Bộ hài cốt được đưa đến Viện Địa Chất thực hiện phương pháp trắc định Cacbon 14*, kết quả nhanh chóng thu được, chứng minh bộ hài cốt đã được mười lăm năm, thời điểm tử vong nạn nhân khoảng bốn mươi tuổi. Thêm vào đó, xương ngón chân của nạn nhân khác hẳn với người bình thường, có dấu vết đã từng trải qua giải phẫu. Không bài trừ trường hợp nạn nhân có sáu ngón, sau đó bị cắt mất một ngón.

*Phương pháp định tuổi bằng đồng vị phóng xạ sử dụng (14C) để xác định tuổi của vật liệu hay mẫu có chứa cacbon với độ tuổi lên tới 60.000 năm. Kỹ thuật này do nhà hóa lý Willard Libby và cộng sự phát minh năm 1949, trong khi ông là giáo sư tại Đại học Chicago.*

Lại là mười lăm năm, con số này thật kỳ diệu!

Cố Thành mở rộng tra tìm danh sách những người mất tích, tổng cộng có ba người có chiều cao, giới tính và độ tuổi tương đồng.

Khúc Mịch lật xem tư liệu của bọn họ: một người mắc bệnh tâm thần đi lạc; còn hai người còn lại ra ngoài làm việc rồi mất liên lạc từ đó.

“Liên hệ gia đình bọn họ trước, tình huống thế nào nói sau!”

Kết quả đã có: người mắc bệnh thần kinh đi lạc đến nay vẫn chưa có tin tức, một người làm việc ở nước ngoài đã trở về, còn người kia cũng chẳng có chút thông tin.

“Lý Đại Niên, bốn mươi tuổi, cao 1m75.” Khúc Mịch nhớ kỹ: “Người thân của ông ta đến rồi chứ?”

Mạnh Triết từ bên ngoài trở về cùng với một người phụ nữ trung niên, bà ta ăn mặc nghèo nàn, gương mặt đầy nếp nhăn. Trong tư liệu có ghi rõ, vợ của Lý Đại Niên nhỏ hơn ông ta ba tuổi, vậy bà ta năm nay 52. Thế nhưng nhìn vẻ ngoài trông bà ta già như người 60 tuổi.

“Dương Quế Trân?” Khúc Mịch hỏi dò.

“Vâng!” Bà ta vội vàng gật đầu, thần sắc thoáng lộ chút lo âu.

Khi Mạnh Triết thông báo bà ta đến Cục Cảnh Sát, chỉ nói rõ là có tin của Lý Đại Niên, không hề đề cập đến việc hài cốt.

Nghe nói bà Dương Quế Trân này là điển hình của một bà nội trợ nông thôn, chồng không có tin tức, bà ta một mình nuôi lớn hai đứa con. Mấy năm nay chịu không ít khổ cực, bây giờ hai đứa con đã thành gia lập thất, cuộc sống của bà ta mới khá lên một chút.

Theo lẽ thường mà nói, một người phụ nữ không tái giá, nghe thấy tin tức về người chồng đã mất tích cả mười mấy năm trời, dù ít dù nhiều cũng phải có chút vui vẻ. Nhưng biểu hiện của bà ta không bình thường, ngay cả Lục Ly cũng nhìn ra.

“Hình như bà không thích Lý Đại Niên trở về!” Khúc Mịch không nói vòng vo: “Ở bãi rác khu vực ngoại thành chúng tôi phát hiện một bộ hài cốt, hoài nghi là chồng của bà, Lý Đại Niên.”

Nghe thấy Lý Đại Niên đã hóa thành tro cốt, nét mặt của Dương Quế Trân rõ ràng thả lỏng không ít, điều này càng khẳng định suy đoán của Khúc Mịch.

“Đã nhiều năm như vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác, tôi đã đoán hắn nhất định đã chết ở bên ngoài rồi!” Thanh âm bà ta vang lên ồm ồm, phảng phất đã trải qua một cuộc sống tra tấn, dày vò: “Chết cũng tốt, trở về chỉ khiến con trai con gái tôi sống không được yên ổn.

Lý Đại Niên rất thích đánh bạc, mọi thứ đáng giá trong nhà đều theo lá bài của hắn mà bay mất. Hắn còn dám đi bán máu để có tiền, bao nhiêu máu cũng muốn rút hết. Tôi khuyên hắn một lần, hắn đánh tôi một lần. Cuối cùng hắn còn muốn bán cả con gái, lúc này tôi mới sợ hãi tranh cãi với hắn một phen.

Lần này tôi không chịu đựng nữa, cũng chịu đủ rồi. Tuy nhiên, dù sao tôi cũng chỉ là phụ nữ, đánh không lại hắn. Con gái tôi giận quá lấy cây đánh hắn, hắn bỏ chạy. Bắt đầu từ khi ấy cũng không thấy hắn quay trở về.

Không trở lại rất tốt, ba mẹ con chúng tôi tuy khổ cực, nhưng tâm an. Tôi báo cảnh sát, cũng đăng báo ly hôn với hắn. Không phải là do tôi muốn tái giá, mà tôi không muốn cùng hắn chung sống những ngày tháng đau khổ. Chớp mắt đã mười lăm năm, thời gian trôi qua thật nhanh.

Sáng nay nhận được điện thoại, nghe nói có tin của hắn, tâm trạng tôi rất rối. Con gái tôi làm ăn cũng có chút tiền của, lỡ hắn trở về lại hung hăng đòi tiền đòi bạc coi như xong. Tôi sợ nhất tính bài bạc của hắn nhiều năm không đổi, ở bên ngoài nợ nần chồng chất …. Đây chẳng phải lại rước thêm phiền cho bọn nhỏ sao?

Bây giờ nghe nói hắn đã biến thành tro cốt, nội tâm không phải không có cảm xúc. Tuy hắn chẳng phải kẻ tốt lành, nhưng dù sao cũng là ba tụi nhỏ, ngày cha mẹ chồng mất, hắn cũng không được nhận mặt … Thôi coi như là đoàn tụ ở dưới đó vậy. Haiizzza, sớm nghe khuyên nhủ thì đâu đến nỗi chết thảm như thế này.”

Dương Quế Trân nói lan man dài dòng, như cái đài phát thành mở lên là nói không ngừng. Có lẽ do cuộc sống cơ cực cũng khiến bà ta trở thành người như vậy.

“Vẫn chưa thể xác định bộ hài cốt đó có phải là của Lý Đại Niên hay không, ông ta có đặc điểm đặc biệt gì không?”

“Một người hóa thành tro cốt thì nốt ruồi, vết sẹo chắc chắn không còn nhìn thấy rồi.” Dương Quế Trân lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “À! Đúng rồi! Trước lúc xem mắt, bà mối có nói với tôi, khi hắn ra đời thì ngón chân có sáu ngón, liền lấy dao cắt đứt nó, nên người bình thường cũng không nhìn ra, cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống. Về sau khi tôi lấy hắn, có để ý, thật sự là không nhìn ra… Không biết nếu là hài cốt có thể nhìn thấy được không?”

Người chết là Lý Đại Niên.

“Lý Đại Niên thường thường đi chung với ai? Ngày hắn rời khỏi nhà có gì đặc biệt không?” Mạnh Triết đã biết thân phận người bị hại, liền truy vấn.

“Chuyện của hắn, hắn không cho phép tôi xen vào, bạn bè ra sao cũng không kể. Người đến nhà tìm hắn cũng chỉ là người trong thôn.” Dương Quế Trân nhớ lại: “Ngày hôm chúng tôi đánh nhau là khoảng bảy giờ tối, ti vi đang có chương trình thời sự, tôi nhớ rất rõ. Hắn thấy tôi được cả con trai con gái giúp sức thì không làm được gì, thở phì phì rồi bỏ đi. Liên tiếp mấy ngày sau cũng không thấy bóng dáng của hắn, tôi cũng không để ý, hắn đi đánh bài vài ba hôm không về là chuyện bình thường. Hơn nửa tháng cũng không thấy, cha mẹ chồng tôi luống cuống, đi tìm trưởng thôn, khi ấy mới báo cảnh sát.”

“Người trong thôn thường đến tìm ông ta có những ai? Càng chi tiết càng tốt.”

Dương Quế Trân nói tên vài người, Mạnh Triết cho vài người đi thăm dò, trong số đó có người tên lão Quách là có hiềm nghi lớn nhất. 

Sau khi Lý Đại Niên mất tích chưa đến một năm, cả nhà hắn trốn khỏi thôn, không biết đi đâu. Lão Quách cũng là kẻ cờ bạc, vì trộm cướp tài sản nên bị tống giam một năm tù.

Thêm vào đó, có thôn dân cho biết ngày Lý Đại Niên mất tích trông thấy hắn nói chuyện với lão Quách trước cổng thôn, sau đó cùng đi với nhau.

Khúc Mịch lệnh cho Cố Thành đăng nhập số thẻ căn cước, không mất bao lâu đã tìm ra tung tích của hắn.

Lão Quách từng dùng thẻ căn cước đăng ký lắp đặt mạng internet, còn thanh toán bằng chi phiếu, thông tin không chỉ có điện thoại mà còn có cả địa chỉ.

Hắn sống ở nội thành, còn rất gần Cục Cảnh Sát. Mạnh Triết ra ngoài chưa đầy nửa tiếng đã đưa được người về.

“Anh cảnh sát à! Tôi không làm việc trái pháp luật!” Lão Quách khoảng 50 tuổi, mặt nhìn hơi gian, qua cách ăn mặc, thời gian qua hắn sống cũng khấm khá.

Căn cứ theo tư liệu Cố Thành điều tra trên mạng, lão Quách hiện tại đang kinh doanh cửa hàng kim khí, công việc làm ăn khá tốt. Trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất, đã tốt nghiệp trường đại học Bắc Hải, và đang đi làm.

“Bây giờ thì ông rất yên phận, nhưng quay về mười lăm năm trước mà nghĩ!”

Nghe Mạnh Triết nói vậy, sắc mặt hắn khẽ biến, “Anh cảnh sát, tôi trước kia mê bài bạc, nhưng sớm đã cai được rồi!”

“Vậy tại sao phải âm thầm bỏ trốn khỏi thôn Hoa Sơn, ngay cả thân thích cũng không báo?”

“Lúc trước là do bài bạc tôi vay nặng lãi, nên im lặng bỏ trốn trong đêm.” Hắn vội vã giải thích: “Bọn người ấy chuyện gì cũng dám làm, tôi làm sao dám nói cho họ hàng thân thích để bọn họ chịu liên lụy? Tôi đến thành phố nương tựa bạn bè, nhờ sự giúp đỡ của ông ta mở cho tôi cửa hàng nên mấy năm nay sống mới tốt hơn. Tôi hàng năm đóng thuế đầy đủ, không phạm pháp, không làm trái pháp luật. Không tin các anh cứ đi điều tra, tôi tuy thế nhưng biết giữ phép tắc.”

“Ngày ba tháng giêng vào mười lăm năm trước, ở cổng thôn ông gặp Lý Đại Niên, hai người đã nói chuyện gì? Đi đâu?”

Hắn chau mày tựa như phải cố gắng hết sức để nhớ lại: “Qua lâu quá nên tôi thật sự không nhớ ra. Nhưng khẳng định chẳng phải việc lớn. Chúng tôi cùng nhau đi vào thành phố, hắn nói muốn thử thời vận nên chúng tôi tách ra. Sau khi Lý Đại Niên báo mất tích, cảnh sát cũng đã tìm tôi điều tra.”

Khúc Mịch lệnh cho Cố Thành đi thăm dò, chẳng mấy chốc đã có một phần khẩu cung.

Anh lật lật xem một lúc, rồi hỏi: “Ban đêm mà đi tìm bạn bè trong thành phố đi ăn cơm? Các người ăn uống đến nửa đêm rồi ngủ ở nhà bạn của ông. Bạn của ông tên Kim Tân?”

“Vâng! Cảnh sát cũng đã tìm bạn tôi xác nhận, ông ta còn ký tên trên bản khẩu cung nữa.” Lão Quách đáp lời.

“Người bạn tên Kim Tân này rất có tiền?” Khúc Mịch hỏi tiếp: “Cửa hàng của ông là do ông ta bỏ vốn?”

“Ông ta cũng chẳng giàu có, nhưng trượng nghĩa. Mấy năm lo bận rộn kiếm tiền, cũng không còn liên lạc, bây giờ thì không còn liên hệ gì nữa!” Hắn cố gắng tìm cách lảng tránh.

“Bạn của ông đối với ông rất trượng nghĩa, bản thân không có tiền nhưng sẵn sàng xuất tiền mở cửa tiệm cho bạn mình. Một người nhận được ân huệ lớn đến mức đó, vậy mà cuối cùng cũng chẳng còn liên hệ … Ông thật đúng là vong ân phụ nghĩa!” Khúc Mịch nói thẳng thừng.

Hắn xấu hổ đến mức cúi gằm đầu, không biện giải thêm bất cứ lời nào.

“Kim Tân, Kim Hâm …” Khúc Mịch lẩm bẩm, đột nhiên lên tiếng: “Ông chủ bất động sản Kim Hâm cũng có tên Kim Hâm ….”

“Trùng tên thôi …” Ông ta cắt ngang lời Khúc Mịch, “Người ta là ông chủ lớn, làm sao có thể kết giao với tôi.”

Vừa dứt lời, Lục Ly từ ngoài trở về.

“Đội trưởng Khúc, có biến. Tên Hồ Dũng kia quả nhiên biết được vài thông tin không biết có trợ giúp gì cho vụ án không.” Anh ta rót ly nước đầy, uống ừng ực, sau đó lại tiếp lời: “Hồ Dũng là người làm nghề này từ rất sớm, biết và liên hệ với khá nhiều thương nhân trong ngành xây dựng, nhất là liên hệ với Kim Hâm lâu nhất. Thì ra Kim Hâm không phải là tên thật, mà là Kim Tân. Sau khi đăng ký mở công ty, hắn mời cao nhân xem qua, mới đổi tên Kim Tân thành Kim Hâm.”

Cố Thành nghe không hiểu, Khúc Mịch liếc lão Quách một cái, thoáng nở nụ cười: “Ông giải thích một chút đi!”

Sắc mặt lão Quách trắng bệch, quanh co một lúc mới nói: “Người ta bây giờ là ông chủ lớn, dĩ nhiên không muốn nhắc đến quá khứ nghèo kiết xác. Tôi tự hiểu nên không bao giờ dám nói là quen biết ông ta. Anh cảnh sát, cái này không tính là phạm pháp chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play