Sau cơn hoan ái triền miên, Cao Thịnh ôm Tô Dung khóc rống thất thanh.
Tô Dung nhìn thấy nam nhân nằm ở trên người chính mình khóc ròng, cao trào vừa qua vẫn còn chút mơ hồ, làm cho cậu có điểm thác loạn, cậu hoảng thần ngây ra nhìn anh, cho đến khi tim bắt đầu co rút đau đớn vì anh khóc, cậu mới ôm lấy nam nhân đột nhiên trở nên yếu ớt này.
“Thịnh? Sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
Nước mắt theo nụ hôn dừng ở trên mặt Tô Dung, Cao Thịnh ôm cậu, “Cám ơn em, cám ơn em còn sống, Tô Dung, cám ơn em, cám ơn em cho anh còn cơ hội được yêu em thế này, cám ơn em không để cho anh mất đi em. . . . . .”
Anh còn muốn cảm tạ nhiều lắm, vì anh vẫn còn có cậu ở bên cạnh mình, thật tốt!
Tô Dung sửng sốt một chút, hốc mắt cũng đỏ theo, “Đứa ngốc, đứa ngốc. . . . . . Người thiếu chút nữa có việc chính là anh, anh cảm ơn em làm cái gì? Em mới phải cám ơn anh đã cố gắng kiên trì, sống sót, đứa ngốc, đứa ngốc. . . . . .”
“Không, không phải, em bỗng nhiên không nói, anh không cảm giác được hô hấp của em, cứ ngỡ chỉ còn lại một mình anh. Tô Dung, anh không muốn bị bỏ lại, chỉ cần em không có việc gì, anh ra sao đều có thể, em tuyệt không thể có việc. Tô Dung, Dung, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, đáp ứng với anh, không được đi trước anh, bằng không cũng phải mang anh đi cùng, được không?”
Tô Dung bị ôm thật sự đau, cái đau làm cho cậu cảm nhận được mình tồn tại, bởi vì hai người bọn họ đều còn sống, cho nên cậu mới có thể bị ôm đến đau như thế.
Nghe anh thỉnh cầu, Tô Dung đau lòng đến thở không nổi, cậu thiếu chút nữa đã quên, cha mẹ cùng em trai Cao Thịnh mất bởi tai nạn xe cộ, rồi từ đó về sau anh biến thành cô nhi.
Đối với Cao Thịnh mà nói, cái chết cũng không đáng sợ, cái đáng sợ nhất chính là bị bỏ lại.
Tô Dung ôm chặt anh, nghẹn ngào hứa hẹn, “Hảo, tương lai ngày nào đó, chúng ta cùng nhau đi, ai cũng không cần bỏ lại ai.”
“Hảo, là em nói đó, Tô Dung không thể quên, không thể gạt anh.”
“Sẽ không, em sẽ không quên.” Tô Dung chụp lưng anh vỗ về, “Thịnh, đừng khóc, được không? Anh khóc làm tim em rất đau, thân thể của anh có chịu được hay không?”
Cao Thịnh kéo ra khoảng cách hai người, hôn rụng nước mắt trên mặt cậu, “Vậy em cũng đừng khóc, lòng anh cũng đau lắm, đều tại anh hại em khóc. . . . . .”
“Thịnh, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Cao Thịnh hôn môi cậu, hôn đi tiếng nấc nghẹn ngào, hôn cho lời yêu thương thêm lắng đọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT