Ông cố Lạc lên kế hoạch mọi chuyện hiển nhiên là có hiệu quả, ít nhất Lạc U không phản bác điều gì, không phải không được nói, nhưng Lạc U cảm thấy không cần thiết, dù sao cô và Diệp Vẫn Thần cũng chỉ đính hôn mà thôi, kết hôn thì sao chứ, kiếp trước cô cũng không thèm để ý đối tượng kết hôn của mình là ai, bây giờ xung quanh cô, người khiến cô cảm thấy thích hợp, cũng chỉ có Diệp Vẫn Thần, cho nên thật ra đính hôn cùng Diệp Vẫn Thần, Lạc U cũng không ghét!

Nhưng mà, cho dù ghét hay không, cũng không thể phủ nhận ông cố Lạc lên kế hoạch mọi chuyện là thật, nhất là còn có cả Diệp Vẫn Thần, chỉ cần Lạc U vừa nghĩ tới Diệp Vẫn Thần gạt mình khiến bữa tiệc sinh nhật biến thành bữa tiệc đính hôn, liền không nhịn được tỏa ra khí lạnh quanh người.

Lạc U không phải người hay giả vờ cười, nhưng cũng may bình thường cô vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, nên cũng không có gì khác thường, ông cố Lạc cũng hiểu tình huống bây giờ, chỉ nói đơn giản mấy câu, liền tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, không cho Lạc U cơ hội lên tiếng.

Lạc U bị tức có chút dở khóc dở cười, ông cũng không cảm thấy mình chơi như vậy thật sự có chút quá đáng sao?

Lạc U nghiêm mặt đi xuống sân khấu, thuận tay cầm lấy một ly rượu đỏ do người phục vụ bưng tới, không thèm nhìn mà uống một ngụm hết sạch, cảm giác cay khiến Lạc U cảm thấy thư thái một chút.

Diệp Vẫn Thần vẫn luôn đi theo bên cạnh Lạc U, thật ra anh cũng không hiểu tình huống hiện tại là thế nào, anh thậm chí còn không cách nào xác định bữa tiệc đính hôn này là Lạc U là đồng ý hay cũng là người bị hại? Nếu như do cô quyết định, vì sao vẻ mặt cô lại lạnh lùng như vậy, người khác không hiểu tính tình của Lạc U, nhưng anh thì hết sức rõ ràng, biểu tình của Lạc U đang rất đè nén, hiển nhiên là đang tức giận.

Mà nếu cô cũng bị hại, có khi nào anh cũng bị hiểu lầm hay không? Nghĩ đến chuyện Lạc U nghi ngờ mình cũng tham dự trong đó, Diệp Vẫn Thần chợt hoảng sợ.

"Lạc U, anh......" Diệp Vẫn Thần muốn giải thích, nhưng vừa nói ra khỏi miệng liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lạc U, trong lúc nhất thời quên mất mình muốn nói cái gì.

"Câm miệng!" Lạc U rất tức giận, giờ phút này cô hoàn toàn không muốn nghe Diệp Vẫn Thần nói gì cả.

Diệp Vẫn Thần ngậm miệng, đứng yên tại chỗ, ánh mắt hốt hoảng không hề che giấu.

"Tiểu U, Tiểu Thần, không ngờ đây lại là tiệc đính hôn của hai người, chuyện lớn như vậy mà không thông báo cho bác trước một tiếng, có phải quá khách khí rồi hay không?" Diệp Chính Thanh, ba của Diệp Vẫn Thần, dẫn theo đứa con lớn nhất là Diệp Thiên Phong tới, chuyện bữa tiệc sinh nhật biến thành tiệc đính hôn, khiến người làm ba như ông ta cảm thấy có chút khó chịu, dù gì ông ta cũng là cha của Diệp Vẫn Thần, con trai đính hôn mà không thông báo một tiếng, không phải sẽ khiến người ngoài cười chê hay sao, nghe người ta chúc mừng ông ta, thật đúng là châm chọc.

"Ba, chuyện này chúng con cũng biết rất đột nhiên." Diệp Vẫn Thần không thích Lạc U phải vì mình mà chịu chất vấn, không chút nghĩ ngợi liền giải thích.

Lạc U lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vẫn Thần, "Anh quên lời em vừa nói rồi sao?"

Lạc U cường thế, đồng thời cũng rất cố chấp, cô rất để ý Diệp Vẫn Thần, cô là chủ nhân của anh, anh phải hoàn toàn nghe theo lời cô..., nếu như bình thường, Lạc U có lẽ sẽ không so đo như thế, nhưng bây giờ là lúc cô đang tức giận, nên bộc phát lên người anh.

Diệp Vẫn Thần nhíu mày, há miệng muốn giải thích, nhưng lại bị hơi thở lạnh lẽo của Lạc U dọa sợ đến ngậm miệng lại, anh sợ, anh thật sự sợ, lời nói của Lạc U chính là mệnh lệnh của anh, không được làm trái, anh rất sợ mình làm chuyện khiến Lạc U chán ghét, nếu như Lạc U lại đuổi anh đi lần nữa, anh không cách nào tưởng tượng mình có thể tiếp tục tồn tại hay không!

Đã từng bị Lạc U đuổi hai năm, đó là cơn ác mộng ngoài đời thực của Diệp Vẫn Thần, nếu như có thể, anh rất không muốn lại gặp phải.

Diệp Vẫn Thần trầm mặc khiến Lạc U hài lòng, cô dời tầm mắt nhìn sang hai cha con nhà họ Diệp, "Bác Diệp, rượu đỏ hôm nay rất thượng hạng, do cô út của cháu đích thân chọn, bác và anh Diệp uống nhiều vài ly, lần sau, hẳn là tiệc kết hôn rồi."

Lạc U nói xong bỏ đi, để lại hai cha con nhà họ Diệp ngây người, không, nói chính xác phải là ba người, ngay cả Diệp Vẫn Thần cũng mông lung, cũng may anh còn nhớ là mình phải đi theo Lạc U, không quản phụ huynh của mình nghĩ như thế nào, anh vội vàng đi theo Lạc U.

Lạc U đi một vòng quanh sảnh tiệc, những người biết hay không quen biết cô đều sôi nổi chúc mừng, Lạc U tỏ vẻ rất bình tĩnh, mấp máy môi thay cho nụ cười, không nói gì, đi một vòng liền trở về phòng nghỉ, ông cố Lạc cùng vài ông bà cụ trạc tuổi khác ngồi ở trong, thấy Lạc U đi vào, liền cười vẫy vẫy tay.

"Đến đây, Tiểu U, mau chào hỏi các ông bà đi." Mấy vị ngồi bên cạnh ông cố Lạc, cũng có thể nói là những nhân vật lơn tuổi nhất Trung Hoa, ai cũng là những người quyền lực một tay che trời, theo lý mà nói bọn họ sẽ không thể nào tham dự một bữa tiệc sinh nhật của người nhỏ tuổi hơn, cho nên cũng không chính thức lộ diện trong bữa tiệc, mà đi thẳng tới nơi này, coi như là tiệc họp mặt riêng của ông cố Lạc, bọn họ cũng đã lâu không gặp nhau rồi.

Lạc U chào hỏi từng người, rất lễ phép và khéo léo, Diệp Vẫn Thần cùng đi phía sau vẫn luôn không nói chuyện, nhưng khẽ cúi đầu, cho người khác cảm giác cũng không tệ.

Ông cố Lạc có thể cảm thấy vấn đề giữa Lạc U và Diệp Vẫn Thần, không cần nghĩ cũng biết vì sao, nhưng ở đây đang có rất nhiều người, ông cũng không tiện giải thích, không thể nói là mình tự chủ trương, nên không thể làm gì khác hơn là phất phất tay, bảo Lạc U muốn đi đâu thì đi.

Bữa tiệc đã được tiến hành, Lạc U cũng có thể đi về rồi, cô đi ra từ cửa sau khách sạn, không nói một lời liền lên xe, tài xế chờ sẵn, nhìn Diệp Vẫn Thần đứng ở ngoài xe không biết có nên lên xe hay không, ông ta dò hỏi "Cậu chủ Diệp không cùng chúng tôi về nhà sao?"

Lạc U lên xe ngồi xong, phát hiện Diệp Vẫn Thần không lên xe, nhìn vẻ mặt anh muốn lên lại không dám lên, cô vừa tức giận vừa buồn cười.

"Chạy bộ về đi, em ở nhà chờ anh!" Lạc U nhấn cửa sổ xe, bỏ lại mấy lời này liền bảo tài xế lái xe đi, không thèm nhìn Diệp Vẫn Thần một cái.

Diệp Vẫn Thần nhìn chiếc xe chạy đi, chớp mắt một cái, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lo lắng dần dần bình tĩnh, cho dù thế nào, ít nhất Lạc U cũng sẽ chờ anh, như vậy có phải là, thật ra Lạc U cũng không tức giận nhiều đúng không?

Hơn một giờ sau, Lạc U đã tắm xong ngồi ở thư phòng đọc sách, Diệp Vẫn Thần đỏ mặt chạy về biệt thự lớn nhà họ Lạc, dĩ nhiên anh đỏ mặt không phải là vì xấu hổ, mà là vận động mạnh, anh làm theo lời Lạc U, chạy bộ về đây.

Đoạn đường này Diệp Vẫn Thần hấp dẫn không ít ánh mắt của người đi đường, mặc âu phục màu trắng, nhìn như chú rễ, hơn nữa còn gấp gáp bỏ chạy, khiến rất nhiều người suy đoán, không biết anh đang đuổi theo cô dâu hay là bỏ trốn khỏi hôn lễ, cũng may là buổi tối, không nhìn rõ được dáng vẻ của Diệp Vẫn Thần, hơn nữa trải qua hai năm huấn luyện, dáng vẻ cũng có chút biến hóa, không nhìn kỹ cũng không thể nhận ra anh.

Diệp Vẫn Thần không thèm sửa sang lại quần áo, trực tiếp đi tìm Lạc U, Lạc U ở thư phòng nghe được tiếng gõ cửa, lạnh lùng nói một tiếng đi vào.

Mở cửa rồi đóng cửa, Diệp Vẫn Thần cẩn thận đi vào nhìn Lạc U, nhưng Lạc U tỏ sắc mặt lạnh nhạt, không biết cô đang nghĩ gì.

Diệp Vẫn Thần do dự có nên mở miệng giải thích trước hay không, trạng thái bây giờ của Lạc U hiển nhiên cũng là chẳng hay biết gì, vậy hẳn là cô đã hiểu lầm anh rồi đúng không? Nghĩ đến Lạc U nghi ngờ mình, Diệp Vẫn Thần càng khổ sở cùng hoảng hốt.

Chẳng qua anh còn chưa mở lời, Lạc U lại đột nhiên di chuyển, hung hăng đánh một quyền lên bụng anh!

Diệp Vẫn Thần nửa khom người quỳ một chân trên mặt đất, không phải là không thể né tránh, nhưng Diệp Vẫn Thần không làm vậy, Lạc U ra tay không ngừng, đá vào cái chân còn lại của Diệp Vẫn Thần, thân thể không còn điểm tựa, Diệp Vẫn Thần thuận thế quỳ xuống.

Lạc U vòng tay qua sau ót Diệp Vẫn Thần, rất không dịu dàng kéo mạnh, khiến Diệp Vẫn Thần không thể không ngẩng đầu nhìn cô.

"Em chỉ hỏi anh một lần thôi, chuyện ngày hôm nay, anh biết hay là không biết?" Giọng nói của Lạc U rất lạnh lùng, ngoài lạnh lùng, còn rất sắc bén.

Vẫn là câu nói kia, bất kỳ ai cũng có thể lừa gạt cô, nhưng chỉ có Diệp Vẫn Thần là không thể!

"Sinh nhật dĩ nhiên là biết, nhưng chuyện đính hôn anh tuyệt đối không biết, hôm qua anh định nói với em là anh sẽ về, nhưng em cúp điện thoại, anh muốn cho em ngạc nhiên, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế, chuyện đính hôn, em cũng không biết sao?" Diệp Vẫn Thần rất nghiêm túc giải thích, vẻ mặt có chút gấp gấp, sợ Lạc U hiểu lầm, còn có chút uất ức, đó cũng là vì bị Lạc U hiểu lầm, chuyện lớn như vậy, anh biết rõ Lạc U không thích, sao sẽ lừa gạt Lạc U chứ, Lạc U hoài nghi anh như vậy, khiến anh thật khổ sở.

Lạc U không bỏ qua sự biến hóa nét mặt của Diệp Vẫn Thần, cô có thể nhìn thấy sự nghiêm túc và thành thật của anh, dĩ nhiên còn có một chút uất ức.

Thật ra thì, sau khi lấy lại tinh thần, Lạc U đã nghĩ kỹ, cũng tin Diệp Vẫn Thần, nhưng bởi vì cô rất để ý anh, nên mới hỏi anh lại một lần nữa, muốn nghe được đáp án mình muốn nghe từ trong miệng Diệp Vẫn Thần.

"Anh cảm thấy uất ức sao?" Lạc U hỏi, giọng nói vẫn cao cao tại thượng, không có gì áy náy, đối xử với Diệp Vẫn Thần, cô rất hiếm khi có cảm giác áy náy, phần lớn là thương tiếc, cô cảm thấy bộ dạng uất ức của Diệp Vẫn Thần rất thú vị, có lẽ đó cũng là sở thích kỳ lạ của Lạc U.

Diệp Vẫn Thần cụp mắt, có vẻ càng thêm uất ức, giống như chú chó nhỏ cúi đầu, tỏ vẻ đáng thương, cho dù không thừa nhận, nhưng vẫn luôn mong đợi chủ nhân an ủi.

"Không nói lời nào là có ý gì? Chấp nhận sao?" Không có được câu trả lời, Lạc U cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, cô nói chuyện, giọng nói cũng mềm mại đi vài phần, ít nhất không giá lạnh như vừa rồi.

"...... Tiểu U, tin tưởng anh được không, đừng hoài nghi anh, em đánh anh mắng anh phạt anh thế nào đều được, nhưng đừng nghi ngờ anh, anh tuyệt đối sẽ không lừa gạt em, nhất là anh biết rõ làm như vậy em sẽ không vui, anh tuyệt đối không bao giờ làm, tin anh có được không?" Uất ức chẳng là gì, lúc Lạc U hoài nghi anh, tim của anh rất đau.

Lạc U thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô có thể không tin người khác, nhưng tuyệt đối sẽ tin Diệp Vẫn Thần, người đàn ông nguyện ý chết cùng cô, nếu như không tin tưởng anh, cô còn tin ai nữa.

Không muốn nói thêm gì nữa, cũng không muốn giải thích cái gì, Lạc U trực tiếp sử dụng một cái hôn kết thúc cuộc hiểu lầm chưa tính là hiểu lầm này, lần này, Lạc U hôn rất dịu dàng, giống như dỗ dành Diệp Vẫn Thần vì anh không được tín nhiệm.

Diệp Vẫn Thần có thể cảm nhận được mùi rượu nhè nhẹ trong miệng Lạc U, anh cứng đờ người, suy nghĩ cũng bay đi xa, Lạc U dịu dàng như vậy, khiến anh hoàn toàn không cách nào kháng cự được.

Hôn xong, Lạc U buông Diệp Vẫn Thần ra, từ trên cao nhìn xuống Diệp Vẫn Thần quỳ dưới đất, nhè nhẹ cười.

"Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là vị hôn phu của em rồi, có cảm tưởng gì không?" Trừ chuyện bị lừa, thật ra thì kết quả như thế cũng không tệ, dù sao cũng chỉ là có thêm một vị hôn phu mà thôi, đối với cô hay Diệp Vẫn Thần mà nói, đều không phải là chuyện xấu.

Đột nhiên bị hỏi vấn đề như vậy, Diệp Vẫn Thần một khắc trước còn uất ức, nhất thời sắc mặt biến đỏ.

"Nếu em không muốn, anh sẽ nói chuyện với ông cố, em đừng tức giận." Lạc U không nguyện ý biểu hiện rất rõ ràng, lễ mừng năm mới cô đã cự tuyệt tại chỗ, sau khi tuyên bố ở bữa tiệc thì sắc mặt cô lạnh lẽo, lúc nãy cô còn trừng phạt và chất vấn anh, đã vậy mà còn không biết Lạc U không thích, anh cũng quá ngu ngốc.

"Anh định nói gì với ông cố?" Lạc U vừa nói vừa lui về phía sau vài bước, ngồi xuống ghế.

Diệp Vẫn Thần vẫn quỳ trên mặt đất, cho dù không còn bị cưỡng chế Lạc U, anh cũng không đứng dậy, anh thích lấy độ cao này ngẩng đầu nhìn Lạc U, giống như nhìn mặt trời trong lòng mình.

"......" Diệp Vẫn Thần cũng đang suy nghĩ vấn đề này, tốt nhất nên giải thích là tuổi quá nhỏ, còn không thích hợp đính hôn, thật ra con cái của rất nhiều gia tộc lớn ở thành phố Bắc Kinh đến tuổi này, thậm chí nhỏ hơn là đã đính hôn rồi, bọn họ cũng không coi là còn nhỏ, mà nếu nói là anh không thích, thì anh không muốn nói như vậy, trong lòng anh rất nguyện ý, cái cớ trái lương tâm đó anh không nói được.

Trong lúc nhất thời, Diệp Vẫn Thần cũng không biết mình nên nói gì, hơn nữa chuyện này bây giờ cơ hồ cả thành phố Bắc Kinh đều biết rồi, làm sao có thể cự tuyệt được nữa, mặc dù anh chỉ ngây người một chút ngắn ngủi trước mặt Lạc U, nhưng anh đủ thông minh để cân nhắc toàn diện vấn đề.

Lúc Diệp Vẫn Thần ở trong quân đội, anh có biệt danh là tàn bạo, giống như con sói hung tàn xảo trá, giống như con hổ cương nghị dũng mãnh, giỏi văn giỏi võ, có thể coi là đầu não thống lĩnh toàn diện, cũng có thể đấu tranh anh dũng dũng mãnh giết địch, tuyệt đối là một nhân tài hiếm có.

Cho nên, giờ phút này Diệp Vẫn Thần chỉ có thể nghĩ đến một câu, "Thật xin lỗi!"

"Cũng không phải là lỗi của anh, anh xin lỗi làm gì." Nguôi đi cơn tức giận, Lạc U trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, nhìn dáng vẻ có chút ủ rủ của Diệp Vẫn Thần, không nhịn được muốn đưa tay sờ sờ đầu anh, nhưng khoảng cách hơi xa, cô không thể làm được nên mới nói: "Tới đây một chút."

Diệp Vẫn Thần rất nghe lời, không đứng dậy, giữ tư thế quỳ tiến lên vài bước, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm Lạc U, vô cùng phục tùng theo lời cô.

Lạc U vươn tay, sờ sờ mái tóc quá ngắn của Diệp Vẫn Thần, Diệp Vẫn Thần vào quân đội nên phải cắt tóc gọn gàng, sờ vào không còn mềm mại như lúc trước.

"Lần này trở về khi nào thì đi?" Lần này Diệp Vẫn Thần trở về rất đột ngột, Lạc U cũng không nhận được tin tức, nên không biết chuyện gì.

"Không đi, bác cả nói để anh dẫn đội ở thành phố, anh đủ kinh nghiệm rồi." Huấn luyện một năm, thi hành nhiệm vụ một năm, ngắn ngủi trong hai năm anh đã trải qua quá nhiều, binh lính bình thường mất ít nhất là ba năm rưỡi, lần ngày được điều động, mặc dù cũng là được nâng đỡ, nhưng nhiều hơn vẫn là cố gắng của chính anh.

Ánh mắt Lạc U sáng lên, cảm giác vui thích khó hiểu tự nhiên sinh ra, khiến cô cũng rất kinh ngạc, cô vì quyết định không đi của Diệp Vẫn Thần, mà cảm thấy thật vui vẻ, bất tri bất giác địa vị của người đàn ông này trong lòng cô đã càng ngày càng quan trọng hơn.

"Có cần ở lại trong quân đội không?" Lạc U hỏi.

"Thỉnh thoảng sẽ cần, nhưng lâu lâu cũng có thể về nhà, Tiểu U, anh, ở lại bên cạnh em, có được không?" Diệp Vẫn Thần không cảm thấy mình trở thành vị hôn phu của Lạc U thì có thay đổi gì, hơn nữa anh vẫn luôn mong đợi, có thể ở lại bên cạnh Lạc U, nhìn cô, trân trọng cô, dùng sức mạnh của mình bảo vệ cô, những tính từ để miêu tả tình yêu, Diệp Vẫn Thần cảm thấy thật sự không cách nào miêu tả hết tình cảm của anh, thân phận vị hôn phu mà Lạc U không muốn thừa nhận, thật sự không cần thiết.

Trong tình cảm giữa Diệp Vẫn Thần và Lạc U, tình cảm của Diệp Vẫn Thần mặc dù hèn mọn, nhưng so với một cái danh phận không quan trọng, anh muốn một thứ khác quan trọng hơn.

"Kkhông phải anh đã ở bên cạnh em rồi sao, nếu không đi, thì cứ ở lại đi, tình huống ở Cổ Sát anh cũng nên làm quen một chút, Vẫn Thần, mặc dù em không thể cam kết có tình cảm gì đối với anh, nhưng em cam kết cuộc sống của chúng ta tuyệt đối sẽ không thay đổi, vị trí bên cạnh em là thuộc về anh, điều này, trừ anh ra thì không ai có thể thay đổi được, anh hiểu ý em không?"

Trừ phi Diệp Vẫn Thần làm chuyện gì cô không cách nào dễ dàng tha thứ, nếu không cô cam kết mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi, cô vẫn tín nhiệm anh, còn anh thì trung thành với cô.

Diệp Vẫn Thần rất nghiêm túc đánh giá lời nói của Lạc U, sau đó cẩn thận gật đầu một cái, "Tin tưởng anh."

Nhìn Diệp Vẫn Thần thật tình như thế, ánh mắt luôn lạnh lùng của Lạc U cũng trở nên ấm áp, cô dịu dàng nói: "Đi tắm đi, rồi nghỉ ngơi."

Lạc U dịu dàng, vẻ mặt của Diệp Vẫn Thần cũng càng thêm nhu hòa, có chút xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu U, hôm nay là sinh nhật của em, anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em, không biết em có thích hay không, nhưng bác gái nói, cô gái mười tám tuổi nếu như nhận được chiếc nhẫn làm quà, sẽ hạnh phúc cả đời, đồ anh chọn, em đừng ghét bỏ nhé."

Diệp Vẫn Thần vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái hộp nhẫn tinh xảo, một tay nâng lên trước mặt Lạc U.

Lạc U lại một lần nữa khẳng định, bữa tiệc tối nay quả nhiên là có dự mưu, nếu như ông cố là chủ mưu, như vậy ba mẹ của cô chính là tòng phạm rồi, đương nhiên hai bác cả cũng có tham dự trong đó, không chừng còn có cô út lúc nãy cười rất gian trá, còn có các trưởng bối nhà họ Tô, nói đi nói lại, hôn nhân đại sự của cô, các trưởng bối biết cũng là đương nhiên.

Lạc U nghĩ như vậy, sắc mặt tối sầm, nói như vậy chẳng phải là cả nhà đều cùng nhau lừa cô hay sao, thật sự khiến cô quá đau lòng! Cũng may, ở đây còn có khối gỗ ngu ngốc Diệp Vẫn Thần, vậy là đủ rồi, tình cảm của người nhà cô và Diệp Vẫn Thần không giống nhau, cô có thể bị người nhà lừa, nhưng tuyệt đối không hy vọng Diệp Vẫn Thần cũng có trong đó.

Lạc U lấy cái hộp, mở ra, một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp lung linh an tĩnh nằm bên trong.

"Cũng may là biết anh tặng quà sinh nhật, chứ không biết còn tưởng rằng anh đang cầu hôn đó." Lạc U nhìn chiếc nhẫn có chút bất đắc dĩ, mặc dù nói là quà sinh nhật, nhưng rất dễ nhận thấy là nhẫn đính hôn, cũng chỉ có tên ngu ngốc Diệp Vẫn Thần này mới suy nghĩ đơn thuần như vậy.

Diệp Vẫn Thần có chút ngượng ngùng, đương nhiên anh cũng hiểu ý tứ trong đó, nhưng món quà này, anh chọn rất lâu, dù sao anh vẫn hy vọng Lạc U nhận lấy, "Tiểu U, em thích không?"

Diệp Vẫn Thần tràn ngập mong đợi hỏi Lạc U, Lạc U lấy chiếc nhẫn ra để lại vào tay Diệp Vẫn Thần, trong lúc vẻ mặt Diệp Vẫn Thần đang tỏ ra thất vọng, Lạc U chậm rãi nói: "Đeo lên cho em đi, dù sao cũng là nhẫn đính hôn của chúng ta rồi."

Lạc U rất kiêu ngạo, rõ ràng là rất thích, nhưng vẫn miễn cưỡng nói như vậy, dù chỉ vậy thôi, nhưng Diệp Vẫn Thần vẫn nở nụ cười rực rỡ, anh cẩn thận trọng nắm tay Lạc U, đeo chiếc nhẫn lên tay Lạc U.

"Rất hợp, cũng rất xinh đẹp." Khiến anh có kích động muốn hôn cô, nhưng anh chỉ dám nghĩ vậy thôi, chứ cũng không muốn chọc Lạc U tức giận.

"Đi tắm đi, nghỉ ngơi thật tốt." Đi suốt đêm về đây, lại còn bị hành hạ, hơn nữa chạy bộ về biệt thự nhà họ Lạc, người sắt cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lạc U nghĩ, cô chỉ đang quan tâm đến Diệp Vẫn Thần, tuyệt đối không phải do ngượng ngùng mới đuổi Diệp Vẫn Thần đi.

"...... Tiểu U, ngủ ngon." Diệp Vẫn Thần có chút lưu luyến, nhưng vẫn nghe lời đứng lên, lưu luyến không rời nói chúc ngủ ngon.

"Ngủ ngon."

Sinh nhật mười tám tuổi, cô có thêm một vị hôn phu, ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình lý, mà Diệp Vẫn Thần trở về, ngoài vui mừng, cô còn có sự mong đợi, mặc dù trở thành vị hôn phu của cô, Diệp Vẫn Thần vẫn chú chó to lớn trung thành rất nghe lời, đôi khi lại là khối gỗ ngu si đần độn, nhưng Lạc U vẫn cảm thấy có gì đó đã thay đổi.

Có lẽ, thứ thay đổi không phải Diệp Vẫn Thần, mà là tình cảm của cô đối với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play