Lãnh Vương Phủ
Lăng Vân Trúc vừa về tới vương phủ liền vội vã chạy đi sương phòng, chọn một bộ nam bào nguyệt sắc mặc lên người, mái tóc dài chậm rãi thay đổi thành dạng búi nửa cài trâm, không quên đem theo đấu lạp đội lên đầu, sau khi ổn thỏa liền tiêu sái bước ra ngoài.
Lãnh Thần Phong đứng trước cửa nhìn Lăng Vân Trúc đi ra, miệng nhếch lên tiếu nhẹ, đem ngọc thủ của cô bao chọn trong tay mình, ánh mắt đem bất đắc dĩ và sủng nịch nói:
“Nhà đầu lanh chanh, sao hấp tấp như vậy? Biểu tỷ ngươi còn đang dùng thiện ở Hoàng Vị Lâu, ca ca ta cũng chưa có làm gì nàng a”
“Chính là không làm gì nên ta mới sốt ruột” Lăng Vân Trúc chỉ tiếc sắt không rèn thành thép bắt đầu nói “Phong a Phong, ngươi không biết những kẻ làm mối như ta đây phải khổ tâm như thế nào đâu, ta hiện tại chỉ mong họ sớm gạo nấu thành cơm là kế hoạch của ta với thái hậu hoàn thành thôi”
Lãnh Thần Phong nghe vậy chỉ biết bất lực cười trừ. Nha đầu này a, luôn luôn thích kiểu trực tiếp như vậy, còn không xem đến tình nghĩa tỷ muội mà trực tiếp bán tỷ mình đi, chỉ có Liễu Hoàn Hoàn một mực không biết mưu kế của biểu muội, hắn thật hoài nghi cha mẹ nuôi nha đầu này như thế nào. Bất quá cô như vậy mới hợp ý hắn.
“Được rồi” Lãnh Thần Phong theo thói quen xoa đầu Lăng Vân Trúc, ôn nhu cười “Chúng ta hiện tại đi là được, chắc hoàng huynh vẫn bồi biểu tỷ nàng ở Hoàng Vị Lâu”
“Đi a đi a” Lăng Vân Trúc hai mắt sáng ngời, gật đầu liên tục. Cô hiện tại phải đi xem hai người tiến triển đến mức nào.
.
Đông Phương Tuấn đi một hồi liền dừng trước của căn phòng chữ Thiên – nơi dùng bữa của Lãnh Thần Dương và Liễu Hoàn Hoàn. Thủy Lam bên cạnh vốn định đi lên gõ cửa nhưng lại bị hắn ngăn lại, mị mắt liếc nàng ý bảo có thể rời đi. Thủy Lam đương nhiên không dám cãi lời, cúi đầu thi lễ với Đống Phương Tuấn rồi lập tức lui khỏi. Đợi đến khi Thủy Lam đi rồi, lúc này Đông Phương Tuấn mới vươn ta gõ cửa, trong phòng liền có thanh âm trầm lãnh vang vọng ra.
“Mời vào”
Đông Phương Tuấn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ánh mắt chậm rãi đánh giá đôi nam nữ đang dùng bữa bên trong. Nữ nhân bề ngoài thanh tú đáng yêu, đặc biệt vơi tử y kết hợp những dây chuông bạc buộc nơi thắt lưng thỉnh thoảng đung đưa càng thêm linh động, tuy nhiên không mất đi anh khí toát ra từ tâm cốt, người tinh ý đều có thể nhìn ra nàng xuất thân từ chốn giang hồ. Ân, đây hẳn là nữ nhân chuyển tờ giấy đó cho hắn a. Nhưng khi hăn nhìn sang nam nhân kia thì không khỏi giật mình. Người này a… ách, hắn không lạ gì.
“Thảo dân Đông Phương Tuấn tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng lui tới mà thảo dân lại không biết, thỉnh hoàng thượng trách tội”
Dù muốn ngay lập tức nói chuyện với Liễu Hoàn Hoàn nhưng hắn không thể trước mặt vị đại nhân vật thất lễ, dù thế nào người kia cũng là vua một nước.
“Thật không nghĩa tới lão bản đứng sau Hoàng Vị Lâu lại là Đông Phương thế gia đại công tử, người thật đủ cho trẫm kinh hỉ a” Lãnh Thần Dương lãnh đạm cười, thế nhưng không hề có ý tuyên cho Đông Phương Tuấn đứng dậy.
Liễu Hoàn Hoàn một bên ngốc lăng nhìn hai người một ngồi một quỳ trước mặt. Ôi má ơi, hôm nay con gặp phải vận c*t chó gì thế này, ấy vậy mà một lúc gặp hai vị phong vân trong Khải Huyền đại lục, lại càng không ngờ cái người tự xưng là thị vệ riêng của hoàng thượng kia lại chính là Lãnh đế nổi tiếng uy khốc vô tình a. Nghĩ đến đây nàng lại có chút tức giận, tên hoàng đế kia dám dối gạt nàng. Song lại nghĩ đến biểu muội có ý tác thành cho mình với người kia, trên mặt nàng không khỏi đỏ lên.
Ân, không được. Tên kia dám nói dối nàng, hoàng đế thì sao chứ? Nàng mới không thèm đâu.
“Hoàng thượng cũng cho tiểu nữ kinh hỉ không nhỏ đi” Liễu Hoàn Hoàn để ý Đông Phương Tuấn vẫn một mực quỳ chờ lệnh từ Lãnh Thần Dương, có lẽ bởi người này cho nàng chút quen thuộc quê hương cũ, khiến cho nàng mới gặp liền có hảo cảm, không nhịn được mở lời giải vây cho hắn “Vị Đông Phương công tử kia hẳn cũng quì đã lâu, ngài không định cho đứng dậy sao?”
Lãnh Thần Dương nhíu mày nhìn Liễu Hoàn Hoàn, sau đó gật đầu hiệu Đông Phương Tuấn có thể đứng dậy.
Đông Phương Tuấn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tỏ ra cảm kích với Liễu Hoàn Hoàn, sau đối với Lãnh Thần Dương nói
“Cảm tạ hoàng thượng khai ân. Thảo dân hiện tại có chuyện gấp muốn nói với vị cô nương này, không biết hoàng thượng có thể cho thảo dân mượn nàng một lát?”
Đống Phương Tuấn thật có chút bất ngờ khi biết nữ nhân kia vậy mà không rõ thân phận của Lãnh Thần Dương, nhưng hắn cũng chẳng dại dột mà đi thừa lời, lập tức đem mục đích của mình nói ra.
“Chuyện này ngươi nên đi hỏi nàng, trẫm không có quyền quyết định” Hắn biết Liễu Hoàn Hoàn tức giận vì hắn lừa gạt, nhưng bởi hắn xuất thấn vi hành không thể công khai thân phận, muốn mở miệng xin lỗi nhưng có người ngoài ở đây nên không cách nào thốt ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vương uy của hắn.
“Tiểu nữ quả thật cũng có chuyện cần nói với Đông Phương công tử, có lẽ hôm nay không thể bồi ngài xem Hoa Đăng hội. Tiểu nữ cáo lui”
Liễu Hoàn Hoàn đứng dậy thi lễ rồi mặc kệ tôn ti nam nữ cổ đại mà kéo Đông Phương Tuấn ra ngoài. Thật ra nàng hết giận Lãnh Thần Dương rồi, chẳng qua cứng đầu không muốn đối mặt hắn thôi. Hơn nữa nàng cần phải xác nhận vị Đông Phương công tử này có phải đồng hương của nàng hay không.
Lãnh Thần Dương sắc mặt khó coi nhìn hành động của Liễu Hoàn Hoàn, bất quá xuất phát từ áy náy vừa gạt nàng nên vẫn không nói gì, đành chán nản uống rượu nhìn nàng cùng Đông Phương Tuấn rời đi.