Bởi vì thật sự yêu, cho nên mới càng muốn trân trọng.
Tư Đồ Nhất Tương nhét một cục bông trên mũi, ôm Đậu Đậu ngồi trên sô pha trong phòng khách ngắm phong cảnh bên ngoài. Có một số chuyện, hắn không phải không muốn, mà là không thể. Đậu Đậu còn nhỏ, nếu lúc này cứ đòi hỏi, thì sẽ không có ích lợi gì với nó. Còn nếu đã thật sự thương nó, vậy hãy cố đợi hai năm nữa. Hắn không tin mình không làm được.
Đậu Đậu yên lặng dựa vào trong lòng Tư Đồ Nhất Tương. Nó rất hưởng thụ quãng thời gian như bây giờ. Thật hy vọng mau mau lớn, sau đó quang minh chính đại đứng bên cạnh Nhất ca ca, có thể nói với bất kì người nào, nó chính là ái nhân của Nhất ca ca. Nếu ngày đó có thể mau tới thì tốt biết bao. Chờ đợi, thật sự là dài đằng đẵng…
Cũng đang nằm trong lòng một người khác, nhưng lại có cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Đậu Đậu rất hạnh phúc, nhưng Cổ Thần Hi lại thấy vô cùng mờ mịt. Hắn đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là vẫn chưa mở mắt ra. Hắn không biết nên đối mặt với Trần Húc Đông như thế nào. Chuyện hôm qua không phải không nhớ rõ. Nhưng chính vì nhớ rõ nên mới không thể làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Hắn không thể quên được, lúc sau là do hắn dụ dỗ Trần Húc Đông.
“Thần Hi, sau này ngươi lưu lại bên ta, được hay không?” Trần Húc Đông ôn nhu hôn lên trán của Cổ Thần Hi hỏi. Hắn biết Cổ Thần Hi đã tỉnh rồi.
“Ngươi vì sao lại thích ta? Ta nhớ số lần chúng ta gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.” Cổ Thần Hi rất lâu sau mới khó hiểu mà hỏi. Đầu vẫn gối trên cánh tay của Trần Húc Đông không hề động đậy, Cổ Thần Hi chậm rãi mở đôi mắt linh động nhìn làm cho Trần Húc Đông run rẩy trong lòng.
Cổ Thần Hi nhìn Trần Húc Đông, hắn thật sự nghĩ không ra, nam nhân này sao lại đột nhiên tỏ tình với hắn. Tình cảm có thể như vậy sao? Mạc danh kì diệu mà yêu.
“Ta không biết. Chỉ là đột nhiên vào một ngày trong đầu ta luôn có một thân ảnh. Ta nhìn thấy không rõ ràng lắm, vì vậy thử đem thân ảnh đó vẽ ra. Nhưng dù vẽ bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy không giống. Sau đó có một lần đến nhà đại ca ăn cơm, ta nói chuyện này với bọn họ, bọn họ bảo ta vẽ lại một lần. Ta đã vẽ, sau đó bọn họ đều nói là ngươi. Lúc đầu ta không tin, giống như ngươi nói, số lần chúng ta gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi bị yêu đã cảm thấy rất kì quái, đương nhiên việc ta yêu lại càng vô lý. Ta đã rất nhiều lần nghĩ đến thăm ngươi, ngươi hẳn là biết chuyện này rất dễ. Chỉ là trong lòng không muốn thừa nhận chuyện yêu mạc danh kì diệu này, cho nên luôn khống chế bản thân không được đi tìm ngươi. Chuyện sau đó ngươi biết rồi. Không nói gạt ngươi, trước ngươi ta chưa hề chạm qua bất kì người nam nhân nào.”
“A, ngươi nói giống như truyện cổ tích vậy.” Cổ Thần Hi nở nụ cười đầu tiên từ lúc đến nơi này. Hắn không muốn tức giận, cũng không muốn oán giận ai. Mọi người đều đã trưởng thành, cùng lắm coi như một lần nếm qua tư vị của tình một đêm đi. Hắn không phải nữ nhân, không thể khóc nháo rồi yêu cầu phải chịu trách nhiệm. Nếu tình cảm quá giả tạo, đó cũng sẽ vi phạm nguyên tắc làm việc của hắn. Chỉ cần tâm vẫn là của bản thân hắn thì tốt rồi, không phải sao.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết kết thúc của câu chuyện được không?” Trần Húc Đông đề cập, có chút căng thẳng hỏi.
“Không có kết thúc, bới vì chuyện này đều chỉ là giấc mộng mà thôi.” Cổ Thần Hi dứt lời liền ngồi dậy. Hắn vẫn phải đi làm, lúc này sắp muộn rồi.
Trần Húc Đông luyến tiếc mà kéo tay Cổ Thần Hi lại, chỉ nghe Cổ Thần Hi nói thêm một câu “Trần Húc Đông, chuyện đêm qua hãy coi là một hồi ức đi. Sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Cổ Thần Hi lúc nãy nằm trên giường chỉ luôn nghĩ lại mọi chuyện, mở mắt cũng là trả lời câu hỏi của Trần Húc Đông, cho nên hoàn toàn không chú ý đến tình trạng cơ thể của bản thân. Lúc này đứng lên rồi hắn mới phát hiện, đầu choáng váng, thắt lưng mỏi nhừ, chỗ kia cũng ẩn ẩn đau rát. Điều quan trọng nhất là, quần áo của hắn ở đâu?!
“Gặp nhau hay không không phải là ngươi hay ta nói là được. Chuyện này phải xem thiên ý.” Trần Húc Đông cũng ngồi dậy, có chút tà khí nói.
“Ta lớn tuổi hơn ngươi.” Cổ Thần Hi trước tiên kéo chăn che lại cơ thể của mình. Hắn cảm thấy ánh mắt nóng rực của Trần Húc Đông dán trên người mình rất không được tự nhiên.
“Việc này ta đương nhiên biết. Chỉ là ngươi chưa từng nghe câu này sao? Thân cao không phải khoảng cách, tuổi tác không phải vấn đề. Huống chi ngươi chỉ hơn ta ba tuổi.” Dứt lời, Trần Húc Đông thoải mái xuống giường mở tủ quần áo. Cánh tay rắn chắc, cơ thể cường tráng. Cơ bắp tương đối hoàn mĩ. Cổ Thần Hi không thể không thừa nhận, kì thực nam nhân này rất ưu tú. Chỉ là bản thân không thể quên được người kia.
“Quần áo ta đâu?” Cổ Thần Hi thấy Trần Húc Đông đã mặc xong quần áo liền hỏi.
“Hình như… ở trong phòng tắm.” Trần Húc Đông ngồi xuống bên cạnh Cổ Thần Hi nhỏ giọng nói. Hắn phát hiện ra người nam nhân lớn hơn hắn ba tuổi này ở vài phương diện dường như vẫn rất đơn thuần. Nếu không sao có thể đáng yêu như vậy.
Cổ Thần Hi vừa nghe mấy lời của Trần Húc Đông nói liền hơi đỏ mặt. Hắn đột nhiên nhớ ra tối qua sau khi làm xong là do gia hoả này rửa sạch cho hắn. Nhưng lúc đi vào cũng không mặc quần áo mà! Quần áo sao lại ở trong phòng tắm?!
Thực ra chuyện này rất đơn giản, chẳng qua là Trần Húc Đông muốn dùng mọi cách để lưu Cổ Thần Hi lại, ngay cả chiêu ngốc nghếch như vậy cũng dùng đến. Làm ướt quần áo, không cho hắn mặc!
“Ngươi không ngại giúp ta mang đến chứ?” Cổ Thần Hi miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh. Hắn không thể tức giận với gia hoả này được, ai tức giận trước là người đó thua.
“Đã bị ướt rồi, không thể mặc được.” Trần Húc Đông khoanh tay vào nói.
“!” Cổ Thần Hi nắm chặt tay, trong lòng kêu to, tiểu tử này sao có thể vô lại như vậy chứ!!!
Mỗi người một tính cách, Trần Húc Đông tự nhiên cũng sẽ không giống với Tư Đồ Nhất Tương. Tư Đồ Nhất Tương tuy ở trong Hắc đạo hỗn loạn, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn là một người cho người ta cảm giác rất chính phái. Nếu không biết sự tình, rất khó đoán ra thân phận thật sự “Dạ vương” của hắn. Trần Húc Đông lại không như thế, hắn là loại người dù làm gì cũng đều mang lại cho người ta một cảm giác vô lại cùng tà khí. Khiến người ta vừa nhìn cũng thầm đoán liệu hắn có phải người trong Hắc đạo hay không.
Trần Húc Đông nhìn bộ dáng Cổ Thần Hi cố gắng bình tĩnh cảm thấy rất buồn cười. Hắn đang nghĩ người nam nhân này sẽ làm ra loại hành vi nào. Ba phút sau, đã có đáp án.
Cổ Thần Hi cũng không khác Đậu Đậu là mấy, lấy chăn cuốn lấy rồi xuống giường. Chỉ là hắn không tự nhiên bước đi như Đậu Đậu, mà là một tay giữ chăn một tay đỡ thắt lưng. Ánh mắt Trần Húc Đông di chuyển theo thân ảnh của Cổ Thần Hi. Chỉ thấy Cổ Thần Hi rất tự nhiên mở tủ quần áo của Trần Húc Đông, thuận tay lấy ra một bộ đồ thoải mái từ trong tủ. Dù sao chắc chắn sẽ to, nên cũng không cần xem kích cỡ.
“Ngươi không thấy rằng ngươi mặc quần áo của ta sẽ rộng hơn ư?” Trần Húc Đông đánh giá Cổ Thần Hi. Từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên.
“Ta mặc quần áo rộng ra đường cùng lắm người ta nói ta mắc bệnh. Nếu ta không mặc gì ra ngoài, sẽ không ít người bảo ta thần kinh không bình thường.” Cổ Thần Hi hung ác lườm Trần Húc Đông một cái.
“Ta cho rằng cái nào cũng không tốt. Ngươi ở trần lưu lại đây là tốt nhất.”
“Lưu manh!” Cổ Thần Hi tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
“Cảm tạ đã quá khen.” Trần Húc Đông không hề tức giận, bày ra một bộ dáng tươi cười đáp trả Cổ Thần Hi.
Lại giống như bên chỗ Đậu Đậu, quần áo trong tay rồi, mặc vào cũng là một vấn đề. Nhưng Đậu Đậu có thể chỉ cần mặc áo thôi, Cổ Thần Hi lại không thể thế được, hắn phải mặc hoàn chỉnh mới dám ra ngoài.
“Ngươi không cho rằng mình nên ra ngoài sao?” Cổ Thần Hi cầm quần áo nói.
“Rất tiếc, chỗ này hình như là phòng ngủ của ta. Hơn nữa, thực ra ta cũng rất hiếu kì, ngươi định mặc quần lót hay không? Lẽ nào trực tiếp mặc quần dài?” Trần Húc Đông vẫn như cũ đánh giá Cổ Thần Hi, cười hỏi. Mặc dù chuyện này hôm qua hắn đã thử qua, nhưng nếu người này cũng làm như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
“Ngươi!” Cổ Thần Hi tức đến mức không còn biết nói gì mới được.
“Thực ra ta không ngại ngươi mặc đồ của ta đâu.” Trần Húc Đông càng lúc càng thích cảm giác trêu trọc Cổ Thần Hi.
Người nào có mị lực của người đó. Tư Đồ Nhất Tương vừa cương vừa nhu, Hứa Minh trầm ổn, Trần Húc Đông… xấu xa. Không thể không thừa nhận, một số người nam nhân xấu xa cũng rất đẹp trai. Hắn chính thuộc về loại người này.
“Nhưng – ta – ngại!” Cổ Thần Hi từng chữ từng chữ nói ra, rồi chậm chạp di chuyển về phía cửa phòng. Chủ nhân nơi này không đi ra, vậy hắn đi ra là được.
Mỗi bước đi đều rất khó nhọc. Chỗ đêm qua dùng quá độ giờ truyền đến từng cơn đau đến tê tâm liệt phế.
“Được rồi, ngươi thay đi, ta ra ngoài.” Trần Húc Đông cuối cùng cũng không nhẫn tâm. Hắn đành cắn răng, dậm chân, buông tha một cơ hội dưỡng bổ mắt.
Cổ Thần Hi im lặng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thân thể vốn không thoải mái gì, người này lại luôn đứng đấy làm hắn không biết phải làm sao.
Trần Húc Đông đi đến cửa phòng đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại xấu xa cười hỏi Cổ Thần Hi một câu: “Thần Hi, đêm qua là lần đầu tiên cùng nam nhân của ngươi phải không?”
“Ngươi đi chết đi!” Cổ Thần Hi ném cái móc treo quần áo trong tay về phía Trần Húc Đông. Khiến một người vô cùng nho nhã phát hoả đến như này, có thể thấy công lực của Trần Húc Đông cũng vô cùng thâm hậu. Cổ Thần Hi coi như đã biết, nam nhân họ Trần này luôn có cách khiến hắn tức giận nhưng vẫn không thể cãi lại.
Nhìn cái quần trong tay, Cổ Thần Hi suýt nữa đã dùng hàm răng trắng bóng của mình cắn rách nó. Vừa nghĩ đến hai chữ “quần lót” liền cảm thấy hoả khí dâng trào.
Quần lót mới không có sao? Có! Chỉ là Trần Húc Đông muốn trêu trọc Cổ Thần Hi một chút mà thôi. Cho nên đợi lúc Cổ Thần Hi vừa định mặc quần dài vào, một tiếng “lách cách” thanh thuý vang lên, Trần Húc Đông đã quay trở lại.
“Thần Hi, cho ngươi, đồ mới.” Trần Húc Đông làm bộ không thấy thân thể trần truồng của Cổ Thần Hi, đưa cho hắn một cái CK màu trắng. (CK: Calvin Klein)
Cổ Thần Hi lúc nghe thấy tiếng mở cửa vang lên liền bị doạ đến giật mình. Hắn lúc này một chân giơ lên, muốn xỏ chân trái vào. Vốn hắn đã đứng không vững, lại thấy đồ Trần Húc Đông đưa thứ gì đó cho mình, hắn liền nghiêng người bị ngã sang một bên.
“#%—#%#$—-” Cổ Thần Hi thực ra lúc này thật sự muốn nói tiếng cảm ơn với Trần Húc Đông. Vấn đề đáng nói là nếu nam nhân họ Trần này không đỡ sai chỗ…
Trần Húc Đông không phải là cố ý. Hắn chỉ là vội quá thuận tay đỡ lấy. Sau đó một tay giữ lấy vai Cổ thần Hi, tay kia chạm phải một nơi vô cùng đàn hồi… Haizz Cái mông a
Mặt Cổ Thần Hi đỏ rồi trắng, trắng rồi đen. Hắn dám thề, cả đời này hắn chưa bao giờ giống như hôm nay, không biết phải nói gì như vậy.
Phía bên kia, Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương cũng không đi đâu. Tư Đồ Nhất Tương ôm Đậu Đậu, Đậu Đậu có thể cảm giác được cái vật cứng cứng dưới thí thí nó là thứ gì. Đậu Đậu hiểu mấy chuyện này tương đối sớm. Bởi vì chỗ bọn nó đều là ở cùng một chỗ với người yêu từ khi còn rất nhỏ. Nó không muốn khiến Tư Đồ Nhất Tương khó chịu, nhưng Tư Đồ Nhất Tương kiên trì mình có thể chịu được. Vì vậy, bộ não nhỏ của Đậu Đậu lại bắt đầu suy nghĩ, nếu cứ thế này thì không được, vậy đêm nay thử dùng hành động biểu thị là tốt rồi. Không thể kết hợp với Nhất ca ca tuyệt đối là thất bại a thất bại. Thời gian ít như vậy, nó phải nghĩ cẩn thận mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT