Tới hơn nửa đêm, Tư Đồ Nhất Tương cuối cùng cũng hiểu được hết chuyện của Đậu Đậu. Nó là con thứ ba của Chiến thần cùng vương tử Tinh linh ngư tộc. Chiến thần là ba ba, Tinh linh ngư vương tử là mụ mụ của nó. Nó có hai ca ca, hai đệ đệ. Đại danh là “Nguyên Hạ Băng”, bởi vì thích ăn đậu nên nhũ danh là Đậu Đậu! Có điều vì sao lại đến nơi này thì không rõ lắm.
Ngoại trừ cảm thấy việc hai nam nhân có thể sinh con rất lạ thì Tư Đồ Nhất Tương cũng không thấy có gì đặc biệt lắm. Nếu muốn nói hắn để ý chuyện gì nhất thì chính là sợ phải có một ngày Đậu Đậu sẽ đột nhiên biến mất, giống như lúc nó đột nhiên xuất hiện vậy.
Tối nay Tư Đồ Nhất Tương lại ôm Đậu Đậu lên tầng hai. Hiện tại tầng hai này từ năm giờ chiều đến chín giờ sáng hôm sau chính là cấm địa. Ngoại trừ hắn và Hứa Minh, còn có Trần Húc Đông với Tư Đồ Tảm Nguyệt thì không người nào có thể lên. Chuyện này cũng tiện cho hắn tối tối mang Đậu Đậu đi hóng gió. Tuy phòng hiện tại của họ rất lớn nhưng nếu chỉ ở một chỗ thì Đậu Đậu sẽ buồn chán.
“Nhất ca ca, có tin nhắn nga” Đi động của tư Đồ Nhất Tương bỗng truyền đến giọng con nít đáng yêu của Đậu Đậu. Đây là do Tư Đồ Nhất Tương ghi âm lại. Dùng giọng Đậu Đậu làm chuông báo tin nhắn.
Tư Đồ Nhất Tương lấy di động ra thì thấy là tin nhắn của Tư Đồ Tảm Nguyệt gửi tới.
“Lão đệ, lão tỷ ngươi sắp trở về. Tối mai có chuyện muốn nói với ngươi, hẹn gặp lại!”
“Nữ nhân này!!” Tư Đồ Nhất Tương cười nhẹ một tiếng.
“Nhất ca ca, có chuyện gì?” Đậu Đậu bất an hỏi. Nó không biết người nhắn tin là Tư Đồ Tảm Nguyệt. Vừa nghe hai chữ “nữ nhân”, nó có chút lo lắng. Chắc sẽ không có người cần đánh dấu nữa chứ...... (sổ nợ =3=)
“Là Nguyệt tỷ tỷ của ngươi, nàng mai sẽ về tới.”
“Nga” Đậu Đậu lên tiếng.
Nghe Tư Đồ Tảm Nguyệt sắp về, Đậu Đậu lập tức nhớ tới chuyện của nàng cùng Hứa Minh. Mấy ngày nay nó không có nói với Nhất ca ca.
Nói tới Hứa Minh, hắn hiện đang cầm ly rượu suy nghĩ đâu đâu. Hắn biết Tảm Nguyệt sắp trở lại. Hơn nữa, nàng còn phát tin muốn tương thân!!!
Tư Đồ Tảm Nguyệt gửi tin nhắn cho Tư Đồ Nhất Tương nói tối có chuyện muốn nói cũng là nói đến chuyện “tương thân” này. Tối nay nàng lại chuẩn bị đi tìm người để trút ra hết một phen, ngày mai, từ ngày mai bắt đầu quên hết tất cả, sau đó tìm một người rồi gả cho!
(Lộ: Tảm Nguyệt ta khinh thường ngươi, ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi cuối cùng lại quyết định như vậy sao?! Ngươi không thể thoải mái tìm Hứa Minh nói chuyện một phen sao? Chúng ta là phụ nữ thời đại mới a! Tảm Nguyệt: Kia còn không phải ý của ngươi?! Cút! Vừa lúc hôm nay lão nương không muốn tìm người đánh nhau, nếu không thí ngươi thoát sao? Lộ: Đừng đừng đừng, để ngươi đánh ta còn không nằm viện nửa năm sao? Quên đi Tảm Nguyệt: Hừ! Ta thấy phải là ta khinh thường ngơi mới đúng! Lộ: ta,ta..ta...... Ta ngày mai sẽ đi học đài quyền đạo (Taekwondo)!! Các độc giả đại nhân: Lộ, ngàn vạn lần đừng kích động a! Xúc động là ma quỷ nha, nếu ngươi thật sự phải đi học thì ai viết chương mới cho chúng ta a?!! Lộ:.......)
Hứa Minh tắt điếu thuốc trên tay, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi hướng gara. Hắn biết Tảm Nguyệt ở nơi nào, luôn luôn biết. Bởi vì sớm đã có thói quen muốn quan tâm nàng, bảo vệ nàng. Tuy rằng từ trước đến nay chỉ có một mình hắn biết.
Tư Đồ Tảm Nguyệt lúc này đang không có người tập cùng, lửa giận ngút trời. Không ngờ có một người đột nhiên bước vào sàn tập. Là ngoài dự liệu của Tư Đồ Tảm Nguyệt, Hứa Minh.
“Ngươi...... ” Tư Đồ Tảm Nguyệt đều khẩn trương như vậy mỗi lần nhìn thấy Hứa Minh, không biết nên nói gì mới ổn. Lần đầu tiên Hứa Minh nhìn thấy bộ dạng này của nàng. Đài quyền đạo phục màu trắng, mái tóc thật dài tùy ý cột lên, ít nhiều có chút không giống bình thường. Lúc này nàng trông rất thật.
Phàm là người thì đều mong ở trước mặt người yêu biểu hiện ra mặt xuất sắc nhất của mình, cho nên Tư Đồ Tảm Nguyệt lúc này có chút bối rối. Hận trước mắt không thể tự dưng xuất hiện một cái gương cho nàng soi a.
“Không có người tập chung sao?” Hứa Minh nhìn trái nhìn phải hỏi. Sàn tập trống, hiếm hoi có vài người thì đang luyện tập, chỉ có Tảm Nguyệt một mình ở chỗ này. Buổi tối người đi tập cũng không nhiều cho nên việc này cũng bình thường.
“A?” Tư Đồ Tảm Nguyệt có chút lơ mơ, ngây ngốc lên tiếng trả lời.
“Tảm Nguyệt, ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, tối nay ta tập với ngươi, thế nào?” Hứa Minh đến gần Tư Đồ Tảm Nguyệt nói.
“Cái gì...... Điều kiện gì?” Khoảng cách gần như vậy làm cho tim Tư Đồ Tảm Nguyệt đập nhanh hơn một nhịp.
“Nếu ta thắng ngươi ba trận, ngươi không được tương thân nữa!” Hứa Minh nghiêm túc nói.
“Sao ngươi biết ta muốn tương thân?” Tư Đồ Tảm Nguyệt hỏi xong liền thầm mắng mình một tiếng “Ngu ngốc!”, nàng đem chuyện này truyền rộng ra, Hứa Minh biết cũng là đương nhiên. Nàng không phải là muốn xem phản ứng của hắn sao, lúc này lại giả ngu. Mà cũng tại lão đệ kia suốt ngày trong phòng coi chừng Đậu Đậu mới không biết, nếu không chắc cũng sớm lại đây rồi......
“Ngươi không cần quan tâm ta làm sao biết, điều kiện của ta ngươi đáp ứng hay không?”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói xong lui về sau hai bước để chuẩn bị.
Hứa Minh có được đáp án, liền cởi Tây trang trên người tùy tiện ném sang một bên, sau đó vén tay áo sơ mi trắng lên.
Thật khéo, Tư Đồ Nhất Tương, Hứa Minh, Tư Đồ Tảm Nguyệt đều thích màu trắng, chỉ có cái tên Trần Húc Đông kia là ngoại lệ.
Quần tây đen, sơ mi trắng. Rất đơn giản, lại làm người khác thấy rõ sự xuất sắc của nam nhân này. Thấy cánh tay lộ ra một nửa kia rắn chắc hữu lực, Tư Đồ Tảm Nguyệt có chút khẩn trương. Vừa rồi thật vất vả mới bình tĩnh lại được một chút. Tư Đồ Tảm Nguyệt thầm nghĩ mình thật vô dụng! Mỗi lần gặp nam nhân này thì loạn hết cả lên.
“Bắt đầu đi.” Hứa Minh đề nghị.
“Ân.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhẹ giọng trả lời.
Nói tới chuyện ra tay nặng nhẹ, Hứa Minh tuyệt đối không có khả năng đả thương Tư Đồ Tảm Nguyệt. Mà Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng vậy, căn bản là nàng không nỡ nặng tay. Tuy biết sự lợi hại của nam nhân này, nhưng lực đạo của mình cũng không kém bao nhiêu. Vì thế, cả ngày hai người cứ vờn nhau mà chẳng ai ra tay.
“Uy, ngươi làm vậy là muốn ta tương thân sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt ngừng lại nói với Hứa Minh.
“A, chuyện tương thân này, dù chỉ là nghĩ cũng không được nghĩ.” Hứa Minh cười như ăn chắc mười phần.
Tư Đồ Tảm Nguyệt nghe Hứa Minh nói như vậy không hiểu sao lại có chút vui vẻ.
Ba trận sau, Tư Đồ Tảm Nguyệt đều thua. Nàng không có đánh thật, hơn nữa có đánh thật cũng không đánh lại Hứa Minh. Hứa Minh chính là ví dụ điển hình của câu ‘phẫn trư ăn lão hổ’. Bình thường hắn luôn ôn hòa, nhưng lúc cần thiết thì cái ‘ôn hòa’ kia đã bị vứt sang Đại Tây Dương, tuyệt đối cũng là một kẻ tàn nhẫn. Đối với chuyện ấy, Tư Đồ Tảm Nguyệt rất rõ ràng.
“Không tương thân nữa?” Hứa Minh nằm xuống sàn tập hỏi.
“Ừ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng nằm xuống trả lời.
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Có lẽ hai ngươi muốn cảm nhận không khí gần gũi cùng nhau thế này. Cũng có lẽ là muốn nghe tiếng hít thở của đối phương quanh quẩn bên tai minh.
“Đi thôi.” Hứa Minh vươn tay định kéo Tư Đồ Tảm Nguyệt dậy. Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn nhìn, cuối cùng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra cho Hứa Minh.
Bất quá cũng là ý trời, Tư Đồ Tảm Nguyệt đưa tay phải cho Hứa Minh cầm, tay trái chống xuống sàn định đứng dậy, kết quả lại không cẩn thận đè lên tóc của mình...
“A!” Tư Đồ Tảm Nguyệt bị đau nên cả người ngã về phía sau.
......
Hứa Minh vì bất ngờ nên bị kéo ngã lên người Tư Đồ Tảm Nguyệt.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt lẫn nhau, Tư Đồ Tảm Nguyệt đỏ mặt, quay sang bên trái né tránh cái nhìn chăm chú của Hứa Minh.
Hứa Minh không có trả lời mà ôn nhu lấy tay xoay mặt lại đối diện với mình. Sau đó.............
Hôn lên môi Tư Đồ Tảm Nguyệt.
Tư Đồ Tảm Nguyệt cả kinh trừng lớn mắt, lại lập tức nhắm lại. Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt......
Hai tay ôm cổ Hứa Minh, Tư Đồ Tảm Nguyệt đáp lại cái hôn của Hứa Minh. Hứa Minh thấy Tư Đồ Tảm Nguyệt như vậy lại càng không thể khống chế mà hôn sâu hơn nữa.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi âm thanh ở sàn tập đều ngưng bặt. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tư Đồ Tảm Nguyệt và Hứa Minh. Nhưng hai người này hoàn toàn không để ý gì nữa.
Trong khoảnh khắc này, cả thế giới chỉ có hai người họ.
Đến lúc cả hai đều thấy khó thở, Hứa Minh mới buông Tư Đồ Tảm Nguyệt ra, sau đó im lặng cười mà bế nàng lên.
Tư Đồ Tảm Nguyệt còn chưa thay quần áo, cứ như vậy bị Hứa Minh bế khỏi phòng tập.
Hứa Minh ôm Tư Đồ Tảm Nguyệt đến xe mình, sau đó lại ngồi vào ghế bên cạnh.
“Đi đâu?” Tư Đồ Tảm Nguyệt hỏi.
“Nhà của ta.” Hứa Minh trả lời một cách đơn giản.
“Nhưng ta nghĩ nếu về đó thì...... ” Tư Đồ Tảm Nguyệt không muốn bộ dạng này của mình bị cấp dưới của Hứa Minh nhìn thấy.
Hứa Minh không trả lời, rất nhanh quay đầu xe lại. Đi đâu cũng như nhau, hắn lúc này chỉ muốn Tảm Nguyệt. Mà chỗ của Tảm Nguyệt cách nơi này gần hơn, cũng tốt.
Lái xe chạy đến Tư Đồ gia, Hứa Minh lại bế Tư Đồ Tảm Nguyệt lên. Nguyên nhân: Tư Đồ Tảm Nguyệt chưa mang giày đã bị hắn bế đi!
Thấy là hai người họ, không ai ngăn cản. Hứa Minh ôm Tư Đồ Tảm Nguyệt đến thẳng phòng nàng.
“Hứa Minh, ngươi...... thích ta?” Tư Đồ Tảm Nguyệt vẫn muốn hỏi một chút. Lúc này cơ thể Hứa Minh đã ở trên người nàng, câu hỏi này thật sự có hơi dư thừa. Theo tính cách của Hứa Minh, còn có quan hệ đặc biệt của họ, nếu không phải thích thì sao lại có phản ứng thế này......
Hứa Minh cười hôn lên môi Tư Đồ Tảm Nguyệt, hơn nửa ngày sau mới nói gì đó bên tai nàng.
Tư Đồ Tảm Nguyệt hạnh phúc nhìn Hứa Minh, đem chính mình giao cho hắn.
Hắn nói, Nguyệt, ta yêu ngươi đã rất nhiều năm, chỉ là hôm nay mới cho ngươi biết. Bởi vì chuyện ngươi muốn tương thân làm ta phát điên, ta không tin mình có thể chịu đựng việc ngươi trở thành người phụ nữ của kẻ khác.
Tư Đồ Nhất Tương xuống lầu lấy ‘lương thực’ cho Đậu Đậu, quản gia nói với hắn Tư Đồ Tảm Nguyệt đã trở về, hơn nữa là trở về cùng Hứa Minh.
Lấy thức ăn cho Đậu Đậu xong, Tư Đồ Nhất Tương về phòng nói chuyện này cho Đậu Đậu.
“A, Nhất ca ca, bây giờ ta có thể đi gặp Nguyệt tỉ tỉ không?” Đậu Đậu hưng phấn hỏi, nó muốn đem chuyện Hứa Minh ca ca cùng Nguyệt tỉ tỉ đều thích nhau nói cho họ biết. Như vậy, bọn họ sẽ không phải lãng phí nhiều thời gian.
“Được rồi Ca ca bế ngươi đi.” Nói rồi, Tư Đồ Nhất Tương liền bế Đậu Đậu tới phòng của Tư Đồ Tảm Nguyệt.
Không nghĩ nhiều liền mở cửa ra, kết quả chính là......
“Ai ya!” Đậu Đậu nói xong liền dùng bàn tay mập che hai mắt mình lại. Thiên a thiên Ngượng chết nó rồi, nó nhìn thấy Nguyệt tỉ tỉ cùng Hứa Minh ca ca ở...... ở...... ở......
“Tư Đồ Tảm Nguyệt, ta lạy ngươi! ‘làm việc’ cũng không biết khóa cửa!!!” Tư Đồ Nhất Tương gào lớn ôm Đậu Đậu ra ngoài.
“...... “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT