Hắn không dám nghĩ nhiều, vội vàng cáo lui đi chuẩn bị cho "kế hoạch lớn" vào buổi tối.
Giang Ngư Ngư tương đối tín phụng* ăn không nói ngủ không nói (* tin tưởng và chấp hành), có thức ăn ngon ở trước mắt thì nàng căn bản không thèm đếm xỉa đến người khác.
Cho nên bữa tối ngày hôm đó, không khí tương đối yên lặng.
Đương nhiên, khi nhìn thấy nàng dám "to gan lớn mật" ngồi ăn tối cùng bàn với chủ tử, Hà Nghiêm rất không bình tĩnh, nhưng vì kế hoạch buổi tối nên hắn vẫn tạm thời nhịn xuống.
Bởi vì không có thẻ bài thân phận nên không thể ngủ ở khách điếm, đã năm ngày từ sau khi xuyên qua, Giang Ngư Ngư chưa từng được ngủ trên giường. Cho nên dù chiều nay đã ngủ được một lúc nhưng sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng, nàng rửa mặt xong rồi gục ở trên giường, tiếp tục ngủ bù.
Thời điểm mở mắt ra lần thứ hai nàng phát hiện mình đang đứng.
Nói chính xác, nàng bị người ta trói vào một cây cột, không có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể đứng trên mặt đất.
Trước mặt nàng là một người đàn ông mặc áo đen che mặt.
Có điều kỳ lạ chính là, thân hình người này cao lớn nhất định là đàn ông, nhưng trên người hắn lại rõ ràng có mùi hương son phấn.
"Anh là ai?"
Người đàn ông áo đen quái dị cười một tiếng: "Hái hoa tặc!" Thật là ngu ngốc, mùi son phấn trên người hắn nặng như vậy chẳng lẽ còn không đoán ra sao!
"Vậy anh trói tôi làm gì?"
"Ta là hái hoa tặc, cô nói ta có thể làm gì!"
Giang Ngư Ngư do dự một lúc rồi khiếp sợ nhìn vào hắn: "Chẳng lẽ là cướp sắc?"
Ánh mắt nàng trời sinh trong suốt giống như ánh mắt của trẻ con, là trẻ con đó nha, nhìn người tất nhiên là rất đơn thuần rất trực tiếp rồi.
Cho nên bây giờ Giang Ngư Ngư cũng rất trực tiếp, dùng một loại ánh mắt... như nhìn kẻ điên để nhìn hắn.
Hắc y nhân bị nàng nhìn đến phát nghẹn, hái hoa tặc không hái hoa chẳng lẽ làm vườn?
Không cần chột dạ, không cần chột dạ, cho dù trong hai người họ có một người bị điên thì người đó chắc chắn không phải là hắn.
Mới điều chỉnh tốt tâm trạng thì ánh mắt của Giang Ngư Ngư lại chuyển thành tiếc nuối, rất thương xót thả ra một tiếng thở dài.
"..." Không cần để ý, không cần để ý, hắn chỉ phụ trách làm hái hoa tặc chứ không phải đến trao đổi tình cảm cùng quái nhân!
Aizz! Lại là một tiếng thở dài.
Tình cảm tiếc nuối chân thành, thiết tha như vậy, trong mắt còn ẩn chứa ý quan tâm cùng đồng tình, cuối cùng hắc y nhân cũng không nhẫn nhịn được nữa phải hỏi nàng: "Cô đang than thở cái gì?"
Giang Ngư Ngư không trả lời mà chỉ dùng ánh mắt trách trời thương dân nhìn hắn.
"..." Có vẻ như đang nói đầu óc của hắn có vấn đề...
Hắc y nhân mài mài răng: "Muốn nói cái gì, cô nói đi!"
"Tôi hỏi anh, tiêu chuẩn ra tay của hái hoa tặc là gì?"
"Chọn người đẹp mà ra tay!"
"Vậy sao ngươi không đi bắt Tĩnh Vương gia?"
"Phốc..." Một người nấp ở chỗ tối nghe lén cộng thêm nhìn lén nhịn không được mà cười phun ra tiếng.
Như gió nhẹ khảy qua dây đàn, âm phù nhẹ nhàng ở trong không khí từ từ tản ra, ngay cả âm thanh vô tình phát ra cũng có vẻ phong tình say lòng người như vậy.
Không cần nhìn cũng biết, đây là loại thanh âm riêng chỉ Hách Liên Dạ kia mới có.
Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, quả nhiên là mỹ nam Vương gia kia giở trò.
"Hái hoa tặc" —— Thực ra chính là Hà Nghiêm che mặt nổi giận: "Tĩnh Vương gia là đàn ông!"
"Ngu xuẩn, ngu xuẩn." Giang Ngư Ngư tiếc nuối lắc đầu: "Nam nữ đều bình đẳng như nhau, anh không biết sao?"
... Nam nữ khác biệt, chuyện này không thể bình đẳng được à nha!
Không đợi Hà Nghiêm phản bác, Giang Ngư Ngư đã hỏi hắn: "Hơn nữa làm sao ngươi biết Tĩnh Vương gia là đàn ông?"
"..."
"Anh từng cởi quần áo của y?"
Hà Nghiêm rùng mình: "Không có!"
"Từng nhìn lén y tắm?"
"Không có!" Phủ nhận còn nhanh hơn lúc nãy, đây đều là vấn đề quái quỷ gì hả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT