Dĩ Nhu nghe thấy lời mẹ Khúc nói, căn bản cũng không có phản ứng gì đặc biệt, mẹ Khúc lúc này mới hiểu vì sao con đường theo đuổi vợ của con trai mình không được thuận lợi như thế. Cô gái nhỏ trước mặt này không phải đơn thuần trong tình yêu, e rằng đến yêu đương còn chưa từng, hơn nữa EQ còn thấp khiến người ta lo lắng nha!
Thế nhưng cô bé như này cũng có chỗ tốt, một khi xác định quan hệ, loại cám dỗ nào cũng có thể từ chối được.
Cơm nước xong, bốn người hai đôi, tự mình quay về nhà! Mẹ Khúc thấy hai người trẻ tuổi lái xe rời đi, nhịn không được cảm thán," Khi con trai còn nhỏ chúng ta bận bịu đi làm, mà bây giờ chúng ta muốn nghỉ hưu, nó đã muốn lập gia đình rồi. Lão Khúc, ông nói cũng đúng, chúng ta muốn hưởng thụ vui vẻ gia đình cũng chỉ có thể đợi đến lúc có cháu thôi."
"Nhìn Khúc Mịch hăng hái như vậy, chúng ta cũng sớm có cháu ôm thôi." Ba Khúc hiểu tính cách con trai, người con gái có thể khiến nó để ý như vậy, nhất định là phải rất thích đi.
"Đây cũng chưa biết được." Mẹ Khúc lo lắng lắc đầu,"Hai đứa trẻ này tiến triển quá chậm, còn chưa đến mức yêu thương nhau. Con trai ông không dám thể hiện quá rõ ràng, tiểu Nhu cũng mơ hồ không hiểu. Tôi ngay cả lễ vật gặp con dâu cũng đem ra, tiểu Nhu vẫn còn không hiểu. Đứa nhỏ đáng thương từ bé đã không có cha mẹ, đến những việc này cũng không ai chỉ dạy."
"Tình yêu trước giờ là tự nhiên sẽ đến, bà không cần buồn lo vô cớ." Ba Khúc và mẹ Khúc lúc đi học đều là mọt sách, lúc đi làm đều là người cuồng công tác, người nhà đều nghĩ rằng họ không yêu ai được. Nhưng lần đầu tiên hai người gặp mặt đều bị hấp dẫn lẫn nhau, không lâu sau liền kết hôn chớp nhoáng. Nhiều năm nay, hai người đều có nhau bầu bạn, cùng làm việc, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cãi nhau.
Do mẹ Khúc rất thích công việc của Dĩ Nhu, ít nhất còn có tiếng nói chung với con trai. Hơn nữa bà rất có thiện cảm đối với Dĩ Nhu, tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng lại có cảm giác quen thuộc đã lâu.
Dĩ Nhu đối với mẹ Khúc ấn tượng vô cùng tốt, cảm thấy bà là một người trưởng bối vừa thân thiện vừa hiền hậu.
"Dì lúc trẻ nhất định là một mỹ nhân." Đừng nhìn mẹ Khúc nhiều năm làm việc ngoài trời, nhưng trừ bỏ nước da hơi đen một chút, thì khuôn mặt không hề có nếp nhăn nào. Bà có một khuôn mặt trái xoan, nhìn kỹ một chút cảm nhận như con lai. Mà nguyên nhân chính bởi vì bà vận động nhiều, dáng người đẹp như những cô gái trẻ, nói bà bốn mươi tuổi tuyệt đối ai cũng tin.
Khúc Mịch cảm thấy mấy năm nay mẹ mình là đẹp nhất, trong trí nhớ của anh khi bà còn trẻ, luôn đeo một cái kính thật dày, còn mặc quần áo bảo hộ hoặc đồ thể thao, tóc cũng cắt rất ngắn, không hề giống một phụ nữ chút nào.
Hôm nay mẹ hẳn là đã chỉnh sửa qua, đổi kính mắt thành kính áp tròng, tóc dài lại còn nhuộm nâu cuốn lô làm xoăn. Trên người thì mặc sườn xám, đi giày vải thiết kế thêu hoa đặt ở Bắc Kinh, vừa đoan trang lại vừa cổ điển, cả người tản ra khí chất của một phu nhân.
"Chú cũng thật nho nhã, vừa nhìn đã đoán ra là một thành phần tri thức. Nhưng lại có một chút khí chất độ lượng, càng thêm mị lực."
"Vậy tôi thì sao?" Khúc Mịch nghe Dĩ Nhu toàn khen ba mẹ mình, vậy mà lại có cảm giác chua chua,"Tôi chính là đứa con được họ nuôi dạy rất tốt."
Dĩ Nhu nghe xong nhịn không được mỉm cười,"Nhìn qua ngũ quan sáng sủa, anh là di truyền hết những ưu điểm của chú và dì. Thế nhưng...."
"Thế nhưng cái gì?"Nghe thấy cô nói một nửa lại dừng lại, Khúc Mịch hỏi tới.
"Thế nhưng anh không có di truyền vẻ nho nhã của chú, tính cách vui vẻ của dì nha. Xét về mặt tính cách mà nói, anh cũng không hề dễ tính."
Không dễ tính!Khúc Mịch nghe lời đánh giá có chút nhíu mày.
"Nhưng mà...."
"Lại nhưng mà cái gì?" Bị chính người mình thích nói mình khó tính, tư vị này thật khó hình dung.
"Nhưng mà cải củ rau xanh cũng có điểm đáng yêu, ở chung một thời gian tôi thấy tính tình lạnh lùng cũng rất tốt, ít nhất cũng không ồn ào." Đây là Dĩ Nhu thật lòng nói. Cô sở dĩ có thể dễ dàng chấp nhận Khúc Mịch vào ở cùng, hoàn toàn là bởi vì Khúc Mịch ở nhà rất yên lặng, mặc đù có chút bất tiện, nhưng cô cảm thấy không gian riêng của mình không bị xâm phạm nhiều lắm.
Có điểm đáng yêu? Khúc Mịch thấy được bốn chữ này giống như lời ông trời, khiến tâm tình đang ở đáy cốc của anh bỗng được lơ lửng trên mây.
Lúc này di động Khúc Mịch vang lên, anh bấm nghe, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
"Viện điều dưỡng gọi đến, nói tinh thần Kim Chí Thành tạm thời ổn định." Anh ngắt điện thoại rồi nói, "Tôi phải qua đó xem sao, em có muốn đi không?"
"Có!" Dĩ Nhu gật đầu, suy nghĩ một chút nói,"Nhưng nếu hỏi đến vụ án của ba mẹ tôi, tôi qua đó chỉ sợ trái quy định."
"Quy định đội cảnh sát tôi sẽ xử lí!"Anh lúc nào thì để ý đến mấy thứ phiền phức ấy.
"Nhưng dù sao anh cũng là đội trưởng đội cảnh sát, lấy chức vị mà làm. Tôi sợ sẽ gây ảnh hưởng đến anh, về sau khó có thể thuyết phục mọi người."
Nhanh như vậy đã lo lắng cho anh, rất có tố chất của hiền thê lương mẫu! Khúc Mịch vui vẻ nhấc lông mày,"Thu phục mọi nguời là ở năng lực, không phải ở quy định!"
Lời này không hề có chút khoe khoang nào, năng lực của anh rõ như ban ngày, đừng nói trong đội cảnh sát, đến cả cục cảnh sát, cả ngành cảnh sát cũng là một nhân tài kiệt xuất.
Dĩ Nhu không hề nghi ngờ năng lực của anh, nếu anh nói vậy thì cô sẽ đi.
Hai người rất nhanh đi đến bệnh viện tâm thần, tiếp đón họ chính là bác sĩ phụ trách của Kim Chí Thành, một bác sĩ nữ xinh đẹp.
Dĩ Nhu nhìn cô có chút quen mắt, nghe thấy hai người nói chuyện mới nhớ đến, lúc mình và Lục Ly đến đón Khúc Mịch có gặp qua cô ấy một lần, thời điểm ấy cô là bác sĩ phụ trách của Khúc Mịch.
"Tình huống Kim Chí Thành thế nào rồi?" Chào hỏi một chút, Khúc Mịch liền hỏi.
Cô bác sĩ biết ít nhiều về tính cách Khúc Mịch, anh có thể tán gẫu hai câu với cô cũng đã tốt lắm rồi.
Cô vội vàng nói: "Kim Chí Thành mắc chứng vọng tưởng, tâm thần phân liệt cùng với đó là có khuynh hướng bạo lực. Sau khi chữa trị bằng thuốc, cơ bản bây giờ đã ổn định, ý thức ở trạng thái thanh tỉnh."
Bởi vì Kim Chí Thành có khuynh hướng bạo lực, cho nên bị nhốt lại ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng biểu hiện của hắn chỉ dừng lại ở việc đập đồ đạc, hơn nữa sau khi chữa trị bằng thuốc cũng đã khá hơn, bởi vậy tay chân không bị trói.
Khúc Mịch và Dĩ Nhu vào phòng bệnh, thấy Kim Chí Thành đang ngồi trên ghê mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
"Kim Chí Thành."Khúc Mịch gọi tên hắn, hắn cũng không phản ứng.
Khúc Mịch đi đến trước mặt hắn, thấy hắn chau mày nghi hoặc.
"Kim Chí Thành." Khúc Mịch lại gọi hắn lần nữa, mắt nhìn kĩ mặt hắn.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch,"Anh gọi tôi sao?" Giọng hắn có chút khàn khàn, hẳn là hắn không nói lời nào trong thời gian dài hoặc là gào thét đến khản giọng.
"Đúng, anh không phải Kim Chí Thành sao?"
"Tôi là Kim Chí Thành?" Hắn ta dường như không thể xác định được thân phận của mình, đối với vấn đề Khúc Mịch hỏi thì nghi hoặc rối rắm,"Tôi là Kim Chí Thành! Không, tôi không phải!"
"Vậy anh là ai?"
"Tôi là ai?" Hắn thì thào tự nói, mặt mày nhăn nhó.
Khúc Mịch để cho bác sĩ mang gương đến, dựng thẳng trước mặt hắn,"Anh xem xem rốt cuộc anh là ai?"
Dĩ Nhu thấy hắn nhìn thẳng vào gương, nghi hoặc lắc lắc đầu,"Ngươi là Kim Chí Thành, ta không phải." Hắn nói với hình ảnh trong gương.
"Anh nhìn kĩ hơn đi." Khúc Mịch ra lệnh.
Hắn ta từ từ đến sát gương, sau đó vươn tay chạm vào, một lúc mới gật gật đầu,"Tôi là Kim Chí Thành, đây là gương."
Xem ra chứng vọng tưởng của hắn được khống chế trong một phạm vi, khuynh hướng bạo lực cũng không bộc lộ, bây giờ có thể tìm hiểu một chút.
Khúc Mịch ngồi đối diện với hắn, "Kim Chí Thành, cha anh tên là Kim Hâm, mẹ anh tên Sử Phượng Yến, Diệp Hồng là vợ anh, Kim Phẩm Nguyên là con trai anh. Đúng không?"
"Mẹ tôi tên là Lưu Huệ Phân." Hắn nói rất chính xác, Sử Phượng Yến là mẹ kế hắn, cũng không phải mẹ ruột. Ý thức hắn thanh tỉnh, nói chuyện rất có trật tự.
Khúc Mịch gật gật đầu,"Được. Vậy anh có biết Lí Đại Niên không?"
Hắn gật gật đầu,"Tôi biết, hắn là bạn của ba tôi trước đây."
"Trước đây? Là khi nào?"Khúc Mịch truy hỏi.
"Mười lăm năm trước." Hắn trả lời rất nhanh,"Vốn dĩ hắn thường xuyên đến nhà tôi uống rượu cùng ba, còn có cả một ông chú mập lùn nữa, họ Quách."
"Mười lăm năm trước Lí Đại Niên đến nhà anh uống rượu, ông ta, ba anh, cả lão Quách cùng nhau mua mười cái vé xổ số, sau đó Lí Đại Niên mất tích, ba anh lại trúng giải thưởng lớn." Khúc Mịch đơn giản nói,"Trước đó không lâu, chúng tôi tìm thấy xương cốt của Lí Đại Niên ở bãi rác ngoại ô, chứng tỏ hắn đã chết được mười lăm năm. Đêm đó anh đã ở đấy, anh có biết Lí Đại Niên chết như thế nào không?"
"Tôi biết." Câu trả lời của hắn khiến Dĩ Nhu ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại trả lời thẳng thắn mau lẹ như vậy.
"Ngày đó, bọ họ lại sang nhà tôi uống rượu. Tôi luôn nằm ở trong phòng, nghe thấy bọn họ nói muốn đi mua xổ số. Bọn họ đi ra ngoài, người phụ nữ kia liền chửi tôi, tôi không dám lớn tiếng cãi lại, sợ bà ta lại đánh tôi. Không lâu sau, bọn họ đã trở về uống tiếp, tự vỗ ngực mình, nói trúng thưởng liền chia đều. Người đàn bà kia nghe thấy liền nổi điên, vì tiền mua xổ số là bà ta bỏ ra.
Bà ta vẻ mặt cau có, còn cãi nhau với ba tôi, ba tôi liền động thủ tát bà ta một cái. Bà ta khóc lóc nói muốn về nhà mẹ đẻ, vào phòng ngủ thu thập hành lý. Tôi nằm ở phòng trong, bà ta lại mượn tôi trút giận, lấy cây củi đánh tôi. Tôi chạy ra phòng khách, ba lại muốn đánh bà ta, bà ta liền mang đồ về nhà mẹ đẻ ở.
Lí Đại Niên lôi kéo tôi xuống bàn uống rượu, tôi chỉ uống có chén nhỏ đã say bất tỉnh nhân sự. Đến khi tôi tỉnh lại, nghe thấy ba và người đàn bà kia đang bàn bạc xử lý thi thể thế nào. Tôi sợ quá, còn nghĩ rằng mình nằm mơ. Tôi đứng lên nhìn trộm, thấy Lí Đại Niên đang nằm dưới đất người đầy máu. Ba tìm một cái bao tải lớn, cùng với người đàn bà kia đem xác Lí Đại Niên bỏ vào.
Bọn họ đem bao tải to đặt ở phía sau xe đạp buộc chặt lại, sau đó mang ra ngoài. Tôi không dám đuổi theo, nghĩ có người chết trong nhà, không dám lộn xộn, liền trốn ở trong chăn không dám ra.
Đợi đến khi trời sáng tôi nghe thấy có âm thanh, nghe kĩ là ba tôi với bà ta trở lại. Ba liền đi đến phòng khách nhìn chú Quách, sau đó bảo bà ta mau trốn, còn tự mình cầm một bình rượu nằm ở trên giường.
Ngày hôm sau chín giờ chú Quách mới tỉnh, ông ấy thấy ba tôi còn chưa tỉnh nên ngồi đợi. Đến khoảng giữa trưa, ba mới tỉnh, nói là đau đầu choáng váng. Bọn họ không thấy Lí Đại Niên thì khó hiểu, nhìn qua xổ số trên bàn, phát hiện thiếu vài tờ, đúng số tiền một trăm vạn."
Hóa ra là mất xổ số, Kim Hâm này cũng nhẫn nhịn giỏi đấy, vì muốn giả mạo Lí Đại Niên chạy trốn, đến một trăm vạn cũng không cần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT