Tô Dung bận suy nghĩ, thời điểm vành mắt chuyển hướng cửa liền ngây ngẩn cả người, cậu vội vàng lau đi nước mắt, “Thật xin lỗi, học trưởng.”
Cao Thịnh tỏ vẻ không quan hệ cười lắc đầu, quay đầu lại đóng cửa, hảo tâm nhắc nhở nói: “Tô Dung, cái người bạn dưới lầu kia, hắn tựa hồ còn đang chờ cậu.”
“Hắn không phải bạn của tôi, học trưởng không cần để ý tới hắn.” Tô Dung liếc mắt nhìn qua cửa sổ, rồi ngồi vào sô pha mở TV.
Cao Thịnh cầm tư liệu trong tay phóng tới trên bàn, đoán quan hệ giữa học đệ này cùng nam nhân dưới lầu kia, hẳn là tình nhân đi? Học đệ này bộ dạng phi thường yểu điệu, tính tình cũng không tệ lắm, nhưng nam nhân kia hoa tâm cùng cá tính cũng liền rất kém cỏi.
Có thể là do cảm thấy anh nhìn hai người bọn họ khi ở cùng một nơi hữu tình có hành vi quá mức thân mật mà không có phản ứng gì, cho nên liền nghĩ đến anh đại khái cũng là người cùng loại. Không ít lần thừa dịp học đệ không ở nhà liền tìm tới cửa, rõ ràng ý không ở trong lời, ám chỉ qua vài lần có thể vô tật mà chết, cũng có chút thức thời không hề trêu chọc anh nữa.
Ra mòi là hai người đang có vấn đề, trong mắt anh xem ra cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, đây là chuyện sớm hay muộn, nam nhân kia không phải người tốt gì.
Bất quá, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng học đệ xinh đẹp này khóc, khó trách không ít người đồng dạng ngầm, đều vì cậu động tâm, bộ dáng xinh đẹp kia nếu có ý tứ mọi người sẽ vì cậu mà đau lòng.
Ngồi ở trên giường, Cao Thịnh do dự có nên đi ra ngoài hay không, đi ra ngoài hỏi cũng không đúng, không hỏi cũng không phải, còn giống như là ở trong phòng có điều thoả đáng một chút.
Đang lúc anh nghĩ nên làm như thế, hai tiếng đập cửa ngắn gọn hữu lực đánh gảy suy nghĩ của anh, mở cửa chỉ thấy Tô Dung đang nghiêm túc nhìn anh, “Học trưởng, muốn uống rượu hay không?”
Cao Thịnh nhìn cậu, nhìn nhìn lại trong phòng đã chuẩn bị tốt, ngày mai phải báo cáo tư liệu, do dự một chút, “Hảo.”
“Học trưởng, anh không cần miễn cưỡng, tôi quên anh còn bề bộn nhiều việc, thật có lỗi, coi như tôi chưa nói qua, anh cứ lo việc của anh.” Tô Dung cúi đầu cười cười, xoay người đi hướng phòng khách.
Cao Thịnh đi theo sau thân ảnh cô đơn kia, ngồi vào bên cạnh cậu, cầm lấy trong kết một chai bia, “Cậu vừa mới đi xuống mua?”
“Không phải.” Khui nắp một chai bia hung hăng tu ừng ực hơn phân nửa, Tô Dung ngã vào lưng ghế dựa thở dài một hơi, “Lúc trở về mua, để trong tủ lạnh, vốn muốn nói. . . . . . Quên đi, dù sao mặc kệ lý do gì, chỉ là muốn uống, thế thôi.”
“Ân, xảy ra chuyện gì?” Thử mở miệng, “Muốn nói cứ nói, hay chỉ là muốn uống rượu?”
“Ân. . . . . . Học trưởng đều biết?” Tô Dung nhắm mắt lại, “Tôi thấy học trưởng cũng không giống như chán ghét loại người như tôi, thế nhưng anh nguyện ý nghe sao? Nếu không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng.”
“Người kia. . . . . . không tốt! Vốn nghĩ rằng hắn tốt lắm, nói chuyện thoạt nhìn thật thành khẩn, làm việc cũng rất cẩn thận, thật tri kỷ, thời điểm theo đuổi tôi thật đúng là cái gì đều nguyện ý làm, một khi tới tay, ba ngày thì hai ngày đầu không rảnh, bằng lòng gặp mặt cũng là đi đến nơi kỳ quái gặp bạn bè của hắn. . . . . . . Giống như là đang khoe ra, ngay từ đầu vì hắn cái gì đều có thể nhẫn, còn muốn nói người giống như chúng ta đại khái chính là như vậy đi?”
Tô Dung tạm dừng một chút, nghĩ muốn đem đau đớn trong tim nuốt xuống, “Trước khi gặp hắn, tôi thật sợ hãi loại người giống như tôi, thật bẩn, sẽ làm cho người khác khinh thường, chính là quái vật a. Nếu có thể đối nữ nhân có hứng thú, tôi cũng sẽ không nguyện ý thích nam nhân. Thế nhưng biết làm sao bây giờ? Tôi cũng đã thử qua cùng nữ nhân kết giao, không được chính là không được, trong lòng vẫn đối nam nhân có khát vọng, thật kém cỏi đúng không?”
” Sau khi gặp được hắn, thật vui vẻ, nguyên lai người giống như tôi, trên thế giới này còn có rất nhiều, tôi không tịch mịch a. Khi đó có hắn đặc biệt vui vẻ, muốn nói sau này còn có người theo giúp tôi, làm sự gì đều có người có thể dựa vào, đặc biệt yên tâm, đặc biệt vui vẻ. Hắn còn hiểu được rất nhiều chuyện tôi không biết, chuyện nam nhân cùng nam nhân bên nhau, ở trong mắt hắn giống như phi thường bình thường, hắn luôn cười tôi quá cẩn thận, không có can đảm. Cùng hắn một chỗ, lâu ngày cũng bắt đầu có niềm tin. Bắt đầu cảm thấy chính mình cũng không đặc biệt ghê tởm, bất quá chỉ là thích nam nhân mà thôi, có cái gì đáng khinh bỉ đâu. Lại không giết người phóng hoả, không đúng chính là những người lấy ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi.” Cậu tựa hồ có chút tự tin nói xong, rồi mới hoảng loạn nhìn Cao Thịnh.
“Học trưởng, anh lúc ấy biết tôi là người như thế, có cảm thấy tôi đặc biệt ghê tởm không?”
“Không có.”
“Hắn nói anh là người đồng loại, vừa mới bắt đầu doạ tôi nhảy dựng. Hắn nói phóng tôi với anh ở cùng với nhau, hắn lo lắng, cho nên thường thường chạy tới tìm tôi, chính là mấy lần hắn đến phiền anh trước đây.”
“Ân.” Chính là hắn thường thường chạy tới đối với anh “liếc mắt đưa tình”, quay đầu lại đối học đệ nói những lời đầy khách sáo.
“Sau đó, hắn còn nói hắn lầm, tôi cũng hiểu được không có khả năng. Học trưởng vĩ đại như thế, sao có thể là loại người giống như tôi?”
“Cậu không ghê tởm.” Cao Thịnh đối với cậu cười cười, “Hắn kỳ thật nói đúng một chút, cậu không cần phải … vì nguyên nhân này, liền mặc cảm mà xa lánh mọi người. Cậu không ghê tởm, cậu thật vĩ đại.”
Cho dù không phải người cùng hệ, nhưng những lời đồn về cậu cũng thường xuyên nghe thấy, bởi vì cậu từng thiết kế giải thưởng cho mấy trận đấu lớn của các nhân vật phong vân. Bất quá tự cao vì năng lực chính mình, mà kiêu ngạo khoe khoang xem thường mọi người, ở trong trường học cũng không phải bí mật. Hơn nữa những nữ sinh không hề vì cậu như vậy mà đối với cậu mê muội, càng khiến cho nam sinh như cậu bất mãn, tuy nói xuất từ một loại tâm lý đố kị, nhưng thái độ lạnh lùng của Tô Dung cũng là một trong những nguyên nhân.
Bất quá ở trong mắt anh, có lẽ là quá phận tự ti bức bách cậu mang mặt nạ lạnh lùng.
“Phải không? Đó là do học trưởng cảm thấy như thế thôi, nếu biết tôi. . . . . . sau lưng không biết có bao nhiêu người xì xầm những lời khó nghe.” Tô Dung tự giễu cười cười.
Cao Thịnh từ chối cho ý kiến.
Tô Dung trầm mặc một chút, “Học trưởng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Cậu cứ hỏi.”
“Anh thích nam nhân sao?”
Cao Thịnh thoạt nhìn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh tự hỏi một chút, “Quá khứ không có, trước mắt không có, tương lai tôi cũng không biết.”
Tô Dung cười cười, “Học trưởng nói thật uyển chuyển, chính là sẽ không, đúng không?”
“Không biết.”
“Nếu tôi thích được một người như học trưởng thì hảo biết bao. Vừa thông minh, lại vừa có trách nhiệm, học trưởng hẳn là thật chuyên tình đi?”
“Tôi chưa từng nói chuyện tình yêu.”
“Không có?” Tô Dung rất là kinh ngạc nhìn anh.
“Ân.”
“Học trưởng tại sao không nói chuyện tình yêu?”
“Bận.”
Tô Dung rất có đồng cảm, vài lần hẹn anh ăn cơm đều nói đang bận không có thời gian, “Học trưởng thật sự bề bộn nhiều việc, vừa phải hỗ trợ giáo thụ nghiên cứu, chính mình cũng phải viết luận văn, rồi khi học đệ, học muội có vấn đề gì, học trưởng cũng phải hỗ trợ thu phục. Trong ban của tôi có người bạn cùng lớp nói, chúng tôi có sự gì, giải quyết không được thì cứ đến tìm anh, nói anh nhất định có biện pháp, học trưởng, anh chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao?”
“Có thể giúp được mọi người là tốt rồi.”
Tô Dung nghiêng mặt nhìn anh một lúc lâu, “Học trưởng, anh thật sự là rất giỏi. Nếu là tôi, nhìn thấy người kia rõ ràng chỉ muốn lợi dụng tôi, tôi sẽ không có biện pháp đối bọn họ hoà nhã.”
“Làm chính mình cũng tốt lắm.”
“Học trưởng, đối với anh mà nói rốt cuộc có cái gì là không tốt?”
Cao Thịnh trầm mặc.
Tô Dung chợt thấy tự mình nói sai, “Thật xin lỗi, học trưởng, tôi không nên thất lễ như thế.”
Cao Thịnh lắc đầu, “Tô Dung, đối với tôi mà nói, nếu không có cách nào đạt thành mục đích mới là không tốt, mặt khác quá trình này đối với tôi mà nói đều không có chỗ nào xấu cả.”
“Học trưởng?” Tô Dung phi thường kinh ngạc nhìn anh.
“Thật kinh ngạc?” Cao Thịnh cười cười, “Kỳ thật tôi cũng không hiểu được vì sao lại nói với cậu như thế.”
“Thật nhìn không ra. . . . . . nhìn không ra là học trưởng lại nói những lời ba phải thế này.” Những lời này, cùng với câu『 vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn 』 không có gì khác nhau.
“Ánh mắt có thể nhìn đến hữu hạn gì đó.” Cao Thịnh khui nắp, rồi mới cầm bia trong tay đưa cho Tô Dung, “Hắn không phải nam nhân tốt, với điều kiện của cậu tuyệt đối có thể tìm được người tốt hơn. Buông hắn đi, đúng rồi, hắn có chìa khoá nơi này, đúng không?”
“Phải” Tô Dung nhìn anh, cảm thấy thật không tốt, cúi đầu, “Chuyện này tôi vẫn chưa cùng học trưởng nói, là bởi vì tôi cảm thấy thật có lỗi. Khi đó cư nhiên không hỏi qua anh, liền đem chìa khoá cho hắn, tôi cũng sợ học trưởng hỏi tôi vì sao đưa chìa khoá cho hắn, cho nên. . . . . . Thật xin lỗi.”
“Không quan hệ, ngày mai cậu học đến mấy giờ?”
Tô Dung sửng sốt một chút, “Năm giờ.”
“Vừa vặn tôi cũng xong giờ ấy, ngày mai tôi sẽ cùng chủ cho thuê nhà nói, rồi mới tìm người đem ổ khoá thay đổi, tôi thấy hắn chắc hẳn là sẽ đến quấy rầy cậu một trận rồi đây.”
“Hắn. . . . . .” Tô Dung chua xót cười cười, “Hắn không thể tin được là tôi cư nhiên bỏ rơi hắn, phi thường không cam lòng.”
Cao Thịnh phi thường ôn nhu đối với cậu cười, “Tôi không có ý gì khác, chính là bắt đầu từ ngày mai, cậu cứ tận lực theo tôi ra cửa, rồi cùng nhau về nhà. Cái loại người này sẽ làm ra chuyện như thế nào, có đôi khi người ta có nghĩ cũng không sao nghĩ đến.”
“Không cần, học trưởng. Sao có thể không biết xấu hổ làm phiền đến anh, tôi gây ra phiền toái, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
“Tôi là cô nhi.”
Tô Dung im lặng nhìn anh.
“Năm tôi tám tuổi, bởi vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn, ngoại trừ tôi ở nhà nghỉ ngơi ra, cha mẹ cùng người em trai ba tuổi của tôi đều đã mất vào ngày định mệnh đó.”
“Học trưởng. . . . . .” Tô Dung có chút sửng sốt, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Đều là quá khứ, tôi nói ra không phải muốn cậu an ủi tôi hay là thương hại tôi. Chẳng qua khi tôi biết cậu kém tôi ba tuổi, tôi liền cảm thấy nếu em trai mình còn sống, không sai biệt lắm chính là cùng tuổi với cậu, có thể cũng sẽ thông minh giống như cậu.” Cao Thịnh cúi đầu cười cười, “Tôi đại khái là đem cậu trở thành em trai, nếu em trai vướng phải loại việc phức tạp này, tôi nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ nó.” Cao Thịnh lắc đầu, “Thật có lỗi, tôi giống như có điểm say.”
Tô Dung cảm thấy hốc mắt nóng lên, “Tôi không có anh trai.”
“Ân?”
“Nếu có người anh trai như học trưởng cũng thật tốt.” Hai gò má Tô Dung hồng toàn bộ, hiển nhiên cũng say, “Vậy thì, sau này xin anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi mới cùng cười.
“Anh say.”
“Cậu say.”
Đối với việc hai người trăm miệng một lời ăn ý, lại là một trận tiếng cười.
“Mệt mỏi quá. . . . . .” Tô Dung nghiêng thân mình, vừa mới nói mệt xong, liền dựa vào trên vai Cao Thịnh ngủ.
Cao Thịnh nhìn thấy mấy chai bia trên bàn cồn độ cũng không cao, lại cũng không có uống nhiều lắm, hẳn là không có say, còn giống như thật thanh tỉnh, chỉ là đầu óc có chút nóng lên. Nhưng thật ra người bên cạnh tửu lượng đúng là không tốt, nói ngủ liền ngủ.
Đem bia dư uống một hơi cạn sạch, Cao Thịnh tuy rằng đầu óc nóng lên, chính là những gì vừa nói cũng là một trong số ít lời thật tình.
Anh một mình uống hết số bia còn lại, buổi tối này nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chuyện thật lâu không nhớ tới, không ngoài những hình ảnh mơ hồ, bất quá giống như bị cồn thúc giục, giống như trở nên chân thật một chút, chân thật khi không đành lòng nhìn cậu cô đơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT