Dương – chị Mạnh mới tiến lên trầm trọng nói:“ Cậu hiện tại không thích hợp scandal, lại càng không thích hợp cùng Lạc U tạo scandal. Cô ấy là người được Lạc tổng bao bọc, bọn họ đều họ Lạc, điểm này cậu thật sự không nghiêm túc nghĩ lại sao?”

“Cô ấy cũng là người Lạc gia?” Trong giọng nói của Hàn Nhạc Dương có một chút ngạc nhiên nghi ngờ.

“Tôi đoán , nhưng có bảy phần đúng.”

“...... Lạc gia sao? Vậy thật là có chút khó khăn .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play