Editor: Meoxuxu

Khúc Mịch nghe Lục Ly nói bọn họ phát hiện hành tung của Kim Chí Thành, thì lập tức dẫn người tới. Khi vừa vào nhà đầu tiên anh liền nhìn đến Kim Chí Thành đang bị trói thành cái bánh chưng trên mặt đất, tiểu tử kia có lẽ lăn qua lăn lại đến mệt mỏi, nên nhắm mắt nằm đó tự lẩm bẩm một mình.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Khúc Mịch quét mắt nhìn tình trạng trong nhà rồi hỏi.

Trong phòng rất lộn xộn, đồ đạc bị Kim Chí Thành đập còn rơi bừa bãi trên mặt đất. Bọn Khúc Mịch tiến vào, phòng lại càng chật chội, thật vất vả mới tìm được chỗ đặt chân.

Lục Ly nói qua tình huống mới xảy ra, Khúc Mịch nghe xong gật gật đầu, cho người đưa Kim Chí Thành lên xe, gọi cả thím Lưu đi cùng.

Anh nhìn quanh phòng một vòng, thấy trên bàn có hai lọ thuốc, lấy găng tay từ trong túi ra cầm lấy hai cái lọ đem đi.

Kim Chí Thành bị đưa về cục cảnh sát, ngay lập tức sắp xếp để thẩm vấn. Nhưng ý thức của hắn vẫn chưa rõ ràng, có lẽ vì thay đổi môi trường, hắn không hề có biểu hiện bạo lực như ở Lưu gia, mà là rất trầm mặc.

Diệp Hồng nhận được điện thoại triệu tập đến cục cảnh sát của Lục Ly, đây là lần đầu tiên cô ta chính thức bị gọi đến cục cảnh sát.

"Đội trưởng Khúc, tôi bề bộn nhiều việc, có chuyện gì sao không nói trong điện thoại, không cần tôi phải đến tận cục cảnh sát chứ?"

"Cô Diệp, không, bà Kim, tôi muốn cho cô gặp một người." Cách xưng hô của Khúc Mịch có chút kỳ quái, mọi người đều cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt Diệp Hồng lại rõ ràng có phần biến đổi.

Ánh mắt cô ta lóe lên một cái, rồi ngay lập tức khôi phục bình thường, đi theo Khúc Mịch vào trong phòng thẩm vấn. Thời điểm khi mà cô ta nhìn thấy Kim Chí Thành, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối.

"Không ngờ các anh vẫn là tìm được Kim Chí Thành?" Chỉ trong chốc lát, cô ta thất vọng nói, không hề còn có dáng vẻ bệ vệ như lúc vừa mới tới.

"Bà Kim, tôi nghĩ lần này không phải cô phối hợp cảnh sát điều tra nữa, mà là phải chịu sự thẩm vấn của chúng tôi. Hy vọng cô có thể nói thật, nói ra tất cả điều mà cô biết." Lục Ly đưa cô ta tới phòng thẩm vấn thứ hai, Vương Tịnh làm người ghi chép.

Diệp Hồng thế nhưng lại rất phối hợp, không cần Lục Ly ép hỏi nhiều, liền nói ra hết tất cả mọi chuyện.

"Chuyện tôi và Chí Thành quen nhau, mến nhau các anh đều đã biết, hơn nữa tình trạng sau khi kết hôn tôi cũng đã nói rồi, không hề có một lời nói dối. Trạng thái tinh thần của Chí Thành ngày càng kém đi, đã có phát triển thành khuynh hướng bạo lực. Vì để chữa trị cho anh ấy, bố chồng tôi đã đưa anh ấy đến Toronto chữa bệnh, nhưng anh ấy đi không được một thời gian đã tự mình trốn về.

Anh ấy sợ bị bố tìm thấy, nên liền lén lút tìm tôi, năn nỉ tôi giấu anh ý đi. Tôi thấy anh ấy như thế thì rất thương, nhất thời mềm lòng đưa anh ấy về nhà họ hàng ở nông thôn. Tôi không dám nói Chí Thành có bệnh thần kinh, chỉ nói là bị bệnh lao cần dưỡng bệnh.

Đến khi mà thím Lưu phát hiện Chí Thành không bình thường, tôi mới dám nói thật, hơn nữa lại còn để lại thuốc chữa bệnh Chí Thành mang về từ nước ngoài, cơ bản thì bệnh tình đã được khống chế. Tôi đang định thành khẩn nói chuyện với bố chồng về chuyện này, nhưng lại không ngờ rằng, bố mẹ chồng bọn họ thế nhưng.......

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng mọi người đều nói rằng Chí Thành ở Toronto, nên tôi không dám tùy tiện để anh ấy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, muốn tìm một dịp thích hợp để nói ra. Vừa nãy thím Lưu gọi điện thoại đến, nói Chí Thành uống thuốc xong, sợ anh ấy gây chuyện. Tôi đồng ý sau hai ngày sẽ đón Chí Thành trở về, bà ấy mới không gọi cho tôi nữa.

Tôi còn chưa tới đón người, anh ấy đã bị các anh phát hiện, bắt trở về, đội cảnh sát các anh tốc độ phá án thât là nhanh."

"Cô đã biết chúng tôi liệt anh ta là nghi phạm lớn nhất trong vụ án, tại sao lại không nói ra chỗ hắn đang trốn? Cô đây là trái pháp luật, cô có biết không?" Lục ly tức giận nói, Kim Chí Thành này hao phí bao nhiêu thời gian và công sức của bọn họ.

Diệp Hồng nghe xong nói: " Cảnh sát Lục, tôi không hiểu rõ pháp luật. Không phối hợp cảnh sát điều tra, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cũng làm trái pháp luật. Nhưng Chí Thành không phải hung thủ, anh ấy vẫn luôn ở nông thôn, căn bản là không có thời gian giết người."

"Thời gian của cảnh sát chúng tôi rất quý giá, nếu sớm có thể loại bỏ hiềm nghi với Kim Chí Thành, sẽ có nhiều thời gian điều tra ra hung thủ thật sự!"

"Thật xin lỗi, tôi đã chỉ nghĩ đến lợi ích của gia đình mình." Diệp Hồng xin lỗi rồi nói, " Bố mẹ chồng bị sát hại, tôi mới thấy sự nghiêm trọng của nó. Nhưng trạng thái tinh thần của Chí Thành không được tốt, nói ra sự thật sợ truyền thông nhân cơ hội nói bậy, ảnh hưởng đến hoạt động của công ty."

"Được rồi, tạm thời cô không thể đi ra khỏi thành phố, đợi khi có yêu cầu triệu tập."

"Tình trạng hiện tại của Chí Thành không được tốt, tôi có thể bảo lãnh anh ấy ra ngoài không?" Diệp Hồng cau mày, dường như rất lo lắng cho sức khỏe của chồng mình.

Lục Ly lập tức cự tuyệt,"Không được! Hắn hiện tại là nghi phạm lớn nhất, tuy rằng căn cứ vào thời gian gây án thì không liên quan đến vụ án Đồng gia, nhưng hắn vẫn còn liên quan đến một án mạng mười lăm năm trước. Chúng tôi sẽ sắp xếp cho hắn điều trị, theo dõi nghiêm ngặt trong vòng hai tư giờ."

"Mười lăm năm trước?" Diệp Hồng nghe xong sửng sốt,"Cảnh sát Lục, các anh có phải nhầm lẫn ở đâu không. Tinh thần Chí Thành tuy rằng không tốt, cũng không phải người xấu. Tinh thần anh ấy bất thường là từ khi chúng tôi bắt đầu kết hôn, cũng sẽ không vì thần kinh rối loạn mà đi giết người.Các anh nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể xử oan cho người tốt."

"Cô yên tâm, cảnh sát chúng tôi làm việc luôn dựa vào chứng cứ, sẽ không bắt oan người tốt, tất nhiên sẽ không bỏ qua một tên tội phạm!"Lục Ly máy móc nói.

Diệp Hồng không thể bảo lãnh cho Kim Chí Thành ra ngoài, đành phải một mình rời đi. Khúc Mịch đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất khoa thần kinh, phái cả người theo dõi Kim Chí Thành hai mươi bốn giờ, mong rằng tình trạng của hắn mau chóng chuyển biến tốt để có thể tiếp nhận điều tra.

Đoàn người vẫn chờ bắt được Kim Chí Thành, nhưng khi bắt được hắn kết quả lại khiến cho án mạng càng phức tạp.

"Kim Chí Thành rất phù hợp với phác họa chân dung hung thủ, có bệnh tâm lý, am hiểu dùng tay trái, chán ghét thậm chí là oán hận đối với chó mèo. Bất quá cổ tay hắn lại không có nốt ruồi màu đỏ, cũng không có dấu vết xóa nốt ruồi bằng laser." Mạnh Triết cẩn thận kiểm tra cổ tay hắn, giống như lời Diệp Hồng nói, bên trên không có gì.

"Nhưng hắn cũng không có thời gian gây án." Lục Ly cau mày, " Thời điểm một nhà Đồng gia bị sát hại, hắn đang bị Diệp Hồng giấu ở nông thôn. Thím Lưu cả ngày lẫn đêm đều canh giữ bên người hắn, hắn không có cơ hội dưới mi mắt bà ấy mà đào tẩu. Hơn nữa hắn và Đồng Huy không thù không oán, sẽ không thể có ý nghĩ muốn giết cả nhà bọn họ, sau đó lại về nông thôn trốn tránh được."

"Nhóm máu của Kim Chí Thành là AB, khớp với nhóm máu phát hiện ở hiện trường vụ án Tằng gia. Chỉ là nhóm máu không phải duy nhất, không thể dùng làm chứng cớ định tội hắn được." Lưu Tuấn có chút tiếc nuối nói, nếu mười lăm năm trước có kỹ thuật xét nghiệm DNA, hiển nhiên sẽ đơn giản hơn.

"Căn cứ vào dấu giày chúng ta phát hiện ở Đồng gia và Kim gia, tuy không rõ dấu tay, nhưng có thể phán đoán được chiều cao và thể trọng của hung thủ, nó hoàn toàn phù hợp với Kim Chí Thành. Trùng hợp là nhóm máu của hắn lại là AB, mà đêm Lí Đại Niên mất tích hắn cũng ở đó. Tất cả mọi chuyện này không thể nào là trùng hợp đi!"

Khúc Mịch vẫn luôn lật xem khẩu cung của thím Lưu, trở lại đội hình cảnh, Mạnh Triết đã ghi chép lại lời khai của bà ta.

" Lưu Thải Phượng đi rồi sao?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.

"Còn chưa đi." Mạnh Triết quay sang, " Đang làm một ít thủ tục nữa."

Khúc Mịch nghe xong bật người đứng dậy, tìm được thím Lưu trong phòng họp nhỏ.

"Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi bà." Lời Khúc Mịch không khỏi khiến cho thím Lưu khẩn trương, bà biết chứa chấp tội phạm cần phải chịu hình phạt. Vừa mới thấy Diệp Hồng, bà nhịn không được tức giận nói vài câu, còn nói ngày mai sẽ đem tiền trả lại ngay cho Diệp Hồng.

"Đồng chí đội trưởng, cậu có việc hỏi, chỉ cần tôi biết nhất định sẽ nói ra không thiếu một chữ!"

"Bà nói Kim Chí Thành mang theo hai lọ thuốc mới đến, một lọ là để chữa bệnh, một lọ còn lại là thuốc ngủ?" Thím Lưu nghe xong vội vã gật đầu, việc này ngay từ đầu bà đã nói qua, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

"Kim Chí Thành ở nhà bà tổng cộng bốn mươi ngày, bà nói mỗi ngày đều cho anh ta uống hai viên thuốc ngủ, đỡ để anh ta lại chạy loạn. Nhưng trên lọ có ghi rõ ràng có đến một trăm viên thuốc, vậy hai mươi viên thuốc kia chạy đi đâu? Giấc ngủ của bà thế nào? " Khúc Mịch thấy trên khẩu cung không nói đến chi tiết này, không khỏi nghi ngờ.

Thím Lưu nghe thấy lời này thì vẻ mặt đầy nghi hoặc, " Đúng vậy, hai mươi viên thuốc kia đi đâu? Vốn dĩ giấc ngủ của tôi cũng không được tốt, một chút tiếng động là liền bừng tỉnh, sau đó liền không ngủ được. Sau đó tôi nghe thấy con gái bảo uống sữa trước khi đi ngủ sẽ giúp ngủ tốt hơn, tôi liền dưỡng thành thói quen mỗi buổi tối trước khi ngủ uống một cốc sữa, giấc ngủ đã tốt hơn rồi. Gần đây ngủ rất sâu, đầu vừa đặt lên gối đã ngủ được luôn, cảm giác ngủ thẳng đến sáng luôn."

"Thói quen này của bà có ai biết không?"

"Con gái tôi a." Thím Lưu không chút do dự nói, " Đúng rồi, Kim Chí Thành cũng biết. Buổi tối đầu tiên hắn đến ở, tôi đã hỏi hắn có muốn uống sữa không."

"Là ai đưa thuốc và nước cho hắn ta uống?" Khúc Mịch càng hỏi càng tỉ mỉ.

"Là tôi. Người ta đến chỗ tôi dưỡng bệnh, cho nhiều tiền như vậy, tôi tất nhiên sẽ chăm sóc thật chu đáo. Bình thường, mọi chuyện đều là tôi làm, cơ bản không cần hắn động tay."

Khúc Mịch gật gật đầu, đưa cho bà một tờ giấy xét nghiệm, " Đây là kết quả mà đồng nghiệp khoa pháp chứng của tôi đã kiểm nghiệm qua hai lọ thuốc kia, cho thấy một lọ bên trên có vân tay của bà, lọ còn lại có hai dấu vân tay. Một là của bà, người còn lại là -----Kim Chí Thành!"

" Nghĩa là sao?" Thím Lưu mờ mịt hỏi, " Tôi nghe không hiểu lắm?"

"Có nghĩa là hai mươi viên thuốc kia đã vào bụng của bà rồi. Cố gắng nhớ rõ một chút, mấy ngày nay Kim Chí Thành ở nhà của bà, có biểu hiện không thích hợp nào không! Cho dù là một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua." Khúc Mịch để cho bà suy nghĩ thật kĩ.

Thím Lưu cảm thấy đầu óc thật đau, vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Kim Chí Thành để mình uống thuốc ngủ để làm gì? Hắn đem thuốc ngủ bỏ vào ly sữa của mình sao? Hắn đúng là một người bệnh tâm thần, khiến người ta không hiểu nổi.

"Đồng chí đội trưởng, đầu óc tôi rất mờ mịt. Cậu để tôi về nhà từ từ suy nghĩ được không, nếu tôi nghĩ ra sẽ điện thoại luôn cho cậu." Lưu thím cảm thấy đầu choáng váng.

Khúc Mịch gật gật đầu, để cho bà về nhà, tức cảnh sinh tình, có lẽ có thể nhớ ra cái gì đó.

Mọi người đã biết chuyện dấu vân tay, ý chí chiến đấu lại nổi lên, đều đoán rằng nhất định Kim Chí Thành đã cho thím Lưu uống thuốc ngủ, sau đó chuồn êm đi ra ngoài gây án. Đợi cho xong việc lại trở về, để tím Lưu thành nhân chứng ngoại phạm cho hắn. Người mắc bệnh tâm thần này, chỉ số thông minh còn hơn người thường rất nhiều, hắn rốt cuộc là bệnh thật là là giả vờ đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play