Gặp được thần tiên vốn là chuyện không tầm thường. Lúc Tư Đồ Tảm Nguyệt và Hứa Minh nhìn thấy Nguyên Chiến và Hạ Viễn đã rất khiếp sợ. Cho đến tận hôm nay, bọn họ đôi lúc vẫn cảm thấy như đã nằm mơ vậy. Nếu không phải có sự tồn tại của Đậu Đậu, thật sự không có gì để chứng minh được trong cuộc đời bọn họ đã từng được nhìn thấy thần tiên. Đúng rồi, còn có một cái vòng tay và một vài tấm ảnh nữa. Đó gọi là vòng tay “Cầu Phúc” và rất nhiều tấm ảnh chụp chung.

Khi Tư Đồ Tảm Nguyệt nhận lấy “Cầu Phúc”, tâm tình nàng tương đối phức tạp, lúc đó lời của Hạ Viễn nói nàng cũng chỉ nghe mơ mơ hồ hồ. Cầu Phúc rốt cuộc có thần lực như thế nào nàng cũng không nhớ kĩ. Chỉ biết nếu theo như lời của Hạ thúc thúc đã nói, đó hẳn là một đồ vật rất quý giá.

Lúc Hứa Minh và Cổ Thần Hi chạy đến phòng bệnh V2, Tư Đồ Tảm Nguyệt đang ầm ĩ đòi xuống giường. Nếu theo lẽ thường nàng hiện giờ phải đang tương đối suy nhược. Nhưng Tư Đồ Tảm Nguyệt hiện tại khoan nói đến hai chữ “suy nhược” không ngồi dậy được, nàng quả là phải dùng từ “tinh lực dư thừa” để hình dung mới đúng.

“Hứa Minh Hứa Minh, ngươi mau xem cái này.” Tư Đồ Tảm Nguyệt thấy Hứa Minh tiến vào liền nhảy tại chỗ chỉ vào cổ tay phải của mình.

“Nguyệt, mau lên giường nằm trước.” Hứa Minh vội đến gần bế Tư Đồ Tảm Nguyệt lên. Bác sĩ nói sảy thai và ở cữ không khác nhau là mấy, nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng. Tuy hắn vừa nghe Cổ Thần Hi nói Nguyệt không sảy thai, những vẫn còn cảm thấy kì quái. Nói khó nghe một chút, thật sự rất khó tin lời bác sĩ nói.

“Không cần đâu, nằm mãi rất khó chịu.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa bị đặt nằm xuống giường lại ngồi dậy.

“A, nếu có thể ngồi thì ngồi dậy cũng tốt. Nằm trong thời gian dài cũng không tốt với con người. Hơn nữa thân thể nàng thế này, khôi phục thật sự rất nhanh.” Cổ Thần Hi mỉm cười nói, sau đó lại bảo hai y tá trong phòng lui ra ngoài trước.

“Cảm ơn ngươi Thần Hi. Hứa Minh Hứa Minh, mau xem nè.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói xong lời cảm ơn vẫn không quên bảo Hứa Minh nhìn cái vòng tay. Thực ra Hứa Minh đã nhìn thấy rồi. Nếu là người lần đầu tiên nhìn thấy cái vòng này, vậy chắc chắn sẽ không nhìn ra được điểm khác biệt của nó. Bởi vì nó hiện tại đang lấp lánh giống như các loại vòng tay bằng đá quý khác được bán trên thị trường. Nhưng Hứa Minh không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn tự nhiên hiểu Tư Đồ Tảm Nguyệt vì sao lại phải ứng mạnh như vậy. Hắn nhớ rõ cái vòng tay này là từ rất nhiều viên đá nhỏ nhiều màu xâu thành. Bình thường mặc kệ xung quanh có bất kể ánh sáng gì, nó đều u ám, không hề lấp lánh, cũng không phản quang. Nhưng hiện tại nhìn lại, nó đang phát ra quang mang giống như ánh sáng chiết xạ của đá quý vậy, vô cùng chói mắt.

“Nguyệt, ngươi có nhớ lúc Hạ thúc thúc cho người vòng tay này, hắn đã nói những gì không?” Hứa Minh ngồi xuống bên giường của Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Hình như nói cái gì mà bảo vệ bình an. Không nói rõ, nhưng đại khái là ý này.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhớ lại những lời mà Hạ Viễn từng nói với nàng.

“Ừ, vậy ta nghĩ có thể chính là nhờ cái vòng tay này đi.” Hứa Minh cảm thấy nếu là nhờ sợi dây này, vậy cũng rất có khả năng. Rốt cuộc Nguyên thúc và Hạ thúc thúc là thần, không phải sao. Tuy thật sự rất khó tiếp nhận, nhưng sự thực vẫn là sự thực. Nếu như vậy, những lời Cổ Thần Hi vừa nói cũng đã có thể tìm được nguyên nhân rồi.

“Cái gì mà chính là nhờ cái vòng tay này?” Tư Đồ Tảm Nguyệt không hiểu. Tâm tình nàng dường như đột nhiên tốt hơn rồi. Vốn bởi vì mất đi hài tử vẫn luôn rất đau khổ, nhưng ngay lúc vừa rồi, hình như cái gì cũng tốt rồi.

“Thần Hi nói ngươi không sảy thai. Hiện tại hài tử ở chỗ này. Sắp được năm tuần tuổi rồi.” Hứa Minh mang theo ý cười khẽ xoa vào bụng của Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“!” Tư Đồ Tảm Nguyệt ngây người, nàng không phải đang nằm mơ chứ?

“Ha hả, lời lão công ngươi nói là sự thật.” Thấy đây là lúc thích hợp, Cổ Thần Hi liền bước tới nói lời bảo đảm.

“Nhưng vậy sao có thể…” Tư Đồ Tảm Nguyệt cúi đầu, nhìn cái bụng nhỏ của mình đến xuất thần. Mất mà có lại được sao?!

“Ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Nhưng sáng nay lúc tiến hành kiểm tra cho ngươi, đã đặc biệt làm ba lần. Kết quả đều như nhau. Ngươi không sảy thai.” Cổ Thần Hi dùng ngữ khí vô vùng chắc chắn nói với Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Nhưng… thật sự là do vòng tay này sao.” Hứa Minh dùng ngón tay sờ sờ lên mặt chiếc vòng. Vòng tay rất ấm áp, không phải bởi vì thân nhiệt của Tảm Nguyệt, mà là do bản thân nó tự có độ ấm.

“Ta cũng có chút không tin, đây là thật sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng mặc kệ ở đây có người hay không, trực tiếp ôm chầm lấy cổ của Hứa Minh. Thật vui quá vui quá. Vui đến mức làm nàng muốn khóc.

“Ừm, thật sự.” Hứa Minh kiên định nói.

Cổ Thần Hi nhẹ nhàng rời phòng bệnh, không quên vì hai người mà đóng chặt cửa lại. Hắn không hiểu cái vòng tay này rốt cuộc có gì đặc biệt. Chẳng qua chỉ cần hài tử vẫn còn, vậy đó không phải là kết quả tốt nhất sao?

Khoảng ba giờ chiều, Tư Đồ Nhất Tương đi ra khỏi căn phòng ngủ thuộc về hắn và Đậu Đậu, hiếm thấy hắn đi đến chỗ khác ngoài toilet, phòng thú cưng. Phòng thú cưng đó là nơi Đậu Đậu dưỡng Tiểu Sắc. Hắn chỉ muốn đem Tiểu Sắc ra, để Đậu Đậu có thể nghe thấy thanh âm của Tiểu Sắc, biết đâu lại có thể mau khỏe lại hơn.

Tư Đồ Nhất Tương lấy cái ***g của Tiểu Sắc xuống, nghĩ một lúc lại cảm thấy không ổn. Hắn hi vọng Đậu Đậu nghe thấy được thanh âm của hắn. Hắn nghĩ Đậu Đậu cũng chỉ hi vọng nghe thấy thanh âm của hắn. Tư Đồ Nhất Tương treo lại cái ***g của Tiểu Sắc lên rồi xoay người định rời đi, lúc đến cửa phòng thú cưng, một câu nói của Tiểu Sắc đã níu giữ lại bước chân của hắn.

“Nhất ca ca, ngươi tốt nhất.” Tiểu Sắc vỗ cánh phành phạch kêu to.

Lúc Đậu Đậu vẫn tỉnh, mỗi ngày đều dạy Tiểu Sắc nói câu này. Có khi vừa dạy liền dạy luôn mấy tiếng đồng hồ. Bản thân nó cũng ở đây vẽ tranh hoặc viết vài thứ chơi. Tiểu Sắc vẫn chưa từng nói được câu này, không ngờ đến hôm nay lại đột nhiên nói ra.

Tư Đồ Nhất Tương hít sâu mấy lần mới kìm nén được lệ trong hốc mắt chảy ra, sau đó nặng nề đóng sập cửa quay về phòng ngủ. Tiếng sập cửa này bản thân hắn cũng không biết là muốn doạ Tiểu Sắc hay là muốn khiến bản thân thanh tỉnh.

Đậu Đậu vẫn ngủ say như trước, đối với chuyện bên ngoài không có bất kì phản ứng gì. Bất luận là Tư Đồ Nhất Tương nói chuyện với nó thế nào, nó vẫn như lúc bị mang đi ngày đó.

Kết quả mà Nguyên Chiến tính ra lúc đó là Đậu Đậu sẽ gặp nạn vào cuối tháng, trên thân thể càng không có bất kì biến hoá nào.

Tư Đồ Nhất Tương vẫn như cũ bồi bên Đậu Đậu. Đối với chuyện của Tần Hoa và Tề Ngọc Hân giống như đã quên đi, lại có thể là, hắn hiện tại ngoài Đậu Đậu ra trong lòng không để tâm bất kì chuyện gì. Mà Đậu Đậu lại keo kiệt không cho Tư Đồ Nhất Tương lấy được một chút hy vọng nào, cứ ngủ không biết ngày đêm.

Sau khi Tư Đồ Tảm Nguyệt xuất viện liền trực tiếp trở về nhà cũ. Nàng biết Đậu Đậu biến thành như vậy, Tư Đồ Nhất Tương rất đau khổ. Nhưng những chuyện này đều là không thể cưỡng lại, nàng ngoài việc có thể an ủi đệ đệ này, cũng không biết phải làm gì. Sau khi Hứa Minh và Trần Húc Đông thương lượng, mấy người liền dứt khoát chuyển đến đây ở. Bọn họ không muốn Tư Đồ Nhất Tương tiếp tục suy sụp như vậy. Cả người hắn đều gầy hơn trước đây rất nhiều, râu cũng không biết đã bao nhiêu ngày không cạo, gặp bọn họ cũng càng ngày càng nói ít hơn, mỗi ngày chỉ biết ngồi bên cạnh bể cá nhìn Đậu Đậu đến xuất thần. Hứa Minh và Trần Húc Đông đã khuyên rất nhiều lần nhưng cũng không có tác dụng. Cho đến một ngày, Tư Đồ Tảm Nguyệt rốt cuộc bùng nổ…

Trên bàn cơm bữa tối, ngoài Tư Đồ Nhất Tương cùng hai miệng nhà Hứa Minh ra còn thêm Trần Húc Đông nữa cùng ngồi ăn cơm. Tư Đồ Nhất Tương vẫn bộ dáng không muốn ăn. Ngay cả thức ăn gắp trên đũa cũng không nhớ. Sau đó Tư Đồ Tảm Nguyệt cuối cùng không nhìn tiếp nổi nữa mà cầm ly nước trước mặt lên hất vào Tư Đồ Nhất Tương.

“Tư Đồ Nhất Tương, ngươi mau thanh tỉnh lại cho ta. Ngươi như này Đậu Đậu mà biết sẽ vui vẻ sao? Ngươi như này nó có thể tỉnh lại à? Tần Hoa và Tề Ngọc Hân không phải đã bắt về rồi sao? Ngươi không định báo thù cho Đậu Đậu? Mẹ nó, ngươi như này chỉ khiến các huynh đệ chê cười, có cái rắm gì hay!” Tư Đồ Tảm Nguyệt gần như đứng dậy gầm lên.

“Nguyệt (Nguyệt tỷ)…” Hứa Minh và Trần Húc Đông đều lo lắng bà bầu này hình như hơi kích động.

Tư Đồ Nhất Tương vẫn không lên tiếng. Hắn chỉ lấy khăn giấy lau mặt rồi rời chỗ. Đối với loại phản ứng này của hắn, Hứa Minh và Trần Húc Đông hiển nhiên đã nhìn thấu, cũng không buồn ngăn cản.

Khi mọi người nghĩ đã hết cách, Tư Đồ Nhất Tương lại cho bọn họ một kết quả ngoài ý muốn. Hắn bắt đầu chủ động nói chuyện. Tuy vẫn không nhiều, nhưng chuyện này vẫn rất hiếm thấy rồi.

“Ta muốn đến Dạ Hoả, các ngươi giúp ta chăm sóc Đậu Đậu.” Tư Đồ Nhất Tương sửa soạn cho mình thật chỉnh tề rồi nói với mọi người.

“Không việc gì.” Trần Húc Đông vui vẻ đáp.

Tư Đồ Nhất Tương quay người rời đi. Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chuyện này có tính là chuyển biến tốt hay không. Trong những ngày Tư Đồ Nhất Tương ở bên Đậu Đậu, Hứa Minh và Trần Húc Đông sớm đã thu về phân nửa thế lực của Vinh Đường. Cho nên Tư Đồ Nhất Tương đến Dạ Hoả, chuyện hắn có thể làm cũng chỉ là hành hạ người….

Sau khi Tần Hoa và Tề Ngọc Hân bị bắt lại luôn bị nhốt tại phòng hình cụ. Bởi vì mệnh lệnh của Trần Húc Đông, ai cũng không được động đến họ. Trần Húc Đông ra lệnh như vậy là vì muốn đợi Tư Đồ Nhất Tương đến giải quyết bọn họ. Mỗi ngày phải chờ đợi cũng rất giày vò. Đây là một loại hành hạ tinh thần, nhưng dù sao cả Tần Hoa và Tề Ngọc Hân cũng đều chưa từng nghĩ mình có thể có kết quả tốt gì. Mới đầu Tần Hoa còn tràn đầy lòng tin rằng Vinh Đường sẽ có người tới cứu hắn, nhưng nghe mấy người coi phòng hình cụ tán gẫu hắn mới biết, Vinh Đường cũng xong rồi. Người duy nhất có khả năng cứu hắn hiện tại cũng bị nhốt tại đây. Đúng vậy, nếu Tần Ốc ở ngoài, vậy hắn ít ra còn có một chút hi vọng. Có điều hiện tại nghĩ cũng chẳng ích gì.

Lúc Tư Đồ Nhất Tương đến cửa phòng hình cụ liền đeo vào một cái găng tay bằng da màu đen được làm thủ công. Hắn hung ác, nhưng chưa từng tàn nhẫn. Chỉ có hôm nay là ngoại lệ…

“Các ngươi đều ra ngoài đi.” Tư Đồ Nhất Tương hơi nghiêng mặt nói với thuộc hạ.

“Dạ, đại ca.” Tuy nghi hoặc, nhưng bốn người vẫn lui ra khỏi phòng hình cụ.

Tư Đồ Nhất Tương tiến đến chỗ nhốt Tần Hoa, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn cởi dây trói ra.

“Đánh thắng ta, cho ngươi một đường sống.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, lùi ra sau hai bước. Hắn không muốn đánh một người hoàn toàn không có năng lực đánh trả.

Tần Hoa nghe thấy lời của Tư Đồ Nhất Tương lập tức ra tay. Ai ở trong tình hình này cũng sẽ toàn lực đánh trả. Cho dù chỉ có một chút cơ hội cũng sẽ không từ bỏ. Dù sao mọi người cũng đều biết, Dạ vương, trước giờ đều nói một không nói hai.

Tư Đồ Nhất Tương một tay dễ dàng đỡ được một quyền của Tần Hoa, quay đầu cười lạnh nhìn Tần Ốc. Tần Ốc vẫn luôn mang một bộ dáng bình thản, hôm nay cũng nên cảm nhận một lần cái gì gọi là đau lòng đi.

Bình thường mà nói, Tần Hoa căn bản không phải đối thủ của Tư Đồ Nhất Tương, Tư Đồ Nhất Tương dù không dùng toàn lực cũng có thể dễ dàng đánh trả. Chỉ là con người lúc phải đối mặt với nguy cơ tử vong đều sẽ có thể bộc phát khả năng tiềm ẩn. Tranh chấp hồi lâu, Tư Đồ Nhất Tương cũng phải dùng đến hai tay, nhưng Tần Hoa đã không biết rơi mấy chiếc răng rồi. Trong mồm đầy máu, hắn vội vàng đến mức Tần Ốc ở bên kia phòng giam cũng phải nắm lấy song sắt hét to.

“Tên súc sinh Tư Đồ Nhất Tương nhà ngươi, ngươi mau thả hắn ra.” Tần Ốc lúc này chưa từng nghĩ tới bản thân hắn ném một đứa trẻ qua cửa sổ có được tính là súc sinh hay không. Tư Đồ Nhất Tương nghe vào tai trái lại đi ra tai phải. Tần Ốc càng mắng hắn càng vui sướng mà số phận của Tần Hoa cũng càng thảm

Tề Ngọc Hân mặt không hề biến sắc nhìn tất cả cảnh trước mắt, nhưng cũng không có vẻ mặt gọi là lo lắng. Bởi vì Tư Đồ Nhất Tương trước giờ chưa từng ra tay với nữ nhân. Tư Đồ Tảm Nguyệt là ngoại lệ. Bởi vì đó thực ra là trêu đùa, cũng không phải thật sự muốn làm gì.

Tư Đồ Nhất Tương bỏ lại Tần Hoa đã không đứng thẳng nổi xoay người rời đi, ngay cả cửa cũng không muốn đóng lại. Tần Hoa nắm lấy cơ hội này đứng dậy nhằm về phía Tư Đồ Nhất Tương, sau đó muốn ghìm cổ hắn từ đằng sau, Tư Đồ Nhất Tương liền quay người lại đá một cước, trực tiếp đá văng Tần Hoa về vị trí ban đầu. Tần Hoa ngã xuống hoàn toàn không thể đứng dậy. Lúc Tề Ngọc Hân cho rằng Tư Đồ Nhất Tương cứ như vậy mà rời đi, thì Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên dừng lại nhìn nhìn ả, sau đó nói một câu “Ngày mai đến phiên ngươi”. Câu này khiến toàn thân Tề Ngọc Hân bỗng lo lắng đề phòng. Đi ra khỏi phòng hình cụ, Tư Đồ Nhất Tương cũng chỉ phân phó một câu: “Đừng để bọn họ chết.”

Sau khi về đến nhà, Tư Đồ Nhất Tương vẫn ở bên Đậu Đậu như trước. Nói chuyện với nó, càng không hề ngừng nghỉ. Khi Tư Đồ Tảm Nguyệt thử gõ cửa phòng, Tư Đồ Nhất Tương lần này cũng không ngăn cản. Trước đây hắn không để bất kì ai tiến vào, hôm này lại không như vậy. Tư Đồ Tảm Nguyệt thở dài ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Nhất Tương, sau đó đau lòng ôm lấy hắn, người em trai duy nhất của nàng.

“Lão đệ, Đậu Đậu nhất định sẽ tỉnh lại.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vỗ vỗ lưng Tư Đồ Nhất Tương nói, sau đó tháo ra chiếc vòng trên cổ tay của mình, đeo vào cho Đậu Đậu.

Vòng “Cầu Phúc” sau khi Tư Đồ Tảm Nguyệt hoàn toàn khôi phục lại trở về hình dáng ban đầu, u ám tối tăm. Nhưng hiện tại trên cổ tay của Đậu Đậu, nó lại như trước bắt đầu phát ra quang mang lấp lánh. Mặt nước vốn yên tĩnh, cũng rất nhanh đóng thành một tầng băng. Tầng băng cũng không như bình thường, mà giống như thuỷ tinh có bảy sắc cầu vồng lưu chuyển.

Tư Đồ Nhất Tương “đùng” một tiếng ngồi thẳng dậy. Bởi hắn thấy mái tóc của Đậu Đậu đang biến về màu lam nhạt ban đầu. Hơn nữa thân thể nho nhỏ cũng dần biến thành phấn nộn hồng hào. Không còn giống như lúc trước, mái tóc màu xám, thân thể trắng xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play