Mù tạt Hách Liên Nhị dùng là mù tạt dạng bột, ba loại vật liệu đều ở dạng bột, ho một cái thì chúng không chỉ chui vào cổ họng, mà còn sặc lên tận lỗ mũi.
Ba thứ cay sặc trộn với nhau, nam nhân mặt quỷ ho sắp chết đến nơi, biết là mình trúng chiêu rồi.
Bất đắc dĩ, bản thân đã nội thương, lại thêm ho khan, ngay cả đường hắn cũng không đi được mấy bước chứ nói gì là giết nha đầu chết tiết đó.
Trơ mắt nhìn Hách Liên Nhị đứng ở một bên, dáng vẻ ngoan ngoãn hưởng thụ đồ ăn vặt, lòng nam nhân mặt quỷ càng hận hơn.
Nếu hắn khỏi nội thương, nào chịu uất ức như thế!
“Người đâu! Nguyệt Sính Nhiên! Mang hai trăm đứa bé kia đến cho ông!”
Giờ hắn phải thi hành bí pháp kia, đến lúc đó chẳng những chữa được nội thương, mà còn…
Xem đến lúc đó còn ai dám chọc hắn!
Đồ đệ của Lãnh Thành Nhiên thì sao, hắn vẫn sẽ lột da nha đầu chết tiệt này ra! Đến lúc đó, xem Lãnh Thành Nhiên làm gì được hắn!
“Người đâu?”
Được thuộc hạ đỡ, Nguyệt Sính Nhiên che ngực đứng thẳng người lên, cười lạnh nói, “Ngươi có tư cách gì mà nói với ta như vậy? Họ Hắc kia, đừng quên bây giờ ngươi đang bị thương nặng, chỉ cần một ngón tay là ta có thể bóp chết ngươi!”
Sính Nhiên công chúa vốn đã hối hận, lại bị nam nhân mặt quỷ này đánh một chưởng, nàng ta càng ghi hận trong long hơn.
Nam nhân mặt quỷ cười còn lạnh hơn nàng ta, “Đồ ngu xuẩn!”
Hắn chỉ Hách Liên Nhị vẫn còn đang gặm đồ ăn vặt, “Cô nhìn con nha đầu chết tiệt này đi, giống một bé gái thành thật, sợ người lạ ở chỗ nào? Cô còn dám tin lời nó nói à!”
Bị hắn chỉ vào, tiểu nha đầu ngẩn người ra, chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng, bỗng dời mắt, nhìn viên socola mạch nha chưa kịp ăn trên tay, trên mặt nhỏ xuất hiện nụ cười kinh hỉ.
“Tìm được rồi! Thúc thúc, ngươi mau ăn cái này, ăn hết rồi họng sẽ không khó chịu nữa!”
Như thể vừa rồi bé không phải đang gặm đồ ăn vặt, mà đang cố gắng tìm thuốc giải cho nam nhân mặt quỷ.
Sính Nhiên công chúa nhìn Hách Liên Nhị đầy căm ghét, giống như đang nhìn một kẻ đần, “Thấy chưa? Nha đầu này quả thật có vấn đề về đầu óc, ta bắt nó tới, nó còn không nhận ra ta là người xấu! Ngươi nói là nó nói láo, lừa gạt? Thật sự là buồn cười!”
Kẻ cảm thấy Nhị Nhị ngu ngốc, thật ra chưa chắc đã không ngớ ngẩn…
Chỉ có thể nói kỹ thuật diễn của tiểu nha đầu phúc hắc này quá tốt, dáng vẻ lại quá ngoan ngoãn thành thật…
Ngay cả nam nhân mặt quỷ vừa rồi còn hận bé như thế, bây giờ trong lòng cũng hơi dao động.
Nhưng thật ra hắn chẳng thèm để ý đến mấy thứ này, mặc kệ nha đầu này thông minh hay ngu ngốc! Dù sao cuối cùng nó cũng phải chết.
Cơ bản hắn đã ngừng ho khan, mặt tái đi, lúc cười càng âm trầm hơn, “Nguyệt Sính Nhiên, cô định đổi ý? Đừng quên, thiếu sự trợ giúp của ta, Lãnh Thành Nhiên vĩnh viễn không thể nào là của cô.”
“Hay là…” Nam nhân mặt quỷ cười đầy ác ý, “Đi ra ngoài một chuyến, cô phát hiện nam nhân nào tốt hơn rồi? Không cần Lãnh Thành Nhiên nữa?”
Thì ra Nguyệt Sính Nhiên đáp ứng giúp hắn làm việc ác, với điều kiện là có được Lãnh Thành Nhiên.
“Im ngay!” Nguyệt Sính Nhiên lớn tiếng trách hắn, “Ngươi không được phép làm bẩn tấm chân tình của ta với Môn chủ đại nhân!”
Sắc mặt Lãnh Thành Nhiên ở trong chỗ tối bỗng lạnh đi.
Trước giờ hắn không lạm sát kẻ vô tội, đứng ở địa vị siêu nhiên của hắn lúc này, cũng phải gánh hết trách nhiệm, ví dụ như dù nhận đồ đệ, hắn cũng phải chú ý đến phẩm hạnh của đệ tử.
Không ngờ lại có kẻ để có được hắn mà dám kết liễu tròn hai trăm tính mạng của các trẻ em vô tội.
Trước đó, Sính Nhiên công chúa hoàn toàn chưa từng gặp hắn, cũng không biết hắn là hạng người như thế nào.
Dù bên ngoài nói là thích đến như thế nào, thật ra cũng chỉ là nhìn trúng địa vị của hắn mà thôi.
Nhưng cái thích yếu ớt này, lại bị Nguyệt Sính Nhiên nói thành chân tình cảm động trời đất, những lời giả dối lại máu lạnh và hèn hạ như thế, quả thật làm người ta buồn nôn.
Nếu không phải để thám thính rõ ràng nội dung bí pháp kia, hắn nhất định sẽ tự tay giết Nguyệt Sính Nhiên ngay bây giờ.
Hiển nhiên nam nhân mặt quỷ cũng xem thường Nguyệt Sính Nhiên, nhưng trong tình huống quan trọng lúc này, chắc chắn hắn sẽ không hoàn toàn đối đầu với Nguyệt Sính Nhiên.
Cho nên hắn tiếp tục khoác lác với nàng ta, “Hay là lần này đi ra ngoài gặp Lãnh Thành Nhiên, cô phát hiện thái độ của hắn đối với ngươi cũng không tệ?”
Lần này nam nhân mặt quỷ đã đoán đúng, nhớ lại những “dịu dàng” của Lãnh Thành Nhiên, vẻ mặt của Nguyệt Sính Nhiên vô cùng thẹn thùng…
Nam nhân mặt quỷ xì một tiếng, “Đúng là ngu xuẩn!”
Trước khi Nguyệt Sính Nhiên nổi giận, hắn đã cười lạnh nhắc nhở, “Đừng quên, Lãnh Thành Nhiên có thân phận như thế nào.”
“Dù hoàng đế của các quốc gia đến trước mặt hắn, cũng chỉ có thể quỳ bái; dù hắn để các hoàng đế thay phiên ba quỳ chín lạy mình, ai dám không theo?”
“Nhưng ngay cả hoàng đế cũng có hậu cung ba nghìn giai lệ, thì một nam nhân như thế, cô định để hắn cả đời trông ngóng một nữ nhân?”
“Nhất là, cả đời hắn lại dài đến vô tận.”
“Cũng đâu phải cô chưa từng thấy nam nhân, mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí cả vạn năm mà để họ không thay lòng, không có mới nới cũ với một nữ nhân?”
Dưới những lời khoác lác ấy của nam nhân mặt quỷ, Sính Nhiên công chúa dần dần tin tưởng, sau này nhất định Lãnh Thành Nhiên sẽ có một hậu cung khổng lồ mấy vạn người…
Không ai chú ý đến bé, tiểu nha đầu bèn tiếp tục ăn socola mạch nha, nghe vậy, nháy mắt nhìn về phía Lãnh Thành Nhiên đang ẩn thân.
Lãnh Thành Nhiên vô ý thức xua tay, phủ nhận lời của nam nhân mặt quỷ.
Nhưng vừa phủ nhận xong, còn chưa kịp thu tay lại, hắn đã hối hận.
Tại sao hắn phải vội vàng phủ nhận với tiểu đồ đệ của mình, rằng sau này mình sẽ không có thê thiếp thành đàn, không phải là một củ cái lớn hoa tâm…
Nghĩ thế nào cũng thấy thật không thỏa đáng.
Nhưng giờ đổi ý cũng không được, hắn không thể gật đầu tán thành, tự bôi bác mình, nói sau này hắn nhất định sẽ có một hậu cung nhiều người đến nỗi hắn không nhớ hết được tên…
Lãnh Thành Nhiên đành phải thu tay lại, bày ra một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiểu nha đầu lại cười vô cùng vui vẻ, ngẩng mặt nhỏ lên, cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, thật sự đáng yêu vô cùng.
Theo thói quen, Lãnh Thành Nhiên lại muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Nhưng giờ tiểu nha đầu cách hắn rất xa, mà hắn còn phải tiếp tục ẩn thân, tránh phá kế hoạch của Tiểu Đông Qua này…
Lãnh Thành Nhiên bỗng thấy hơi tiếc nuối, cảm thấy chuyện tiểu nha đầu không ở nơi hắn vươn tay ra là chạm được này… không tốt lắm.
“Ngươi thật sự có biện pháp khiến hắn sau này luôn một lòng với ta?” Sính Nhiên công chúa chần chừ hỏi.
“Ồ, cô có thể không tin!” Giờ lại thành hắn chiếm thế thượng phong, vẻ mặt nam nhân mặt quỷ trở nên kiêu ngạo.
“Nhưng theo lời Hách Liên Nhị… Môn chủ đại nhân có thể sẽ gặp báo ứng.”
“Chỉ là không có cơm ăn, cùng lắm có nghĩa là sau này hắn sẽ nghèo túng thôi.”
Hiển nhiên nam nhân mặt quỷ đã tới từ sớm, nghe được toàn bộ lời của Hách Liên Nhị trước đó.
Hắn hỏi Nguyệt Sính Nhiên đầy châm biếm, “Sao, đường đường là công chúa mà không nuôi nổi một nam nhân à, cô luôn miệng nói yêu Lãnh Thành Nhiên đến phát cuồng, thế mà vừa nghe hắn sẽ trở nên nghèo túng thì đã không yêu hắn nữa rồi?”
Bị nói trúng tim đen, Sính Nhiên công chúa thẹn quá hóa giận, “Nói hươu nói vượn! Môn chủ đại nhân dù có nghèo túng chán nản, chỉ cần có khuôn mặt kia thì có thể cướp hết trái tim của nữ nhân!”
“Nói cho cùng, cô cũng chỉ yêu cái bề ngoài nông cạn ấy thôi!”
Nam nhân mặt quỷ nói, rồi bỗng cười âm trầm, “Cũng đúng, e rằng Lãnh Thành Nhiên hoàn toàn chẳng có thái độ tốt lành gì với cô, sao cô có thể biết nội hàm của hắn được.”
“Tin tức truyền đến tận kinh thành rằng, Lãnh Thành Nhiên chiều tiểu đồ đệ mới nhận của mình bao nhiên, mỗi lần hắn dỗ tiểu đồ đệ của mình, thật sự là dịu dàng làm lòng người tan chảy.”
Lại nhìn Hách Liên Nhị bên cạnh, “Tiểu nha đầu này cũng đáng yêu thật, chẳng trách Lãnh Thành Nhiên đối xử với nó đặc biệt như thế.”
Thật ra nam nhân mặt quỷ hận không thể bóp chết Hách Liên Nhị ngay, nhưng giờ để kích thích Sính Nhiên công chúa, đành phải khen bé như thế.
Quả nhiên, Sính Nhiên công chúa không chịu nổi phép khích tướng ấy, lập tức mất khống chế, phẫn hận hô to, “Câm miệng ngươi lại! Người đâu! Chuẩn bị sẵn sàng, mang những đứa nhóc kia đến hang đá trung tâm!”
Tiểu nha đầu vừa ăn xong một túi socola mạch nha, vì không ai chú ý đến bé, bé còn duỗi tay về nhà… Đúng, chính là ngôi nhà ở thời không khác kia, nơi có Hách Liên Dạ và Ngư Ngư, cùng với ca ca song sinh của bé – Hách Liên Duệ…
Duỗi tay về nhà lấy một túi mực viên, bắt đầu ăn rất nhã nhặn…
Giờ thấy sắp đến thời khắc mấu chốt, tiểu nha đầu vội vàng tăng tốc độ ăn, tiêu diệt hết hai viên mực nhỏ cuối cùng.
Bị phỏng, tay nhỏ của bé vội quạt hai cái bên miệng, đợi nuốt sạch đồ ăn rồi, bé mới chạy mấy bước đến bên cạnh Nguyệt Sính Nhiên, “Sính Nhiên công chúa…”
Nguyệt Sính Nhiên vừa nghe xong lời của nam nhân mặt quỷ, trong lòng đang ghen ghét bé, cúi đầu xuống lại thấy khuôn mặt nhỏ kia, mặc dù ấn tượng đầu tiên là ngoan ngoãn, nhưng nó lại xinh đẹp đến không thể bắt bẻ, lớn lên tuyệt đối là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành…
Trước giờ nàng ta luôn rất tự tin với dung mạo của mình, nhưng lúc này nàng ta lại hiểu, nếu để tiểu nha đầu này tiếp tục sống, dung mạo của nó nhất định sẽ vượt xa nàng ta.
Sính Nhiên công chúa bỗng túm lấy tay Nhị Nhị, “Hắc đại sư, dù sao lúc tế trời, chỉ cần giết những đứa trẻ kia là được, ta muốn đích thân ra tay với nha đầu này.”
Nàng ta cảm thấy Nhị Nhị sắp chết rồi, nên nói chuyện cũng hoàn toàn không cố kỵ gì bé.
Tuyên ngôn tàn nhẫn ác độc này, khiến trong mắt Lãnh Thành Nhiên ở chỗ tối gợn lên tầng tầng sát khí.
Tiểu nha đầu cũng rất xoắn xuýt nhướng mày.
Nguyệt Sính Nhiên cố chấp muốn giết bé, bé phải làm gì đây?
Bé không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Tĩnh Vương được, trong vấn đề đối đãi với kẻ thù, bé nhất định phải nghĩ ra biện pháp có phong cách của phủ Tĩnh Vương!
Phong cách của phủ Tĩnh Vương … thật ra chính là sự biến thái của họ, khiến kẻ thù cố gắng muốn chết, nhưng chỉ có thể tiếp tục sống không bằng chết…
Xưa nay phủ Tĩnh Vương không giết người, cũng không dụng hình với người, vì họ đều là người ôn hòa và đàng hoàng, đúng vậy.
Trên đường xuống hang đá, tiểu nha đầu vẫn luôn nghiêm túc nghĩ vấn đề này.
Thì ra dưới nền hoàng cung còn có những địa lao khác, một đám thị vệ chia nhau ra, rất nhanh đã áp giải tất cả các bạn nhỏ đến.
Cũng may, tất cả các bé đều có xuất thân nhà võ, coi như đều gặp qua sóng gió, dù nhìn thấy mũi đao trắng ởn trong tay nam nhân mặt quỷ, đúng là căng thẳng thật nhưng về cơ bản cũng khá trấn định.
Thấy kế hoạch của mình sắp được thực hiện, sốnglưng của nam nhân mặt quỷ bỗng cứng đờ lại, hắn vọt nhanh như chớp tới cạnh một bé trai không đáng chú ý đứng ở trong góc, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của bé, “Ranh con, sao ngươi lại ở đây! Nói! Có phải là cha ngươi phái ngươi đi không!”
Người hắn ép hỏi, chính là thiếu chủ Ma giáo trước đó đã nói chuyện với đám Nhị Nhị, song rõ ràng bé đã dịch dung, không hiểu sao vẫn bị nhận ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT