Lúc Địch Lỵ cầm một đống túi lớn túi nhỏ đi vào nhà thì liền nhìn thấy Cát Lôi đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Xem ra anh đã tan làm rồi.

Cát Lôi mỉm cười đi tới, cầm mấy cái túi lớn trong tay Địch Lỵ, nhìn vào bên trong nói: “Ôi, sao em mua nhiều đồ như vậy?”

“Đa số đều là thức ăn.” Địch Lỵ vừa nói vừa xách túi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bỏ đồ ăn vào.

“Buổi trưa em định làm gì cho anh ăn?” Cát Lôi ôm lấy Địch Lỵ từ phía sau, hỏi.

Địch Lỵ im lặng vài giây, sau đó xoay người, nhìn Cát Lôi: “Em muốn nói chuyện với anh.”

Cát Lôi sửng sốt một lúc, sau đó gật gật đầu, bọn họ cùng ra khỏi phòng bếp, ngồi trên sofa trong phòng khách.

“Có vấn đề gì sao? Em yêu.” Cát Lôi hỏi.

“Lúc nãy ra khỏi nhà em phát hiện ra một chuyện,” Địch Lỵ nói, “Cả khu biệt thự này chỉ có mỗi nhà chúng ta thôi sao? Tại sao buổi sáng lúc em ra ngoài lại không nhìn thấy một ai trong khu này?”

Cát Lôi lấy tay vuốt cằm: “Là sao?”

“Buổi sáng lúc anh ra ngoài đi làm thì có nhìn thấy những người khác hay không?”

“Anh không để ý đến vấn đề này.”

Địch Lỵ nhăn mày lại, bày ra bộ dạng trầm tư.

“Ôi, em yêu,” Cát Lôi nói, “Chuyện khu biệt thự này không có người ở cũng không phải là chuyện gì quá kì lạ, có đúng không? Chỗ này vốn không phải là khu nhà ở thông thường, mà là khu biệt thự. Có lẽ những kẻ có tiền chỉ tới đây nghỉ ngơi vào Chủ nhật hoặc những ngày nghỉ mà thôi?”

Địch Lỵ suy nghĩ, nói: “Có lẽ là như vậy.”

“Được rồi, em yêu, đừng đa nghi nữa, anh đói bụng rồi.” Cát Lôi vỗ vỗ bụng, “Đi làm cơm trưa thôi, có được không?”

Địch Lỵ gật gật đầu, nghĩ thầm có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cô đứng lên, vừa đi tới phòng bếp vừa cười nói: “Cát Lôi, em nghĩ chắc không lâu nữa chức đầu bếp của nhà chúng ta nên do anh đảm nhiệm, em có thể xin nghỉ hưu sớm rồi.”

“Hả...? Vì sao? Từ bao giờ em lại thích ăn cơm anh nấu rồi?” Cát Lôi để lộ vẻ mặt khó hiểu, “Anh nhớ tuần trước lúc ở trong nhà trọ của chúng ta, anh nấu cho em một bát mì, em liền nói rằng đó chắc chắn là thức ăn cho lợn cơ mà.”

“Nhưng bữa sáng hôm nay anh làm cho em quá ngon! Đó hoàn toàn là trình độ của một đầu bếp chuyên nghiệp!” Địch Lỵ vừa mặc tạp dề vừa tán thưởng.

Lúc này, Cát Lôi khẩn trương nhíu mày, không nhúc nhích nhìn Địch Lỵ.

“Bữa sáng? Buổi sáng anh làm đồ ăn cho em lúc nào?” Vẻ mặt anh mờ mịt nói.

Địch Lỵ xoay người, mắt chớp chớp, hỏi: “Những thức ăn trên bàn cơm buổi sáng không phải là do anh làm?”

Cát Lôi hoang mang lắc đầu: “Buổi sáng hôm nay lúc anh tỉnh dậy vốn đã rất muộn, cho nên anh liền tới thẳng công ty luôn, làm gì còn thời gian mà làm bữa sáng?”

Địch Lỵ trầm mặc vài giây, cô nhìn Cát Lôi chăm chú.

“Anh lại nói đùa em, có đúng không?” Cô hỏi.

“Em đùa anh sao? Địch Lỵ, anh hoàn toàn bị em làm cho mơ hồ rồi.” Cát Lôi bày ra vẻ mặt vô tội.

“Đợi một chút,” Địch Lỵ lấy tay ôm trán, tay còn lại đưa lên thủ thế, “Ý anh là, thịt hun khói với canh trứng gà sáng nay không phải anh làm?”

“Thịt hun khói gì?” Cát Lôi có chút bối rối, “Địch Lỵ, ngày hôm qua là em mua đồ ăn mà. Trước đó em cũng đã nhìn qua tủ lạnh, hoàn toàn không có một chút đồ ăn nào, thịt hun khói ở đâu ra cơ chứ?”

Địch Lỵ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cát Lôi, đột nhiên toàn thân cô run lẩy bẩy, sắc mặt trắng xanh, chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

Cát Lôi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Địch Lỵ, để cô ngồi xuống ghế, thân thiết hỏi: “Địch Lỵ, rốt cuộc em làm sao vậy?”

Địch Lỵ nắm chặt lấy cánh tay Cát Lôi, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: “Cát Lôi, anh thật sự không lừa em chứ? Những thức ăn đó... không phải anh làm sao?”

“Trời ạ! Cho tới bây giờ em vẫn cho rằng anh đang nói đùa sao? Anh lừa em làm gì? Anh đâu có rảnh?” Cát Lôi lo lắng nói.

“Vậy... Những thứ em ăn là sao? Do ai làm?” Toàn thân Địch Lỵ run rẩy nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play