Ngoại truyện 1: Câu chuyện ác mộng.

Nhất định phải công nhận, thời tiết giống như buổi chiều hôm nay, nếu không đi dạo phố cùng bạn gái, ăn thử quà vặt, uống đồ uống trái cây đông lạnh, thật sự là quá có lỗi với chính mình rồi.

Ít nhất thì Ôn Diên cảm thấy như vậy: Ông xã ở công ty, con thì ở trường, mà buổi chiều cô lại không phải đi làm - như vậy thì còn chờ gì nữa?

Cô tao nhã ngồi trên ghế sofa, bấm số điện thoại của Chu Linh - tuy không phải là người bạn tốt nhất, nhưng có thể chắc chắn là, buổi chiều Chu Linh rất rảnh rỗi.

Sau ba tiếng tút tút, điện thoại có người nhận.

“Này, Chu tiểu thư yêu quý, buổi chiều có rảnh không?” Ôn Diên dùng âm thanh ngọt ngào nói.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng thở dốc của một người phụ nữ, qua vài giây đồng hồ, Ôn Diên nghe được tiếng dường như là hét lên của Chu Linh: “Trời ạ! Thật sự xảy ra rồi! Trời ạ, mình nên làm gì đây?”

Ôn Diên cảm thấy khó hiểu: “Hả, Chu Linh? Cậu sao thế?”

Chu Linh vẫn lặp lại câu nói kia, dường như cô ấy còn khóc nức nở: “Ôi trời ơi! Rốt cuộc mình nên làm gì đây? Mình... Ôi, trời ạ!”

Ôn Diên ngồi dậy từ trên ghế sofa: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chu Linh, cậu bình tĩnh một chút!”

Qua nửa phút, Chu Linh ở đầu bên kia điện thoại cũng bình tĩnh lại, cô thở ra một hơi thật dài: “Ôn Diên sao? Mình... Mình thật sự không biết nói như thế nào nữa.”

“Vậy thì nói điều mình tò mò nhất, ví dụ như, vì sao sau khi nhận điện thoại cậu lại có phản ứng này?”

“Mình... Có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng mình vẫn nói cho cậu biết... Đêm qua mình... Mơ thấy ác mộng.”

“Nói tiếp đi.”

“Mình mơ thấy một số việc, trong đó, có một chuyện rất đáng sợ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó...” Cô lại kích động kêu lên: “Trời ạ, những chuyện đó đều linh nghiệm hết vào ngày hôm nay!”

“Là những chuyện gì?”

“Đầu tiên, mình mơ lúc mình đang ăn sáng thì chồng mình nhận được điện thoại, nói với anh ấy hôm nay anh ấy phải đi Quảng Châu. Kết quả là, sáng hôm nay lúc mình đang ăn sáng, điện thoại di động của anh ấy vang lên - giống hệt như trong giấc mộng, cấp trên của anh ấy muốn anh ấy buổi chiều lên máy bay đến Quảng Châu họp!”

“Cậu chắc chắn đêm qua anh ấy không nói chuyện đó cho cậu biết?”

“Chính anh ấy sáng nay cũng mới biết!”

“Như vậy, còn có chuyện gì linh nghiệm nữa không?”

“Đúng rồi, giấc mơ thứ hai mình mơ cũng thế - buổi chiều hôm nay khoảng hai giờ cậu sẽ gọi điện thoại cho mình, rủ mình đi dạo phố. Điều này đã xảy ra, không phải sao?”

Ôn Diên sửng sốt một chút: “Chu Linh, cậu đang đùa mình sao?”

“Tin mình đi.” Chu Linh cười khổ nói: “So với bất cứ ai mình đều hy vọng đó là một trò đùa, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.”

“Vậy thì, cậu còn mơ thấy những chuyện gì nữa?”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, cuối cùng, cô nói: “Mình mơ thấy một trận động đất, sẽ xảy ra vào bảy giờ tối ngày hôm nay.”

“... Cho nên, cậu cho rằng nó cũng sẽ xảy ra?”

“Mình còn có thể nghĩ như thế nào? Hai chuyện lúc trước đều linh nghiệm!”

Ôn Diên nhíu mày nghĩ ngợi: “Cậu xem, Chu Linh, có lẽ hai chuyện trước chỉ là trùng hợp. Chuyện chồng cậu đi họp là chuyện xảy ra thường ngày, mà mình thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại hẹn cậu đi dạo phố, những chuyện này lại trùng hợp với giấc mơ, điều này cũng không quá kỳ lạ, có đúng không?”

“Không, cậu không hiểu.” Chu Linh đau khổ nói: “Cảm giác này của mình sẽ không sai! Cậu biết không? Đây không phải là lần đầu tiên.”

“Có ý gì?”

“... Có chuyện này mình chưa bao giờ nói với cậu. Lúc mình học trung học, có một đêm mình thấy bạn tốt của mình - đó là một bạn nam trong lớp học, cậu ấy bị rơi xuống sông và chết đuối... Lúc ấy mình cũng không để ý, bởi vì chẳng qua đây chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng, ngày hôm sau sau khi tan học, cậu ta thật sự nhảy xuống sông bơi với các bạn khác, sau đó...” Chu Linh ở đầu bên kia điện thoại khóc lên.

“Làm sao? Cậu ta thật sự chết đuối?” Ôn Diên nôn nóng hỏi.

“... Đúng vậy, cậu biết không? Lúc ấy mình rất thích cậu ta, mình vẫn luôn thầm mến cậu ấy, nhưng mình lại biết trước cũng như chứng kiến cái chết của cậu ấy, điều này đối với mình mà nói thì quá tàn nhẫn!” Chu Linh khóc không thành tiếng.

“Cậu đã nói chuyện này với người khác chưa?”

“Lúc ấy mình nói chuyện này với mấy người bạn thân, nhưng không ai tin mình cả, các cậu ấy đều cho rằng mình bị điên.”

Ôn Diên nhíu chặt lông mày, cô bắt đầu cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

“Như vậy, mình muốn nói, cho dù cậu thật sự có thể đoán được những chuyện xảy ra trong tương lai qua giấc mơ, thì cũng không cần thiết phải sốt sắng, đau khổ như thế, đúng không? Cậu hoàn toàn có thể chuyển đến một nơi an toàn để lánh nạn trước khi trận động đất xảy ra mà.” Ôn Diên nói.

“Nhưng mà, trời ạ! Mình còn mơ tới một chuyện đáng sợ hơn! Nó khiến cho chân tay mình luống cuống! Mình không biết nên làm gì bây giờ!”

“Chờ một chút.” Ôn Diên có chút mông lung: “Cậu nói là, trong giấc mơ của cậu còn có chuyện tệ hơn so với trận động đất sao? Mình thực sự không nghĩ ra, còn có chuyện gì tệ hơn nữa đây?”

“Đương nhiên là có! Mình mơ thấy mình chết! Giống như đang xem một bộ phim vậy, rõ ràng thấy mình nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, khóe miệng còn có vết máu! Ôi! Trời ạ, rốt cuộc mình nên làm gì đây?”

“Cậu tỉnh táo lại đã, Chu Linh. Cậu... chết như thế nào? Ý mình là, trong mơ ý.”

“Mình không nhớ gì cả! Cậu biết đấy, mỗi người đều khó có khả năng nhớ hoàn chỉnh giấc mộng của mình. Thật đáng chết, đúng lúc mình cũng không nhớ nổi là mình đã chết như thế nào nữa!”

“Cứ cẩn thận nhớ lại xem, Chu Linh.”

“Mình chỉ nhớ là vào một buổi sáng, còn lại thì không nghĩ ra. Nhưng, mình lại có thể nhớ rõ cảm giác của mình trong mơ, trước khi chết mình vô cùng sợ hãi và bất an! Nhưng mình lại quên nguyên nhân gì khiến mình như vậy, đây thật sự là ác mộng!”

“Để mình giúp cậu, Chu Linh, bắt đầu từ giấc mộng thứ nhất của cậu, cẩn thận nhớ lại xem.”

“Được rồi, để mình thử lại lần nữa. Hừm... Mình mơ thấy, mình cùng chồng mình, con gái ngồi trên bàn ăn cơm, lúc ấy mình ngồi bên tay trái của chồng, sau đó, điện thoại của anh ấy vang lên, công ty gọi anh ấy đến Quảng Châu họp... Những điều này đều giống hệt những chuyện xảy ra sáng nay! Tiếp đó, mình nhận được cuộc điện thoại của cậu, đúng vậy, giống như bây giờ. Sau đó, dường như cậu đã làm vỡ một cái bình màu xanh...”

“Chờ một chút, cậu nói mình làm vỡ một cái bình màu xanh? Điều này không đúng, hôm nay mình có làm vỡ cái bình gì đâu.”

“Có trời mới biết, có lẽ những chuyện mình thấy trong mơ có một số không chính xác hoàn toàn.”

Ôn Diên vui vẻ cười rộ lên: “Chu Linh, cậu xem, cậu mơ thấy rất nhiều chuyện, nhưng lại chỉ một số ít linh nghiệm, điều này cho thấy những điều cậu ‘thấy trước’ cũng không phải là chính xác trăm phần trăm. Cho nên cậu không cần lo lắng như vậy, đây chỉ là một ác mộng bình thường mà thôi.”

Chu Linh ở đầu bên kia điện thoại dường như đã tốt hơn rất nhiều: “Thật sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì tốt quá rồi. Mình cũng hy vọng là như cậu nói.”

“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Đi tắm đi, rồi nghe nhạc, mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.”

“Cảm ơn, mình biết rồi. Chẳng qua...”

“Còn điều gì sao?”

“Ừm... Trên thực tế, vừa rồi mình còn chưa nói xong, mình ở trong mộng, còn chứng kiến một chuyện rất kỳ lạ.”

“Cậu thấy được động đất, rồi lại nhìn thấy chính mình chết, giấc mộng này còn chưa kết thúc sao? Ông trời, giấc mộng này cũng quá dài rồi. Vậy thì cậu còn thấy cái gì nữa?”

“... Thật xin lỗi, hay là vẫn nên thôi đi, mình không muốn kể, bởi vì thực sự là quá kỳ lạ, tại sao mình lại mơ thấy chuyện này chứ? Hơn nữa, mình cũng không nghĩ ra được việc này có liên quan gì đến những chuyện trước.”

“Vậy thì quên nó đi.” Ôn Diên nói: “Đừng tiếp tục tra tấn thần kinh yếu ớt của cậu nữa, nghỉ ngơi thật tốt vào.”

“... Mình cũng nghĩ thế, cảm ơn, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Ôn Diên thở ra một hơi thật dài. Cô ngồi ở trên ghế sofa cẩn thận nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, không khỏi bật cười - cô đã không phải là một cô nàng ngây thơ nữa, lại còn tin vào loại truyện cổ tích “tiên đoán trong mơ” này.

Đã không tìm được người cùng đi dạo phố, vậy thì lại phải tự đi một mình rồi. Ôn Diên ngồi trước bàn trang điểm sửa sang lại một chút, rồi lựa chọn một bộ quần áo thích hợp trong tủ để đi ra ngoài.

Tìm nửa ngày, Ôn Diên chợt nhớ tới chiếc váy ngắn màu xanh mà cô mới mua gần đây vẫn còn đang phơi trên ban công, cô quyết định mặc nó ra ngoài, thế là cô liền đi đến ban công rút quần áo.

Ôn Diên vừa hát vừa hờ hững đẩy cửa ban công ra - ai biết sau khi đẩy ra thì cừa liền đụng phải sào phơi đồ, cái sào dài hơn một thước bằng nhựa đổ xuống, nện vào cái bình hoa màu xanh, bình hoa “cạch” một tiếng vỡ nát trên mặt đất.

Từ lúc đẩy cửa ra đến khi cái bình vỡ nát chẳng qua chỉ ngắn ngủi có một, hai giây, đến mức Ôn Diên còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi cô thấy rõ những mảnh vụn vỡ nát trên mặt đất thì liền ngây dại.

Đột nhiên cô nhớ ra vừa rồi Chu Linh đã nói: cô ấy mơ thấy cô làm vỡ một cái bình hoa màu xanh. Thế nhưng, vì sao chính cô cũng không nhớ nổi trong nhà có một bình hoa như vậy?

Ôn Diên cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Một lát sau, cô nghĩ tới - bên trên giá sách trong phòng sách mà cô không hay lui tới, chính xác là có một cái bình hoa màu xanh như vậy, do chồng cô mua về từ rất nhiều năm trước. Lúc chồng cô ở trong phòng đọc sách thường thích ngửi một số hương hoa nhàn nhạt, cho nên bình thường đều là do anh ấy đổi nước cho bình hoa. Dường như Ôn Diên chưa từng chạm qua cái bình hoa này.

Thế nhưng, tại sao nó lại chạy đến ban công? Có lẽ là sau khi thay nước chồng cô quên không cầm nó vào. Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải là vấn đề này - trong đầu Ôn Diên toàn là những tiên đoán trong mộng của Chu Linh.

Ôn Diên lại ngồi trở lại cái ghế sofa trong phòng khách một lần nữa, bắt đầu kiểm kê những đầu mối hỗn loạn của mình - Chu Linh nói hai chuyện cô ấy thấy trong mộng đều linh nghiệm; vậy chuyện vừa xảy ra có tính là ba chuyện không? Nếu như ngay cả chuyện này cũng linh nghiệm, vậy chuyện thứ tư thì sao? Cũng sẽ linh nghiệm chứ?

Đột nhiên Ôn Diên nhớ tới chuyện thứ tư trong mộng của Chu Linh - đó là lúc bảy giờ tối hôm nay sẽ xảy ra một trận động đất.

Tim Ôn Diên bắt đầu đập “thình thịch”, cô biết, loại cảm giác này không tốt.

Cô thật sự không nguyện ý tin cái “Tiên đoán trong mơ” kia, nhưng cô lại không thể lừa mình dối người - ba chuyện trước xảy ra không thể nào là trùng hợp được, điều này người ngốc cũng nhìn ra.

Ôn Diên bắt đầu lo lắng, đột nhiên cô cảm thấy, khí trời hôm nay quả thực là có điểm là lạ, khí trời oi bức khác thường, đến một cơn gió nhẹ cũng không có - đây chẳng lẽ là báo hiệu trước khi động đất đến?

Ôn Diên nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là ba giờ bốn mươi phút chiều.

Sau khi do dự hai phút đồng hồ, Ôn Diên quyết định - thà rằng tin là có, không chịu tin là không. Cô ở tầng 15, không thể liều lĩnh với nguy hiểm này được.

Điều đầu tiên Ôn Diên nghĩ đến, là nhất định phải nhanh chóng thông báo cho chồng cùng con trai, cô liền bấm số điện thoại di động của chồng.

“Em yêu, có chuyện gì không?” Sau khi điện thoại thông, chồng của Ôn Diên là Hàn Dực liền hỏi.

“Em...” Ôn Diên cầm ống nghe điện thoại mới phát hiện cô hoàn toàn không biết bắt đầu nói từ đâu.

“Sao vậy?”

“Anh... Bao giờ thì về nhà?”

“Hả, đúng rồi, hôm nay anh không ăn cơm tối, anh cùng đại biểu mấy công ty nước ngoài phải ký kết chuyện làm ăn, thuận tiện ăn cơm luôn, em cũng không cần chờ anh.”

“Cái gì? Anh không về nhà?” Ôn Diên nóng nảy.

“Sao vậy? Cũng không phải lần đầu tiên. Hôm nay em có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay trước giờ cơm tối anh phải trở về! Em muốn nói với anh một chuyện quan trọng!”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Em cứ nói luôn đi.”

“... Em nhận được một tin, bảy giờ tối hôm nay sẽ có một trận động đất.”

“Cái gì? Động đất?” Hàn Dực bị lý do này làm cho không biết nên khóc hay nên cười: “Theo anh được biết thì hôm này không phải ngày cá tháng tư.”

“Em không nói đùa! Là sự thật!”

“Làm sao em biết? Cục động đất còn chưa đo lường được sự việc này mà em đã phát hiện ra rồi sao?”

“Không phải là em, là...” Ôn Diên chỉ có thể kể lại câu chuyện xảy ra vào buổi chiều một lần nữa.

Sau khi nghe xong, Hàn Dực trầm mặc vài giây đồng hồ: “Bình hoa đó đúng là buổi sáng anh thay nước xong quên không cầm về phòng đọc sách, nhưng anh cảm thấy những thứ này chỉ là trùng hợp thôi.”

“Còn hai câu chuyện lúc trước thì sao? Cũng là trùng hợp?”

“Trên thế giới này vốn có một số việc rất khéo, em quá để ý rồi.”

“Chẳng lẽ anh không để ý chút nào sao?”

“Nghe này, Ôn Diên, anh tin suy đoán của em, nhưng anh không thể bởi vì loại nguyên nhân này mà từ chối sự sắp xếp của công ty. Chuyện tối hôm nay đối với công ty, đối với anh đều rất quan trọng. Em hiểu không?”

“Nhưng...”

“Được rồi, anh không thể gọi điện thoại được nữa, bây giờ là thời gian làm việc, gặp em sau.” Hàn Dực cúp điện thoại.

Ôn Diên không thuyết phục được chồng, lại tranh thủ thời gian bấm số điện thoại trường học của con trai.

Con trai Ôn Diên tên là Hàn Minh, đang ở trong ký túc xá của trường trung học, chỉ có thứ bảy mới được trở về nhà, hôm nay là thứ ba.

Sau khi tìm chủ nhiệm lớp của con trai, Ôn Diên nói nhất định phải trò chuyện cùng con trai ngay lập tức.

“Chị chờ một chút, tôi đi gọi cháu ngay.” Chủ nhiệm lớp nói.

Mấy phút đồng hồ sau, Hàn Minh nhận điện thoại: “Mẹ, có chuyện gì không?”

“Con trai, nghe mẹ nói, buổi chiều hôm nay sau khi tan học con lập tức về nhà, mẹ sẽ xin phép nghỉ với cô giáo của con.”

“Tại sao ạ? Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Con đừng hỏi nữa, cứ làm theo mẹ nói!”

“Không được, buổi tối hôm nay là sinh nhật bạn con, chúng con đã hẹn sẽ tổ chức trong phòng ngủ!”

“Nghe lời mẹ! Sinh nhật bạn bè có được coi là quan trọng không!”

“Vậy mẹ cũng không nói mẹ có chuyện gì quan trọng!”

“Mẹ...” Ôn Diên không biết nên nói như thế nào, cô đoán nếu như nói điều này ra thì con trai chắc chắn sẽ không tin.

“Mẹ, không có việc gì thì con tắt điện thoại đây, con còn phải về đi học nữa!”

“Này, chờ đã...” Không đợi Ôn Diên nói xong, con trai đã cúp điện thoại.

Ôn Diên đặt mông ngồi xuống ghế sofa, cô cảm thấy thật trơ trọi.

Cô lại nhìn thời gian một lần nữa, đã hơn bốn giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play