Tác giả: Bạch Vân Tử Y

———-

Sáng hôm sau Lăng Vân Trúc và Lãnh Thần Phong đã chuẩn bị lên đường. Liễu Hoàn Hoàn sau khi biết Vân Trúc không bị liệt chân thì vô cùng vui mừng, hẹn cô trước cổng thành Phong Vân rồi khởi hành. Đoàn người Vân Trúc vừa tới cách điểm hẹn khoảng chục thước đã thấy bóng dáng mảnh mai đang vẫy tay chạy lại.

” Bổn công chúa không biết chúng ta thân quen đến mức khiến Liệt nhị điện hạ đích thân ra đưa tiễn đấy”

Sau lưng Liễu Hoàn Hoàn là bóng áo lam khiến Vân Trúc khó chịu nhất. Cái tên này nhận rõ mâu thuẫn giữa hai nước vậy mà vẫn cứ nhe nhởn ở chỗ nãy, cô chằng thể hiểu nổi hắn.

Liệt Hồng Tuân gãi mũi cười. Tiểu cô nương sao mỗi lần nhìn thấy hắn lại giống như tảng băng vậy chứ?

“Lăng công chúa chê cười, thế nhưng ta hôm nay không phải là tiễn các ngươi mà muốn trở thành bạn đồng hành”

“Bạn đồng hành?” Vân Trúc cười nhạt “Liệt nhị điện hạ nhầm lẫn gì chăng? Ngươi phải chăng đã quên thân phận của mình?”

“Đó chỉ là ý muốn ngu ngốc của phụ hoàng và hoàng huynh, Liệt Hồng Tuân ta trước nay chỉ thích ngao du tứ hải, không thích cái thứ chính sự nhàm chán kia. Ta chỉ muốn có bạn đồng hành, ngoài ra không còn ý gì khác”

Thật sự là như vậy. Từ nhỏ hắn đã chán ghét cái nơi gọi là hoàng cung kia. Quyền vị có là gì, tài lực có là gì, cả khoảng thơ ấu chỉ như con chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng bằng vàng, khao khát được tự do nhưng chẳng tìm được lối giải thoát. Hắn không có gì lưu luyến nơi đó, có chăng cũng có mẫu thân, nhưng mẫu thân đã quy thiên, hắn không còn lí do để ở lại. Hắn quyết định rời đi, từ bỏ thân phận của mình, sống một đời tiêu dao mà không phải làm một quân cờ không có tương lai trong tay phụ hoàng.

“Phải phải, Liệt Hồng Tuân hắn chính là dở hơi như tế, Lăng công chúa không nên từ chối a” Thanh y nam nhân từ lăng không đáp xuống, vô cùng tự nhiên khoác vai Liệt Hồng Tuân như thân chí cốt lâu năm, phượng mâu đào hoa đầy tiếu ý.

“Dực vương, quả nhiên ngươi ở nơi này” Lãnh Thần Phong âm trầm cười. Lăng Vân Trúc qua đó cũng nhận ra người này. Mộc Hiên Dực – hay chính là Dực Vương, là vương gia của Mộc Thần quốc. Kẻ này hành sự vô đích, chỉ cần hắn muốn là nhất định sẽ làm. Nghe nói tên này đã tới Thiên Phẩm, nhưng thật có phải không hay giống với Lãnh Thần Phong cùng Liệt Hồng Hiên thì chưa biết được.

“Lãnh vương, lâu lắm không gặp” Mộc Hiên Dực phe phẩy chiết phiến gật đầu với hắn rồi lại nhìn về Lăng Vân Trúc “Lăng công chúa, ý nàng thế nào?”

“Dực vương gia, bổn công chứ không phải không muốn, nhưng có lẽ là hữu tâm vô lực. Liệt Nhị điện hạ cùng ta là hai thế lực đối lập, đi cùng nhau há để thiên hạ nói ta là kẻ phản nhân sao?” Lăng Vân Trúc nhún vai.

Lăng Vân Trúc không phải không nhận ra cách làm người của Liệt Hồng Tuân, nhưng miệng người đời khó đoán, cô chỉ làm theo bản năng mà thôi.

“Có bổn vương đi cùng thì sẽ không vấn đề chứ?” Mộc Hiên Dực nháy mắt.

” Mộc Thần quốc và Liệt Vong quốc vôn là liên mình, ngươi đi cùng thì có gì khác chứ?” Lăng Vân Trúc xoa trán. Tên vương gia này thật là phiền phức.

“Có lẽ nàng không biết, ta cùng hoàng huynh lâu nay vẫn ở phe đối lập, điều này cả thiên hạ đều biết. Hoàng huynh liên minh với Liệt Vong quốc là chuyện của hắn, không phải chuyện của ta” Mộc Hiên Dực hừ lạnh. Không phải chỉ là mượn hơi nước khác để bảo trì ngôi vị thôi sao? Mộc Hiên Dực hắn khinh bỉ việc làm đó.

“Thôi được rồi” Lăng Vân Trúc thở dài “Có điều chi phi đi đường ăn ở các ngươi tự lo, tốt nhất là đi đằng sau, đừng để ta nhìn thấy. Thật là phiền muốn chết”

Lăng Vân Trúc để Lãnh Thần Phong bế mình vào xe ngựa, Liễu Hoàn Hoàn cũng được ngồi một chiếc xe ngựa riêng. Mộc Hiên Dực và Liệt Hồng Tuần hai người mỗi người một con ngựa, cả đoàn tiếp tục khởi hành đi về phía Lãnh Ngân quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play